Hào Môn Lãnh Thê

Trong lúc mọi người đang thương thảo, điện thoại nội
bộ trên bàn Tưởng Lực Hành vang lên, ông nhấc điện thoại lên, một lúc sau, sắc
mặt khẽ biến.

Đối với biểu tình của Tưởng Lực Hành, mọi người đang
ngồi đã có đoán được ra, hơn nữa đều là không đoán sai.

Đối mặt với ánh mắt ngờ vực của mọi người, Tưởng Lực
Hành đành phải mở miệng “Người của liêm chính công sở muốn can dự vào chuyện
của Tưởng gia, chỉ cần chứng cớ xác thực, liêm chính công sở và cảnh sát
sẽ liên hợp khởi tố.”

Tưởng Hàm hừ lạnh một tiếng “Hành động của Tần Quyến
đúng là mau! Nói vậy cô ta đã đoán được thân phận của mình bị bại lộ.”

Tưởng Mặc cắn môi, nhìn về phía VÂn Phong, anh cho cô
một ánh mắt an tâm, đây là lần đầu tiên bọn họ hai mắt giao tiếp từ sau hiểu
lầm, ít nhất hiện tại bọn họ hoạn nạn có nhau.

Tưởng Lực Hành đứng lên, bảo tất cả “Các con tất cả đi
theo ta.”

Đây là một thư phòng nằm dưới tầng hầm, Tưởng Lực Hành
chậm rãi gỡ xuống bức tranh quý ở trên vách tường, phía sau đó là một két sắt
bí mật.

Tưởng Lực Hành bấm mật mã, két sắt vang lên mở ra.

Bên trong là mấy chồng tiền mặt, còn có rất nhiều châu
báu. Số lượng nhiều đến mức khiến cả đám người Tưởng Ngạn Chiêu đều mở to mắt.

Tưởng Lực Hành lấy ra một xập tiền mặt, đưa đến trước
mặt Vân Phong và Tưởng Mặc “Các con cầm số tiền này, chuẩn bị khi cần đến.”

Tưởng Mặc lắc đầu, cảnh tượng này hết sức thê lương
“Không, cha …”

Tưởng Lực Hành nhìn về phía Vân Phong, lờ nói thành
khẩn “Vân Phong, lúc ta đem Mặc Mặc gả cho con, đã biết chắc chắc cón sẽ cho nó
được một đời hạnh phúc. Đồng ý với ta, sau này bất kể như thế nào, không được
để ta thất vọng.”

Vân Phong vô cùng kiên định “Con đồng ý với cha. Nhưng
mà số tiền này chúng con không thể nhận.”

Tưởng Lực Hành ha ha cười “Đừng quá hiếu thắng, hiện
tại Tưởng Gia không thể so với trước đây, mỗi lần lấy ra một phần tiền từ tài
khoản của chúng ta, đều không có ai biết, coi như là vì Mặc Mặc, cầm đi.”

Tưởng Ngạn Chiêu nhìn về hướng Vân Phong bảo, khuyên
anh nhận lấy.

Vân Phong đành phải bất đắc dĩ gật đầu, anh nhận lấy
tiền, sau đó nắm tay Mặc Mặc, nắm thật chặt.

Tiếp theo Tưởng Lực Hànhđi đến trước Sở Khinh Dương và Tưởng Hàm “Tưởng Hàm, châu báu
trong két bảo hiểm con lấy hết đi, con muốn giữ thì giữ, không muốn thì lấy đi
đấu giá, ta biết con làm Sở gia thiếu phu nhân sẽ không thiếu chút tiền này,
nhưng hiện tại ta không muốn thiên vị, con cũng không được cự tuyệt.”

Tưởng Hàm yên lặng gật đầu. Cô hiểu được ý tứ của cha.

Cuối cùng, Tưởng Lực Hành cầm rất nhiều tập tài liệu,
đưa cho Tưởng Ngạn Chiêu “Đây là công ty bên ngoài ta lấy tên của con đăng ký,
hoạt động trước giờ đều rất sạch sẽ, ta hi vọng nó sẽ trở thành cái nôi chấn
hưng tưởng gia. Vốn không nhiều lăm s, đương nhiên không thể so với tập đoàn
tài chính Tưởng gia, nhưng dầu gì cũng là con đường rút quân, sau này nó có thể
phát triển đến mức nào, thì phải xem chính con.”

Tưởng Ngạn Chiêu nhận lấy tài liệu, cúi đầu đứng.

Vài đời Tưởng gia, nhìn cảnh đêm thê lương, trong lòng
bọn họ đều biết, ngày Tưởng gia sụp đổ không còn xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui