Hào Môn Lãnh Thê

Sau khi nói chuyện đơn giản, Tần Quyến nhìn bóng lưng
Mặc Mặc rời đi, suy nghĩ về lời của cô, Tần Quyến lẩm bẩm “Con gái Tưởng Gia
quả thật là không giống nhau. Tưởng Hàm quyến rũ và quyết đoán, Tưởng Mặc bình
tĩnh và kiên cường … Còn mình …” Trong lòng mang theo một nét buồn bã không
người nào có thể hiểu.

Mặc Mặc quay trở lạ phòng, thấy Vân Phong vẫn ngồi ở
trên ghế salon,cô nhẹ nhàng nói “Em và Tần Quyến nói chuyện một lát, anh ngủ
trước đi.”

Vân Phong nhìn bóng cô đi vào phòng tắm, anh quay về
giường, nghĩ lại một ngày trải qua bao nhiêu chuyện không thể tưởng nổi, có mỏi
hơn nữa cũng không bằng tâm sức tiều tuỵ tới mệt, nhưng lại không hề buồn ngủ.

Một lát sau, Mặc Mặc đã đi ra, cô ung dung đi đến bên
giường, nằm cạnh anh “Phong, anh nói xem, Tưởng Gia lần này sẽ không có việc gì
chứ?”

Ánh mắt Vân Phong sâu xa “Hi vọng không có. Chỉ có
điều…”

“Chỉ có điều rất khó thoát đúng không?”

“Đúng vậy. Bằng không cha sẽ không khẩn trương như
vậy, vừa rồi em có nhìn thấy ánh mắt của ông không?”

“Có. Từ nhỏ nhỏ đến lớn em chưa từng nhìn thấy vẻ mặt
ông khẩn trương như vậy, ông chỉ là muốn cổ vũ mọi người đoàn kết nhất trí cùng
vượt qua cửa ải khó khăn này , cho nên mới cố gắng giữ vững. Lúc nãy em đi tìm
chị, chị ấy vẫn chưa về, không biết chị ấy có thật là đi tìm Sở Khnh Dương
không?

Khoé miệng Vân Phong khẽ cười “Sở Khinh Dương lần này
khó có thể thoát.”

“Hả? Ý của anh là chị có thể thuyết phục anh ta, còn
gả cho anh ta sao?”

Vân Phong gật đầu.

“Nhưng mà … Vừa rồi ngay cả Tần Quyến cũng nói chị
không nên lấy hạnh phúc của mình làm tiền đặt cược, tuy rằng em cũng đồng ý với
ý kiến của cô ấy, nhưng mà em hiểu rõ cá tính của chị mình, cho nên, em rất mâu
thuẫn.”

“Em đang lo lắng cho chị ấy?”

“Ừm”

Vân Phong an ủi cô “Tin tưởng anh, anh rất hiểu Sở
Khinh Dương, cậu ta cho dù thật sự liên hôn với Tưởng Gia, chị em cũng không
chịu thiệt thòi gì, nếu như không vì liên quan đến lợi ích, chính anh cũng thấy
hai người bọn họ rất xứng đôi.”

Mặc Mặc thở thật dài “Nhưng mà, lợi ích đã tồn tại
rồi.”

“Mặc Mặc, em không cảm tháy chuyện lần này rất kỳ quặc
sao?”

“Gì?”

“Anh cảm thấy trong công ty có nội gián. Bằng không,
người kia không có cơ hội thuận lợi đi lấy văn kiện như vậy. Chỉ có điều, anh
thật sự nghĩ không ra người này rốt cuộc là ai?”

“Nội gián? Sao có thể?”

Vân Phong lắc đầu “Càng là chuyện không thể thì càng
có thể xảy ra.”

“Nhưng nếu là nói như vậy, sự việc đã qua mười mấy
tiếng rồi, vì sao một chút động tĩnh cũng không có, vừa không vơ vét tài sản
của Tưởng Gia, cũng không báo cho cảnh sát, mục đích của người này là gì?”

“Đây chính là điều anh nghi hoặc … Trừ phi …”

Mặc Mặc thấy Vân Phong biến sắc “Trừ phi cái gì?”

“Trừ
phi mục đích của người này là huỷ diệt triệt để Tưởng Gia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui