Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
"Vậy em cho rằng tên tiểu tử họ Thẩm kia sẽ sạch sẽ?"
Úy Hải Lam không sợ nhìn lại anh, trầm mặc thật lâu mới nói "So với anh thì cậu ta sạch sẽ hơn."
"A!" Lôi Thiệu Hành cười lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú lại chưa bao giờ tối tăm như lúc này. Lời nói của cô khiến anh tức giận, đột nhiên anh xuống xe cũng mạnh mẽ kéo cô ra khỏi xe. Động tác của anh quá mức thô lỗ, thời điểm đứng dậy khiến đỉnh đầu cô đụng vào nóc xe, bị đau đớn nên cô rên lên một tiếng. Thế nhưng anh cũng không để ý, thẳng thừng kéo cô chạy vào trong Cẩn viên.
Bị đau đớn như vậy nhưng cô lại có thể nhận thức tình cảnh này quả thực rất quen mắt.
Trong vườn, bọn người làm nhìn thấy tình hình như thế cũng không dám nói lời nào. Tất cả đều cúi đầu không nói một lời.
Một đường chạy vào trong, anh lôi cô thẳng đến Thanh Y viên.
Mấy ngày trước đây, cô cũng đã từng đến đây nhưng lúc đó Thanh Y viên đã bị khóa cửa.
"Mở cửa!" Lôi Thiệu Hành quát một tiếng, bọn người làm lập tức nơm nớp lo sợ cầm chìa khoá mở cửa. Chìa khoá đụng chạm vào cánh cửa khiến phát sinh ra tiếng va chạm lạnh lẽo không tả xiết.
Tiếng bước chân cũng lập tức vang lên, anh kéo tay cô tiến vào vườn.
Anh đi quá nhanh mà cô lại mang giày da thấp, rốt cục không theo kịp sức mạnh mãnh liệt của anh nên ngã xuống đất.
Lôi Thiệu Hành cũng chẳng bận tâm, vẫn tiếp tục kéo cô lên lầu.
Úy Hải Lam chật vật té ngã ngay cầu thang, bước chân anh dừng lại, từ trên cao nhìn xuống như vị hoàng đế cao cao tại thượng nhìn xuống cô. Ánh mắt anh như vậy, vẻ mặt anh như vậy, Úy Hải Lam đã từng nhìn thấy qua. Ở Vạn Kinh đêm hôm ấy, anh tàn nhẫn vô tình cướp đoạt, mà cô lúc đó sống tạm bợ như con giun con dế. Đột nhiên, một tia lạnh lẽo từ đâu ập đến, cô một tay nắm lấy cây cột ngay thang cuốn muốn tự mình đứng lên.
Cô không thể thấp kém như thế.
Anh lại đột nhiên khom lưng, lại ôm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,lấy cô bế thốc cả người cô lên.
"A!" Cô thở nhẹ ra cũng vang lên tiếng than thở yêu kiều.
Mặc cô giãy giụa như thế nào, phản kháng ra sao, nện đánh hay đá đạp, tất cả đều không làm ảnh hưởng đến anh. Dưới tình thế cấp bách, Uý Hải Lam hết cách đành một hồi cắn vào bả vai anh, cô cứ thế tàn nhẫn mà cắn, cắn đến nỗi trong miệng mình có thể nếm được mùi máu tanh, sau đó dòng máu đó lại hòa vào trong thân thể cô đến nỗi cô không thể phân biệt được ai là ai. Mà khi anh cảm giác được nỗi đau từ bả vai mình toả ra, anh cũng nhanh chân bước lên lầu, tiện thể đá văng cánh cửa phòng ngủ rộng lớn kia.
Một không gian tối tăm, phòng không có mở đèn chỉ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào.
Như ý thức được tình huống tiếp theo sẽ là gì, cô càng liều mạng giãy dụa phản kháng.
Anh trực tiếp ném cô lên chiếc giường lớn, lúc này Úy Hải Lam cũng cảm giác thân thể mình đang rơi tự do trên chiếc đệm chăn mềm mại kia.
Có lẽ là do một thời gian dài không có ai sống ở đây nên lúc này có một mùi hương cổ xưa xông thẳng vào mũi cô.
Nơi này chính là gian phòng của người cha quá cố của cô.
Anh hung hăng dùng tay ngăn chặn ấn cô về phía giường lớn, mù mịt cười nói: "Đừng ngốc nghếch tự mình cắn lưỡi mình vì việc làm tổn thương chính mình đúng là không tốt. Em nên biết sự kiên trì của anh rất có giới hạn, một lần còn cảm thấy rất thú vị nhưng lần sau thì lại cảm thấy rất buồn chán."
Úy Hải Lam bị anh nhốt lại ở giữa không cách nào thoát ra được, động tác anh cũng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, anh đã kéo cà vạt của mình xuống trói chặt tay cô.
Đột nhiên nhớ tới lần anh bôi thuốc mỡ cho mình, cô cảm thấy sợ hãi.
"Tôi không cần thoa thuốc." Cô vội vã nói cũng cố gắng hóa giải hoàn cảnh quẫn bách này. Thế nhưng cô không hề biết khi cô vừa mở miệng ra nói câu đó thì ngay cả mình đều cảm thấy ngây thơ buồn cười.
"Ai nói anh muốn thoa thuốc cho em?" Anh ngẩn ra, giọng nói êm đềm không nghe ra bất cứ tâm tình nào.
Úy Hải Lam bị anh trói chặt cũng không cách nào nhúc nhích, cô chỉ cảm thấy cả người anh như nhấn chìm trong bóng tối, bóng đen mơ hồ cao to vững chãi. Anh bắt đầu cởi quần áo, tây phục bị vứt qua một bên, tiếp theo là cà vạt, sau đó là quần lót. Bỗng một tia sáng quét qua khuôn mặt cương nghị của anh, nụ cười kia lại có vẻ vô cùng âm hiểm, một loại hoảng sợ tự nhiên sinh ra trong lòng Uý Hải Lam.
"Úy, anh cũng đã chán trò chơi mèo vờn chuột rồi.” Lôi Thiệu Hành cởi bỏ áo mình để lộ ra vóc người hoàn mỹ.
Úy Hải Lam nhắm mắt lại, có cảm giác mình có loại số kiếp khó thoát, cô lựa chọn cách đối xử lạnh lùng với anh.
Không nhìn đến anh, không để ý đến anh, cũng không phản kháng lại anh.
Lúc này cô lại có cảm giác trên người mình đột nhiên chìm xuống, anh đang đè lên người cô. Loại hương vị bạc hà kia dần dần tràn ngập toàn thân cô, theo đó anh đang âu yếm nhìn xuyên suốt vào thân thể cô. Tóc đảo quanh ngực mình, anh cúi đầu gặm cắn, ngón tay cũng bắt đầu tùy ý xoa vào nơi riêng tư mẫn cảm của cô, thuận thế kìm kẹp lại hai cánh hoa mảnh mai mềm mại kia. Cô không muốn có phản ứng nên cố gắng khắc chế sự hưởng ứng đang sắp dâng trào của chính mình lại nhưng thật sỉ nhục rằng chất lỏng đang làm ướt đẫm ngón tay anh, cô đột nhiên bắt đầu căm ghét chính mình, làm sao cô lại có phản ứng như vậy? Làm sao có thể...
Gò má cô bị người kia chăm chú nắm lấy, tiếng kêu ôn nhu mê hoặc bắt buộc cô mở mắt ra "Úy, em có cảm giác được không? Thân thể của em cũng đang khát vọng anh, nó ướt như thế rồi mà."
Cô khẩn khoản nhắm mắt lại, ý chí ngoan cố đang đấu tranh trong con người cô.
"Có phải là rất khó vượt qua? Có muốn không?" Ngón tay của anh nhiều lần thăm dò lại đi vào rút ra khiến cả người cô không khỏi co giật một trận.
Giờ phút này Uý Hải Lam lại có loại cảm giác muốn chết đi, thân thể cô bắt đầu run rẩy bởi vì xấu hổ, cũng bởi vì thân thể muốn anh mà xảy ra rung động.
"Anh muốn làm chuyện yêu đương với tôi cũng được nhưng chỉ cần đừng làm ở chỗ này." Úy Hải Lam cắn răng nói.
Lôi Thiệu Hành ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy trên tường có treo một tấm hình.
Trong đêm tối nhìn cũng không rõ lắm, cũng còn rất mơ hồ mông lung khiến anh nhìn không rõ thứ gì.
"Được, chỉ cần em mở miệng cầu xin anh, cầu xin anh muốn em thì anh cũng liền không làm ở chỗ này. Thế nào?" Lôi Thiệu Hành cúi đầu, đầu lưỡi ấm áp nhẹ liếm qua ngực cô, lời nói ấm áp nhẹ nhàng dao động bên tai cô, cũng thuận tiện nói ra những lời nói vẩn đục không rõ "Thân thể của em cần anh. Hãy mở miệng cầu anh, cầu anh muốn em thì anh sẽ khiến em rất thoải mái."
Làm sao anh ta có thể nói ra những lời nói như vậy?
Úy Hải Lam mở choàng mắt.
Anh nặng nề cắn cô, hàm răng sắc bén vẫn còn lưu lại dấu răng khiến cô vẫn bị đau đớn. Ngón tay của anh đã ướt đẫm, óng ánh chất lỏng chảy xuôi.
Anh cũng đồng thời ngước tròng mắt lạnh như băng lên nhìn cô, môi mỏng mang theo ý cười, trầm giọng hỏi: "Em không muốn cầu xin anh?"
"Trừ phi anh nằm mơ!" Cô lạnh giọng nói.
Trong tích tắc, tròng mắt cô xuất hiện một tầng đông lạnh, khí thế cao ngạo bất tuân.
Mà phần cuối đuôi mắt của cô lại thể hiện sâu sắc vẻ căm ghét như mũi tên đâm hướng về phía anh. Anh trầm trọng thở gấp "Rốt cuộc có nói cầu xin anh hay không?"
Cô ngoan cố trừng mắt nhìn anh.
Một lát sau, anh tà khí cười nói: "Không làm sao? Vậy thì học hỏi đi."
Từ trên người cô, Lôi Thiệu Hành đứng lên, sau đó cầm Tây phục từ trên mặt đất cũng móc ra di động. Trong giây phút ấy, cô cũng chỉ nghe thấy một câu, sau đó cũng bị cắt đứt: "Đưa cô ấy đến đây."
Úy Hải Lam không biết anh định làm gì nhưng lúc này cô chỉ có thể lặng im.
Qua hồi lâu, đến thời điểm cô sắp đi ngủ mới có người đi vào.
Đó là một người phụ nữ, cô nhìn không rõ dáng dấp của đối phương, chỉ biết là cô ấy không phải Uông Mạn, cũng không phải Daisy. Anh ở trần, chỉ im lặng ngồi ở một bên. Cuối cùng anh đứng lên đi đến chỗ của người phụ nữ kia, mà người kia khi nhìn thấy anh để trần thân thể thì cũng không e dè liền lớn mật ôm ấp anh: "Thật đáng ghét nha, lâu như vậy cũng không tìm em. Hôm nay nhớ em rồi phải không?"
Bởi gian phòng rất lớn, hơn nữa chiếc giường lớn kia lại là giường đặc biệt, bốn cây cột ngay góc giường đều có màn trắng hạ xuống.
Vì lẽ đó nếu không quan sát kỹ thì chắc chắn sẽ không chú ý rằng có người đang ở trên giường.
"A… ưm….. nhẹ một chút…. Lôi, nhẹ một chút, sẽ làm đau em nha." Bỗng nhiên, người phụ nữ kia bắt đầu thở dốc, loại kêu gào tê dại cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Úy Hải Lam quả thật bị hoảng sợ rồi, lẽ nào anh ta muốn làm ngay tại nơi này? Làm sao anh ta có thể làm điều đó?
Người phụ nữ thở gấp liên tục "Lôi, anh nhẹ một chút mà, người ta không chịu nổi."
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng người phụ nữ van xin cùng rên rỉ, Úy Hải Lam nhìn chằm chằm bức ảnh trên tường cắn răng không nói.
Cô sẽ không khuất phục, càng sẽ không mở miệng cầu xin.
Ông nội...
Úy Hải Lam không tiếng động trong lòng âm thầm gọi tên ông nội, không biết cô còn có thể kiên trì bao lâu.
Cô sẽ có thể kiên trì vì việc này chính là tôn nghiêm của cô.
Cô tuyệt đối không thể mất đi vẻ kiêu ngạo vốn có của mình.
Trong không khí tràn ngập mùi vị hoan ái, người phụ nữ phóng đãng cùng tiếng kêu gào rên rỉ xin tha thỉnh thoảng lại vang lên, tay Úy Hải Lam nắm chặt nắm đấm, đôi môi cắn chặt đến toé máu quay mặt đi không thèm nhìn tới. Thế nhưng những âm thanh này vẫn dây dưa như cũ, từ bốn phương tám hướng truyền vào tai cô như ban tặng cho cô thêm một cấp bậc sỉ nhục.
"Lôi, anh thật là hư, đừng lui ra..."
Giọng của người đàn ông chen lẫn tiếng thở gấp, lại quá mức trầm thấp nghe không rõ ràng.
"Cầu xin anh, Lôi, nhanh lên một chút, Lôi..."
Bỗng nhiên từ đâu đến, người phụ nữ kia vui thích kêu thành tiếng "A ….. "
Anh lại lần nữa va chạm rong ruổi vào bên trong thân thể của người phụ nữ kia, ánh mắt lại liếc nhìn về phía giường lớn, nụ cười tàn nhẫn như ma quỷ hiện hình.
Sau lần va chạm mãnh liệt này, người phụ nữ vô lực ngã nhào trên đất, thân thể run rẩy đến thảm thương.
"Mặc quần áo vào và sau đó cút đi cho tôi." Lôi Thiệu Hành lạnh lùng quát, người phụ nữ kia ngẩn ngơ nhìn về phía anh. Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Dường như cô ta cũng bị biểu hiện của anh doạ sợ, sau đó cũng không nói một lời, thân thể run rẩy thậm chí không để ý tới chuyện mặc lại quần áo mà vội vàng vơ đại vào vòng tay mình chạy ra ngoài.
Sau khi hoan ái qua đi, anh đến gần cô nhận thấy trên khuôn mặt là một thái độ căm ghét đến tột cùng.
"Học được chưa?"
Úy Hải Lam lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, yên lặng quay đầu đi chỗ khác. Cô chỉ biết mình phải cố gắng vượt qua, không thể ném mất phần kiêu ngạo trong lòng mình. Anh lại đưa tay nắm cằm cô làm cho cô phải đối mặt với anh. Gương mặt tuấn tú đè ép xuống càng ngày càng rõ ràng trước mắt cô, cô nhắm chặt hai mắt nghe thấy giọng anh vang lên như giọng của ác ma từ cõi âm binh nào đó vọng lại.
"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian." Lôi Thiệu Hành khinh bạc khẽ cười nói.
Mà lúc này Úy Hải Lam với bộ quần áo xốc xếch đang nằm trên giường, hai tay vẫn bị trói chặt khiến cô rất đau đớn. Cô nhìn anh cảm thấy anh vẫn rất xa lạ với mình, tuy đã trải qua bốn năm nhưng giống như cô chưa từng nhận ra anh, Dù giữa bọn họ có một tờ giấy quan hệ nhưng thật buồn cười vì chỉ đơn giản chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
"Lôi Thiệu Hành." Cô mở mắt ra, giọng nói vẫn lạnh lẽo như thường.
Cô rất hiếm khi gọi tên anh, điều này khiến anh nheo mắt chú ý.
Ánh mắt Úy Hải Lam không chớp lấy một lần chỉ lặng lẽ nhìn anh, rốt cuộc cũng can đảm lên tiếng hỏi một câu vốn nghi hoặc đã lâu: "Cuối cùng tại sao anh cưới tôi?"
Bốn phía bỗng nhiên bất động không hề có một tiếng động.
Qua rất lâu, ngón tay của anh khẽ vuốt lên đôi gò má của cô, từ từ miêu tả đường viền góc cạnh quanh gương mặt cô.
Lôi Thiệu Hành trầm giọng nói: "Vì em chỉ như một chú chó nhỏ, thật đáng thương."
Trong lòng Úy Hải Lam nhất thời không còn phản ứng.
Anh cúi đầu, lẩm bẩm mở miệng, mà cô phảng phất như bị nói đúng chỗ đau, lỗ tai ù ù như không nghe thấy gì nữa: "Úy, đáng thương không phải nhân từ."
Cặp mắt kia bỗng nhiên rõ ràng mấy phần thê lương, lòng anh chợt cảm thấy căng thẳng.