Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Editor: Mẹ Bầu

Ở lầu dưới của Cố thị.

Khi Kiều Tịch Hoàn xuất hiện ở cửa thì mọi người đã đứng chờ đợi tại nơi đó rồi.

Kiều Tịch Hoàn nhếch môi cười lên một tiếng, vẫn như cũ, cô lên tiếng mạnh mẽ vang dội, phân phó gọn gàng dứt khoát cho mọi người, “Doãn Tường cùng Âu Dương lái xe, tôi cùng Milk ngồi với Doãn Tường, A Miêu ngồi với Âu Dương.”

“Vâng!” Chỉ trong nháy mắt mọi người tựa như trở lại hình thức của tổ theo từng hạng mục, hết thảy đều ngay ngắn trật tự, cực kỳ ăn ý.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi trên đường, tiến thẳng tới nhà hàng Đỉnh Hạo Hãn.

Từ 12 giờ trưa trở đi, nhà hàng Đỉnh Hạo Hãn mới bắt đầu mở cửa kinh doanh. Vào buổi chiều người tới đây tương đối hơi ít, nhưng vẫn còn sôi động hơn gấp gấp mười lần so với những hội sở bình thường khác!

Mấy người đi tới đây đều rất hưng phấn, cứ ríu ra ríu rít, tất cả mọi người, tâm tình ai nấy đều cảm thấy có chút vui vẻ hơn.

Kiều Tịch Hoàn đi về phía nhân viên phục vụ, “Tôi muốn đặt một phòng riêng để ăn cơm.”

“Dạ.” Nhân viên phục vụ gật đầu, “Tiểu thư cần một phòng như thế nào ạ?”

“Phòng hạng Bạc, loại 3A.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Xin lỗi tiểu thư, đó là khu chỉ dành riêng cho khách hàng VIP của chúng tôi, chỉ có khách hàng cực kỳ thân thiết mới có thể được đặt phòng ở đó. Xin hỏi tiểu thư có thể đưa ra thẻ hội viên VIP được không ạ? Chúng tôi sẽ căn cứ cấp bậc của ngài để tiến hành sắp xếp chỗ ngồi.” Tiểu thư phục vụ nói rất lễ phép, giọng nói cũng vô cùng ôn nhu.


Ở nhà hàng Đỉnh Hạo Hãn này, vị trí ngồi của khách hàng từ cấp bậc hạng trung trở lên đều được chia thành phòng hạng Vàng, phòng hạng Bạc. Còn ở khu bình thường, thì những thượng khách khác được ngồi thoải mái. Khách hàng ngồi ở khu bình thường, thì không được hưởng những chế độ đãi ngộ đặc biệt. Còn những khách hàng ngồi ở khu VIP trở lên, thì sẽ căn cứ theo từng cấp bậc khác nhau, sẽ không ngừng được hưởng những chế độ đãi ngộ theo đẳng cấp của mình.

Kiều Tịch Hoàn mím đôi môi lại một chút, hỏi, “Thẻ hội viên tôi bị mất, khi tôi lập thẻ hội viên có điền số điện thoại và một số thông tin cơ bản khác. Tôi viết ra cho cô, cô có thể đi thẩm tra đối chiếu so sánh được không.”

“Có thể ạ.” Nhân viên phục vụ cười nói.

Kiều Tịch Hoàn ghi lại những thông tin ngày trước mà Hoắc Tiểu Khê đã kê khai, đưa lại cho nhân viên phục vụ. Người nhân viên phục vụ thẩm tra đối chiếu lại với thông tin ở trên máy vi tính xong xuôi, rồi nói, “Tiểu thư, những thông tin mà ngài đã cung cấp đều đồng nhất với thông tin đã lưu lại ở trong danh sách thẻ hội viên ở đây. Ngài là khách hàng thuộc hội viên VIP hạng Bạc của chúng tôi, tôi sẽ lập tức đặt cho ngài loại phòng 3A. Thêm nữa, vì thẻ hội viên của ngài đã bị mất, ngài có cần tôi mở lại cho ngài tấm thẻ hội viên miễn phí khác nữa để ngài dùng không ạ?”

“Không cần đâu, tôi cảm thấy cũng cũng không cần thiết phải phiền toái như vậy.” Kiều Tịch Hoàn nói vẻ như không sao cả.

“Được ạ!” Nhân viên phục vụ nói rất lễ độ, sau đó cầm ống nói điện thoại ở trên quầy ba lên nói, “Hiện tại có hội viên VIP đang chờ được đón đến phòng hạng Bạc loại 3A, xin mời nhân viên phục vụ khu đó tới đón khách đang đợi.”

Không bao lâu.

Một nam nhân viên phục vụ có dáng dấp cao lớn, đẹp trai anh tuấn xuất hiện ở cửa, khóe miệng nở một nụ cười nhìn rất rực rỡ, lễ độ chào hỏi mấy người bọn họ sau đó hướng dẫn cho mọi người đi vào trong phòng bao.

Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều hưng phấn không thôi.

Trong phòng bao tổng cộng cả thảy có năm nhân viên phục vụ, đối với những hội viên VIP hạng Bạc, yêu cầu được đặt ra là, một khách hàng phải được một nhân viên phục vụ.

Milk vừa ngồi xuống vị trí, liền nhìn đông nhìn tây, ánh mắt cũng tỏa ra ánh sáng xanh biếc, không nhịn được lôi kéo A Miêu ngồi bên cạnh hỏi một câu, “Miêu Nhi, trước kia cô đã tới chỗ này chưa?”


“Đã tới rồi, nhưng mà tôi không biết rằng, ở bên trong vẫn còn có những chỗ như Bồng Lai tiên cảnh thế này. Tôi đã từng đến đây thật, nhưng cũng chỉ là chờ ở bên ngoài khu phòng bao mà thôi. Khung cảnh tráng lệ như vậy, thiếu chút nữa đã mau chóng làm mù mắt của tôi rồi!” A Miêu nói vẻ rất khoa trương.

“Ừ, tôi cũng vậy.”

“Nếu không thì chúng ta tự mình chụp một tấm ảnh đi, cũng coi như là chúng ta được một lần nhìn thấy một mặt vĩ đại khác của xã hội.” A Miêu đề nghị.

“Đúng đúng, nhất định phải tự chụp một kiểu.” Milk lấy điện thoại di động ra.

“Đừng tự chụp ảnh ở đây!” Kiều Tịch Hoàn kêu lên, “Đã tới những chỗ thế này mọi người cũng không nên tuyên truyền gì ra bên ngoài hết, cũng không nên hỏi tôi nguyên nhân vì sao, chẳng qua là một chút chuyện riêng thôi.”

“Vậy sao?” Milk cùng A Miêu có chút mất mác.

Kiều Tịch Hoàn chọn các món ăn, sau đó đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, “Đừng như vậy, chúng ta tới đây là để ăn mừng.”

“Chẳng qua là cảm thấy có chút đáng tiếc, lần sau không chừng chẳng còn có cơ hội để được tới đây nữa.” Milk nói một câu.

Khi mới bắt đầu vào nơi này, mọi người cũng có chút hiếu kỳ, hưng phấn. Nhưng hiện tại, khi tỉnh táo lại cũng biết, loại phòng bao như thế này cũng không phải bất cứ hạng người bình thường nào cũng có thể tiến vào. Chỉ cần nhìn những đồ vật trang trí có giá trị liên thành xung quanh căn phòng bao này một chút, nhìn tấm thảm trải sàn cao cấp đang đạp chân lên một chút, nhìn bát đũa đang đặt trên bàn ăn này một chút thôi, cũng đủ hiểu...

“Milk.” Kiều Tịch Hoàn nhìn cô, “Tôi đã quyết định chiêu mộ cô làm thủ hạ của mình để làm việc, về sau này, không chừng cô còn có cơ hội tới đây nhiều lần nữa đấy.”


“Thật sao?” Milk rất hưng phấn.

“Dĩ nhiên.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Trong nhiều người ở đây, Milk là người Kiều Tịch Hoàn thấy ưng ý nhất.

Thật ra thì Doãn Tường cũng không tồi, nhưng mà bản thân Doãn Tường trong tương lai rất có triển vọng phát triển, Kiều Tịch Hoàn không muốn làm thui chột tài năng của Doãn Tường.

Về phần Âu Dương cùng A Miêu, có thể nói hai người này tương đối bình thường hơn một chút, không có gì đặc biệt xuất sắc hơn người khác lắm. Thêm nữa bọn họ rõ ràng không có những theo đuổi và khát vọng đặc biệt lớn. Cho nên, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy đố với hai người bọn họ, trước mắt vẫn có thể để ở cương vị hiện tại của mình để rèn luyện thêm chút đã, nếu như sau này có cơ hội thì hãy nói sau.

“Chúng tôi đây thì sao?” A Miêu hỏi có chút ghen tỵ.

“Về Doãn Tường tôi sẽ trợ giúp cho cậu ấy được thăng chức, dĩ nhiên như vậy thì không thể tiếp tục ở lại đây làm thủ hạ của tôi được. Về phần cô và Âu Dương, tôi cảm thấy rằng hiện nay hai người có thể vẫn ở trên cương vị của mình, để tiếp tục làm công việc sáng tạo. Ở chỗ của tôi trước mắt còn thiếu một người làm thư ký.” Kiều Tịch Hoàn có chút bất đắc dĩ nhún vai.

“Vậy sao.” A Miêu chu mỏ.

“Miêu Nhi, cô đừng có như vậy! Cô nên suy nghĩ một chút việc mình có thể nghỉ phép hưởng lương mười lăm ngày, có thể dẫn bảo bối của mình đi ra ngoài để vui chơi thoải mái.” Milk an ủi.

Thật ra thì tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng, chỉ cần là Trưởng ban Kiều ra quyết định, bất cứ một ai cũng không thể phản kháng được.

“Cũng được.” Trong nháy mắt A Miêu đã trở lại bình thường, “ Trưởng ban Kiều sẽ xin phép cho tôi chứ ạ?”

“Đã xin phép rồi, ngày mai tôi sẽ báo bộ phận tổng hợp, sau đó bên ấy sẽ liên lạc với cô, bây giờ cô có thể an tâm với kế hoạch du lịch của mình được rồi.”

“Cảm ơn Trưởng ban Kiều.”


“Âu Dương cũng vậy, cậu hãy cùng bạn gái của mình chuẩn bị cho cuộc đi chơi sau tân hôn đi! Nhiều ngày qua cậu cũng đã cực kỳ mệt mỏi để giải quyết công việc như vậy rồi, cũng nên tự thả lỏng cho bản thân mình một chút đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Vâng! Cám ơn Trưởng ban Kiều.”

“Doãn Tường, vừa mới rồi tôi đã nói, tôi sẽ giúp cho cậu được thăng chức, đến lúc đó bên bộ phận tổng hợp cũng sẽ liên lạc với cậu.”

“Cảm ơn Trưởng ban Kiều.” Doãn Tường vội vàng nói cám ơn.

“Còn chiếc túi của Milk, tôi đã sai người đi mua cho cô rồi, sáng ngày mốt sẽ tới tay cô.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Coi như là tôi đã thực hiện xong xuôi toàn bộ những gì mà lúc ban đầu tôi đã hứa với mọi người.”

“Cảm ơn Trưởng ban Kiều.” Bốn người trăm miệng một lời.

“Cần phải cảm ơn chính mọi người mới phải, cũng là do mọi người đã đáp ứng đầy đủ mọi thứ rất tốt.” Kiều Tịch Hoàn cong môi, cười lên một tiếng, “Cho nên, vì chính bản thân chúng ta, mọi người trước cạn một chén.”

“Nào cạn chén.”

Mọi người cầm lên ly ngửa cổ uống hết.

Thứ rượu mà bọn họ vừa uống là loại rượu Lạp Phỉ 82 năm, một bình rượu này cũng đủ một hai tháng tiền lương của bọn họ rồi.

Không khí ăn uống trong bữa tiệc rất tốt, mọi người ở chung một chỗ tạm thời quên mất mối quan hệ cấp trên cấp dưới, tất cả mọi người ai cũng đều uống với nhau rất nhiệt tình.

Cũng đã lâu lắm rồi, từ trước tới giờ, cũng là lần đầu tiên tất cả mọi người đều điên cuồng như vậy.

Sau một khoảng thời gian bị đè nén nặng nề dài dằng dặc vừa qua, giờ đây, rốt cục bọn họ đã có thể được phóng thích hoàn toàn ra ngoài như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận