Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
"Tiểu thư Uý, tiểu thư mau tỉnh lại đi."
Úy Hải Lam tỉnh lại từ trong tiếng kêu ầm ỉ, đập vào mắt cô đầu tiên là khuôn mặt của một người phụ nữ đang lo lắng quan sát cô khiến cô cảm thấy như đang có ai đó lấy tay mạnh mẽ bóp cả toàn thân mình. Ý thức từ từ khôi phục, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại, hai tròng mắt trống rỗng không có một tia tiêu cự.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Vương San lại thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư Uý, cô có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không? Đầu cô có đau hay không?"
Tuy miệng cô mấp máy nhưng trán cô còn có chút đau, Úy Hải Lam nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không một chút hồng hào. Cô chỉ khẽ mím môi mình sau đó cắn chặt răng lại, áo T-shirt trên người bị lôi kéo đến mức không còn ra hình thù gì tựa như đã từng bị người khác mạnh mẽ làm nhục qua, cổ áo lướt xuống bả vai làm lộ ra vô số vết cắn, dấu răng sâu hoắm như mang theo một cỗ tức giận mãnh liệt khiến cô chỉ muốn trốn chạy.
Úy Hải Lam nhắm mắt lại cố gắng điều tiết những hình ảnh kinh hãi trong đầu mình, khuôn mặt hờ hững vô tâm, đáy mắt cô mơ hồ bất an. Chợt cô đột ngột đứng dậy nhưng bởi vì chân quá yếu thậm chí muốn té ngã nên cô phải ngồi xuống. Vương San thấy vậy vội vàng đứng lên đỡ cô nhưng chỉ nghe thấy cô mở miệng nói bốn chữ: "Tôi muốn về nhà."
Vương San thực sự không nỡ, chỉ cởi áo khoác từ trên người mình xuống, nói "Tiểu thư Uý, nếu cô không ngại thì cứ khoác áo của tôi đi."
Úy Hải Lam cũng biết dáng vẻ mình hiện tại cũng không đàng hoàng cho lắm nên cô cũng không từ chối. Cô chỉ nói cám ơn và nhận áo khoác mặc lên người mình.
Đi qua gian phòng khách chỉ nhìn thấy quần áo nằm rải rác khắp trên sàn nhà.
Hai con ngựa trong phòng, một con dựng đứng lên, một con đổ nghiêng, áo len màu vàng, chiếc váy ngắn màu đen, trên ghế salông còn có áo nịt ngực thêu hoa văn hình con báo.
Tiếp tục đi trên hành lang, còn có một gian phòng ngủ khác, cửa phòng chỉ khép hờ.
"Thiệu Hành, anh chậm một chút, người ta không chịu nổi." Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ kiều mị phát ra từ trong phòng, rất nhanh sau đó cô cũng nhận ra đó là giọng của Uông Mạn.
Lúc này ánh mắt Úy Hải Lam cũng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. không quét về phía gian phòng kia mà cô tăng nhanh bước chân mình muốn thoát khỏi nơi này.
Trong căn phòng mờ tối, mồ hôi đầm đìa, không khí hoan ái đầy nhục dục ngang dọc thế giới, thân thể nam tính của người đàn ông đang trần truồng dây dưa cùng người phụ nữ kia. Hai chân người phụ nữ trắng mịn đang ôm lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông, mặc cho vật nam tính của người đàn ông kia đang không ngừng rong ruổi bên trong thân thể mình. Dù cô cố gắng phối hợp động tác của anh, đung đưa vặn vẹo lại bắt đầu cầu xin khoan dung, eo cử động không ngớt nhưng người đàn ông kia vẫn bất chấp lại tiếp tục tăng nhanh động tác, mãi đến tận khi người phụ nữ dưới thân anh xụi lơ thì anh mới dứt khoát lui ra. Trên thân thể còn thấm đẫm mồ hôi, tóc rối hoà với đôi mắt lóe sáng lạnh lùng, đáy mắt như chưa từng có một tia nhu tình nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân mình.
Lôi Thiệu Hành đứng dậy đi vào phòng tắm, sau đó khoác áo tắm đi ra.
"Thiệu Hành, anh thật giỏi!" Uông Mạn như mãng xà quấn lấy anh, thân thể trần truồng hướng về phía anh nũng nịu: "Người ta suýt chút nữa bị anh giết chết rồi."
Lôi Thiệu Hành kéo bàn tay của Uông Mạn đang ôm ấp mình, đi thẳng đên quầy rót ly rượu "Mau thay quần áo đi."
Uông Mạn sững sờ không tin người kia đang nói chuyện với mình "Anh nói sao?"
"Cút ra ngoài mặc quần áo vào hay là chờ tôi giết chết?" Anh vừa mở miệng hỏi một câu, vừa nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Ánh mặt trời trong sáng, ánh sáng như ngân như tuyết nhưng cũng lạnh lẽo đến tột cùng. Uông Mạn run cầm cập liền chạy vội ra ngoài.
Ở phía ngoài, Vương San cũng vừa mới trở về, nhìn thấy Uông Mạn hoang mang mặc quần áo, cô cũng thản nhiên như không có chuyện gì. Uông Mạn vốn là người mẫu, đối với việc lộ thân thể mình ra trước mắt bàn dân thiên hạ cũng là lẽ tự nhiên, tập mãi cũng thành quen nên không để ý, huống chi bây giờ trông cô còn giống như một người phụ nữ thành thục.
Chờ đến khi mặc quần áo tử tế, Vương San bước đến đưa một tờ chi phiếu, nói tiếp: "Đây là Lôi tiên sinh đưa cho cô."
Uông Mạn không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đến mức này, anh ta đã theo đuổi cô một lúc lâu, là một người khôi hài, bá đạo lại không mất đi ôn nhu, thậm chí có thể vì cô vung tiền như rác. Một người đàn ông như vậy sẽ luôn khiến phụ nữ bị trầm luân, mà cô cũng không ngoại lệ. Thế nhưng ai có thể biết được, chỉ sau đêm xuân hạnh phúc đó anh ta lại trở mặt như không quen biết, ném một số tiền vào mặt cô. Đây quả thật là một sự sỉ nhục. Cô lạnh rên lên một tiếng, tàn bạo đoạt tấm chi phiếu kia, tức giận cùng bất bình giẫm mạnh giày cao gót xuống nền đất rời đi.
Sau ngày lễ kỷ niệm, mọi người vẫn đi làm như bình thường.
Bởi vì đêm qua vui chơi đến tận ba giờ sáng, mà lại đi làm vào ngày hôm sau, lẽ dĩ nhiên ai cũng mệt mỏi, ai cũng đều ngáp liên tục, tinh thần không khoẻ cho lắm. Thế nhưng mỗi khi nhắc đến lúc vui vẻ trên sân khấu, ai cũng đều sinh long hoạt hổ (ý nói mạnh như rồng như hổ), hào hứng bàn luận không biết mệt mỏi, thậm chí ngay cả đến khi mở cuộc họp ở phòng thiết kế cũng không sôi nổi như thế.
Các đồng nghiệp cũng hỏi về việc trán cô bị thương nhưng Úy Hải Lam chỉ nói do mình không cẩn thận đụng vào cạnh cửa. Mà lúc này cổ của cô còn hiện lên dây gân, nếu tay nhỏ vô tình nhẹ nhàng đụng trúng thì ngoại trừ cảm giác đau đớn, cô còn có cảm giác khinh thường và căm ghét.
Buổi sáng cũng trôi qua một cách êm đềm và bình an, mãi đến tận khi có người của công ty Nguyên Tường đến tìm cô.
Úy Hải Lam không biết là ai, hoá ra lại chính là Vương San.
"Tiểu thư Uý, tôi đến giúp cô thoa thuốc." Vương San nói rõ lý do mình đến đây.
Úy Hải Lam biết cô ta cũng do người kia phái tới nên cũng không muốn làm khó. Cô liền dẫn cô ấy đến cầu thang để bôi thuốc. Không để ý trên mặt đất có dơ bẩn hay không, Úy Hải Lam bước xuống khoảng hai bậc và ngồi trên bậc thang. Vương San cầm thuốc, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Bác sĩ nói rồi, thuốc này phải được liên tục thoa trong mười ngày thì mới tốt."
Và trong vòng mười ngày, mỗi ngày Vương San đều đến công ty cô thoa thuốc, cũng không nói gì thêm, thoa thuốc xong liền đi.
Vào ngày cuối cùng, Vương San mới mở miệng nói: "Tiểu thư Uý, Lôi tiên sinh nói tôi nên nhắc nhở cô một tiếng, hiện tại cô rảnh rỗi thì cô cũng đừng quên liên hệ với vài người."
Quả nhiên là có ý riêng.
Đương nhiên Úy Hải Lam nghe xong cũng hiểu được ý tứ của người kia truyền tới, nếu cô đã không thể trốn được kiếp số thì không bằng cô cứ thẳng thắn kết thúc, ra tay một lần để sau này không còn mong nhớ gì nữa.
Đã ba năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Úy Hải Lam cố gắng trấn tĩnh nhấc điện thoại lên gọi cho Thẩm Du An.
Dãy số này, cô vẫn còn lưu lại trong điện thoại di động của mình, cũng không có ý xoá nó đi. Cô cũng đã từng nghĩ rằng mình nhất định không cần dùng đến nó nhưng cuối cùng vẫn lười xóa đi, cứ để vậy thôi.
Thẩm Du An nhận điện thoại của cô tựa như rất vui vẻ, mỗi âm thanh trong giọng nói của cậu ta đều nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy.
Khi cô nói muốn hẹn gặp mặt, cậu ta đã đồng ý ngay. Cô lại nói cho cậu biết địa điểm, cậu chỉ cười nói: "Lam, hẹn gặp vào buổi tối."
Địa điểm hẹn gặp là quán trà Đường Triêu, đây là nơi năm đó bọn họ họp mặt uống trà cùng bạn bè.
Lúc ấy, ngoại trừ câu lạc bộ thể hình, bọn họ đến quán trà này nhiều nhất. Nhiều loại trúc vườn, phong cảnh nho nhã đặc biệt thanh tịnh an nhàn khiến Úy Hải Lam thật yêu thích nơi này. Có vài lần, Viên Viên đến đọc sách thì nhìn thấy cô đang ngủ, đợi khi cô tỉnh lại liền bị mọi người chọc cười. Nghĩ đến đây, khóe miệng cô không tự chủ nhếch lên một nụ cười.
"Cười gì vậy?" Đột nhiên một giọng nam chen vào, phá vỡ tâm tư đang vui vẻ của cô.
Úy Hải Lam nhìn cây gậy trúc kia liền cảm thấy cụt hứng nên chuyển đề tài trả lời "Tôi đói."
Lôi Thiệu Hành cởi áo khoác Tây ra, người phục vụ nhận và treo lên giá áo, sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: "Muốn ăn món gì?"
"Tôi được chọn sao?" Nụ cười cô toả sáng hnư ánh nắng ban mai khiến lòng anh cũng vui vẻ lạ thường.
"Em chọn ăn thịt thiên nga cũng được."
Đương nhiên Úy Hải Lam cũng không chọn thiên nga nhưng cô đã chọn món ăn cao quý nhất, cố ý chọn những món mà người khác phải đến các tiệm ăn cao cấp mới có được… tổ yến hầm gà, die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. cá muối chưng ngọc trai, lê thái nhỏ hấp trái cây, trứng phù dung, bánh nướng thập cẩm... Hơn mười món ăn đều là những món ăn hảo hạng, đứng hàng đầu nước Trung Hoa này. Cô chọn đều là những món ăn cao quý đặc sắc mà không phải ai cũng có thể được một lần nếm thử trong đời.
Khi Thẩm Du An vừa đến, cậu ta cũng liền nhìn thấy một bàn những món ăn cao sang được sắp xếp khá sang trọng.
Úy Hải Lam ngồi một bên, như một nhân vật cao lớn trong triều nhà Mãn Thanh, một người cao quý sai nha hoàn hầu hạ mình. Cô cũng không nói chuyện, chỉ tay một cái thì có người đưa ra đĩa rau. Bên cạnh cô còn có một vị đại Phật - Lôi Thiệu Hành - cũng ngồi bất động như thế, một mình thưởng thức trà nhìn cô sai khiến người khác, tâm tình còn có cảm giác hưởng thụ.
Thẩm Du An cũng diện một bộ Tây phục thẳng tắp, có lẽ cậu cũng vừa tan tầm.
"Cho thêm một bộ bát đũa." Úy Hải Lam nhẹ giọng dặn dò, Thẩm Du An cũng lập tức ngẩn người đứng đó.
Nhưng chỉ trong phút chốc, anh bình tĩnh chần chờ nháy mắt, lúc này mới ngồi xuống, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào trán cô.
"Dường như món tổ yến hầm gà này chưa ngon lắm." Uống một hớp, cô không hài lòng nói.
Lôi Thiệu Hành nói: “Vậy sáng mai anh sẽ đi mời một sư phụ chuyên nghiệp làm món này cho em."
Cô mỉm cười gật đầu, nâng chung trà lên uống đến cạn, cau mày oán giận” "Vẫn là trà do anh mua từ Tô Thành về là ngon nhất. Anh có thể trở lại đó mua cho em không?"
Lôi Thiệu Hành cưng chiều nói một tiếng: "Được" khiến Thẩm Du An gật đầu ra hiệu tỏ ý mình muốn đi.
"Này, không uống trà mà đã vội đi." Úy Hải Lam nhạt nhẽo nói. Trong lúc người phục vụ đang muốn nâng chung trà lên thì vừa khớp cô đặt chén trà xuống, cuối cùng cô bị đụng phải. Nước trà tung toé văng lên trên người cô, ướt hết quần áo. Cô tức giận quát: "Sao vậy?"
Người phục vụ liên tục xin lỗi mà cô không chịu bỏ qua, thậm chí cô còn lấy chung trà còn dư lại một ít nước bên trong tạt thẳng về phía đối phương.
"Xin lỗi..." Người phục vụ chỉ là một cô gái khoảng mười tám tuổi, cô ta đứng đó sắp muốn khóc.
"Lam, cô ấy không cố ý." Cuối cùng Thẩm Du An cũng không chịu đựng nổi nữa nhàn nhạt mở miệng. Anh ta phất tay ý bảo người phục vụ rời đi, lát sau lại mở miệng "Trước đây cậu sẽ không như vậy."
Úy Hải Lam nhìn lại anh ta với biểu hiện kiêu ngạo lạnh lùng: "Thẩm Du An, cậu đang muốn dạy dỗ tớ sao?"
Tuy thái độ hùng hổ doạ người của cô khiến anh cảm thấy cô giống như một người xa lạ nhưng Thẩm Du An cũng bỏ qua một bên những đề tài rườm rà này mà trực tiếp hỏi "Lam, cậu đang qua lại với anh ta?"
Cách một tấm màn che, bên trên treo bức tranh sơn thuỷ có hai gian phòng sát vách.
Mà trong một phòng khác còn có một người ngồi bên trong.
Lôi Thiệu Hành nhàn hạ thoải mái nhìn hơi nóng bốc lên từ chén trà, khẽ nhếch khóe môi khi nghe thấy cậu ta hỏi như vậy.
Một lúc lâu sau, một giọng nữ lành lạnh trả lời "Đương nhiên."
"Cậu yêu anh ta sao?"
"Một người đàn ông dịu dàng săn sóc mình, lại anh tuấn mê người, năng lực xuất chúng, hơn nữa lại cam lòng vì tớ vung tiền, lẽ dĩ nhiên người phụ nữ nào cũng đều sẽ thích anh ấy."
"Nếu như... Nếu như tớ có mọi thứ, cậu có muốn theo tớ hay không?"
Cuộc nói chuyện cũng dừng lại, Lôi Thiệu Hành cụp mắt mỉm cười.
_________________