Tư Mộ và bạn nhỏ Vưu Ngư trì hoãn hồi lâu mới quay về chỗ ngồi.
Vưu Ưu bên kia cũng đã ăn gần no.
Thật sự là bởi vì đã lâu rồi chưa có ăn những loại bánh ngọt kiểu Trung Quốc ngon như vầy, hơn nữa trong thời gian dài không có ăn cái gì, cho nên rất đói, nên ăn rất nhiều.
Cô bỏ đũa xuống, tiện tay lấy khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng nhìn hai người đi lâu như vậy mới về, kinh ngạc nói: "Hai người thuê xe về nhà đi toilet sao?"
Tư Mộ im lặng im lặng, ngồi vào chỗ của mình, không có ý định nói chuyện.
Mà Vưu Ngư lại rầm rì rầm rì nhào đến chỗ mẹ mình, ôm đùi Vưu Ưu, tủi thân mím miệng: "Mẹ, vừa mới Vưu Ngư gặp người xấu ở bên kia! Ông ta đụng con khiến con ngã trên mặt đất, còn không chịu xin lỗi. Hu hu... mông con đau quá..."
Tư Mộ kinh ngạc nhìn tiểu gia hỏa này, sắc mặt biến đổi cũng quá nhanh đi?
Lúc nãy ở trong toilet vẫn là dáng vẻ không sao, thậm chí còn nghiêm trang khuyên cô gặp chuyện phải tỉnh táo, không thể xúc động. Bây giờ lại ôm đùi mẹ mình đòi an ủi.
Orz ~ thật sự có thể thấy được tiểu gia hỏa này lanh lợi và phúc hắc rồi.
Nhưng mà, dáng vẻ này mới giống một đứa trẻ bốn tuổi.
Tư Mộ còn tưởng rằng sau khi Vưu Ưu nghe con mình khóc lóc kể lể, thì sẽ tức giận không thôi, dựa theo tình tình trước kia, nhất định cô ấy sẽ đuổi theo người kia, đòi lại công đạo cho con gái.
Nhưng mà lần này Tư Mộ đã đoán sai rồi.
Vưu Ưu sau nghe con mình vừa khóc vừa kể chảy một đống nước mắt nước mũi, không những không ôm bé vào lòng dỗ dằn yêu thương, ngược lại nhếch mày thật cao liếc nhìn bé, sâu xa nói: "Được rồi, đừng giả bộ đáng thương. Con lanh lợi như vậy, ai có thể bắt nạt con."
Không chừng trong lòng còn đang tính toán xem nên trả thù như thế nào đó.
Vưu Ngư lập tức quay cái mông nhỏ lại, đưa đến trước mặt mẹ mình, "Là thật mà. Mẹ xem thử đi!"
Chỉ cần được yêu thương, cái gì cũng có thể làm.
Tư Mộ cũng hùa theo: "Đúng đấy, Vưu Ngư đị tên kia đụng vang ra xa. Cậu nghĩ xem, con của cậu bé như vậy lại bị người ta đụng văng ra xa, sau đó mông đập xuống đất, cũng không biết mông của bé có bị chấn thương không nữa. Lát nữa cậu nên đem bé đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu xương bị là sao, để lại di chứng sao này thì phải làm sao?"
Lời này càng nói càng khó hiểu, Tư Mộ cũng thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình.
Vưu Ưu lại lườm cô một cái, sau đó thở dài nói: "Cậu không cần thay vật nhỏ này bênh vực kẻ yếu, nó còn nhỏ vậy nhưng thủ đoạn rất nhiều. Dáng vẻ ủ rũ hư hỏng này chắc kế thừa từ người cha đoản mệnh của nó rồi."
Mỗi lần nhắc tớingười cha đoản mệnh kia của Vưu Ngư, bạn nhỏ Vưu Ngư rất không bình tĩnh được mà khóc, sau đó dậm chân. Khác khác với dáng vẻ nhu thuận đáng yêu lúc bình thường.
Editor: Queen - DĐLQĐ
"Cha con không có đoản mệnh, khẳng định cha vẫn còn sống, chỉ là tạm thời không tìm thấy chúng ta. Cho nên, mẹ, chúng ta phải cố gắng, nhanh chóng tìm cha về!" Vưu Ngư khóc nức nở nhưng vẻ mặt rất kiên định.
Người ta nói, con gái là người yêu của cha ở kiếp trước. Quả nhiên con gái và cha tương đối thân. Dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng lại hết sức thân.
Vưu Ưu không muốn nói nhiều với con gái. Sự thật giống như bé nói, cha bé không chết, còn sống nhưng hôm nay gặp nhau ở sân bay, lướt qua nhau giống như người xa lạ.
Vậy thì so với chết có gì khác nhau?
"Con câm miệng lại cho mẹ! Nếu còn khóc mẹ liền ném con ra ngoài! Con một mình đi tìm người cha đã chết của con đi, mẹ không cần con nữa!" Nhất thời Vưu Ưu hơi bực mình, "Mẹ một mình dọn từng cục cứt, từng bãi nước tiểu nuôi con khôn lớn, con lại vì cái người chưa từng gặp mặt chỉ hiến tặng một một con t*ng trùng mà dám sẵng giọng với mẹ, con đủ lông đủ cánh rồi sao Vưu Ngư!"
"Hu hu... mẹ, con sai rồi! Con không tìm cha nữa, mẹ không thể bỏ rơi Vưu Ngư..." Vưu Ngư thấy mẹ tức giận, thì sợ tới mức khóc cũng không dám phát ra tiếng, chỉ hít hít cái mũi, nức nở.
Tư Mộ ở một bên nhìn không nổi, đứng dậy qua đi ôm lấy đưa bé khóc đến run người, dịu dàng dụ dỗ.
Sau đó trách cứ liếc Vưu Ưu một cái: "Cậu tức giận với đứa bé làm gì? Dọa bé sợ thì phải làm sao? Thật là, tính xấu này của cậu cho dù xuất ngoại vài năm nay cũng không giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm rồi.
Vưu Ưu hừ hừ, không nói gì.
Thật ra thì ở nước ngoài mấy năm tính tình của cô cũng đã đỡ rất nhiều. Nhưng hôm nay ở sân bay gặp được người kia, tất cả bình tĩnh và lạnh nhạt, một giây đó đã tan rã.
Cho nên khi con gái liều mình không sợ chết bảo vệ cho anh ta, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, khó chịu cực kỳ.
Nhìn dáng vẻ khóc đến đau lòng của con gái, trong lòng cô cũng rất khó chịu. Con gái bé bỏng, là miếng thịt rớt xuống từ người cô, là liên kết duy nhất giữa cô và anh, là quả tim trên người cô, cô làm sao chịu được khi bé bị thương? Cô làm sao có thể không đau lòng?
Vưu Ưu đưa tay qua ôm lấy con gái: "Được rồi, đừng khóc. Là mẹ sai, mẹ không lên to tiếng với con. Con là cô gái nhỏ đáng yêu nhất nhà chúng ta, đương nhiên mẹ sẽ không nỡ vứt bỏ Vưu Ngư rồi."
Giờ phút này Vưu Ngư cũng biết phải thu nước mắt lại.
Nhìn thấy mẹ đang lấy lòng mình, bé cũng ngoan ngoãn ôm cổ mẹ, yên lặng thu lại nước mắt.
"Mình đã tính tiền rồi. Hiện tại chúng ta đi khách sạn Autumn đi!" Vưu Ưu nhìn Tư Mộ, nói với giọng hơi khàn.
"Sao phải đi khách sạn? Mình đã nói với ba mẹ mình rồi, họ cũng nói đưa cậu về nhà ở. Cũng đã dọn dẹp phòng cho cậu xong rồi. Thật sự, sáng nay mẹ mình vẫn nhắc đến cậu..." Tư Mộ dôc hết sức muốn mời mẹ con hai người về nhà cô ở.
Nghe Vưu Ưu nhắc tới khách sạn Autumn, tim Tư Mộ lại thắt lại.
Hình ảnh ngày hôm qua giống như đoạn phim hiện lên đầu cô.
Tất cả những chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời đều xảy ra trong ngày hôm qua, đều xảy ra khách sạn Autumn. Đối với cô mà nói, nơi đó đúng là địa phương xấu, là vùng cấm.
Vưu Ưu căn bản không chú ý đến sắc mặt trắng xanh của Tư Mộ, chỉ ôm Vưu Ngư đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Trước khi về nước mình đã đặt khách sạn qua mạng. Còn về phần mẹ cậu, ngày mai mình sẽ dẫn Vưu Ngư đến chào hỏi bác. Lại nói ba cậu vừa mới xuất viện, thân thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại quan trọng nhất là hoàn cảnh an tĩnh để tĩnh dưỡng. Vưu Ngư đến đó ở, có thể nó sẽ ầm ĩ, làm ảnh hưởng đến ba cậu nghỉ ngơi."
Đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm cái cổ được Tư Mộ dùng khăn quàng che kín, sâu xa nói: "Lúc hỏi cậu có bạn trai không, cảm thấy cậu có gì đó không thích hợp. Mình cảm thấy có vài lời muốn hỏi rõ. Ví dụ như vết răng đỏ thẫm ở chỗ xương quai xanh của cậu..."
Tư Mộ đang cúi đầu đi theo phía sau, nghe thấy câu nói sau cùng của Vưu Ưu, cô kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Vưu Ưu. Vội vàng đưa tay lên chỉnh lại khăn quàng cổ.
"Mình, thật sự không có việc gì, mình rất khỏe..." Tư Mộ không biết rằng khi nói những lời này mặt cô trắng xanh đến mức nào, không tự tin, không có sức lực. Nhưng cô không thể mềm yếu, coi như rà rất đau, rất khó chịu, cô cũng phải giả bộ kiên cường, tươi cười tối mặt.
"Đừng nói với mình những lời này, cậu nghĩ cái gì cũng hiện hiết trên mặt rồi, người mù cũng có thể nhìn thấy không thích hợp. Đi đến khách sạn, cậu phải ngoan ngoãn, nói thật cho mình nghe..." nói xong những lời này, liền ôm Vưu Ngư đi ra ngoài rồi đón xe.
Lưu lại một mình Tư Mộ ở phía sau, ánh mắt, cổ họng và trái tim đều chua sót.