Lưu Thành Nguyên vẫn ngồi sừng sững như núi, liếc dì Trình đang đứng một bên. “Là nói bà đi kêu đấy”.
Dì Trình cầm lấy chén thuốc, trừng mắt liếc hắn một cái. “Chân gãy à? Đó là con gái cậu, không phải con gái tôi”.
Thấy hai người lại bắt đầu muốn cãi vã, người phụ nữ kia ngán ngẩm một tiếng, gián đoạn bọn họ. “Để em đi kêu con”.
“Cô, nếu tiện thì, con cùng lên được không ạ?” Bàng Húc Nghiêu cũng đứng dậy sau nàng.
Nàng có chút kinh ngạc trước yêu cầu của hắn.
Lưu Thành Nguyên lại không để bụng tí nào mà vẫy vẫy tay. “Đi đi!”
Nàng thấy được thái độ đồng ý của Lưu Thành Nguyên, nếu lại từ chối yêu cầu đột ngột này thì không tốt, đành phải mang theo Bàng Húc Nghiêu lên lầu.
“Cô, vừa rồi thấy cô uống thuốc, thân thể không thoải mái ạ?” Bàng Húc Nghiêu thong thả mà ghé sát vào nàng, nhẹ giọng hỏi.
Người phụ nữ ‘a’ lên một tiếng. “Không phải, đó là thuốc bảo dưỡng cơ thể”.
Phương thuốc vừa rồi tốt vô cùng, nhưng mà tác dụng phụ khá lớn, mỗi lần uống xong đều buồn ngủ. Vừa mới nghĩ đến điều này, đầu lại bắt đầu hơi chút choáng váng.
Nàng cảm thấy thuốc hôm nay thật đắng, nước thuốc cũng ít, nhất định là dì Trình đã chịu đựng giúp nàng uống một chút.
“Cô, cô làm sao vậy?” Thực ra người phụ nữ chỉ hơi có khuynh hướng choáng váng đầu óc, lúc đi đường cũng không xuất hiện tình trạng lảo đảo không vững, nhưng Bàng Húc Nghiêu lại tiến trước một bước ôm nàng vào trong lòng, giống như nàng tự ngã vào người hắn vậy.
“Không sao cả, cô mỗi lần uống thuốc xong, đều sẽ ham ngủ đột xuất thế này…” Người phụ nữ không phát giác được biểu hiện không đứng đắn của hắn, còn đang suy nghĩ tác dụng phụ đến cũng nhanh quá, lúc trước mỗi lần như thế này vẫn còn thời gian để nàng thay áo ngủ, nằm vào trên giường, lần này lại là vừa mới uống xong, liền chóng mặt hoa mắt, có phải do nguồn cung cấp này có vấn đề không?
Bàng Húc Nghiêu gần gũi ngửi ngửi thân thể của người phụ nữ trước mặt, xông vào mũi là hương thơm của phụ nữ trưởng thành, không có mùi nước hoa gay gắt, chỉ có hương thơm nhàn nhạt của cơ thể, làm người nhịn không được mà ngửi lấy ngửi để, hận không thể vùi đầu vào cần cổ của nàng, mạnh mẽ mà hấp thụ mùi hương trên người nàng.
Mới qua có một hồi, nàng cũng đã lâm vào trạng thái hôn mê, trọng lượng toàn thân đều đè lên trên người Bàng Húc Nghiêu.
Lý trí Bàng Húc Nghiêu hiểu rõ, lúc này, hắn phải đi kêu Lưu Thành Nguyên lên đây, đem người phụ nữ trong lòng ngực trả lại cho hắn ta. Biết hành vi ôm nàng là không ổn, nhưng hắn lại không muốn buông tay, giống như một tên biến thái, sờ tới sờ lui người nàng.
Cảm giác không hề có phòng bị, ý thức cũng không, có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm này, thật là quá sung sướng.
Bàn tay hắn từ vạt áo nàng tiến vào bên trong, kéo áo ngực ra, xoa nắn cặp vú mềm mại tròn trịa, còn cởi bỏ nút thắt ở cổ áo, từ chỗ cao nhìn xuống ngực của nàng, quan sát chúng bị tay hắn nắn bóp đè ép.
Hắn nhìn thấy trên cặp vú non mềm trắng như tuyết kia, loang lổ dấu hôn, đặc biệt là ở đầu vú, đều bị hút sưng lên.
Hắn hoài nghi Lưu Thành Nguyên cơ bản là không bị liệt dương, Đằng Cư chỉ truyền tin bịa đặt mà thôi, thân thể thành thục hắn đang ôm trong lòng, cả người đều tản ra hơi thở dâm dục, nếu không phải là Lưu Thành Nguyên ngày đêm dạy dỗ khai phá, sao có thể hình thành được loại phong tình mị hoặc như thế này?
Vì chứng thực suy nghĩ của mình, đôi tay tà ác của hắn chậm rãi vén lên váy dài của người phụ nữ trước mặt, bàn tay lẻn vào bên trong, hoàn toàn không hề bận tâm thân phận hiện tại của chính mình, vậy mà còn ở trong nhà bạn gái mới, nung nấu ý đồ vươn móng vuốt với mẹ nhà người ta.
Thậm chí hắn đối với cô bạn gái này, một chút dao động thôi cũng mịt mờ không thấy, nhưng trong đầu chỉ cần lướt qua hình ảnh mẹ cô ta, dương vật lại cứng lên muốn chết.
Ngón tay chạm đến miệng huyệt ướt dầm dề, cắm vào thật dễ dàng. Quả nhiên chuyện Lưu Thành Nguyên liệt dương chỉ là đồn nhảm, mị huyệt bên trong mở rộng ra, nhuỵ hoa(*) sưng lên cao cao, nước đã nhiều đến kỳ lạ. Hắn thọc vào nhẹ nhàng, đã tràn ra không ít ái dịch trơn bóng, thịt non bên trong còn đang không ngừng co bóp dập nổi, rõ ràng là vừa trải qua một hồi bị “yêu thương” mãnh liệt, mới có thể tạo thành tình huống bi thảm như hiện tại.
Nhưng huyệt thịt của nàng hút cũng thật chặt, như là sinh vật sống vậy, mấp máy quấn quanh ngón tay hắn, tầng tầng lớp lớp, đè ép co rút liên hồi, cho dù nàng đã hôn mê bất tỉnh, vách tường thịt trong cơ thể lại tự giác bóp lấy ngón tay hắn, tự sinh ra động tác hấp thụ đối với vật bên ngoài.
Không chỉ như thế, sau khi nàng bị ngón tay thọc cắm vài cái, eo nhỏ tinh tế yếu mềm chậm rãi đong đưa, đôi chân thon dài cân xứng khẽ giơ lên, mông đưa đẩy lên xuống, hùa theo từng đợt cắm làm của hắn, đây rõ ràng chính là phản ứng sau khi được kỳ công dạy dỗ qua năm tháng.
Ngón tay Bàng Húc Nghiêu, liên tục thọc vào rút ra trong cơ thể nàng, từ hai ngón tăng lên ba ngón, căng ra mị thịt chặt chẽ ướt nhẹp. Hắn nghĩ thầm, Lưu Thành Nguyên một ngày sẽ đè nàng làm mấy lần? Xem qua tình trạng thân thể nàng, khẳng định không chỉ vỏn vẹn một lần. Khó trách nàng bắt buộc phải uống thuốc bảo dưỡng cơ thể, bị một tên tài xế già thân kinh bách chiến ngày đêm thao, mảnh mai thế này sao có thể chống đỡ được?
“Anh... buông mẹ tôi ra được chưa?”
Lưu Hàm Vi đột nhiên xuất hiện, đứng ở sau lưng hắn, một tay chống lên tường, nhìn không nổi hình ảnh trước mắt.
Cô thật sự không biết bản thân nên bày ra thái độ gì để đối mặt với bạn trai mới của mình, vào lần đầu tiên ra mắt ba mẹ, quấy rối tình dục mẹ cô, đùa nghịch vú mẹ cô, ngón tay cắm vào bên trong miệng huyệt mẹ cô, quan trọng là... địa điểm ‘phạm tội’ còn là ngay ở trên hành lang nhà cô!!!
Cô thật muốn giận dữ mắng to, đấm đá Bàng Húc Nghiêu, nhưng chắc là xem quen cảnh mẹ bị ba xâm phạm, lại cảm thấy vô cảm.
Cũng phải thôi, mười mấy năm như vậy, sao còn cảm thấy được gì nữa? Cho nên hiện giờ đổi thành người khác, cô vẫn cảm thấy bình thường như cũ, chẳng sợ người đàn ông này là bạn trai mới, cô cũng không để trong lòng.