Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Cao ốc của Cố gia.

Phòng họp của phòng tiếp thị.

Chủ quản và những nhân viên mới ngồi cùng với nhau, Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trị bắt mắt nhất. 

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn bảo Milk phát xuống những văn bản đã sớm chuẩn bị tốt, nói ra từng câu một: “Vừa mới bắt đầu họp, tôi vinh hạnh nói rằng dự án thiết kế của tân nhân viên phòng thị trường Trương Kiều Ân đã nhận được sự khẳng định của chủ tịch và tất cả những cán bộ trung cấp. Nghe nói đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài Cố thị có sự tín nhiệm với tân nhân viên. Trước hết chúng ta nên chúc mừng Trương Kiều Ân.

Nói xong, tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra, sau đó tiếng vỗ tay vang lên. 

Trương Kiều Ân dường như hơi ngại, cười thẹn thùng.

“OK, tôi sẽ không nói những lời dư thừa nữa. Tổ chức buổi hội nghị này nội dung chủ yếu là, phòng tiếp thị đã tiếp nhận một hạng mục phát triển cư xá theo ý kiến chủ động của chính quyền thành phố. Ở gần ngoại ô Thượng Hải là một khu đất phát triển mà chính quyền thành phố đang rất xem trọng. Xây dựng thị chính đại diện giúp đỡ cho việc mua sắm của nông dân, tránh xung đột giữa các nhà phát triển thương nghiệp và nông dân, và cũng ít đi một phần phiền phức lớn của chúng ta, tăng thêm sự xuất hiện của chính quyền thành phố. Chỉ cần đấu thầu thành công, những văn bản phê duyệt dĩ nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa Cố chủ tịch vô cùng xem trọng hạng mục lần này, cho nên mọi người hãy đặt 12 phần nhiệt tình vào đó.

"Vâng." Tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu. 

“Tốt, dựa theo quy định cũ, bây giờ chúng ta phân công.” Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, nói: “Hạng mục lần này chủ yếu cho Trương Kiều Ân được hưởng quyền lợi quản lý. Có vấn đề gì không?”

Trương Kiều Ân ngẩn người.

Nói thật thì, điều này khiến cô cho chút thụ sủng nhược kinh (1), kỳ thực tập còn chưa kết thúc đã bị cử đến một chức vị quan trọng như vậy. 

Cô hiền lành nhìn Kiều Tịch Hoàn, cả buổi không nói gì.

“Sao thế, có vấn đề gì không?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

“Không có, nhưng…” Trương Kiều Ân chuẩn bị nói gì đó. 

“Không có vấn đề gì thì quyết định thế nhé.” Kiều Tịch Hoàn nói, hoàn toàn đáng tin cậy.

Trương Kiều Ân há hốc miệng, nhưng cuối cùng lựa chọn ngầm đồng ý.

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt một vòng. 

Trương Kiều Ân có thực lực này, ở Cố gia thì cô ấy là người mới. Lúc còn ở Hoàn Vũ, cô đã sớm có thể một mình đảm đương, bởi vì bản thân cô ở kiếp trước rất tín nhiệm Trương Kiều Ân, rất nhiều hạng mục đều do Trương Kiều Ân trực tiếp “thao lược”. Cô chủ yếu xét duyệt là được, ở những khâu mấu chốt lại tiếp tục ra mặt dường như không thành vấn đề, cho nên đối với sự băn khoăn của Trương Kiều Ân, cô hoàn toàn không để ý, chẳng qua chỉ là khiến mắt người khác đỏ lên (2) mà thôi.

Thật lòng mà nói, cô cảm thấy cô có thể để Trương Kiều Ân gánh vác sự tự tin của mình.

"Phòng kế hoạch, các người phụ trách phối hợp với Trương Kiều Ân giúp dự án của cô ấy tiến hành thuận lợi, có những chi tiết mọi người cần phải thực hiện sửa chữa và xác nhận. Trương Kiều Ân chỉ vừa vào Cố thị, có nhiều chỗ không chú ý, mọi người hãy nhắc nhở thêm." Kiều Tịch Hoàn nói. 

"Vâng ạ, giám đốc Kiều." Giám đốc phòng kế hoạch Vương Vinh Xuyên lập tức nói.

“Doãn Tường, cậu là chủ quản của Trương Kiều Ân, trong giai đoạn này cậu phải phát huy năng lực của mình, vì Trương Kiều Ân là người mới, rất nhiều chỗ tư liệu cậu phải hết sức giúp đỡ. Ngoài ra, trước đây cậu ở phòng quan hệ khách hàng, cùng với phòng quan hệ công chúng, cậu chủ yếu phải gắn kết với bộ phận thu ngân.”

"OK." Phòng doanh nghiệp Doãn Tường ngập đầu. 

"Những bộ phận khác, bộ phận bán hàng vẫn làm theo bình thường, sau khi hạng mục bàn bạc xong mới tiến hành. Nhưng lần này tôi yêu cầu khi giao tài liệu đầu tư cần căn cứ vào hạng mục của Trương Kiều Ân để làm một bản kế hoạch tiêu thụ đơn giản. Điều quan tâm nhất của công trình thị chính là hiệu ứng hậu kỳ và dư luận của người dân, cho nên việc này ắt không thể thiếu. Còn về phòng quan hệ xã hội, bất cứ lúc nào cũng phải đợi lệnh để dốc sức phối hợp với phòng doanh nghiệp của hạng mục lần này để đàm phán thành công.” Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh trầm ổn phân phối công việc.

"Vâng ạ." Chủ quản của hai bộ phận lập tức gật đầu.

"Ba nhân viên mới khác của phòng tiếp thị, tất cả đều tham gia vào hạng mục lần này, tăng thêm cơ hội học tập thực tế. Có thể giám đốc hạng mục tiếp theo sẽ là mọi người đấy." Kiều Tịch Hoàn nói với những nhân viên mới. 

Những nhân viên mới gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Dụ Lạc Vi.

Trên mặt Dụ Lạc Vi vẫn luôn mang theo nụ cười ngoan ngoãn, ngoài ra không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào khác. 

Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười lạnh, sau tai nạn của Dụ Tĩnh, Dụ Lạc Vi đã học được cách sinh tồn.

"Với hạng mục lần này, mọi người còn vấn đề gì không?" Kiều Tịch Hoàn nói.

Tất cả mọi người lắc đầu, không lên tiếng. 

"Buổi họp đến đây là kết thúc. Trương Kiều Ân, cô đi với tôi về văn phòng, những người khác giải tán." Vừa dứt lời, cô soải bước rời đi.

Trương Kiều Ân vội vàng theo bước Kiều Tịch Hoàn, những người khác lục tục rời đi.

Lúc rời đi cũng nhịn không nổi lẩm bẩm. 

Thật sự vẫn chưa từng làm việc với Cố thị, nhân viên mới vẫn chưa qua kỳ thực tập đã phải nhận trọng trách!

----

Phòng làm việc của giám đốc phòng tiếp thị. 

Trang trí trong phòng có chút cũ kỹ, hơn nữa Kiều Tịch Hoàn không thích loại gỗ rắn màu nâu cổ điển. Cô ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Trương Kiều Ân rõ ràng có chút lo lắng.

"Tôi đã xem qua lý lịch của cô ở Hoàn Vũ, không nên rụt rè." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp lên tiếng.

Trương Tịch Hoàn nhìn cô, thẳng thắn đáp: "Môi trường lạ lẫm, không đủ tự tin." 

"Trải qua hạng mục lần này, cô sẽ quen thuộc với tất cả vận hành của Cố thị, là một bước phát triển nhảy vọt với cô." Kiều Tích Hoàn nói rất tự nhiên, cũng bỗng nhiên mất đi hình thức lúc họp khi nãy, không còn vẻ kiêu kỳ sắc sảo, thoải mái hơn rất nhiều: "Lần đầu tiên tôi đến Cố gia cũng nhận một vụ, một vụ học búa. Lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ là: Nếu như tôi nhận vụ này, tôi mới có thể đảm nhiệm chức vụ cao hơn, cũng để tôi phát triển thêm một bước ở công ty. Vì thế sau hạng mục đó, tôi đã ngồi lên vị trí hiện tại.”

"Tôi không giống cô, cô đã là đại thiếu phu nhân của Cố thị.

"Con sai rồi. Bởi vì tôi là đại thiếu phu nhân của Cố thị nên tôi càng đối mặt với nhiều thị phi hơn cô, áp lực nhiều hơn, làm việc không thuận lợi. Còn cô bây giờ, ít nhất có tôi giúp đỡ." Kiều Tịch Hoàn nói, cô đang đem lại tự tin cho Trương Kiều Ân lúc cô ta còn đang do dự. 

Trương Kiều Ân nhìn cô thật lâu: "Kỳ thật. Tôi không cảm thấy năng lực mình không đủ."

"Tôi vẫn luôn biết điều đó."

“Nhưng mà giám đốc Kiều, tôi không hiểu, vì sao lại là tôi? Theo lẽ thường mà nói, tôi và em gái cô Dụ Lạc Vi có cùng phương án thiết kế, về công về tư về tình về lý đều hẳn là cô nên đề bạt cô ấy. Đột nhiên lại là tôi, tôi thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh.” Trương Kiều Ân nói ra nghi ngờ của mình. 

“Tôi sẽ chỉ nói cho cô biết, tôi là một người công bằng.” Kiều Tịch Hoàn nói: “Trương Kiều Ân, cô đừng để bản thân đi vào ngõ cụt thế chứ, ít nhất hiện tại lúc cô tứ cô vô thân, muốn phát triển hơn, kết quả tốt của cô phụ thuộc vào lãnh đạo. Đây là điều mà người trên thương trường đều nên biết.”

Trương Kiều Ân cắn cắn môi.

“Mà lãnh đạo trực tiếp của cô hiện tại đang chờ thành tích của cô xuất hiện.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ. 

Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn, vẫn có nhiều chỗ nghĩ không thông. Nhưng cuối cùng, cô nở một nụ cười: “Đúng vậy giám đốc Kiều, tôi sẽ không để cô thất vọng.”

“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu: “Không có chuyện gì khác thì ra ngoài làm việc của cô đi.”

“OK.” Trương Kiều Ân gật đầu. 

Đúng vậy, không có gì quan trọng cả.

Ít nhất không thể bỏ qua cơ hội trước mắt.

Mặc kệ sếp có dự tính gì, mặc kệ sếp có kế hoạch gì, với tư cách là cấp dưới, hùa với sếp, phát huy tiềm lực của bản thân, đây mới là con đường sinh tồn trên thương trường. Hơn nữa trước kia cô vẫn luôn khâm phục Hoắc Tiểu Khê, cô vẫn luôn cảm thấy giám đốc Kiều có gì đó tương đồng khó hiểu, khiến cho cảm tình của cô càng tăng gấp đôi. 

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Trương Kiều Ân rời đi, khóe miệng nở một nụ cười.

Xem ra, người bị Hoàn Vũ sa thải đều là những người trung thành và tận tâm với cô.

Rất hiển nhiên, Trương Kiều Ân là một trong số đó. 

Cho nên cô vội vàng muốn bồi dưỡng cô ta, cho cô ta thù lao trong năng lực của cô.

Nhếch môi, cô mở máy tính lên chuẩn bị làm việc.

Điện thoại đột nhiên reng len. 

Cô cầm lên xem, lông mày nhíu lại.

“Tề Lăng Phong.” Cô bắt máy, giọng nói rất lạnh lùng.

“Nghe nói Cố thị các người cũng muốn đấu thầu hạng mục khai mở rộng thị trường thành phố.” 

“Lẽ nào ‘Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn’ (3) à?” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng chế giễu.

“Sao em lại đối địch với tôi?” Tề Lăng Phong nói.

“Đối thủ cạnh tranh, không nên à?” 

“Được thôi, tôi sẽ không vòng vo với em nữa. Tôi chỉ muốn nói với em, hạng mục này tôi nhất định phải có được.” Bên kia nói rõ từng câu từng chữ.

“Đó là năng lực của anh, không đáng để anh phải hạ chiến thư với tôi.” Kiều Tịch Hoàn lãnh đạm nói.

Tề Lăng Phong dường như ngẩn ra một lát: “Em không có gì muốn nói với tôi sao?” 

“Người có năng lực chiếm thượng phong, tôi không ấu trĩ như anh.” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

"Đợi một chút."

“Ở chỗ làm nói chuyện công, nói chuyện riêng một chút nhé, cùng ăn một bữa, thế nào?” 

“Tôi rất bận, vậy nhé.” Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Hạng mục này anh ta nhất định phải có?

Tôi sẽ nói cho anh biết, tôi tình thế bắt buộc! 

----

Cao ốc Hoàn Vũ.

Tề Lăng Phong nhìn dòng chữ “Cuộc gọi kết thúc”. 

Kiều Tịch Hoàn, người phụ nữ này càng lúc càng khiến hắn khó đoán, hơn nữa đấu thầu thị chính lần này mọi người đều biết nịnh nọt thị chính là một thủ đoạn. Hạng mục thị chính ban đầu nếu muốn lợi nhuận dường như có khả năng rất thấp. Phần lớn các doanh nghiệp đều sẽ phục vụ đầu tư vốn cho thị chính, đây là lý do quang minh chính đại, không thể phản bác. Nhưng có rất nhiều xí nghiệp, được xem là trong tình trạng lỗ vốn vẫn phải duy trì điều này, chính bởi vì như thế, có lúc liên quan đến kinh doanh; so với sản phẩm tiêu thụ, hiệu ứng hậu kỳ càng lớn hơn.

Tề Lăng Phong để điện thoại xuống, ngồi trên ghế, di chuyển.

Hoa viên xa hoa của phòng làm việc, được chiếu sáng đẹp đẽ kháclạ dưới ánh mặt trời rực rỡ của Thượng Hải. 

Hoắc Tiểu Khê là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ, cho dù là rảnh rỗi hay lúc bận rộn đều đều giỏi giang hơn người khác, nhưng nếu như có nhiều thời gian hơn, cô càng biết cách hưởng thụ hơn đại đa số người khác.

Đôi mắt hắn nhíu chặt.

Khóe miệng nở một nụ cười tà ác. 

Bây giờ, hắn lại có thể hưởng thụ tất cả những gì Hoắc Tiểu Khê đã từng để lại một cách đương nhiên.

Cảm giác ấy càng lúc càng hứng thú.

Đặc biệt là khi nghĩ đến Cố gia cũng có ngày có kết cục như thế, cảm giác hưng phấn lại càng rõ rệt hơn. 

Anh ta quay người, ngồi trước máy tính.

Kiều Tịch Hoàn, chúng ta phải đối diện cạnh tranh công bằng với nhau một lần, để xem đến cuối cùng ai mạnh hơn ai!

----

Bệnh viện tư nhân ở trung tâm thành phố.

Một phòng VIP xa hoa.

Diêu Bối Địch đang đút cho Tiêu Dạ ăn cháo, từng muỗng từng muỗng, hai người đều yên lặng. 

Buổi sáng Kiều Tịch Hoàn gọi điện khiến cô bị đánh thức, sau đó vẫn không ngủ tiếp, cô không thể dừng làm việc này việc kia cho Tiêu Dạ, hoàn toàn không thể dừng lại.

Khó khăn lắm mới bảo hộ lý mua một chén cháo, bây giờ mới yên tĩnh cho anh ta ăn một bữa.

Không gian yên tĩnh vô cùng, hai người cũng không nói nhiều. 

Cùng lúc đó.

Cử phòng bệnh bị đẩy ra, A Bưu tiến vào.

A Bưu nhìn bọn họ, khựng lại một chút: “Đại ca đang dùng bữa à.” 

“Ừ.” Diêu Bối Địch gật đầu.

Sắc mặt A Bưu có chút khác thường, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vậy tôi đợi đại ca ăn bữa xong.”

“Có chuyện gì, cậu cứ nói đi.” Tiêu Dạ nói rõ từng từ. 

A Bưu quay đầu nhìn Diêu Bối Địch, dường như muốn nói nhưng lại thôi.

Tiêu Dạ mím môi, nói với Diêu Bối Địch: “Cô ra ngoài trước đi.”

Diêu Bối Dịch nhìn chén cháo gần như đã ăn sạch sẽ, cũng biết A Bưu đến tìm Tiêu Dạ nhất định cần nói chuyện quan trọng, nên cô tự giác ra ngoài. 

A Bưu nhìn Diêu Bối Địch, cố gắng nở một nụ cười: “Làm phiền chị dâu rồi.”

Diêu Bối Địch cũng chỉ cười nhẹ một cái rồi ra khỏi phòng.

“Có chuyện gì?” Lông mày Tiêu Dạ chau lại. 

“Lão gia muốn anh trở về ngay lập tức.” A Bưu nói.

Dường như Tiêu Dạ đã sớm đoán trước, anh ta trầm tư một lúc.

“Phải quay về sao? Bây giờ.” A Bưu tiếp tục hỏi. 

Tiêu Dạ không nói gì.

A Bưu im lặng chờ đợi một lúc lâu: “Nếu không, tôi sẽ trả lời lão gia rằng anh bị thương rất nghiêm trọng, không thể xuống giường, một thời gian nữa sẽ quay về.”

“Không cần, chúng ta đi ngay đi.” 

“Nhưng mà…” A Bưu nhìn thân thể của Tiêu Dạ.

“Không có ‘nhưng mà’, cậu qua đây giúp tôi thay quần áo.” Tiêu Dạ nói.

“Vâng.” A Bưu cung kính gật đầu. 

Tiêu Dạ rút máy theo dõi thông số bệnh nhân, A Bưu đỡ Tiêu Dạ ngồi lên xe lăn.

Giúp Tiêu Dạ đi ra ngoài.

Diêu Bối Địch đứng ở cửa chờ bọn họ, nhìn thấy vậy có chút kinh ngạc. 

“Tiêu Dạ, anh đi đâu vậy?” Cô nhịn không được, hỏi: “Chẳng phải bác sĩ đã nói không thể xuống giường sao?”

“Tôi có việc.” Tiêu Dạ lạnh lùng nói: “Tự cô trở về nhà, đừng lo cho tôi.”

“Tiêu Dạ.” Diêu Bối Địch đứng trước mặt anh ta: “Anh đã thành bộ dạng này rồi, có chuyện gì quan trọng không thể đợi một thời gian nữa rồi giải quyết sao?” 

“Không thể.” Tiêu Dạ nói lãnh đạm nói từng chữ: “Cô tránh ra.”

“Em không tránh.” Diêu Bối Địch dứt khoát nói: “Anh không nói rõ thì em không tránh.”

“Chị dâu, là lão…” 

“A Bưu.” Tiêu Dạ ngắt lời cậu ta, nói: “Bảo người đưa cô ấy về.”

Nói xong, anh ta ngang ngạnh bảo A Bưu đẩy xe lăn tiến về phía trước.

Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng của anh ta, do dự vài giây, chạy bước lớn đến ngăn trước mặt Tiêu Dạ: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Đã lớn thế này rồi còn tùy hứng vậy à?” 

Tiêu Dạ nhíu chặt mày, giọng nói lạnh lùng nói từng chữ: “Diêu Bối Địch, trong khoảng thời này chẳng phải là được đằng chân lân đằng đầu quá rồi không?”

Diêu Bối Địch nhìn anh ta.

“Đường tưởng cô có thể không kiêng nể gì trước mặt tôi, cô không đủ tư cách đâu!” Tiêu Dạ hung hăng nói, không mang theo bất kỳ tình cảm nào. 

Diêu Bối Địch ngây ngốc nhìn anh.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện không hề kiêng nể gì trước mặt anh, cô chỉ quan tâm anh ta mà thôi.

Quan tâm cũng không được sao? 

“Tránh ra!” Tiêu Dạ hừ lạnh.

Diêu Bối Địch cắn môi, vẫn không nhúc nhích.

“A Bưu.” Tiêu Dạ ra lệnh. 

A Bưu bất đắc dĩ đẩy Tiêu Dạ lướt qua Diêu Bối Địch, đi thẳng về hướng thang máy.

Diêu Bối Địch cảm nhận được âm thanh cửa mở ra đóng lại, cô đứng ở một chỗ xa, hốc mắt có chút hồng hồng nhưng lại ngụy trang rất tốt.

Có lẽ cô đã thật sự đắc ý đến vênh váo rồi! 

Giữa bọn họ rõ ràng không có kết cục tốt đẹp, cô có thể nhúng tay vào chuyện của anh sao?

Trong thang máy.

Qua hình ảnh phản quang, A Bưu nhìn Tiêu Dạ: “Đại ca, thật sự có chuyện gì đó không thể nói với chị dâu sao, chị dâu chỉ quan tâm anh thôi.” 

Tiêu Dạ mím môi không nói, sắc mặt nghiêm nghị.

“Tôi biết anh không muốn chị dâu lo lắng nhưng anh như vậy chỉ càng khiến chị dâu tổn thương thôi.” A Bưu tiếp tục nói.

Tiêu Dạ vẫn thế, mặt không đổi sắc. 

A Bưu thở dài: “Tôi nghĩ là có lẽ bây giờ chị dâu đang khóc.”

Tiêu Dạ nhíu mày một chút.

“Bằng không anh gọi điện thoại cho chị dâu đi.” A Bưu đẩy Tiêu Dạ ra khỏi thang máy, ở ngoài cửa đã gọi xe đến, A Bưu đỡ anh ta lên xe, nói. 

Tiêu Dạ lạnh lùng nghiêm mặt, nhìn chiếc điện thoại A Bưu đưa đến.

“Không cần, quay về nói sau.”

Nếu như còn có thể sống để trở về. 

A Bưu có chút bất đắc dĩ, cất di động vào túi quần.

Đại ca như vậy đến lúc nào mới có thể thật sự hiểu ra hôn nhân không phải như vậy, không phải anh nói gì thì làm đó, mà là phải thấu hiểu đối phương, bày tỏ với đối phương. Cậu ta cảm thấy một tên khô khan như cậu ta còn hiểu hôn nhân là thế nào, đại ca thông minh như vậy sao lại cố chấp đến thế chứ?

A Bưu cũng không nhiều lời, vào giờ phút quan trọng này thật sự cũng không có tâm trạng để nói nhiều. 

Một lát nữa sẽ phải đối diện với cái gì, mọi người cũng không rõ lắm.

Cũng có thể là sinh ly tử biệt!

Xe của bọn họ chạy một mạch đến một ngọn núi cách xa nội thành, căn biệt thự trên núi tráng lệ, huy hoàng trang nghiêm. 

Dưới chân núi thật sự nhìn không thấy động khác phía trên này,  hơn nữa ngọn núi này đã được mua tư nhân, không mở cửa với bên ngoài, du khách không thể đi vào, trong núi khắp nơi đều có bảo vệ, canh gác nghiêm ngặt.

Chiếc xe hơi con của Tiêu Dạ chạy vào cổng lớn của biệt thự.

Xe dừng lại, bảo vệ liền bước đến mở cổng, cung kính với Tiêu Dạ. 

A Bưu xuống xe trước, chuẩn bị xe lăn.

Tiêu Dạ khoát khoát tay: “Không cần, tôi đi bộ vào.”

A Bưu khẽ giật mình, lập tức gật đầu, đỡ Tiêu Dạ. 

Tiêu Dạ mím môi, thích nghi với sức mạnh của cơ thể và cơn đau tận xương tủy từ chân truyền đến.

Sắc mặt dường như không đổi xuống xe, sau đó ổn định một lát rồi nhấc chân đi vào bên trong.

Đại sảnh to lớn, những người mặc âu phục đen đứng thẳng thành hàng, thấy Tiêu Dạ và A Bưu liền tăm tắp cúi đầu nghênh đón: “Đại thiếu gia.” 

Tiêu Dạ mím môi, mang theo một nhóm người tiến vào.

Một căn phòng tiếp khách ở sâu bên trong.

Trước mặt có một người mặc âu phục đen, cung kính mở cửa. 

So với đại sảnh bên ngoài, nơi này càng khiến người ta cảm thấy nguy nga tráng lệ, lọt vào mắt là một bức tranh treo đối diện, bức tranh đầu hổ vô giá thuần thủ công được làm bằng vàng, dưới đầu hổ là một chiếc ghế vừa to vừa nặng. Dưới bậc thềm hai bước là chiếc bàn, xung quanh đặt tám cái ghế, mỗi bên bốn cái. Đại sảnh rất rộng, nghiêng về kiến trúc phương Tây kiểu cũ, trên tường có treo một bức danh họa phương Tây, bốn phía đặt nhiều loại vật phẩm trang trí cổ xưa, tất cả đem đến một cảm giác như bước nhầm vào một cung điện hoàng gia phương Tây, cao quý mà xa hoa lãng phí.

Đây là một căn nhà của thế gia hắc bang khiến người khác không thể không thán phục.

Lần đầu tiên A Bưu đến đây cũng chấn động không thôi, không chỉ cảm thấy nơi này vô giá, càng quan trọng hơn là nơi này đã phá vỡ hoàn toàn suy nghĩ của cậu ta về một thế gia hắc đạo. Cậu ta cảm thấy hắc đạo hẳn sẽ giống mấy bộ phim Hồng Kông, bày mấy cái bàn gãy, màu sắc trong phòng phải tối tăm, vài cái quạt máy, thổi rồi thôi… 

Tóm lại, nơi này hoàn toàn khác một trời một vực so với tưởng tượng của cậu ta, đồ uống yêu thích của lão gia quả nhiên cũng khác với hắc đạo bình thường.

Hơn nữa nghe nói, lão gia từng ra nước ngoài du học, hoàn toàn là một học sinh ưu tú.

Nghe nói, với tư cách là con trai độc nhất của lão gia, sự bồi dưỡng của đại ca khổng chỉ có hắc đạo mà còn có rất nhiều lễ nghi quý tộc của xã hội thượng lưu, hành động nội hàm v..v… Dù sao thì trong suy nghĩ của A Bưu, Tiêu Dạ không giống với con cháu thế gia hắc đạo khác, không có phong thái lưu manh côn đồ, cậu ta cứ cảm thấy Đại ca là đế vương hắc đạo, trời sinh cao quý, không ai bì nổi. 

“Con về rồi à!” Lão gia ngồi ở vị trí trung tâm, giọng nói không lạnh không ấm, khiến người khác không nghe ra cảm xúc gì.

Tiêu Dạ gật đầu, đứng ở giữa đại sảnh.

Lúc này, bốn phía đã có rất nhiều người ngồi. 

Đều là những lão đại có thể xếp vào hàng có danh tiếng ở Thượng Hải hiện nay, có vài người đã lui khỏi vị trí, những người tiền nhiệm lớn tuổi.

Ví dụ như có Trương Đại Long.

Trương Đại Long ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, đứng bên cạnh là con Trương Long con ông ta, sắc mặt Trương Long trắng bệch, lúc này nhìn thấy Tiêu Dạ, cũng không biết có phải là do tức giận hay không, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, thậm chí hốc mắt cũng đỏ lên. 

“Long Đại, con tôi trở về rồi, nếu như ông muốn một lời giải thích, vậy thì ở trước mặt nhiều lão đại thế này, ông lên tiếng là được.” Tiêu lão đại nói thẳng.

“Tiêu lão đại đã nói thế, tôi cũng không khách khí.” Trương Đại Long đứng dậy, dường như đang trấn an cảm xúc của con trai ông ta, ông ta nói từng câu từng chữ: “Con trai tôi đã bị Tiêu Dạ… của quý. Mọi người đều biết tôi chỉ có một đứa con trai là Trương Long, mà Trương Long còn chưa kết hôn, tất nhiên sẽ không còn đời sau, điều này đồng nghĩa với Cự Long bang chúng tôi bị diệt trong tay Tiêu Dạ. Mối thù này, Tiêu lão đại ông đây thân là cha Tiêu Dạ, là chủ trì của hiệp hội hắc bang Thượng Hải của chúng tôi, ông nói xem nên làm thế nào?”

“Ăn miếng trả miếng, ai đã chặt của quý của con trai ông thì tôi sẽ chặt của quý của nó.” Tiêu lão đại nói rõ từng chữ. 

Tiêu Dạ biến sắc.

A Bưu bên cạnh cũng kinh ngạc đến đổ mồ hôi lạnh.

“Tiêu lão đại nói là làm! Không được tư lợi bội ước!” Trương Đại Long nghe Tiêu lão đại nói vậy, trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng lập tức phụ họa. 

“Đương nhiên.” Tiêu lão đại lạnh mặt, lớn tiếng: “Người đâu!”

Người mặc âu phục đen bên cạnh cung kính với Tiêu lão đại.

“Đưa người vào đây!” 

"Vâng."

Một người mặc âu phục đen lập tức gật đầu.

Hắn xoay người đi ra ngoài đại sảnh, trong chốc lát, đưa thủ hạ A Tín của Tiêu Dạ đến. 

Lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc, Tiêu lão gia lạnh mặt hỏi: “Của quỷ của Trương Long có phải do cậu thiến không?”

"Đúng ạ." A Tín gật đầu.

“Trương Thế Chất, của quý của cậu có phải do hắn phế đi không?” Tiêu lão gia hỏi. 

“Là hắn, nhưng chú Tiêu, là Tiêu Dạ sai khiến hắn ta!” Trương Long vội vàng nói.

Tiêu lão gia gật đầu, không quan tâm đến nửa câu sau, nói: “Ta đã nói rồi, ai đã thiến của quý của cậu thì ta sẽ phế của quý của hắn. Người đâu! Trước mặt nhiều đại ca, bắt hắn làm ngay!”

“Đợi đã!” Tiêu Dạ bước lên một bước, đối diện với Tiêu lão gia: “Cha không thể động tay với cậu ta!” 

Tiêu lão gia nhìn Tiêu Dạ, ánh mắt lạnh lẽo.

Tiêu Dạ nhìn ông ta, không nhúc nhích.

“Đại ca, là tôi thiến Trương Long, tôi nên bồi thường cho hắn!” A Tín vội vàng nói. 

Trương Đại Long thấy cục diện không hợp lý, lập tức tiến đến nói: “Tiêu lão gia, ông để một tiểu tử chịu tiếng xấu thay cho người khác, tôi sẽ không phục cách thức xử lý như thế này đâu! Cũng sẽ làm mất đi danh dự của ông đó, ông đã quá thiên vị rồi!”

“Long Đại, ông đã để tôi xử lý thì chờ tôi xử lý xong rồi, nếu như ông không hài lòng thì lúc đó hãy lên tiếng!” Tiêu lão gia nói ra từng từ.

Trương Đại Long trầm mặc một lúc, ở trước mặt nhiều lão đại như vậy, không tiện phát tiết; hơn nữa Tiêu lão đại cũng không thể thiên vị như vậy trước mặt nhiều người. 

Nghĩ vậy, ông ta ngồi lại vị trí của mình.

“Còn không mau động thủ!” Tiêu lão gia ra lệnh.

“Tôi nói không được ra tay với hắn!” Tiêu Dạ gằn từng chữ. 

“Ra tay cho ta!”

“Tiêu lão đại, ông đừng bắt tôi ra tay với ông!” Tiêu Dạ siết chặt ngón tay.

Tiêu lão gia căn bản không quan tâm. Người nhận lệnh đi thẳng đến trước mặt A Tín. 

Tiêu Dạ rút súng lục bên hông, nhắm vào gã đứng gần A Tín.

“Cút!” Tiêu Dạ nói.

Sắc mặt Tiêu lão đại lạnh lẽo, lườm mắt một cái. 

Bên cạnh bỗng nhiên có mười tên Hắc y nhân đi ra, nhanh chóng vây quanh đám người của Tiêu Dạ, dùng súng lúc chỉ vào đầu anh ta.

“Động thủ!” Tiêu lão đại nói rõ từng từ.

Ngón tay Tiêu Dạ khẽ nhúc nhích, bóp cò. 

A Bưu đánh vào tay Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ sơ suất, khẩu súng bị A Bưu đánh rơi xuống đất.

Tiêu Dạ nhìn A Bưu. 

A Bưu cung kính cúi đâu, không nói lời nào.

Lúc này, bên tai vang lên tiếng kêu tê tâm liệt phế của A Tín.

Tiêu Dạ cắn răng, hung hăng nhìn Tiêu lão gia. 

Tiêu lão gia bảo mọi người lui ra ngoài.

Trên sàn vẫn còn để lại một vũng máu, A Tín bị kéo ra ngoài.

Tiêu Dạ nhìn A Tín, biểu cảm trên mặt ngày càng dữ tợn hơn. 

“A Tín là thủ hạ của cậu, cậu không thể quản giáo thủ hạ của mình. Nên phạt!” Dáng vẻ lạnh lùng của Tiêu lão gia vẫn còn: “Mang roi da đến đây!”

Nói xong, một Hắc y nhân cung kính đưa roi da đến.

Tiêu lão gia từng bước đi đến trước mặt Tiêu Dạ: “Quỳ xuống!” 

Tiêu Dạ không chút nhúc nhích.

Sắc mặt Tiêu lão gia sầm xuống, ông dùng chân mang giày da quân dụng đá vào đùi Tiêu Dạ.

Vốn đã gãy xương, giờ khắc này dường như có thể nghe rõ âm thanh xương cốt vỡ nát. 

Nó khiến người ta bất giác túa mồ hôi lạnh.

Đùi Tiêu Dạ vô lực, quỳ mạnh xuống sàn, trái lại trên mặt không có một chút đau đớn nào, nhưng vẻ mặt tức giận, vô cùng dữ tợn!

Bốp! 

Đột nhiên, nhiều đợt roi da đánh lên người Tiêu Dạ, quần áo của anh bị roi da xé toạc ra, lộ ra những dấu vết đáng sợ hằn trên da thịt, rướm máu.

Những tiếng “chát”, “chát” tiếp sau đó!

Roi này đến roi khác quất lên người Tiêu Dạ, lực đạo vừa ác vừa mạnh, hoàn toàn không một chút kiêng kị. 

Cả đại sảnh rất yên tĩnh, trong sự yên tĩnh ấy chỉ nghe thấy tiếng roi da quất vào người, âm trầm đáng sợ!

Suốt cả 108 cái.

Không hề nghe thấy một tiếng kêu la. 

Da thịt trên người Tiêu Dạ cơ hồ đã không còn chỗ nào lành lặn, máu thịt lẫn lộn, sắc mặt tái nhợt dọa người.

Tiêu lão gia quăng roi da, từng bước khoan thai đi về vị trí trung tâm, ngay cả một cái thở mạnh cũng không có, lập tức nói với Trương Đại Long: “Long Đại, ông có gì bất mãn, xin cứ nói.”

Trương Đại Long hận đến cắn răng. 

Tiêu lão gia đã làm đến nước này.

Thứ nhất, Tiêu lão gia trả lại ông ta một cái “của quý”, bất kể là của ai, ông ta đã trả rồi!

Thứ hai, trước mặt nhiều lão đại như vậy, ông ta quất Tiêu Dạ, mạnh mẽ cứng rắn, không một chút kiêng nể, bây giờ Tiêu Dạ vẫn quỳ ở đại sảnh không nhúc nhích, nhưng lại mất nửa cái mạng! 

Loại thành ý này Trương Đại Long hắn còn có thể nói thêm gì nữa, bằng không lại bảo ông ta nhỏ mọn!

Đã so chiêu với Tiêu lão gia nhiều năm như vậy, lần nào cũng thất bại!

Ánh mắt lạnh lẽo, ông ta nói từng câu từng chữ với Tiêu lão gia: “Tiêu lão gia đã làm đến nước này, nếu tôi còn không hài lòng thì Trương Đại Long tôi đây thật không biết điều, chuyện này cứ thế đi. Trương Long, chúng ta đi!” 

Nói xong liền xoay người rời đi.

Trương Long không phục, hắn ta thảm thế này, dựa vào đâu mà chỉ quất Tiêu Dạ vài cái đã bỏ qua chứ!

“Cha, chuyện này không công bằng…” 

“Trương Long, đi!” Sắc mặt Trương Đại Long sầm xuống.

Trương Long không phục đuổi theo Trương Đại Long, mối hận trong lòng, không cần nói cũng biết.

Những lão đại khác thấy sự việc đã đến hồi kết thúc, cũng lần lượt rời đi. 

Cả đại sảnh bây giờ chỉ còn lại Tiêu lão gia và người của Tiêu Dạ.

Tiêu lão gia đi về hướng Tiêu Dạ, nói với người bên cạnh: “Đỡ đại thiếu gia về phòng.”

“Vâng.” Những vệ sĩ đỡ Tiêu Dạ lên. 

Lúc này Tiêu Dạ đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể mặc kệ để bọn họ đưa đi.

Tiêu lão gia nhìn Tiêu Dạ: “Chuyện này ta không nói con đúng hay sai, nhưng bảo vệ người phụ nữ của mình, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa (4)!”

Đây là sự tán thành với Tiêu Dạ. 

Sau khi để lại một câu, ông ta dẫn đầu rời đi.

Tiêu Dạ ngẩng đầu nhìn Tiêu lão gia rời đi, dường như rất dùng sức mới nói ra được mấy chữ, rõ ràng anh đã rất yếu: “Đi xem A Tín.”

“Tôi biết rồi. Đại ca, anh cẩn thận dưỡng thương đi. Chỗ A Tín tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” 

“Nói cho cậu ấy biết. Mối thù này, đại ca nhất định sẽ báo cho hắn.” Tiêu Dạ gằn từng chữ.

“Đại ca, anh dưỡng thương trước di đã. Những chuyện khác, A Bưu biết xử lý như thế nào.”

Tiêu Dạ gật đầu, cơ thể không thể nhịn nổi nữa, hai mắt tối sầm, rơi vào hôn mê. 

----

Cao ốc Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở bàn làm việc của mình, đang thiết kế bản kế hoạch. 

Điện thoại vang lên.

Cô cau mày.

Hôm nay có thể đừng gọi nhiều như vậy không? 

Mím môi cầm lên, nhìn màn hình gọi đến: “Không phải đang ở cùng Tiêu Dạ sao? Sao lại nhớ gọi cho tớ thế?”

“Có thời gian không, muốn uống trà với cậu.”

“Bây giờ?” Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ. 

“Ừ.” Giọng nói bên kia khá sa sút.

“Cậu ở đâu vậy?”

“Bây giờ tớ đang ngồi taxi, lung tung không có mục đích.” Diêu Bối Địch nói. 

“Cậu đến cao ốc Cố thị đi, đối diện có một quán cà phê, chúng ta ra đó ngồi.”

“Được.” Bên kia cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn đặt điện thoại xuống, save tập tin thiết kế quy hoạch, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, nói với Milk ngoài cửa: “Tôi ra ngoài có việc, cô giúp tôi hỏi thư ký của chủ tịch khi nào anh ta rảnh, hỏi xong thì gửi tin nhắn cho tôi.” 

“Vâng.” Milk cung kính trả lời.

Kiều Tịch Hoàn rời văn phòng, đi thẳng về phía quán cà phê.

5 phút sau, Diêu Bối Địch xuất hiện. 

Sắc mặt dường như không tốt lắm, cô ngồi trước mặt Kiều Tịch Hoàn, có chút ấm ức khuấy khuấy ly cà phê.

“Có chuyện gì thì nói, đừng lãng phí thời gian của tớ.” Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.

Diêu Bối Địch dường như với sự thẳng thắn của Kiều Tịch Hoàn, cô buông thìa: “Tớ vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa tớ và Tiêu Dạ đã khá hơn nhiều, nhưng đột nhiên hôm nay anh ấy rất lạnh lùng với tớ, tớ không biết nên làm gì bây giờ?” 

“Tớ biết ngay cậu tìm tớ là vì chuyện của Tiêu Dạ.” Vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn hiển nhiên: “Kể về Tiêu Dạ đã nhiều năm như vậy rồi, sao cậu vẫn chẳng có tiền đồ gì cả thế?”

Diêu Bối Địch cắn môi, trông có vẻ rất khổ sở.

“Được rồi được rồi, tớ không nói cậu nữa. Nhưng Tiêu Dạ đã bằng lòng mà dốc sức liều mạng như vậy, chắc chắn anh ta có tình cảm với cậu. Nhưng mà đàn ông thì đều vậy cả đấy, càng cảm thấy dễ dàng có được thì càng không cố gắng quý trọng, chính là vì quá dễ dàng giữ cậu trong tay nên Tiêu Dạ mới có thể đối xử với cậu như vậy, gọi đến là đến.” Kiều Tịch Hoàn nói rõ từng câu. 

“Là vậy thật à?” Diêu Bối Địch nhìn cô: “Tớ ngốc thật.”

“Cậu mới biết sao?” Kiều Tịch Hoàn trợn mắt: “Bây giờ Tiêu Dạ đang lêu lổng với Lôi Lôi à?”

“Không biết.” Diêu Bối Địch lắc đầu, cô cũng không biết Tiêu Dạ đi đâu. 

Dù sao trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ xấu.

“Lôi Lôi này không đơn giản, Tiêu Dạ không thích Lôi Lôi còn có thể bị Lôi Lôi bắt thóp như vậy, chắc chắn cô ta cũng có bản lĩnh. Chúng ta phải nghĩ cách để Lôi Lôi cút xéo mới được.” Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ sâu xa.

Khiến Lôi Lôi mất mặt cút đi! 

Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu nói Tiêu Dạ không thích Lôi Lôi?”

“Cậu quả thật rất ngốc.” Kiều Tịch Hoàn bất đắc dĩ nói.

Diêu Bối Địch mím môi. 

“Hơn nữa, cậu hoàn toàn không nằm trên cùng một trình độ suy nghĩ so với tớ!” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt: “Bây giờ trọng điểm của tớ nằm ở chỗ Lôi Lôi, trọng điểm của cậu vĩnh viễn nằm ở chỗ Tiêu Dạ, cậu có thể ‘open’ hơn một chút không? Thoáng lên, thoáng lên…” Kiều Tịch Hoàn còn dùng động tác, khoa tay múa chân cả lên.

Diêu Bối Địch cúi thấp đầu: “Tớ thích Tiêu Dạ, thích lâu lắm rồi…”

Kiều Tịch Hoàn thật sự có chút chịu không nổi, thở dài. 

Cả cuộc đời này của Diêu Bối Địch chắn chắn sẽ bị hủy trong tay tên Tiêu Dạ kia!

Kiều Tịch Hoàn cắn cắn môi: “Được rồi được rồi, biết cậu thích rồi. Chị đây sẽ nghĩ cách giúp cậu tống khứ Lôi Lôi.”

Diêu Bối Địch nhìn cô một lúc lâu: “Sao cậu lại đối xử tốt với tớ thế?” 

“Tớ hành hiệp trượng nghĩa!” Kiều Tịch Hoàn nói.

Diêu Bối Địch hơi sốc.

Cô gái này. 

Kiều Tịch Hoàn cười ngặt nghẽo: “Bởi vì tớ là…”

“Tiểu Khê.” Diêu Bối Địch nhìn cô.

“Bạn thân nhất của Hoắc Tiểu Khê.” Kiều Tịch Hoàn dứt lời. 

“Cậu cứ thừa nhận mình là Hoắc Tiểu Khê đi, cho dù cậu là quỷ, tớ cũng không sợ cậu đâu.”

“Thật sự không sợ?” Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười vui vẻ.

“Không sợ, bởi vì cậu là Hoắc Tiểu Khê.” Diêu Bối Địch chậm rãi nói từng chữ. 

Kiều Tịch Hoàn nhếch môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, đổi chủ đề: “Chẳng phải nói không thể cùng phòng trong nửa năm sao? Thời gian nửa năm cũng đủ để cậu học được kỹ năng giường chiếu rồi, nửa năm cũng đủ để tớ ‘xử lý’ cô ả Lôi Lôi kia. Cho nên sau nửa năm, cậu đừng có mà bắt tớ nghe chuyện Tiêu Dạ nữa, để xem tớ có xử luôn cả cậu không!”

Diêu Bối Địch cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng cả lên, không nói lời nào.

Kiều Địch Hoàn cũng không trêu Diêu Bối Địch nữa, cô nhìn đồng hồ: “Hôm nay tớ còn có chút việc, có chuyện gì thì gọi nhé.” 

“Ừ.” Diêu Bối Địch nhìn bộ dạng vội vàng của Kiều Tịch Hoàn.

Là Tiểu Khê.

Thật tốt. 

Cô nở một nụ cười, nụ cười càng lúc càng xán lạn.

Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng rời quán cà phê.

Kiều Tịch Hoàn có việc tìm Cố Diệu Kỳ, vì vậy sau khi vội vàng rời đi thì vừa nhận được tin nhắn của Milk, hôm nay chỉ có lúc này rảnh. 

Cô nhếch môi soải bước.

Nhưng mà, nghĩ đến cách khiến Lôi Lôi rời xa Tiêu Dạ…

Cô híp mắt. 

Khóe miệng nở một nụ cười tà ác, có đôi khi, lúc nên ra tay ắt phải ra tay!

Nghĩ vậy, cô về đến cao ốc Cố thị, trực tiếp đi thẳng về hướng văn phòng Cố Diệu Kỳ.

“Mời vào.” Cố Diệu Kỳ lên tiếng. 

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng, ngồi đối diện Cố Diệu Kỳ.

“Tìm ba có việc gì?”

“Chủ tịch, con có một yêu cầu quá đáng.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng. 

“Con nói đi.”

“Mặc dù khoảng thời gian con ở Cố thị không dài nhưng con hy vọng chủ tịch có thể cho con cơ hội đề bạt bản thân.”

Vốn đang dùng bút máy mạ vàng để ghi chép gì đó, nghe Kiều Tịch Hoàn nói thế, Cố Diệu Kỳ buông bút, ngẩng đầu nhìn cô: “Cơ hội gì?” 

“Con muốn thăng chức sau khi đàm phán thành công hạng mục lần này.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ, thẳng thắn đến nỗi không thể thẳng thắn hơn.

Sắc mặt Cố Diệu Kỳ hơi thay đổi: “Chức vị này của con, không đủ?”

“Con cảm thấy không đủ, không đủ để thể hiện hết giá trị của bản thân con.” Kiều Tịch Hoàn nói. 

“Con thăng chức cũng không chậm.” Cố Diệu Kỳ nói.

“Nhưng mà, so với dự đoán của con, vẫn còn kém một chút.”

“Con dự đoán thế nào?” Cố Diệu Kỳ nhíu mày. 

“Trợ lý tổng giám đốc.” Kiều Tịch Hoàn lên tiếng.

Hai tay Cố Diệu Kỳ đan vào nhau, ánh mắt dò xét nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ trước mặt này, trầm ổn lạnh lùng, dù là khi đưa ra một yêu cầu bất hợp lý như vậy cũng hoàn toàn tỏ ra lý trí hùng hồn, có dự tính trước. 

Sự yên lặng kéo dài một lúc lâu, Cố Diệu Kỳ đứng dậy khỏi ghế, kéo tấm màn cửa sổ.

Tấm rèm cửa sổ bị kéo ra mang theo ánh mặt trời chói mắt, Kiều Tịch Hoàn nheo mắt lại, nhìn bóng dáng Cố Diệu Kỳ.

“Muốn ngồi vào vị trí kia, có thể.” Cố Diệu Kỳ nói. 

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

Cô biết, “có thể” trong lời nói của Cố Diệu Kỳ chắc chắn bao hàm rất nhiều nội dung.

Quả nhiên, Cố Diệu Kỳ lên tiếng: “Hạng mục lần này không chỉ đàm phán thành công mà tỷ lệ lợi nhuận phải đạt được hơn 5% giá thành. Ngoài ra, ba muốn 10% cổ phần của Hoàn Vũ.” 

Thương nhân.

Thật sự không hơn không kém, thương nhân bất cứ chuyện gì cũng có thể bàn đến lợi nhuận!

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu Kỳ, cứ nhìn ông ta. 

“Trước khi con đồng ý, con có thể hỏi một chút không, vì sao ba lại tận lực nhằm vào Hoàn Vũ? Mẹ ngày nào cũng lải nhải bên tai con, nói Hoàn Vũ là thông gia, không cần ‘công chính liêm minh’ như vậy. Mặc dù con luôn biết rằng trên thương trường mọi người đều dựa vào bản lĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn còn cảm xúc. Ba, sự công kích của ba quá rõ ràng rồi.” Kiều Tịch Hoàn hỏi ông ta, hoàn toàn không sợ chết.

Cố Diệu Kỳ dường như không chút tức giận, trái lại còn nở một nụ cười, lên tiếng: “Ba chỉ lấy lại một phần thuộc về ba.”

“Thuộc về ba?” Kiều Tịch Hoàn nhíu mày. 

“Con đừng hỏi những chuyện khác, con chỉ cần nhớ kỹ, những gì con làm là những gì Cố thị chúng ta nên có được. Về phần mẹ con nói gì, con hoàn toàn có thể không nghe, lòng dạ phụ nữ, vĩnh viễn chỉ toàn nhìn thấy những điều phiến diện!” Cố Diệu Kỳ hung hăng nói.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, lời nói nghẹn trong cổ họng, chẳng cách nói hỏi ra.

Hoàn Vũ là do một tay cô gầy dựng, cô có thể khẳng định, Cố Diệu Kỳ tuyệt đối không thể nắm giữ cổ phần Hoàn Vũ, sao ông ta có thể nói 10% cổ phần Hoàn Vũ thuộc về ông ta cơ chứ? Hoặc là, bản thân Cố Diệu Kỳ giấu một bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết? 

Bí mật có liên quan đến Tề Lăng Phong?

Đôi mắt cô sâu thẳm, điều hô hấp, cười cười: “Ba đã nói chúng ta nên có được, vậy thì con không thể từ chối đi lấy về! Ba, vậy đã định rồi nhé, con đàm phán hạng mục, lợi nhuận đạt đến 5%. Nắm 10% cổ phần Hoàn Vũ. Vị trí trợ lý tổng giám đốc Cố thị phải là của con!”

“Một lời đã định!” Cố Diệu Kỳ gật đầu. 

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, mỉm cười, rời khỏi văn phòng Cố Diệu Kỳ.

Vừa ra khỏi cửa, trong lòng lập tức thầm mắng.

Đúng là không hơn không kém, lão già lòng tham không đáy! Nhưng không thể bỏ qua một cơ hội mảy may nào để đạt đến mục đích của bản thân. 

Con cắn răng.

Lúc chuẩn bị rời đi, vừa khéo gặp phải Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn thấy Kiều Tịch Hoàn đi ra từ phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ, vẻ mặt thay đổi: “Nhanh vậy đã gặp vấn đề rồi à, cần ba giải quyết?” 

Trong lời nói có hàm chứa gì đó kỳ quái.

Kiều Tịch Hoàn không biểu lộ cảm xúc, bình tĩnh nói: “Đúng vậy đó, quyền lợi ba cho, đương nhiên phải sử dụng.”

Sắc mặt Cố Tử Hàn sầm xuống. 

“Ai bảo, ba chỉ định em đến đây phụ trách đấy!” Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt Cố Tử Hàn càng lúc càng khó coi, anh ta đi nhanh về văn phòng của mình.

Diệp Mị nhìn thấy Cố Tử Hàn, vội vàng đuổi theo. 

Cố Tử Hàn vừa về đến văn phòng của mình, trên mặt lộ rõ sự phẫn nộ.

“Tử Hàn, sao vậy?”

Kiều Tịch Hoàn, tôi tuyệt đối sẽ không để cô sống yên ổn!” Cố Tử Hàn nói. 

Diệp Mị nhìn anh ta.

Lần nào Kiều Tịch Hoàn cũng có thể khiến Cố Tử Hàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bản thân cô đã đi theo Cố Tử Hàn nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng gặp bất cứ người nào có thể khiến Cố Tử Hàn nổi điên như vậy, mà Kiều Tịch Hoàn đã rất nhiều lần chọc giận Cố Tử Hàn không chút kiêng kỵ nào! 

“Bây giờ cần phải làm thế nào?” Diệp Mị hỏi.

“Làm thế nào?” Cố Tử Hàn hừ lạnh: “Tôi muốn nhìn Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong hai người bọn họ cá chết lưới rách, còn tôi ngồi ngư ông đắc lợi!”

Diệp Mị cau mày. 

“Chúng ta cứ chờ xem! Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn!” Cố Tử Hàn gằn từng chữ.

----

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc của mình. 

Không bao lâu nữa, Cố Tử Hàn cũng sẽ phát điên lên thôi!

con hít sau, cảm thấy bản thân mình thật sự phía trước có sói, phía sau có hổ. Có lẽ một ngày nào đó chính mình bất lực, có lẽ ngay cả xương cũng không có để gặm!

Cô xoa xoa huyệt thái dương đang đau. 

Bên cạnh có một người giúp đỡ mình, cũng tốt…

Cô nở một nụ cười bất đắc dĩ, bởi vì giờ phút này cô lại bỗng nhiên nhớ đến Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần. 

Tên đàn ông mà đến cọng lông cũng không bằng!

Cô có thể có chút trông chờ nào từ anh ư?

Cô tỏ ra rất bất an. 

***

(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái đến mức lo sợ

(2) Mắt đỏ lên: ganh tị 

(3) Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn: xuất phát từ một cậu chuyện thời Bắc Tống, nội dung chủ yếu là dung túng cho quan lại nhưng lại hạn chế hoạt động bình thường của người dân. Đến nay còn để chỉ mình có thể làm nhưng không cho phép người khác làm.

(4) Kinh thiên địa nghĩa: cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui