Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Mặt trời lặn về phía tây, hai người dắt tay nhau đi, từng người một kéo rương hành lý ra khỏi Cẩn Viên.
Ánh tà dương in đậm hai bóng dáng cô độc hiu quạnh dưới mặt đất đang từ từ bước ra khỏi Cẩn viên.
"Mặc Doanh, cả đời này mẹ thật vô dụng, khi còn sống không địa vị, sau đó cho dù chết cũng không biết mình nên được chôn ở nơi nào? Phu nhân Úy gia chỉ có một mình Triệu Nhàn, vậy mẹ là gì? Lão gia bị bệnh, không ai có thể làm chỗ dựa cho chúng ta, nếu em trai con không chết trẻ, vậy chúng ta còn có chỗ dựa rồi, chỉ tiếc, chỉ tiếc..." Nhị phu nhân nói lời thương tâm, càng bi thương không ngớt, nước mắt cũng chực trào rơi xuống.
"Mẹ, mẹ yên tâm, chúng ta còn có công ty, ba đã giao công ty lạ cho con rồi, con sẽ không để nó sụp đổ, con nhất định sẽ cố gắng hết sức. Việc nhà cũng không phải việc lớn, chúng ta sẽ chuyển đến biệt thự nhỏ kia đi." Ánh mắt Úy Mặc Doanh xinh đẹp lẫm liệt, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng cũng biểu hiện nét độc tài, quyết tuyệt.
Nhị phu nhân vừa nghe lời này thì càng khóc đến thảm thương.
"Sao vậy mẹ?" Úy Mặc Doanh ngờ vực hỏi.
"Mẹ thấy Úy gia bạc đãi mình nên muốn tích góp chút tiền. Bình thường lại lui tới làm đầu tư với mấy lão ấy, nhịn không được liền đem hai căn biệt thự cầm cố đặt cọc, không nghĩ tới buôn bán thiệt thòi, tiền không còn, nhà cũng không còn, cái gì cũng đều không còn." Nhị phu nhân lẩm bẩm nói, khóc thương tâm đến nỗi sắp tắt thở.
Vầng trán Úy Mặc Doanh nhíu lại, khuôn mặt căng thẳng "Không còn thì không còn, mẹ đừng khóc, con sẽ nghĩ cách."
Lúc này nhị phu nhân mới dụi dụi hốc mắt mình, vừa than thở "Ai" một tiếng, vừa tập tễnh bước ra khỏi vườn: "Sớm biết sẽ như vậy, mẹ cũng sẽ không dám đầu tư. Mẹ ở đây cũng đã nhiều năm rồi, còn nhớ năm đó lão gia rước mẹ vào nhà, trong vườn hoa nở thật đẹp. Lúc đó mẹ liền nghĩ sau này chắc mình sẽ không còn cực khổ nữa,Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, ngày mới tươi đẹp thật sự đã đến rồi. Thực ra mẹ cũng sớm đã có linh cảm không tốt, sẽ có một ngày mẹ sẽ bị đuổi khỏi đây, trước sau gì mẹ cũng phải ra đi. Thế nhưng mẹ thật sự không cam lòng, mẹ thật sự bất bình..."
Nhị phu nhân lặp đi lặp lại chuyện cũ, miệng liên tục than vãn không ngớt chẳng khác nào đại tẩu Tường Lâm mất con(*).
(*) Nhân vật chính trong tiểu thuyết “Chúc phúc” 祝福 có tên là “thím Tường Lâm” (Tường Lâm tẩu 祥林嫂)Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “tẩu Tường Lâm” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện. Để biết thêm chi tiết, mời các bạn vào link này:
http://thpt.daytot.vn/thuat-ngu/Mon-van-104/LE-CAU-PHUC-CUA-LO-TAN-602.html
Bên ngoài Cẩn Viên, trợ lý Trần Thịnh vừa nhận được điện thoại liền lái xe tới giúp đỡ các cô đem toàn bộ đồ đạc chuyển lên xe. Hai người đứng bên cạnh xe chờ đợi, cũng không giúp đỡ, cứ để tùy ý Trần Thịnh chạy ra chạy vào mệt nhọc hơn hai giờ, đầu chảy đầy mồ hôi. Sau khi đóng nắp phía sau xe lại, Trần Thịnh mở cửa xe ra cho họ, mỉm cười nói: "Nhị phu nhân, đại tiểu thư, mời hai người lên xe."
Hai người vừa rời đi, lập tức có người đến báo cáo: "Tiểu thư Lam, tiểu thư Uý và nhị phu nhân đã rời khỏi đây."
Nghe vậy, Úy Hải Lam cũng không lên tiếng.
Ngày mùa đông lành lạnh mà Cẩn Viên vốn luôn luôn phồn hoa tươi tốt lại trông như có vẻ vô hạn tịch liêu. Đá cuội trên con đường nhỏ u tối, gió lạnh trước mặt thổi vào người lạnh run, phía trước lại là một mảng vườn trúc lớn, trong vườn còn có hồ sen, dòng nước lạnh lẽo lặng yên không tiếng động chảy xuôi đến bốn phương tám hướng, đến khi chảy đến hồ sen thì cả mảnh vườn phảng phất chìm trong biển hoa. Cảnh đẹp như vậy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong suy nghĩ của mỗi người.
"Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều một chút, sau này chị không thể đến đây cho các em ăn được nữa." Một bóng dáng bé nhỏ vẫn đang cố gắng lưu lại, giọng nói nghẹn ngào đau thương.
Lôi Thiệu Hành bước đến gần một chút, nhìn cô bé với khuôn mặt thanh thuần, ngây thơ trầm giọng mở miệng: "Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, em không cần thu dọn đồ sao?"
Úy Thư Hoạ thực sự sợ hãi, không nghĩ tới lúc này phía sau lại đột nhiên có người đến. Hai mắt cô sưng đỏ, một mình yên lặng khóc nức nở giống như một con thú bị thương vô tội nhu nhược, ai thấy cũng cảm thấy thương tâm. Khuôn mặt trắng nõn, tròng mắt long lanh xinh đẹp, đơn thuần mà thanh khiết. Cô bé đang sợ hãi nhìn về phía anh, cũng vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt "Xin lỗi, em lập tức đi thu dọn đồ đạc ngay."
"Chờ đã." Ánh mắt Lôi Thiệu Hành sắc sảo như đang chú ý đến vật gì, ngay lập tức anh mở miệng quát.
Úy Thư Họa dừng bước, nhìn anh từng bước đi tới trước mặt mình, thân người cao to như vậy lại đột nhiên chụp xuống một bóng đen khiến cô đứng lặng tại chỗ. Lúc này anh lại đưa tay ra, tinh tế lấy lại chiếc khăn cô đang cầm trên tay, động tác mềm mại ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cô, cũng không hề hỏi nguyên do mà chỉ lên tiếng nói: "Em vẫn dùng chiếc khăn tay này sao?"
Úy Thư Họa chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lôi Thiệu Hành chú ý thật kỹ như đang muốn tìm thứ gì đó, lại bỗng nhiên nở nụ cười. Đôi môi nở nụ cười kia cũng quá mức hoàn hảo, con ngươi đen như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm khiến đối phương thất thần, quên hiện tại, quên chính mình "Em biết đọc thơ sao?"
"Biết." Cô ngơ ngác trả lời.
“Biết ngâm thơ về Mạnh Tương Dương sao?"
"Biết."
"Ngâm thử một bài cho tôi nghe."
Tiếng nói của anh như muốn thôi miên cô khiến cô cũng tuân lệnh ồn ào bắt đầu ngâm: "Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiếu?"(*)
(*) Trích bài thơ “Xuân hiểu”
Bản gốc:
春曉
春眠不覺曉,
處處聞啼鳥。
夜來風雨聲,
花落知多少?
Hán việt:
Xuân hiểu
Xuân miên bất giác hiểu,
Xứ xứ văn đề điểu.
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiểu?
Dịch nghĩa
Say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng
Khắp nơi vang lên tiếng chim hót
Đêm qua có tiếng gió và mưa
Hoa rụng không biết bao nhiêu?
"Hoa lạc tri đa thiếu?" Anh tựa như chưa thoả mãn vẫn ghi nhớ câu cuối cùng. Chiếc khăn trong tay nhét trở về lòng bàn tay cô khiến Úy Thư Họa ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên bị người khác nâng lên, môi mỏng anh khẽ mở, lập tức cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán của cô. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt) lại vừa cười vừa nói "Thực sự là một đứa trẻ ngoan."
Úy Thư Họa với mắt phượng trợn tròn, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Người kia tựa như gió xoay người bước đi, lại từ không trung bay tới một câu nói "Em và mẹ em cũng không cần dọn ra ngoài."
Mặt trời xuống núi cũng đã lâu, kỳ hạn ba giờ cuối cùng cũng đã đến.
"Tiểu thư Lam, tam phu nhân và tam tiểu thư vẫn chưa rời khỏi đây." Thuộc hạ tới thông báo.
Úy Hải Lam chỉ sợ bọn họ sẽ bị đánh đuổi nên lập tức đứng dậy đi tới vườn Đinh Hương.
Đây cũng chính là nơi dành riêng cho ba vị phu nhân, bình thường cũng rất ít người lui tới.
Trong ký ức còn lại của Úy Hải Lam, vào mùa xuân năm ấy, từng cụm hoa đến thời kỳ nở rộ, tươi đẹp mà diễm lệ, hoa tuy nhỏ nhưng hương thơm toả lan ngào ngạt, từng bó từng bó hoa hồng thực sự rất đẹp. Trong vườn các cửa sổ đều mở về hướng nam, hoa nở gió thổi hương thơm ngát ngào ngạt xông vào mũi người ta khiến lòng người điên đảo. Bây giờ là trời đông giá rét, vườn Đinh Hương từ lâu không còn phồn thịnh như trước, không còn những búp hoa nở rộ tuyệt đẹp nữa.
Nửa đường, Úy Hải Lam lại gặp người kia.
Lôi Thiệu Hành hỏi: "Gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?"
"Tôi đi đến vườn Đinh Hương."
"Tốt, tôi cùng đi với cô." Nói xong, tay Lôi Thiệu Hành đã đặt trên bả vai của cô, bước chân cũng hơi chậm lại như cố ý kéo dài thời gian.
Chờ đến khi Úy Hải Lam chạy tới, bên trong vườn đã bừa bộn khắp nơi.
Hai người đàn ông đứng ngay cửa chính đang giám sát từng động tác của người bên trong. Khi tầm mắt hướng vào trong, nhìn thấy tam phu nhân một tay cầm rương hành lý, một tay còn nhấc lên túi xách có chứa đựng vô số đồ vật đang chật vật ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Quần áo giầy dép đổ đầy đất, đồ trang sức trong hộp châu báu đều lăn xuống bừa bộn, bà cũng hốt hoảng nhặt từng cái lên, nghẹn ngào nói: "Cũng sẽ nhanh thôi, các ngươi cũng đừng thúc giục, tôi cũng sẽ sớm đi thôi."
Trong lòng Úy Hải Lam cảm thấy chát chúa, bước Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đến đỡ tam phu nhân dậy: "Hai người các ngươi hãy giúp bà đem đồ vật ra ngoài. Thư ký Vương, cô đi gọi xe đi."
"Dạ." Mấy người kia cũng lần lượt lên tiếng.
"Mẹ!" Úy Thư Họa vội vàng chạy tới nhìn thấy nhiều người tụ tập ở đây như vậy, theo bản năng cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô bước nhanh vượt qua đám người kia để tiến vào bên trong, lại nhìn thấy tình hình hỗn loạn như thế, nước mắt vừa ngừng lại lại như không kìm được hăng hái rơi xuống, ra sức đỡ mẹ mình dậy hướng về phía Úy Hải Lam quát: "Không cần chị giúp đỡ, tự tôi có thể làm. Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Tay Úy Hải Lam đột nhiên lơ lửng trên không trung, đột nhiên trong lòng có một loại cô đơn không nói nên lời.
"Úy." Lôi Thiệu Hành trầm giọng, ôn nhu nói: "Em xem tam tiểu thư vẫn còn đi học, ra vào cũng cần xe mà sức khoẻ tam phu nhân cũng dường như không được tốt, hay là cứ để hai người bọn họ lưu lại. Nơi đây có thêm hai người ăn ở cũng không phải vấn đề lớn."
Úy Hải Lam liếc mắt nhìn, người kia đứng ở ngoài phòng, cao to vĩ đại, đóng vai nhân vật thánh thiện trêu chọc người khác. Sắc trời cũng hiện ra một mảnh đen kịt, tia ánh nắng chiều cuối cùng cũng biến mất, mà lúc này như có một chiếc võng đen kịt vô hình sâu không thấy đáy đang bao phủ quanh đây. Cô nắm chặt nắm đấm, sau đó vô lực buông ra, cô bất quá cũng chỉ là muối bỏ biển, nhỏ bé đến đáng thương.
Ánh mắt Úy Hải Lam sáng như đuốc, nhẹ giọng nói: "Nếu anh đã nói như vậy, vậy hãy để cho họ ở lại thôi. Có điều sinh hoạt sau này hãy tự mình lo liệu."
Hai mẹ con tam phu nhân thực sự không còn cách nào, chỉ biết nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Vào lúc cô rời đi, Úy Hải Lam còn nghe thấy tam phu nhân kể khổ nói mớ: "Dù sao có nhà cũng còn tốt hơn là không có."
Nhưng bọn họ lại không biết, từ lâu cái nhà này chỉ còn trên danh nghĩa.
Cũng có thể so bị nhiễm lạnh, lại có lẽ là vì do Cẩn Viên đã náo loạn một trận lớn nên trong chớp mắt Triệu Nhàn phát bệnh. Tuy chỉ là cảm mạo thông thường nhưng cũng khiến bà nằm chừng mấy ngày không thể gượng dậy nổi. Cho đến đêm giao thừa hôm đó, Triệu Nhàn mới chuyển biến tốt một chút, có thể tự mình đi lại. Bà ăn mặc ấm áp với chiếc áo ngủ màu đỏ gọi Uý Hải Lam đến trước mặt mình, khuôn mặt trắng xám thanh lệ trừng mắt chất vấn: "Nói xem, con có quan hệ thế nào với vị Lôi tiên sinh kia?"
Úy Hải Lam cúi đầu không nói nên lời, Triệu Nhàn hét lớn một tiếng: "Mẹ muốn con nói ra hết. Hay là con có việc gì không thể nói?"
Úy Hải Lam nghĩ đến những điều khoản thỏa thuận, rằng không cho bất cứ người nào biết cuộc hôn nhân này tồn tại. Vì thế, cô vẫn cứ nuốt chua xót vào lòng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía cái người vẫn luôn kiêu căng như vậy. Cuối cùng cô lấy hết dũng khí, việc nghĩa chẳng từ nan nói: "Con đã ra quyết định thì chính con có thể chịu đựng, huống hồ, con cũng chưa từng đuổi mẹ ra khỏi đây."
Triệu Nhàn vừa nghe xong, sắc mặt càng thêm trắng bệch, càng ho mãnh liệt không ngừng: "Con đi ra ngoài! Mau cút ra ngoài!"
Giao thừa năm đó, Cẩn Viên đặc biệt lạnh lẽo, cô quạnh.
Trong vườn, người làm hầu như đã bị thay đổi toàn bộ, từng người từng khuôn mặt quen thuộc không còn nữa mà thay vào đó là những khuôn mặt lạ lẫm. Úy Hải Lam ngồi một mình bên bàn cơm, bên cạnh cô không có một bóng người. Đúng ra là cô đã sai người mời mẹ con tam phu nhân ra ăn cùng nhưng đều bị họ từ chối, mà Triệu Nhàn cũng càng không thể đến đây. Đối mặt với một bàn ăn như thế, một bữa tối phong phú như thế, hơn hai mươi món được bày biện khá bắt mắt kết hợp món tây và món trung quốc không thiếu thứ gì cả. Cô chỉ yên lặng ăn bữa cơm tất niên, sau đó ra vườn tản bộ.
Xa xăm trên bầu trời còn có pháo hoa nở rộ, mơ hồ thành một đoàn, có cảm giác không chân thực.
Úy Hải Lam lại lần nữa ngước nhìn bầu trời đêm.
Hoa nở một mùa, năm sau là mùa xuân. Thật hy vọng biết bao.
Hết chương 84