Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Từ Washington trở lại New York, Úy Hải Lam nhốt mình ở trong phòng không bước chân ra khỏi cửa.

Dù sớm hay muộn, Vương San đều đúng hạn gọi cô dùng cơm.

Mỗi khi mở cửa phòng là cô có thể nhìn thấy cô ấy đứng ngay bệ cửa sổ, gió thổi tóc cô ấy tung bay, cô cũng đang đứng nghiêng thân hình mình và ngẩng đầu hướng lên trời xanh.

Sắp đến cuối tháng, cô cũng không nghĩ ra mình nên nghĩ ra thứ gì để làm tác phẩm thiết kế, mỗi ngày chỉ cứ vậy mà đờ người ra.

Vương San cho rằng cô không khỏe, lại thân thiết hỏi: "Tiểu thư Úy, có phải cô không khoẻ?"

Úy Hải Lam lắc đầu.

Cách mấy ngày, đột nhiên vào một ngày kia, sau giờ ngọ (ý là buổi trưa, khoảng 12h trưa) cô đòi ra ngoài.

Từ sau khi xảy ra chuyện nguy hiểm kia, Vương San bắt đầu chặt chẽ theo sát cô. Đương nhiên, cũng chỉ dám đứng trong bóng tối, mà Úy Hải Lam cũng không biết điều này. Vương San theo cô đi đến thư viện, thấy cô đứng nhìn quanh quất như tìm kiếm thứ gì. Đây chính là thư viện lớn nhất ở trung tâm Washington này, hương thơm nồng đậm, không khí thoải mái khiến người khác cảm thấy yên tĩnh vui mừng. Thế nhưng, vào lúc này vẻ mặt của Uý Hải Lam lại khác hẳn với những người khác, khuôn mặt cô tràn đầy lo lắng và bất an hiện rõ đến mức dị thường.

"Tiểu thư, tôi có thể giúp cô gì không?" Nhân viên quản lý nhiệt tình hỏi.

Vương San đứng sau lưng cô, lại nghe thấy cô nói: "Cảm ơn, tôi nghĩ mình đang tìm một ít sách có liên quan Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đến thiên sứ và ma quỷ chẳng hạn."

Bước ra khỏi thư viện, Úy Hải Lam mang về rất nhiều sách.

Mà những loại sách kia lại dày đặc mấy trăm trang một quyển, đóng sách đến vô cùng đẹp, cô cầm sách trong tay bỗng có cảm giác trầm xuống. Bìa bên ngoài cũng đã cũ, bên trong là những hoa văn được chạm khắc thô sơ nhưng độc đáo. 

Úy Hải Lam lại lần nữa nhốt mình trong phòng, đọc ngày đọc đêm không màng ăn uống. 

Rốt cuộc Vương San cũng không nhịn được lòng tò mò mở miệng hỏi:  "Tiểu thư Uý, sao cô lại cảm thấy có hứng thú đối với những cuốn sách này như thế?"

Úy Hải Lam vùi đầu xem, nhìn chằm chằm vào sách không chớp mắt, thăm thẳm nói: "Tôi đang tìm."


"Tìm cái gì?"

"Đáp án." Cô cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp trả lời Vương San.

Đáp án sao? Vương San cảm thấy không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy hôm nay cô vô cùng quái lạ.

Ngày cuối tháng ba, trong lúc Úy Hải Lam vẫn còn đang đọc những quyển sách kia thì Vương San nhắc nhở cô rằng hôm nay cô phải đi học. Thế nhưng cô chỉ đáp một tiếng, lại yêu cầu Vương San xin nghỉ giúp cô, chuyện này thực sự quá kỳ lạ. Tuy rằng Vương San tuân lệnh phải nghe theo lời dặn dò của cô mà làm việc nhưng bởi vì không yên lòng, cô lần đầu chủ động gọi điện thoại cho tiên sinh Lôi báo cáo tình huống. Thực ra, từ trước đến nay cũng chỉ có mình tiên sinh Lôi hỏi thì cô mới nói rõ sự thật.

"Tiên sinh Lôi, mấy ngày nay tiểu thư Uý có những hành động rất kỳ quái."

Vương San đã đem những việc trải qua mấy ngày nay về những hành động khác thường của Úy Hải Lam nói với Lôi Thiệu Hành, cuối cùng lo âu hỏi: "Tiên sinh Lôi, chúng ta có cần đi tìm bác sĩ?"

"Không cần." Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lôi Thiệu Hành trầm giọng phủ định.

Xin nghỉ ba ngày, đột nhiên tinh thần của Uý Hải Lam phấn chấn tỉnh dậy thật sớm, lại ra khỏi phòng chuẩn bị đi học ”Thư ký Vương, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng..." Vương San trợn to hai mắt.

"À, đúng rồi, thư ký Vương, cô giúp tôi đem trả lại số sách tôi đã mượn cho thư viện đi."

"Được rồi."

Chờ sau khi cô đi khỏi, Vương San mới bước vào phòng thu dọn.

Cô nhìn thấy một quyển sách mở ra, trang sách được gấp lại với hình tam giác nhỏ giống như là cố ý đánh dấu.

Mà ở ngay góc tờ giấy kia lại viết:

Trong truyền thuyết, thiên sứ là một vị thần hiền lành nhất, bọn họ là chính là sứ giả của thượng đế, là lính của thượng đế được sai phái đến hầu hạ thờ phụng như một tín đồ của thượng đế. Thế nhưng không phải hết thảy thiên sứ đều thánh khiết như vậy, bởi vì phạm vào sai lầm, bọn họ đã bị mất đi vầng sáng. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn kiêu ngạo vì mình là thiên sứ, lựa chọn sa đọa để trở thành ma quỷ. Vì lẽ đó, bản tính của ma quỷ chính là bản tính kiêu ngạo. Những bạn đọc thân ái cũng đừng bao giờ quên rằng, ma quỷ cũng là thiên sứ, vì kiếp trước là một thiên sứ tuyệt vời, truyền bá chân thiện mỹ, cũng vì đẹp nhất nên kiêu ngạo.


"Hải Lam, rốt cục cậu cũng đi học rồi. Cậu khỏi bệnh rồi sao?" Lưu Tiệp vừa đến phòng học liền nhìn thấy người bạn thân thiết đã lâu không gặp mặt.

Lẽ dĩ nhiên, Úy Hải Lam cũng ngồi ở vị trí lúc trước, khóe miệng tràn trề mỉm cười "Ừ! Tớ ổn rồi."

Mấy người còn lại trong công ty cũng dồn dập chạy đến thăm hỏi, Úy Hải Lam cũng lịch sự đáp lại bắt chuyện.

"Hải Lam, thật tiếc vì cậu bị bệnh không thể đến tham gia đấu võ. Cậu ưu tú như vậy nên chắc chắn sẽ có thành tích xuất sắc..." Lưu Tiệp ngồi xuống bên cạnh, thao thao bất tuyệt  kể ra tất cả những chuyện xảy ra gần đây, nói cho cô biết ai bị loại ra, ai được đi tham dự trong buổi biểu diễn thời trang của tiên sinh Field.

Úy Hải Lam lẳng lặng lắng nghe, cúi đầu mỉm cười.

Hai tháng trước khi khoá huấn luyện kết thúc, Úy Hải Lam đã trở thành một khách quen của một quán bar thường hay chơi nhạc rock and roll.

Quán bar kia được gọi Flowers Months, tiếng Trung phiên dịch là "Hoa nguyệt".

Quán bar Hoa Nguyệt là do một người phụ nữ Mỹ mở ra nhưng đại đa số những người đến đây thường là người Hoa. Cô chủ Đỗ Toa cũng rất  hào phóng thân thiết, tính tình tự do. Cô cũng rất nổi tiếng trong khắp vùng này, hai phái chính tà đều biết cô, vì lẽ đó quán bar hoạt động rất tốt, không người nào dám chọc hay sinh sự. Từ nhỏ Đỗ Toa đã nghe nhạc rock and roll, thích chơi âm nhạc, khi còn trẻ còn từng là giáo viên tay trống, đánh rất giỏi về đàn cổ.

Mỗi buổi tối, Đỗ Toa đều sẽ đích thân lên sân khấu biểu diễn.

Úy Hải Lam đứng dưới đài hoà cùng với những vị khách phía dưới nhìn về phía cô.

Bốn phía đều là tiếng vỗ tay hoan hô, theo tiếng trống nhịp đánh tới.

Một ngày nọ, sau khi biểu diễn xong Đỗ Toa đi xuống đài, Úy Hải Lam lấy hết dũng cảm bước đến chào hỏi: "Cô có thể dạy tôi đánh trống không?"

Một tuần trôi qua, Đỗ Toa cũng chú ý tới người con gái Đông Phương trầm mặc xinh đẹp này. Cô luôn yên tĩnh đứng ở trong đám đông cũng không vỗ tay theo mọi người, càng không hò hét hoan hô mà  cô chỉ lẳng lặng đứng nhìn mình. Lúc đó trong lòng Đỗ Toa cũng thầm nghĩ, cô bé này nhất định sẽ chủ động đến chào hỏi mình. 

Quả nhiên, cuối cùng cô ấy cũng bước đến.


Đỗ Toa rất nhiệt tình, không bao lâu sau hai người cũng trở thành bạn bè.

Đỗ Toa thích gọi Úy Hải Lam với cái tên thân mật là "Blue", còn Úy Hải Lam lại xưng hô với cô ấy chỉ bằng một từ "Toa". Toa bắt đầu dạy cô kỹ thuật đánh trống, lại dạy phối âm theo tiết tấu, cách lên xuống trầm bổng, còn có một loạt những điểm cần chú ý. Úy Hải Lam lại là người có tài thiên phú, chỉ nói sơ qua vài điểm nhưng cô cũng liền lĩnh hội thông suốt mọi mặt. Không bao lâu sau, cô đã có thể bắt chước Toa đánh trống giống y như vậy.

Chớp mắt, thời gian cũng trôi qua năm tháng.

Vào cuối tháng năm, thời hạn huấn luyện nửa năm cũng sắp kết thúc, nhiệm vụ học về thiết kế cũng đã xong, cô cũng đã hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp.

"Rốt cục cũng kết thúc rồi! Chúng ta đã có thể trở về nước!" Lưu Tiệp vừa thu dọn đồ đạc của mình lại không nén được vui mừng nhảy nhót tung tăng.

Bỗng nhiên, như nghĩ tới điều gì, cô quay đầu nhìn về phía Úy Hải Lam, giọng nói thấp đi mấy phần "Hải Lam, cậu biết không? Ngày hôm qua tớ đã đọc báo, mấy kẻ xấu kia đã bị trói lại, bị phán ngồi tù rất nhiều năm đấy. Có người nói rằng họ đã bị một cô gái cũng là người bị hại như chúng ta tố cáo. Vụ án này sẽ do luật sư đẹp trai khôi ngô tuấn tú Lôi Thiệu Hành phán quyết đấy. Anh ấy sẽ là người cuối cùng phân xử vụ án này."

Động tác của Úy Hải Lam chợt dừng lại, đột nhiên nghĩ đến lời anh nói vào ngày ấy.

Vậy rốt cuộc anh ta là ma quỷ, hay vẫn là thiên sứ?

Ngày hôm đó, cũng như thường ngày như vậy, tám giờ tối là khi màn đêm buông xuống cô đi tới quán bar.

Đêm nay là ngày cuối cùng Úy Hải Lam đến nơi này, cũng là lần cuối cùng cô có thể đánh trống. Sau ngày hôm nay, mặt trời lóe Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,lên, cô sẽ phải trở về cùng với tác phẩm thiết kế tốt nghiệp của mình. 

"Blue, lên đây." Đỗ Toa xán lạn mỉm cười.

Úy Hải Lam suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc lại gật đầu, đáy mắt có ánh sáng long lanh.

Bên ngoài mọi người đang hò reo vì hôm nay nhân vật chính lên sàn, trong dáng dấp ngang ngạnh lại lạnh lùng, Úy Hải Lam không coi ai ra gì từ từ bước lên sân khấu. Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác da màu đen phối với chiếc quần bó sát, kim loại đính trên dây nịch lấp lánh dưới ngọn đèn óng ánh thật chói mắt. Cô trang điểm vầng khóe mắt mình theo tiết tấu đậm để lộ ra một loại xa hoa cùng khí chất chán chường. Đáy mắt cô nồng đậm thâm thúy khiến người khác không thể nhìn ra bộ mặt thật của cô. 

"Hoan nghênh Blue!" Đỗ Toa cầm micro hô lớn.

"Đùng!" Sau đó là một tiếng búa tạ khiến tâm hồn mọi người chấn động, tiếng trống bắt đầu vang lên.

Cô to gan làm càn muốn thu hút sự chú ý của mọi người, tóc xoã tung ngổn ngang, tùy ý vò loạn  lên nhưng cũng thể hiện phong cách độc đáo của cô. Lỗ tai còn có đôi bông tai đơn giản màu lam. Cô xinh đẹp rực rỡ tựa như một đoàn ngọn lửa màu u lam, đoạt hồn phách người. Cô liều lĩnh lại đả kích, âm nhạc lại chấn động lòng người rung chuyển trời đất, tất cả mọi thứ đều biến thành hư vô.

Bầu không khí càng ngày càng nhiệt liệt, đám người càng ngày càng sôi động, mồ hôi tuôn ra không ngừng. Cuối cùng, rốt cục cô cũng cầm gậy đánh trống leo lên chỗ cao nhất. 

Úy Hải Lam giơ cao gậy đánh trống lên, ngửa đầu với dáng vẻ kiêu ngạo lại lạnh lùng.


Đỗ Toa lại giơ ngón tay cái hướng về phía cô, hoan hô một tiếng "Blue, tớ tự hào về cậu."

Mọi người bắt đầu la hét tên cô. 

Cô bắt đầu cầm gậy đánh trống đập xuống mặt trống cũng lắc lư đầu mình theo tiếng nhạc xập xình. Tóc so với trước đã dài ra một chút, lắc lư tung bay theo độ cong.

Trong góc tối ở một quán bar nào đó, một người đàn ông tóc đen tuấn mị lẳng lặng ngồi đó. Trên mặt anh giương lên một nụ cười thong dong, ánh mắt như muốn trói chặt người phụ nữ đang điên cuồng lắc lư cầm gậy đánh trống kia. Thế nhưng bất tri bất giác, nụ cười kia dần dần tản đi, ánh mắt lạnh lẽo tà nịnh vô tình.

Âm nhạc cũng chợt dừng lại, tiếng trống cũng dừng bất động.

Úy Hải Lam dùng sức nắm chặt hai đầu gậy đánh trống, hai tay cũng dùng sức nắm thật chặt sau sau đó ném lên không trung.

"Blue! Blue! Blue!"

Tiếng kêu gào chợt nổi lên từ bốn phía, cô tiêu sái (thong thả) đi xuống sân khấu trong ánh mắt ngưỡng mộ cùng kích động của mọi người. 

Úy Hải Lam vội vàng vào toilet để trang điểm lại mình, khôi phục lại dáng dấp bình thường vì không muốn gây sự chú ý. Nhìn mình trong gương, cô biết đây là lần cuối cùng cô có thể cầm gậy đánh trống. Cuối cùng cô hờ hững thay quần áo nhét vào chiếc túi lớn lại đeo thêm kính râm chuẩn bị rời đi.

Cửa phòng rửa tay mới vừa bị đẩy ra lại có một bóng người cao to đè xuống.

Úy Hải Lam sợ hãi lẫn kinh ngạc chưa kịp phục hồi lại tinh thần.

Người kia lại lấy kính râm của cô xuống, cô nhìn thấy anh mà anh cũng không mỉm cười, dáng vẻ lãnh khốc tuấn nhan đặc biệt xa lạ.

Lôi Thiệu Hành? Làm sao lại là anh ta?

"Anh..."

Mới vừa định mở miệng, anh trực tiếp tóm chặt cổ áo của cô, thô bạo kéo cô lại gần mình. Quần áo bị lôi kéo, cô cảm thấy yết hầu từng trận đau đớn, môi anh chợt lạnh đi.

Thật là ấm áp, khí lực điên cuồng, cô không dám tin mở to hai mắt nhìn anh.

Vậy mà anh lại hôn cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận