HÀO MÔN QUYỀN QUÝ

Tô Thiên Kiều nói: "Tôi... Không mang theo quần áo."

"Mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi, không cần đến công ty, ngày mai tôi đưa cô ra ngoài." Nguyễn Hạo Thiên nói.

Khóe môi Tô Thiên Kiều run rẩy một chút, cô không phải là đứa bé, mua quần áo tắm rửa cũng cần phải có anh đi theo, cô nói: "Không cần, bây giờ tôi đi mua, cũng nhanh thôi."

Nguyễn Hạo Thiên không vui ngẩng đầu nhìn cô một cái nói: "Cô muốn dọn đến nhà họ Nguyễn, sau này đi ra đi vào cũng đại diện cho mặt mũi nhà họ Nguyễn, quần áo trang sức không thể tùy tiện."

Anh nhíu mày lại, có chút khinh thường nói: "Ánh mắt của cô... Nên để tôi chọn."

Người khác nghi ngờ ánh mắt thời trang của mình làm cho Tô Thiên Kiều có chút khó chịu, nhưng không dám làm trái lời ông lớn này, cô không nhịn được nhỏ giọng nói: "Vậy tối nay tôi mặc gì..."

Nguyễn Hạo Thiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, xoay người vào phòng cầm một áo sơ mi trắng của mình ném cho Tô Thiên Kiều nói: "Cô mặc cái này đi, ngày mai đi ra ngoài mua, hiện tại cô mặc cái này là được."

Tô Thiên Kiều cắn môi, cầm lấy áo sơ mi trắng, không biết vì sao cô lại nhớ tới lần đó vô tình nhìn thấy Âm Uyển Uyển cũng vừa tắm xong mặc áo sơ mi trắng như vậy ở trong chung cư này.


Cô rối rắm cầm áo sơ mi trắng, dưới ánh mắt không kiên nhẫn của Nguyễn Hạo Thiên thì cô nhanh chóng chạy đến phòng tắm tắm rửa.

Cô ném quần áo của mình vào máy giặt, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, một tiếng sau cô mới mặc áo sơ mi của Nguyễn Hạo Thiên ra ngoài.

Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ có lại bóng đèn nhỏ trên vách tường, phòng Nguyễn Hạo Thiên tối đen nhưng chưa đóng cửa, để lại một khe hỏ nhỏ, bên trong không hề có âm thanh, truyền ra tiếng hít thở đều đầu.

Nguyễn Hạo Thiên đã ngủ rồi sao?

Tô Thiên Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi dép lê, nhón mũi chân đi qua cửa phòng của Nguyễn Hạo Thiên về phía phòng cho khách.

Cô hít thở thấp xuống, lúc này bỗng nhiên có một cảm giác chột dạ, sợ Nguyễn Hạo Thiên bỗng nhiên tỉnh lại, cô rón ra rón rén muốn đi ra chỗ này, an toàn tới phòng cho khách, lại không dám đi quá nhanh, cảm giác này đúng là khủng khiếp.

Tô Thiên Kiều đi mấy bước, vừa qua khỏi cửa phòng Nguyễn Hạo Thiên cửa phòng, còn chưa tới kịp vui vẻ thì trong phòng bỗng nhiên truyền đến giọng nói nặng nề mang theo sự ra lệnh: "Vào đây!"

Cơ thể Tô Thiên Kiều không khỏi cứng đờ, giọng nói biến mất. Trong phòng yên tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì, Tô Thiên Kiều khom lưng nhón mũi chân, định xem như vừa rồi chỉ là ảo giác, người nào đó lại mở miệng: "Đừng để tôi nói lại lần thứ hai."

Trong lòng Tô Thiên Kiều giãy giụa một lát, vì không muốn chọc giận anh, vì ba ngày sau có thể thuận lợi nhìn thấy đứa bé, nên cô đè nén sự không muốn trong lòng, đẩy cửa đứng ở đó cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tô Thiên Kiều an ủi mình trong lòng, có lẽ anh muốn uống nước, có lẽ miệng vết thương đau nên muốn mình lấy thuốc giảm đau...

"Cô đi đâu?" Trong bóng đêm, giọng Nguyễn Hạo Thiên truyền đến từ mép giường.

"Ngủ..." Giọng Tô Thiên Kiều yếu ớt.

"Ngủ ở đây!" Nguyễn Hạo Thiên tự nhiên dịch qua một bên giường, để trống một bên.


"..." Trong lòng Tô Thiên Kiều vừa kinh ngạc lại lo lắng, người này... Anh muốn ngủ chung một phòng với mình sao?

"Cô có nghe thấy không?" Giọng Nguyễn Hạo Thiên bắt đầu không kiên nhẫn.

"Chuyện đó..." Khóe môi Tô Thiên Kiều run rẩy vài cái, nói chuyện không nhanh nhẹn, cô không nghĩ tới chuyện này, anh muốn mình trở về làm người làm miễn phí thì cũng có thể muốn cơ thể của mình...

Trên danh nghĩa, cô cũng được coi là vợ chưa cưới của Nguyễn Hạo Thiên, ở chung một phòng cũng là chuyện bình thường.

"...Cánh tay anh bị thương, tư thế ngủ của tôi rất xấu, chỉ sợ đến lúc đó miệng vết thương của anh sẽ bị nứt ra, tôi vẫn nên đến phòng ngủ cho khách." Tô Thiên Kiều ấp a ấp úng nói xong thì chuẩn bị đi ra ngoài, người trong phòng đã tức giận: "Tôi thấy cô không muốn nhìn thấy Nguyễn Duyệt."

Anh nói xong thì xoay người, cũng không quay đầu đắp chăn lại, không nói chuyện nữa.

Tô Thiên Kiều vừa đi được hai bước, những lời này thành công ngăn lại.

Nguyễn Duyệt, Nguyễn Duyệt...

Tô Thiên Kiều chưa bao giờ gặp đứa bé, cô nhất định phải gặp được, đây là cơ hội duy nhất của cô, cô không thể để đứa bé gặp chuyện gì cả.


Nhưng... Vì đứa bé, vì anh Thẩm Minh Dương, cô có thể làm người làm miễn phí và thư ký cho Nguyễn Hạo Thiên, có thể để anh tùy tiện quát mắng, nhưng... Muốn cô lại dâng cơ thể của mình của mình lên thì không thể chấp nhận được.

Nhưng... Nếu cô không ở đây thì mấy lời Nguyễn Hạo Thiên nói không chỉ uy hiếp mình mà thôi, anh thật sự sẽ không cho cô nhìn thấy đứa bé.

Cô giãy giụa một lúc lâu, trong lòng an ủi mình, có lẽ cánh tay Nguyễn Hạo Thiên bị thương nên không tiện, vì thế mới muốn cô ngủ bên cạnh chăm sóc?

Tô Thiên Kiều ôm suy nghĩ này mới không sợ hãi như thế. Cô hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm rất lớn cất bước đi vào.

Ánh đè nê ông ngoài cửa sổ chiếu vào, Tô Thiên Kiều nhẹ nhàng đi qua bên giường, cô do dự một chút, tìm một góc nhỏ trên chiếc giường to lớn, cẩn thận nằm xuống, sợ kinh động đến người bên cạnh, làm cho anh nổi lên suy nghĩ xấu xa, muốn làm gì đó với mình.

Cô lại nghĩ quá mức ngây thơ, một nam một nữ ngủ trên một giường, trừ khi người đàn ông kia có bệnh, nếu không thì không thể cứ ngủ cả đêm như thế.

Cô vừa nằm xuống, vẫn chưa kịp đắp chăn, một bàn tay to có lực đặt lên eo, sau đó cô rơi vào một lồng ngực rộng lớn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận