Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Tư Mộ nối được điện thoại, liền nghe được âm thanh lo lắng của mẹ cô, lòng của cô liền trầm xuống, không khỏi khủng hoảng . Nghe được đầu bên kia nói đứa bé bị bệnh đang ở bệnh viện, thậm chí có thông báo bệnh tình đang nguy kịch, tâm Tư Mộ đột nhiên căng thẳng, con mắt đảo một vòng, liền hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm Tô San gọi điện thoại còn đang khóc, âm thanh nghẹn ngào, nói cũng không được rõ ràng, bà biết, nói với Tư Mộ những lời này, có thể Tư Mộ sẽ không chịu nổi, nhưng mà chuyện như vậy cũng không thể gạt. Khi bà nghe trong điện thoại không còn âm thanh thì tâm thắt chặt lại, sau đó Ngôn Mặc Bạch nhận điện thoại.

Ngôn Mặc Bạch thấy mặt Tư Mộ chợt trắng bệch, trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh, anh vội vã một tay ôm lấy cô, một tay nhận điện thoại.

Anh biết đó là mẹ vợ gọi tới, có thể làm cho vợ mình sợ đến té xỉu như vậy, khẳng định chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không phải là cha vợ vậy thì chính là bảo bảo có truyện rồi.

Tố chất tâm lí của Ngôn Mặc Bạch tốt vô cùng, không phải là không lo lắng, chỉ là có lo lắng cũng vô ích. Cho nên trước hết tỉnh táo lại, nhận lấy điện thoại mới vừa hỏi một vài câu, đầu bên kia điện thoại mẹ vợ vẫn khóc không thành tiếng, sau đó đổi thành cha vợ đến nhận điện thoại.

Âm thanh Phó Minh Vũ rất trầm trọng, giọng nói khan khan mang theo chút nghẹn ngào.

“Mặc Bạch, bây giờ bảo bảo đang ở bệnh viện, các con đến đây nhanh đi! Bệnh viện làm kiểm tra, nói không cứu được, thông báo bệnh tình nguy kịch. . . . . .”

Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch cũng biến đổi, hỏi bệnh viện nào, sau đó liền ôm Tư Mộ lái xe đi.

Bây giờ là lúc tan việc, phần lớn nhân viên công ty đã đi ăn cơm, có rất ít người mua đồ ăn bên ngoài ở lại trong công ty ăn. Chỉ có một vị thư kí gọi đồ ăn bên ngoài, lúc này nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ ra ngoài, mà nét mạch Ngôn Mặc Bạch vô cùng kinh khủng, cô sợ hết hồn, nghĩ đến muốn hỏi có cần hỗ trợ không, nhưng nét mặc Ngôn Mặc Bạch quá mức dọa người, cô lại không dám đến gần, đứng ở xa xa, hỏi cẩn thận: “Ngôn thiếu, cần giúp một tay. . . . . . Sao?”

Ngôn Mặc Bạch không nói tiếng nào ôm Tư Mộ đi tới cửa thang máy, mới nói một câu: “Đem hội nghị buổi chiều toàn bộ dời lại.”

“Nhưng. . . . . .” Nhưng buổi chiều là hẹn Lý tổng bàn bạc hạng mục kia. . . . . . Chỉ là nhìn Ngôn Mặc Bạch âm trầm, còn có dáng vẻ Tư Mộ giống như hôn mê bất tỉnh, khẳng định là có chuyện. Dù là năm tỷ hạng mục, sợ rằng ở trong lòng Ngôn thiếu, cũng không bằng một sợ tóc của thiếu phu nhân.

Ngôn Mặc Bạch xuống lầu, trực tiếp lái xe đến bệnh viện Phó Minh Vũ nói.

Trên đường Ngôn Mặc Bạch muốn gọi cho Cố Khuynh, bởi vì Cố Khuynh đang làm bước trị liệu cuối cùng cho ông cụ, đây là một bước cực kì quan trọng, không thể xảy ra bất kì sơ sót nào. Anh do dự một chút, vẫn gọi sang.

“Anh hai, bệnh tình của ông cụ như thế nào?”

Âm thanh Ngôn Mặc Bạch có chút nặng nề, cùng lúc trước khác biệt, Cố Khuynh vừa nghe đã có thể hiểu. Anh dừng một chút, nói: “Trước mắt vẫn còn ở trong phạm vi khống chế. . . . . . Thế nào?”

Anh biết nếu như không có chuyện khác, Ngôn Mặc Bạch chắc là sẽ không gọi số điện thoại này. Nếu đã giao người cho anh, chính là 100% tin tưởng, nhưng hiện tại cậu ấy lại nói như vậy, vậy khẳng định là đã có chuyện.

“Anh có bỏ đi được hay không?” Nếu như đi ra ngoài, ông cụ có xảy ra chuyện gì nguy hiểm tánh mạng hay không? Ngôn Mặc Bạch cũng không biết Cố Khuynh có biện pháp cứu con trai mình hay không, một bên là cha, một bên là con mình, đầu Ngôn Mặc Bạch đau kịch liệt.

Anh cũng từng nghĩ tới muốn đưa thằng bé vào đó, nhưng mà biệt thự của Cố Khuynh ở lưng chừng núi thiết bị không đầy đủ, nếu vì nguyên nhân này mà trì hoãn thời gian cấp cứu, vậy càng hối hận không kịp.

“Nếu như bây giờ rời đi. . . . . . Ông cụ bên này cần người chăm sóc. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?” Nếu mà bỏ đi thời gian dài, phần ông cụ bên này anh cũng không nắm chắc.

“Con tôi ngã bệnh ở bệnh viện, bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch. . . . . .” Ngôn Mặc Bạch khan giọng nói xong, một chút cũng không khách khí mà nhấn ga, xe chạy điên cuồng trên đường thành phố giống như du long bay ra ngoài.

Cái gì?

Cố Khuynh cũng sợ hết hồn. Thật may là lúc anh nghe điện thoại thì ông cụ đã đi ngủ trưa rồi, bằng không theo tình trạng của ông cụ hiện tại, cho ông biết tôn tử bảo bối của ông không thể cứu được, vậy chính ông cũng không qua được cửa ải này rồi.

“Cậu hãy đến bệnh viện tìm hiểu tình huống, tôi lập tức đi qua.” Cố Khuynh nói xong lập tức lên đường.

Bây giờ cách thời gian trị liệu thứ hai là 6 giờ, từ biệt thự ở lừng trừng núi chạy xe đến bệnh viện nội thành, ít nhất cũng phải mất hai giờ, mà lái máy bay trực thăng thì mất nữa giờ. Nếu như lái máy bay trực thăng, vừa đi vừa về mất một giờ, còn có 5 canh giờ.

Cố Khuynh lập tức lên đường, chạy thẳng đến bãi đất trống bên ngoài lên máy bay trực thăng.

Mặc dù anh cũng không nắm chắt có thể cứu đứa bé về hay không, nhưng mà ít nhất cũng muốn thử một lần. Đứa bé này vốn không dễ có, nếu như bởi vì những vị lang băm vô năng kia, mà để cho Ngôn gia mất đi máu mủ, tâm của anh cũng không được an.

Ngôn Mặc Bạch cúp điện thoại, Tư Mộ liền tỉnh. Cô bị Ngôn Mặc Bạch đặt ở ghế ngồi trước, mặc dù Ngôn Mặc Bạch cũng nóng lòng, nhưng vẫn tỉ mỉ cài dây an toàn cho cô.

Sau khi Tư Mộ tĩnh lại, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch lập tức đưa tay kéo lại áo của anh, giống như là cực kỳ bi thương nỉ non tự nói: “Chồng à, con trai chúng ta không có việc gì, có đúng hay không? Rõ rang thằng bé rất tốt, tại sao đột nhiên liền bị bệnh? Nhất định là bác sĩ kia quá vô năng, lang băm! Làm sao có thể nói bậy với chúng ta là bảo bảo có bệnh nguy kịch chứ? Chồng. . . . . .”

Ngôn Mặc Bạch không đành lòng nhìn cô như vậy, vừa đua xe, vừa nhỏ giọng an ủi cô: “Vợ, bảo bảo sẽ không có việc gì đâu! Anh đã gọi điện để Cố Khuynh đến, Cố Khuynh lợi hại như vậy, ông cụ bị ung thư giai đoạn cuối anh ta còn có biện pháp cứu, bảo bảo nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không. . . . . .”

Tư Mộ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới bi thương của mình, không nghe được lời an ủi của anh, chỉ là liên tục khóc: “Em không nên bỏ mặt nó, em không nên đi đi làm, ô ô ô. . . . . . Chồng, nếu bảo bảo thật sự chết, vậy phải làm thế nào? Em cũng không muốn sống nữa. . . . . .”

Thời điểm nghe được câu nói sau của cô, sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch đột nhiên đen xuống, thần sắc hết sức kinh khủng. Anh cắn răng thật chật, khạc ra hai chữ: “Đừng hòng!”

Cô đừng mơ tưởng muốn chết!

Nếu như bảo bảo không còn, cô cũng không thể chết! Cô chết, vậy anh phải làm thế nào?

Ngôn Mặc Bạch giận không kềm được, trên mặt lúc xanh lúc đen, lửa giận rào rạt thiêu đốt ở ngực, rồi lại ức chế không thể bộc phát, kìm nén đến gần như tẩu hỏa nhập ma.

Thật may là lúc này đã đến cửa bệnh viện rồi, Ngôn Mặc Bạch thắng gấp, nếu không phải Tư Mộ có thắt dây an toàn, cô đã sớm bay ra ngoài.

Xe mới vừa ngừng lại, Tư Mộ còn chưa ngồi vững vàng, cô liền đưa tay đẩy cửa xe tính xông ra, ngay cả dây an toàn trên người cũng không cởi ra. Cô vừa đứng lên, cả người liền bị kéo trở lại. Ngôn Mặc Bạch đưa tay kéo cô: “Em bình tĩnh một chút, anh đã nói bảo bảo không có việc gì, Cố Khuynh đang trên đường chạy tới đây.”

Nhìn bộ dạng cô đau thương, lòng của Ngôn Mặc Bạch đau đớn giống như có lưỡi dao sắc bén cắt qua.

Tư Mộ giống như hoàn toàn không nghe được lời nói của Ngôn Mặc Bạch, vội vàng luống cuống đưa tay cởi dây an toàn, nhưng càng luống cuống càng không cởi được, tay yếu đuối lại đang run rẩy.


Ngôn Mặc Bạch đưa tay cởi ra giúp cô, người vừa mới được thoát ra giống như cởi cương ngựa nhanh chóng chạy ra ngoài, Ngôn Mặc Bạch vội vàng xuống xe theo, cô lảo đảo nghiêng ngả chạy vào trong.

Mất hơi sức thật lớn mới đem Tư Mộ tới trước phòng bệnh, Tô San cùng Phó Minh Vũ cũng đang chờ ở cửa ra vào.

Tôn tử của thương nghiệp lớn nhất thành phố A ở đây, cả viện trưởng cũng kinh động, đổi hai nhóm người đi vào cho đứa bé làm kiểm tra. Viện trưởng không dám đắc tội Ngôn gia, mặc kệ như thế nào, ông phải làm ra bộ dáng”Ông xuất ra hết toàn bộ khả năng bản thân cứu đứa bé” cho người Ngôn gia nhìn.

Nhưng mọi người ra khỏi phòng đều nhìn viện trưởng lắc đầu, bày tỏ mình bất lực.

Đứa bé sinh non, sức miễn dịch vốn yếu. Vốn là trẻ sơ sinh kiểm tra cũng không chịu ảnh hưởng của phóng xạ bức xạ. Nhưng hôm nay kiểm tra lại phát hiện tim đứa bé đập vô lực, đây là dấu hiệu của sinh mệnh đang nguy kịch. Đứa trẻ nhỏ như vậy, không thể nào làm phẫu thuật thay tim cho nó. Cho nên, chỉ có thể thông báo bệnh tình nguy kịch, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng bó tay hết cách.

Mà ở cửa chờ phòng cấp cứu chính là thông gia của Ngôn gia, bọn họ cũng không thể đắc tội, cho nên chỉ có thể đổi từng nhóm bác sĩ đi vào, làm dáng vẻ mà thôi.

Thời điểm Tư Mộ được Ngôn Mặc Bạch ôm đến còn đang cách xa Tô San khoảng mười thước, cô nghe mẹ mình khóc lớn gọi cô, Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch ra, liền nhào về phía mẹ mình.

“Mộ Mộ. . . . . .” Tô San gọi tên con gái mình, liền khóc không thành tiếng.

Đều là bà không chăm sóc chu đáo, bảo bảo ở bên cạnh con gái vẫn khỏe mạnh như vậy, mà mới theo mình hai ngày, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Lòng Tô San tràn đầy tự trách, nếu bảo bảo thật sự không còn, bà sẽ làm con gái mình thất vọng?

“Mẹ. . . . . . Bảo bảo đâu?” Ánh mắt Tư Mộ đầy lệ, hết sức rã rời, ánh mắt vô hồn, đó là cực kỳ bi ai.

“Bảo bảo vẫn còn ở phòng cấp cứu. . . . . .” Tô San ôm chặt con gái của mình, không tiếng động an ủi cô, cũng cầu nguyện cho ngoại tôn đang ở trong phòng cấp cứu, cầu nguyện nó khỏe mạnh bình an.

Tư Mộ vừa nghe lời nói này lập tức có ý nghĩ muốn xông vào phòng cấp cứu, nhìn tư thế muốn xông vào, Ngôn Mặc Bạch lập tức từ phía sau ôm lấy cô.

“Mộ Mộ, không phải em đã hứa với anh sẽ tỉnh táo lại sao?” Ngôn Mặc Bạch quay cơ thể của cô qua, một tay khống chế mặt của cô nhìn thẳng vào mắt mình, “Em xông vào như vậy cũng vô ích, em làm như vậy sẽ làm phiền đến bác sĩ .”

Thân thể Tư Mộ cứng đờ, sau đó xụi lơ khóc ngã ở trong ngực Ngôn Mặc Bạch.

Viện trưởng một mực ở trong văn phòng sát vách chờ, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch xuất hiện, ông lập tức đi ra ngoài. Đi tới bên người Ngôn Mặc Bạch, nhỏ giọng nói: “Ngôn thiếu, xin ngài tới đây một chút.”

Rốt cuộc nhìn thấy một vị có cảm xúc ổn định rồi, viện trưởng nhìn thấy Phó gia Nhị lão ở đây, cũng không dám đem chuyện chân tướng nói cho bọn họ, sợ bọn họ không chịu nói.

Ngôn Mặc Bạch gật đầu, đem Tư Mộ giao cho cha vợ, nói: “Ba, con đi một chút sẽ về.”

Tư Mộ lôi kéo Ngôn Mặc Bạch không rời, cô không hi vọng Ngôn Mặc Bạch giấu cô chuyện gì, đặc biệt là về chuyện của bảo bảo .

Phó Minh Vũ nhận được ánh mắt của Ngôn Mặc Bạch liền ôm chặt Tư Mộ vào trong lòng dỗ, “Mặc Bạch phải đi thương lượng cùng bác sĩ, nghĩ biện pháp cứu bảo bảo, có tin tức nó nhất định sẽ nói với con. . . . . . Mộ Mộ ngoan. . . . . .”

Tư Mộ vẫn đau lòng khóc, bất quá không lôi kéo Ngôn Mặc Bạch không rời nửa. Bởi vì ba nói là anh đi thương lượng cùng bác sĩ nghĩ cách cứu bảo bảo, cô không thể làm trễ nãi thời gian.

Ngôn Mặc Bạch nhìn người nằm trong lòng cha vợ một cái, xoay người cùng viện trưởng vào phòng làm việc sát vách.

Viện trưởng đem tình huống của bảo bảo nói rõ với Ngôn Mặc Bạch, vẻ mặt anh sửng sốt, chỉ là được anh che dấu quá tốt.

Không phải nói bảo bảo rất khỏe mạnh sao? Thế nào lại xảy ra tình huống như vậy? Ảnh hưởng phóng xạ bức xạ, chức năng tim suy kiệt. . . . . .

Tim của Ngôn Mặc Bạch căng lên .

Ảnh hưởng phóng xạ bức xạ? Nói cách khác, thật ra bảo bảo bị như vậy, là do anh tọa thành?

“Thật không có biện pháp trị sao?” Ngôn Mặc Bạch khàn giọng hỏi.

“Trừ phi phải thay đổi, nhưng đứa bé nhỏ như vậy, không thể chịu được phẫu thuật đó. Hơn nữa, cũng không có trái tim thích hợp với thằng bé. . . . . .” Viện trưởng thở dài, nói.

Ngôn Mặc Bạch nắm quyền, nói: “Trái tim tôi sẽ cho người đi tìm, bác sĩ mổ chính tôi cũng tự mình tìm, ông chỉ cần giúp một tay an bài giải phẫu là được rồi.”

Bằng vào năng lực của anh, dù là tìm khắp cả thành phố A thậm chí là toàn thế giới, anh cũng phải nghĩ biện pháp tìm được trái tim thích hợp cho con trai mình.

Không để ý tới viện trưởng đang thở dài cùng lắc đầu bất đắc dĩ, Ngôn Mặc Bạch xoay người đi ra ngoài, liền nhìn thấy Cố Khuynh ở trước mặt.

“Bảo bảo bây giờ đang ở đâu?” Cố Khuynh nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch mím chặc môi, xanh mặt đi ra khỏi phòng cùng bác sĩ, bước lên, hỏi.

Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lạnh lùng như vậy, trên mặt lại xuất hiện loại vẻ mặt này, làm Cố Khuynh cũng có chút thương cảm.

Ngôn Mặc Bạch không nhìn đến Cố Khuynh, lập tức đẩy anh đến phòng cấp cứu, viện trưởng đi ra cùng lúc thấy Ngôn Mặc Bạch dẫn theo một chàng trai tiến vào phòng cấp cứu, cũng không có ngăn lại, ngược lại một bác sĩ ở cửa ra vào đưa tay ngăn cản Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh lại: “Nơi này là phòng cấp cứu, hai vị không thể đi vào.”

Ánh mắt Ngôn Mặc Bạch lạnh như đao trong hàn băng quét tới, Bác sĩ không rét mà run, nhưng mà văn bản quy định của bệnh viện rõ ràng, ông làm bác sĩ, không thể làm như không thấy.

“Đứa trẻ ở bên trong, ông có biện pháp trị sao?” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nói ra một câu, giọng điệu bức người, lại cực hạn trào phúng, ông mới vừa được đánh giá là bác sĩ ưu tú ở thành phố A, ông cảm thấy đây là lời vô cùng nhục nhã, nhưng quả thật ông không có cách nào trị.

Nhưng mà ông không có cách nào trị, người ở bên trong cũng không có cách nào trị, người nào cũng không cách!


Bác sĩ bị Ngôn Mặc Bạch hỏi một câu á khẩu không trả lời được, trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng biến ảo.

“Nếu không có cách nào, vậy thì cút ngay!” Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, bác sĩ đứng ở đó biến sắc, nhưng không có nhích người, anh nhấc chân lên liền đạp tới, đem đạp văng ra ngoài vài mét.

Viện trưởng ở một bên nhìn thấy chảy mồ hôi ròng ròng, cũng không dám đi lên ngăn. Bác sĩ Trương này đúng là không có mắt nhìn, ông ta mới được chọn làm bác sĩ ưu tú, bây giờ không phải là tự hủy tiền đồ của mình sao? Lại dám đi cản Ngôn thiếu, xem ra thật sự chê mạng mình quá dài rồi!

Đây là lần thứ hai Ngôn Mặc Bạch đá văng cửa phòng.

Tư Mộ ở trên ghế dài khóc cùng Tô San, Phó Minh Vũ ở một bên ngồi im, trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Khi ba người bọn họ nhìn thấy Cố Khuynh xuất hiện, không khỏi dâng lên vô vàng hi vọng. Dù sao Cố khuynh đối với bệnh ung thư dạ dày của Ngôn Diệu Thiên còn có biện pháp, đoán trước bảo bảo cũng không có chuyện gì. Chỉ cần Cố Khuynh ở đây, tất cả đều có hi vọng!

Thời điểm Ngôn Mặc Bạch đạp cửa đi vào, Tư Mộ buông tay mẹ ra, cũng vọt vào theo.

Ngôn Mặc Bach đưa tay giữ lấy cô, dịu dàng dụ dỗ: “Vợ, ngoan, em ở bên ngoài đợi. . . . . . Bảo bảo không có việc gì đâu!”

Xem ra tình huống của đứa bé không được tốt, sao có thể để cho cô vào đây? Nếu Cố Khuynh cũng không có biện pháp, khẳng định cô sẽ không chịu nổi mà té xỉu tại chỗ. Huống chi cảm xúc cô không ổn định như vậy, đi vào cũng ảnh hưởng đến Cố Khuynh kiểm tra.

“Không! Chồng, em cũng muốn đi vào, em muốn vào cùng bảo bảo. . . . . . Chồng, cho em vào đi, em cũng muốn đi vào. . . . . .” Tư Mộ ở trong lòng Ngôn Mặc Bạch giùng giằng.

“Không thể ảnh hưởng đến tôi.” Cố Khuynh ném lại một câu, liền sải bước đi vào.

Tư Mộ lập tức im lặng, ngừng tiếng khóc, chỉ là im lặng rơi lệ. Trong đôi mắt tràn ngập nước mắt tràn đầy kiên trì cùng chờ đợi nhìn anh.

Ngôn Mặc Bạch bất đắc dĩ, áo bị cô nắm rất chặt, nếu không để cho cô đi theo vào khẳng định cô sẽ không buông tay.

“Được, em phải bảo đảm em tỉnh táo. Không cho khóc, anh liền dẫn em đi vào.” Ngôn Mặc Bạch một tay lau nước mắt cho cô, bộ mặt nghiêm túc nói.

Tư Mộ hít mũi một cái, nghiêm túc gật đầu, âm thanh giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Em bảo đảm. . . . . .” Nhìn vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch hình như là khoogn tin cô, vì vậy cô lập tức tang thêm một câu: “Nếu như mà em quấy rầy đến Cố Khuynh, anh hãy đem em đánh văng ra ngoài. . . . . .”

Ngôn Mặc Bạch vuốt ve đầu cô, mắt cũng khóc đến sưng đỏ, thanh âm cũng khàn, làm Ngôn Mặc Bạch đau lòng không chịu được.

Dù sao bên trong cũng là phòng cấp cứu, không phải cái chợ, không thể có nhiều người vào xem như vậy, cho nên Phó gia Nhị lão đang ở bên ngoài chợ.

Thời điểm Cố Khuynh tiến vào, mấy bác sĩ bên trong, chỉ có một người đang làm kiểm tra, những người khác ở một bên tán gẫu. Nghe thấy âm thanh đạp cửa, dọa bọn họ hoảng sợ, rối rít đưa đầu ra ngoài dò xét rốt cuộc là ai. Dù sao đây cũng là bệnh viện lớn nhất thành phố A, người bình thường không dám ở chỗ này gây rối, bọn họ cũng đoán được nhất định là người Ngôn gia đến, rối rít đứng ở bên cạnh đứa bé giống như đang làm kiểm tra .

Cố Khuynh vào đầu tiên, bác sĩ bên trong thấy anh không phải là người Ngôn gia, nhưng mà từ phong cách xem ra, cũng không phải kẻ tầm thường, bọn họ cũng không dám đắc tội, chỉ là thân thiện gật đầu.

Cố Khuynh cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp đi tới bên cạnh đứa bé, bắt đầu cho đứa bé làm kiểm tra.

Kiểm tra một phen, Cố Khuynh nhíu mày càng chặt, bác sĩ bị anh chỉ điểm làm trợ thủ, chỉ là mấy bác sĩ nhìn thấy thủ pháp Cố Khuynh thuần thục, hơn nữa lại có thân phận không thể đắc tội, ngay cả câu oán hận cũng không dám.

Tư Mộ một mực đứng ở một bên, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào bảo bảo, một tay nắm tay Ngôn Mặc Bạch thật chật, một tay khác che miệng của mình, tuyệt không dám buông tay. Cô lo lắng mình sẽ không khống chế được mà chạy tới ôm bảo bảo, cũng lo lắng trong lòng mình khó chịu khóc thành tiếng, quấy rầy đến Cố Khuynh. . . . . .

Nhưng khi cô nhìn thấy Cố Khuynh ngày càng nhíu chặt mày, lòng của cô cũng giống như bị một đôi tay vô hình nắm thật chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Ngôn Mặc Bạch cảm thấy người bên cạnh đang run nhè nhẹ, anh tự tay đem cô ôm vào trong ngực, ôm thật chặt.

Cố Khuynh cũng không có tránh đi Tư Mộ, sau khi kiểm tra xong một phen, anh bình tĩnh nhìn Ngôn Mặc Bạch, nói: “Tình huống của đứa bé quả thật khẩn cấp, cần lập tức làm phẫu thuật đỗi tim.”

“Tôi đã cho người tim trái tim thích hợp.” Rõ ràng người trong ngực càng run rẩy lợi hại, âm thanh nức nở cũng dần dần lớn lên. Ngôn Mặc Bạch không nhìn người trong ngực một cái, nói với Cố Khuynh.

“Nhưng đứa bé không chờ được bao lâu.” Cố Khuynh liếc mắt nhìn đứa bé nằm trên giường, thở dài, có chút vô lực nói.

Tình trạng đứa bé vô cùng không lạc quan, hiện tại dấu hiệu của sinh mạng càng ngày càng yếu ớt, nhiều nhất còn có thể chống đỡ ba ngày.

Thời gian ba ngày, nếu muốn tìm một trái tim thích hợp, quả thật không thể nào. Bởi vì máu của bảo bảo là kế thừa từ Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ, đều là máu hiếm có. Toàn thế giới chỉ có một phần vạn người là có loại máu này, mà từ một phần vạn người tìm ra trái tim thích hợp cho bảo bảo, có thể tính đến gần vô hạn bằng không.

Ngôn Mặc Bạch nhắm mắt lại, nắm tay thành quả đấm, đầu ngón tay lạnh lẽo trắng bệch. Anh mở mắt lần nữa thì đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo tĩnh mịch, kiên định nói với Cố Khuynh: “Tôi nhất định phải tìm được!”

Mà Tư Mộ một lần nữa đã té xỉu trong lòng Ngôn Mặc Bạch.

“Trước hết hai ngày này hãy tim cho đứa bé dịch dinh dưỡng, bao giờ tìm được trái tim thì cho tôi biết, tôi còn phải trở về làm trị liệu cho ông cụ.” Cố Khuynh nói xong, vừa cởi bao tay trên tay, vừa bước nhanh ra bên ngoài. Bây giờ đã là 5 giờ chiều rồi, nhất định phải trở về trước sáu giờ, nếu không trị liệu bên kia của ông cụ sẽ thất bại trong gang tấc.

Mà mấy vị bác sĩ ban đầu khinh thường đến ngờ vực vô căn cứ, bây giờ đã bội phục sát đất.

Bọn họ có mấy bác sĩ bên trong, không dám động thủ giải phẫu, cho dù là tìm được trái tim thích hợp, bọn họ cũng không dám khai đao. Thế nhưng vị nam tử tuổi quá trẻ kia, cư nhiên nhẹ nhàng nói tìm được trái tim liền thông báo anh ta, anh ta nắm chắc như vậy?

Thời điểm thấy Cố Khuynh đi ra ngoài, mấy vị bác sĩ cũng vội vàng bước nhanh theo, nghĩ thầm thật là ngọa hổ tàng long, còn trẻ như vậy lại có y thuật cao siêu như thế, nhất định phải bỏ đi sự ngượng ngùng, trao đổi một chút nha!

Cố Khuynh vừa mới đi ra cửa, liền bị mấy bác sĩ hữu hảo nhiệt tình vây quanh, thỉnh giáo đại danh, sau đó hẹn thời gian ăn một bữa cơm.


Cố Khuynh gấp rút trở về biệt thự ở lưng chừng núi, nhìn những người này bắt đầu dây dưa, anh không nhịn được vung tay lên. Anh vốn bản lĩnh lợi hại, lực cánh tay cũng rất lớn, lúc này lại không nhịn được, càng sẽ không khống chế sức mạnh, anh vung tay lên, hai vị bác sĩ liền bị anh trực tiếp đẩy ngã xuống đất. Sau đó nhìn cũng không nhìn một cái liền đi, lưu lại mấy mấy bác sĩ sững sờ hoặc đứng hoặc ngồi trên mặt đất.

Phó Minh Vũ cùng Tô San nhìn thấy Cố Khuynh đi ra, còn chưa kịp đi hỏi tình huống thế nào, chỉ thấy anh bị mấy bác sĩ vây quanh, sau đó nhìn thấy có hai người bị đẩy trên đất thì Phó Minh Vũ lường trước có lẽ là anh không có thời gian, dứt khoát đi vào bên trong xem một chút.

Khi hai người bọn họ đi vào, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ đang hôn mê ra ngoài, mà bảo bảo vẫn an tĩnh hầu như không còn sinh khí ngủ ở nơi đó.

“Cố Khuynh nói thế nào?” Tô San nhìn con gái mình đã hôn mê, tình huống đại khái sẽ không tốt, nhưng mà bà vẫn muốn biết. Bà tin tưởng năng lực của Cố Khuynh, tuyệt đối là có biện pháp. Mặc dù chỉ có một chút hy vọng, cũng không thể buông tha.

“Cần thay tim. . . . . .” Ngôn Mặc Bạch mím chặt môi gian nan phun ra mấy chữ. Nhưng phải đi đâu tìm trái tim?

Tô San cùng Phó Minh Vũ nghe xong lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, trắng bệch phải không có một tia máu.

Đứa bé nhỏ như vậy, có thể phẫu thuật được sao? Dù là một người lớn, làm giải phẫu ghép tim tỷ lệ thành công cũng không cao, huống chi là đứa trẻ mới mấy tháng.

Nhìn đứa trẻ lẳng lặng nằm trên bàn mổ, một khối nho nhỏ như vậy, hơi thở yếu ớt, níu chặt lòng của mỗi người. Khó trách bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch.

Phó Minh Vũ cùng Tô San không biết chuyện của Ngôn Mặc Bạch, càng không biết thời điểm vừa mang thai đứa bé, thiếu chút nữa không thể giữ lại. Mới vừa rồi bác sĩ cũng không nói cho bọn họ biết đến cùng là đứa bé có chuyện gì, cho nên bọn họ không biết rốt cuộc vì sao trái tim đứa bé suy yếu. Mộ đứa trẻ nhỏ như vậy, chẳng lẽ là bệnh tim bẩm sinh?

Nhìn con gái và con rễ trong tình hình này, mặc dù trong lòng bọn họ có nghi ngờ, cũng không có truy hỏi nữa. Hiện tại chủ yếu nhất là làm sao để đoạt lại đứa bé từ tay Diêm Vương.

Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ đi ra khỏi phòng cấp cứu, để bác sĩ lập tức an bài một phòng bệnh cao cấp, trong ba ngày này, đứa bé phải nằm viện ở đây, hơn nữa hiện tại Tư Mộ hôn mê bất tỉnh, cảm xúc không quá ổn định, nếu cần thiết sẽ tim cho cô thuốc an thần.

Sau khi anh bài xong phòng bệnh, bảo bảo được đẩy vào trong phòng bệnh, bác sĩ truyền dịch dinh dưỡng. Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ vào phòng nghỉ để ngủ, nhưng mới vừa đặt cô lên, cô liền tỉnh. Không nhìn thấy bóng dáng bảo bảo trong tầm mắt, liền bắt đầu khóc tìm.

“Bảo bảo đâu? Chồng, em muốn bảo bảo. . . . . .” Tư Mộ giống như phát điên nắm lấy áo Tư Mộ, khóc kêu.

“Bảo bảo ở trong phòng bệnh truyền dịch, nó ngủ thiếp đi. . . . . .” Một tay Ngôn Mặc Bạch khống chế cơ thể cô đang giãy giụa, một tay nắm chặt lấy mặt của cô, cố gắng trấn an trái tim đang luống cuống của cô. Anh cúi đầu dịu dàng hôn ở trên mặt cô, lẩm bẩm an ủi.

“Em muốn đi xem bảo bảo, em muốn ở bên cạnh đó. . . . . . Chồng, em không thể mất đi bảo bảo. . . . . .” Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch ra, muốn xông ra.

Ngôn Mặc Bạch mở to miệng cắn lấy cái môi của cô, cho đến khi nếm được mùi máu tươi, mới buông lỏng sức lực, dịu dàng liếm. Không phải anh không yêu thương cô, anh cắn một cái này giống như cắn, giống như chỉ có như vậy, mới có thể tìm kiếm một chút không khí, không đến nỗi đau lòng đến hít thở không thông mà chết.

Tư Mộ yên tĩnh trở lại, nhìn Ngôn Mặc Bạch yên lặng rơi lệ, trong mắt đau thương làm cho Ngôn Mặc Bạch hận không thể cầm cả thế giới đổi lấy nụ cười của cô.

“Chồng, em muốn ở cùng với bảo bảo. . . . . .” Tư Mộ thấp giọng buồn bã khóc.

“Ừ, anh ôm em qua.” Ngôn Mặc Bạch hôn trán cô một cái, sau đó ngồi xuống ôm cô đến phòng bệnh của bảo bảo, đặt cô ở bên cạnh bảo bảo, để cho cô nằm xuống.

Hiện tại cảm xúc Tư Mộ đã ổn định lại, tay vẫn đem bàn tay nhỏ bé của bảo bảo đặt vào trong lòng bàn tay mình, đầu nằm bên cạnh đầu bảo bảo, nhắm mắt lại, hình như muốn ngừng thở mới có thể cảm nhận được hơi yếu hơi thở của nó.

Cho dù Ngôn Mặc Bạch là một đại nam nhân có ý chí kiên cường, cũng không nhịn được hồng vành mắt.

Anh nghiêng người ở trên mặt con trai hôn một cái, đây là lần đầu tiên anh hôn con trai của mình. Anh dùng âm thanh từ ái nhất nói: “Con trai, con phải chịu đựng! Con là con trai của Ngôn Mặc Bạch, tuyệt đối không thể vô dụng như vậy đấy! Cho cha 3 ngày, cha nhất định tìm được trái tim thích hợp cứu con!”

Sau đó, ở trên môi Tư Mộ hôn một cái, nói: “Em chăm sóc con trai thật tốt, anh đi ra ngoài một lát.”

Trước kia Ngôn Mặc Bạch chưa bao giờ có ý thức mình là cha của đứa bé, cảm giác đứa bé là một phiền toái, là chuyên môn cùng anh giành vợ . Nhưng mà, bây giờ anh cảm thấy trên vai trách nhiệm trọng đại, cũng hối hận ban đầu không đủ trách nhiệm.

Tư Mộ hít mũi một cái, khe khẽ gật đầu.

Ngôn Mặc Bạch nói với cha mẹ vợ một chút: “Ba mẹ, con muốn đi ra ngoài một chút, Tư Mộ và đứa bé phiền hai người chăm sóc rồi.”

Phó Minh Vũ cùng Tô San đã sớm ướt hốc mắt, đặc biệt là Tô San, vẫn không tiếng động rơi lệ.

Hai người gật đầu, âm thanh nghẹn ngào nói: “Nơi này con không phải lo lắng. . . . . .”

Biết Ngôn Mặc Bạch phải đi tìm trái tim, cũng biết năng lực Ngôn Mặc Bạch không tầm thường, về mặt này bọn họ không giúp được gì, cũng chỉ có thể ở bệnh viện chăm sóc tốt nữ nhi cùng cháu ngoại.

Ngôn Mặc Bạch ra khỏi cửa phòng bệnh, lập tức liên lạc Lôi Ngạo, Nhậm Phẩm cùng Lâu Diệc Sâm, bọn họ đều có giao thiệp khắp nơi, để cho bọn họ cũng vội tìm giúp.

Không tới thời gian một tiếng, tin tức tìm kiếm trái tim đã lan khắp các nơi trên toàn cầu, chỉ cần nơi nào có Internet đều nhận được thông tin này.

Ngôn Mặc Bạch đã xuất ra một số tiền lớn, vốn cho rằng nhiều tiền nhiều người thì chuyện gì cũng có thể giải quyết, nhưng điều kiện của Ngôn Mặc Bạch quá hà khắc, trái tim dễ tìm, nhưng hợp thì không có.

Thời gian một ngày đã qua, phần lớn tin tức nhận được đều không tốt, bởi vì điều kiện không hợp. Kiểu người có máu hiếm thật sự quá ít.

Tư Mộ ngủ ở bên cạnh bảo bảo một ngày một đêm, không ăn không uống, mặc cho mọi người khuyên như thế nào đều không hữu dụng, đến cuối cùng chỉ có thể để cho cô truyền dịch dinh dưỡng.

Ngôn Mặc bạch nhìn một lớn một nhỏ trên giường, trên đầu cũng treo một bình nước lớn, tâm đau như bị nghiền nát.

Ngôn Mặc Bạch rất ít đụng vào thuốc lá, ngón tay thon dài gắp một điếu thuốc, tựa vào cuối hành lang, mắt nhìn phương xa, khói đốt hơn phân nửa, cháy hết tro thuốc lá còn ở phía trên.

Xa xa nhìn, cả bức tranh là vô tận cô đơn cùng đau thương.

Lúc này, viện trưởng đi tới, dừng lại phía sau Ngôn Mặc Bạch hai thước, kêu một tiếng: “Ngôn thiếu!”

Âm thanh viện trưởng hơi lớn, ông cũng không nhẫn tầm quấy rầy thái tử gia của Quốc Tế YT trầm tư, nhưng ông lại lo lắng lời nói của mình quá nhỏ, thái tử gia trong trầm tư có nghe được lời của ông hay không.

“Nói!” Trong miệng Ngôn Mặc Bạch phát ra một chữ lạnh như băng, còn có chút không kiên nhẫn.

“Chúng ta tra xét ghi chép của một bệnh viện, phát hiện có đứa trẻ phù hợp với màu của tiểu thiếu gia, ngày ra đời cũng gần với ngày tiểu thiếu gia sinh ra. . . . . .” Viện trưởng nói tới chỗ này, cực kỳ có chừng mực ngừng lại.

Thật ra thì ông có thể không giúp một tay, Ngôn gia mất đi đứa bé này, cũng không thể trách trên đầu ông, nhưng mà nếu như ông làm, đối với ông cũng chỉ là một cái nhấc tay, còn đối với Ngôn gia mà nói chính là một đại ân. Ngôn gia thiếu ông một ơn huệ lớn bằng trời, có cái núi dựa này, ông ở thành phố A làm gì cũng được.

Ngôn Mặc Bạch mãnh liệt xoay người, âm thanh có chút gấp rút: “Người ở nơi nào?”


Chỉ cần có thể tìm được trái tim thích hợp, anh phải tốn bao nhiêu tiền, hoặc là, anh không chừa thủ đoạn nào cũng phải lấy lại.

“Tài liệu ở chỗ này.” Viện trưởng nói xong liền đem tài liệu chuẩn bị trên tay đưa tới.

“Cám ơn!” Ngôn Mặc Bạch chân thành nói tiếng cám ơn, sau đó mở tài liệu ra nhìn thấy tên bên trong, mí mắt giựt giựt.

Tên sản phụ —— Mạc Nhan, bên cạnh còn viết tên chồng —— Diệp Nham.

Lông mày Ngôn Mặc Bạch nhăn lại, Diệp Nham này chính là Diệp Nham mà anh quen sao?

Khi Tư Mộ sinh con, anh ta cũng ở bệnh viện, nhưng đứa bé kia không phải do Dư Hinh sanh sao? Sao lại ghi tên sản phụ là Mạc Nhan?

Mạc Nhan là ai? Con trai Diệp Nham?

Ngôn Mặc Bạch ngắt trán, đầu óc loạn rồi.

“Tài liệu tôi lấy trước đi nha.” Dứt lời, Ngôn Mặc Bạch lấy tài liệu đi xuống lầu, anh muốn đi thăm dò một chút chuyện gì đã xảy ra.

Viện trưởng cung kính đưa mắt nhìn bóng dáng Ngôn Mặc Bạch biến mất ở trong hành lang. Về phần những thứ nhân tình kia, không cần ông nói, Ngôn Mặc Bạch tự nhiên biết đến.

Ngôn Mặc Bạch xuống lầu lấy xe, trực tiếp lái xe đến khách sạn Thu Ý, sau đó đem tài liệu ném cho Tiểu Cửu, để cho cậu ta đi thăm dò chuyện này.

Tiểu Cửu cầm tài liệu xem một lần, bắt đầu mở máy vi tính ra, công phá bảo mật Internet bệnh viện, lấy video ở bênh viện ngày đó. Ở phía trước chỗ đăng kí, thông qua video có thể biết ngày đó người đăng kí không phải là Dư Hinh, nhưng mà quả thật là có đi cùng Diệp Nham.

Tiểu Cửu tra xét nữa Mạc Nhan này, lại phát hiện từ khi cô ta sanh con liền không xuất hiện nữa, nói cách khác mất tích mấy tháng, ở đồn công an cũng đã báo án.

Chờ Tiểu Cửu tra được hồ sơ Diệp Nham, tình trạng hôn nhân của anh ta lại điền là chưa kết hôn, nói cách khác tư liệu điền ở bệnh viện là giả.

Như vậy ngày đó Diệp Nham ôm đứa bé này rốt cuộc là của ai?

Dư Hinh cũng mang thai qua, lúc ấy khi Ngôn Mặc Bạch dẫn Tư Mộ đi dạo cửa hàng trẻ sơ sinh, liền nhìn thấy cô ta, chỉ là cô ta mang phai trước Tư Mộ hai tháng, như vậy đứa bé Diệp Nham ôm ngày đó không phải là của Dư Hinh.

Những thứ rắc rối phức tạp này Ngôn Mặc Bạch không có thời gia quy định, anh chỉ muốn biết hiện tại đứa bé đang ở đâu.

Ban đầu là Lệ Hỏa đi tìm Dư Hinh, hiện tại Ngôn Mặc Bạch nói chuyện này, cậu ta cũng đưa ra nghi vấn: “Lúc ấy khi tôi đi đến đó, trừ Dư Hinh, không có một người. Diệp Nham cùng đứa bé, cũng không thấy.”

Bởi vì đoạn thời gian này Ngôn Mặc Bạch vẫn bận chuyện của công ty, cũng không có thừa tâm đi xử lí chuyện Diệp Nham, huống chi anh ta cũng không có trở lại tìm Tư Mộ, chuyện này cũng liền để đó.

Cho tới bây giờ Ngôn Mặc Bạch mới không thể không cảm thán, là oan gia thế nào cũng họp mặt. Vốn là ai bận việc nấy rồi, lại cố tình bởi vì có chút chuyện mà phải đụng nhau.

“Đi điều tra một chút Diệp Nham ở nơi nào? Chủ yếu nhất vẫn là tra đứa bé kia ở nơi đâu.” Ngôn Mặc ra lệnh cho Tiểu Cửu.

Ngôn Mặc Bạch nắm chặt quả đấm, trên mặt ngưng tụ sát khí.

Cuối cùng đã tìm được một đường song, mặc kệ đứa bé này là của ai, anh nhất định phải đem về.

Nhưng mà, anh còn chưa tìm được Diệp Nham, Diệp Nham đã chủ động liên lạc.

Không biết Diệp Nham làm thế nào biết Ngôn Mặc Bạch ở Thu Ý , anh ta gọi nhân viên phục vụ của Thu Ý, thông qua quầy phục vụ chuyển tới phòng 1818 tìm được Ngôn Mặc Bạch.

Anh ta hẹn Ngôn Mặc Bạch gặp mặt. Địa điểm là phòng cà phê nằm gần khách sạn Thu Ý.

Ngôn Mặc Bạch có chút kinh ngạc Diệp Nham làm sao lại chủ động tìm được anh, nhưng mà nếu anh ta đã chủ động tìm tới, vậy khẳng định là biết chuyện rồi.

Tiểu Trang cùng Lệ Hỏa đều muốn đi theo, Ngôn Mặc Bạch khoát tay áo, anh tin tưởng Diệp Nham còn không có bản lãnh muốn mạng của anh. Chỉ là mục đích Diệp Nham hẹn lần này là gì, anh không rõ lắm.

“Lão đại, nhất định Diệp Nham biết chúng ta đang tìm trái tim, anh ta có thể đoán được sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được chỗ của anh ta, cho nên chú động nói ra. Lần này anh ta hẹn người ra ngoài nhất định không tốt bụng gì, nếu anh ta dẫn theo nhiều người, một mình người đi như vậy sao được?” Tính tình Lệ Hoa rất nóng nảy, nhưng mà lúc này cũng vô cùng tỉ mỉ. Tiểu Trang gật đầu phụ họa một cái, trước không nói Diệp Nham có thể mai phục người xuống tay với lão đại hay không, dù thế nào đi nữa cũng không thể để cho lão đại đi một mình, bọn họ đi theo cũng là lo trước tai họa, để ngừa vạn nhất.

“Hơn nữa nếu đó là con trai của anh ta, sớm muộn gì cũng tìm được anh ta, hiện tại anh ta tự mình đưa tới cửa, chúng ta để cho anh ta giao đứa bé ra ngoài, tiểu thiếu gia cũng không thể kéo dài, càng sớm giải phẫu càng tốt.” Lệ Hỏa thấy Tiểu Trang gật đầu phụ họa, cậu ta lại càng bỏ thêm dầu.

Trong lòng Ngôn Mặc Bạch sao lại không muốn để con trai phẩu thuật nhanh một chút? Tư Mộ một ngày một đêm đã không ăn không uống, anh nhìn thấy cũng đau lòng, hơn nữa Cố Khuynh nói nhiều nhất có thể kéo dài ba ngày, sợ rằng nếu tìm được trái tim chậm, làm ghép tim, đứa bé cũng không chịu được, sinh mệnh quá yếu, không khôi phục được.

Nhưng mà, nếu đây thật là đứa bé của Diệp Nham, làm sao có thể dễ dàng như vậy? Diệp Nham có mâu thuẫn với Ngôn Mặc Bạch, coi như anh cường đại, nhưng vẫn không thể dùng một đầu ngón tay nhấn chết hắn, nhưng mà chó gấp nhảy tường, thỏ nóng nảy còn cắn người, chuyện tranh giành con trai này, Diệp Nham lại có thể ngoan ngoãn mặc anh xâm lược?

Cho nên, chuyện như vậy phải an bài cẩn thận một chút.

Khi Ngôn Măc Bạch xuất hiện tại phòng ca phê chỗ hẹn thì Diệp Nham đã ở nơi đó chờ.

Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ trung niên, chính là bảo mẫu. Trong ngực bảo mẫu ôm đứa bé, đại khái đây chính là đứa bé kia đi!

Trong nháy mắt nhìn thấy đứa bé đó, Ngôn Mặc Bạch siết chặt quả đấm, mới chịu đựng không kích động tới cớp đứa bé.

Đi tới đối diê Diệp Nham ngồi xuống, Ngôn Mặc Bạch nói thẳng: “Điều kiện gì?”

Diệp Nham nhấp một miếng cà phê, hương nồng xẹt qua khoang miệng, anh nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cái gì điều kiện gì?”

Tay Ngôn Mặc Bạch đặt trên đầu gối nắm chặt lại, trên mặt cũng là nhẹ nhàng, nói: “Chúng ta cũng đừng giả bộ, tôi nói thẳng cho anh biết, đứa bé này tôi muốn rồi, anh cần điều kiện gì? Cái gì tôi đều có thể đồng ý!”

“Hả? Thật cái gì cũng có thể đồng ý?” Khóe miệng Diệp Nham khơi lên một nụ cười giễu cợt, anh ta nói: “Nếu như, tôi muốn Tư Mộ? Tôi có thể cho anh đứa bé này, nhưng mà, điều kiện tôi muốn là, để Tư Mộ trở về bên cạnh tôi? Anh đồng ý không?”

Ở thời điểm Ngôn Mặc Bạch chuẩn bị nổi đóa lật bàn, Diệp Nham còn nói: “Ban đầu Tư Mộ vì ‘ Lăng Vũ ’ mới bị bắt gả cho anh, hơn nữa cùng Ngôn Diệu Thiên ký hiệp nghị, không phải là muốn Tư Mộ giúp Ngôn gia các người sinh một đứa con trai sao? Hiện tại đã sinh con trai cho anh, coi như hiện tại đứa bé ngàn cân treo sợi tóc nguyên nhân cũng do anh. Chỉ là, tôi nguyện ý giúp anh cứu đứa bé về, nhưng mà điều kiện tôi muốn chính là để Tư Mộ trở lại bên cạnh tôi. Cô ấy vố n thuộc về tôi.”

Ngôn Mặc Bạch sao lại không biết Diệp Nham làm sao biết những điều này, có lẽ hiện tại anh ta cũng có cái năng lực đi thăm dò này, tất cả những đều anh ta nói đều là sự thật, nhưng khi trong lòng của Ngôn Mặc Bạch nghe những điều này, giống như là bị súng máy bắn thình thịch vào trong ngực, đau lòng khó nhịn.

Ngay cả trái tim dấy lên hừng hực lửa giận, nhưng trên mặt cũng là lạnh lùng lạnh nhạt. Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch nhếch lên, tà nịnh như ma: “Tôi là thông báo cho anh, đứa bé này tôi muốn rồi, tôi không phải đi cầu anh đem đứa bé này cho tôi. Diệp tiên sinh, tôi nhớ anh phải làm rõ ràng điểm này. Xin không cần dùng giọng nói như ban ơn nói với tôi. Về phần anh nói để Tư Mộ trở lại bên cạnh anh, trước không nói tôi có đồng ý hay không, dù sao cô ấy sẽ không đồng ý với người thay lòng đổi dạ vươn vấn không dứt được . Anh quen cô ấy thời gian không ngắn, chẳng lẽ điểm này anh không rõ ràng sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận