Hào Môn Lãnh Thê

Tưởng Gia vượt qua rối loạn hai tháng, tập đoàn tài
chính Tưởng gia phá sản giải tán, Tưởng Lực Hành bị bắt, chờ phán xét cuối
cùng.

Truyền thông ngang
ngược bừa bãi, đồng loat đưa tin Tưởng gia sụp đổ, trong lúc nhất thời mọi
quang vinh trước kia biến thành trốn tránh e sợ.

“Mặc Mặc, hôm nay anh và anh trai đã thương lựng rồi,
anh ấy ở lại bên này xử lý giải quyết hết hậu quả, để anh tới châu Âu, công ty
quản lý bên kia đang cần nhân công gấp, em cảm thấy thế nào?

“Đi châu Âu?”

“Ừ”

“ĐI bao lâu?”

“Hiện tại rất khó nói, anh nghĩ, chi bằng em cùng đi với
anh, chúng ta ở bên kia, cũng để anh không phải lo lắng em một mình ở nhà.”

“Nhưng mà … cha mẹ thì thế nào?”

“Anh biết em lo lắng cho bọn họ, nhưng hiện tại chúng
ta phải suy nghĩ thực tế, anh cả ở lại giải quyết thủ tục pháp luật, anh muốn
sau này chúng ta ở châu Âu bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa.”

Tưởng Mặc gật đầu “Em biết tình hình lúc này, em chỉ
là không nỡ xa bọn họ.”

Vân Phong ôm cô vào trong ngực “Đừng khóc, ai cũng
không muốn chứng kiến tình huống như vậy … nhưng mà … đây là một ngày tất phải
có.”

“Em hiểu, cho dù lúc này đây không phải Tần Quyến, sau
này cũng sẽ có ngừoi khác tới tố giác Tương gia, em không biết cha tại sao phải
đi trên con đường này.”

“Đừng nói là em, chính anh cũng nghĩ không thông. Có
thể đây là cái bất đắc dĩ của nhà giàu đi.”

“Phong, anh đồng ý với em, sau này cho dù chúng ta vất
vả thế nào đi nữa, em cũng muốn anh giữ vững nguyên tắc, tuyệt đối không đụng
vào chuyện trái pháp luật.”

“Đương nhiên. Chỉ có điều, anh làm sao nỡ để em chịu
khổ đây? Anh sẽ để em giống như trước đây, áo cơm không lo.”

Tưởng Mặc ngẩng đầu nhìn anh “ Em không cần cuộc sống
quá xa xỉ, em chỉ cần cuộc sống thật bình an”

“Ừ. Anh
biết rồi, tới châu Âu, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”

***

Máy bay cấp cánh.

Tưởng Mặc tựa vào bả vai của Vân Phong “Em có một cảm
giác khác lạ. Từ nhỏ đến lớn, em luôn mong muốn rời khỏi nhà, nhưng không biết
lúc thật sự rời đi lại là vì cục diện này. Giấc mơ và sự thật luôn không giống
nhau như vậy.”

“Giấc mơ của em là gì? Có một bạch mã hoàng tử?”

“Đúng a. E muốn có một bạch mã hoàng tử, dẫn em chạy
trên vùng quê, rời xa tất thảy phiền não và ưu sầu. Còn nhớ lúc trước em đã nói
gì với anh không, em lấy được từ Tưởng gia nhiều hơn là mất đi không?”

“Lúc ở Prague?”

“Đúng. Lúc đó hình như anh không hiểu ý của em.”

Vân Phong thở dài thật sâu “Ý của em là bởi vì em sinh
ở Tưởng gia, mới có thể gả cho anh.”

“Ừm”

“Mặc Mặc, anh cũng rất may mắn, bởi vì chúng ta không
biến thành loại người chỉ mong kiếm lợi, anh đã từng rất nguy hiểm, là em cứu
vớt anh, dùng sự thiện lương của em. Chuyện lần này của cha làm cho anh tin
chắc một điều, anh cưới được em, là hạnh phúc suốt đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui