Hào Môn Lãnh Thê

Sở Khinh Dương chậm rãi đi đến trước mặt vợ mới cưới
Tưởng Hàm, kề sát tai cô, thấp giọng nói “Hàm, anh có việc muốn nói với em.”

Tưởng Hàm đối với việc hắn thân mật vô cùng không
quen, gương mặt vẫn lạnh lùng “Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi như vậy.”

Sở Khinh Dương kiên trì “Hàm, chuyện này rất quan
trọng.”

Tưởng Hàm ý thức được anh đang nghiêm túc, đôi mi
thanh tú nhíu lạ, nhếch lên một nụ cười xinh đẹp “Chúng ta khiêu vũ chứ?”

Sở Khinh Dương mỉm cười, đưa tay dắt tay cô đi vào sàn
nhảy, đôi vợ chồng mới cưới cùng nhau khiêu vũ cũng là bình thường, nhưng loại
cử chỉ thân mật mới là khu vực bí mật nhất để bọn họ nói chuyện.

Sở Khinh Dương kề sát tai cô “Anh và Vân Phong hoài
nghi Tần Quyến không phải con của cha, cô ta có thể là nội ứng tiến vào chiếm
giữ Tưởng Gia.”

Thân thể của Tưởng Hàm khẽ run lên, bàn tay to lớn
chắc chắn của Sở Khinh Dương giữ chặt em cô, hơi dùng sức, chống đỡ dao động
thoáng qua của cô.

Tưởng Hàm nhẹ nhàng hỏi “Anh có chứng cớ sao?”

“Chỉ có một nửa. Một nửa khác cần trợ giúp của em.”

Tưởng Hàm nhíu mày “Tôi phải làm thế nào?”


“Rất đơn giản, đi lấy chén của cha, chúng ta phải đi
giám định DNA”

“Tôi hiểu rồi.” Tưởng Hàm làm bộ muốn đẩy hắn ra, chấm
dứt điệu nhảy này.

Nhưng Sở Khinh Dương lại không buông tha cho cô “Vợ
chồng mới cưới chỉ nhảy nửa khúc, thật là kỳ quái.”

Tưởng Hàm cười duyên “Anh nghĩ tôi và anh không biết
anh đang có cái chủ ý gì à?”

Sở Khinh Dương hôn nhẹ “Anh giúp em nhiều như vậy, chỉ
đổi được một điệu nhảy, yêu cầu không được coi là quá đáng đi?”

Đôi mắt Tưởng Hàm loé lên “Được rồi, coi như tôi cám
ơn anh.”

Một điệu xong, Tưởng Hàm nhẹ nhàng rời đi.

Còn Sở Khinh Dương lại
yên lặng nhìn theo bóng lưng cô, khoé miệng mỉm cười “Quả là một đoá hoa tuyệt
thế!”

Vân Phong đi tới, nhìn nụ cười trên mặt bạn tốt, cảm
thấy chói mắt “Tại sao là cùng một việc, tôi và cậu lại gặp cảnh khác biệt như
vậy?”

Anh nhận được sự hiểu lầm của Mặc MẶc, Sở Khinh Dương
lại nhận được cái ôm của giai nhân?!


Sở Khinh Dương nhún vai “Tái ông mất ngựa, đâu biết là
phúc hay không? Kiên nhẫn một chút đi?

***

Nửa giờ sau, Tưởng Hàm đã trở lại.

Sở Khinh Dương vội vàng hỏi cô “Thế nào? Lấy được
không?”

Tưởng Hàm mang theo nụ cười tự tin, phe phẩy cái khăn
tay tơ tằm “Đây không phải lấy được sao”

Cô kề sát vào bên tai Sở Khinh Dương “Vì sao nhất định
phải lấy chén chứ? Khăn tay không phải dễ dàng hơn sao?”

Vân Phong bên cạnh nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, Tưởng
Hàm đúng là Tưởng Hàm!

***

Bọn họ một hàng ba người tìm lúc thích hợp nhất rời
khỏi bữa tiệc, đi tới một bệnh viên tư của Sở gia.

Không cần thủ tục gì, Sở Khinh Dương nhờ nhân viên
phòng xét nghiệm giám định kiểm tra DNA của Tưởng Lực Hành và Tần Quyến.

Thời gian chờ kết quả chắc chắn là khó chịu nhất, ba
người bọn họ đều là ngừơi lý trí bình tĩnh còn không thể tránh khỏi lo lắng vì
kết quả này

“Ngộ nhỡ, chúng ta thật sự đoán dúng, nên làm gì bây
giờ?”

“Trực tiếp nói cho cha sao?”

“Vô nghĩ. Ý tôi là, đến lúc đó Tần Quyến có thể ngọc
đá cùng náy hay không? Đồng thời vạch trần bí mật của Tưởng Gia? Như vậy thì
nguy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận