Editor: Helen Thuong
Ngôn Mặc Bạch biết An Đông, vừa rồi trên hành lang nhìn thấy An Đông và An
Lợi, Ngôn Mặc Bạch chỉ giả bộ thờ ơ, không biết, anh cũng biết nghề sát
thủ phải tuân thủ nguyên tắc, một khi cầm tiền của Alan thì phải vì Alan mà chiến đấu, anh không thể nói gì.
Nhưng không ngờ hai người
này, một chút quy tắc nghề nghiệp cũng không có, cái gọi là lấy tiền bạc để trừ tai họa cho người, ai ngờ hai người này lúc đứng sau Alan, vẫn
hướng đến anh và Cố Khuynh nhíu mày thể hiện sự thân thiết, ngay cả Ngôn Mặc Bạch ở trước mọi người là người lạnh lùng, cũng thiếu chút nữa
không nhịn được muốn cười to.
Mà vào lúc Alan xoay người muốn đi
ra ngoài, hai người này hoàn toàn không cho chủ nhân chút mặt mũi nào,
chẳng những không đuổi theo, ngược lại còn ung dung ngồi vào ghế salon,
cùng Ngôn Mặc Bạch, Cố Khuynh nhếch môi cười, nếu không có cái bàn ở
giữa, có khi hai người liền nhào vào ôm Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh nhiệt tình.
Lúc này Cố Khuynh không thể không cùng An Lợi nói chuyện.
Chỉ là, lời nói của An Đông là có ý gì?
“Cô gái kia”, nghĩa là sao?
Lúc đó anh cùng An Đông từng gặp một cô gái sao?
Ngôn Mặc Bạch ngạc nhiên một chút, đột nhiên trong mắt sáng lên, có chút
không dám tin nhìn về phía An Đông, trong khoảng khắc kia nhịp tim có
cảm giác ngưng đập.
“Vậy An Đông, cậu đã từng gặp vợ của tôi sao?” Lúc Ngôn Mặc Bạch nói lời này, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình.
Cô gái như lời An Đông, có phải là Tư Mộ hay không?
Chẳng lẽ, một năm kia ở Mỹ, cái ngày gặp Tư Mộ, có phải An Dông cũng biết?
An Đông nghi ngờ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch nói: “Tớ đương nhiên từng nhìn thấy, chỉ là cũng gặp qua một lần thôi. Sau nghe cậu nói muốn tìm cô
ấy, cậu tìm được rồi sao?”.
An Đông liền nghĩ đến lần gặp đó, nhưng mà trên mặt không biết là cười hay không.
Lúc đó, An Đông đi nhận nhiệm vụ, đối tượng hợp tác chính là Ngôn Mặc Bạch, hai người hợp tác để cướp bản nghiên cứu vũ khí mới. Nhưng đối phương
bảo vệ công trình quá nghiêm, bọn họ phải mất khá nhiều công sức mới
thoát ra được.
Kể từ khi hành nghề đến nay, đó là lần thảm hại nhất của họ.
Lúc đó, để thoát khỏi những người đó đuổi giết, bọn họ liều mạng trốn. Đến
lúc chạy ra ngoài vùng ngoại ô, những người đó vẫn đuổi theo không
buông, bọn họ vừa chạy vừa đánh trả, những người đó vẫn một mực không
thả, sau đó vào lúc trên đường lớn, đột nhiên có một chiếc xe thương vụ
màu đen chạy nhanh đến, vụ việc xảy ra quá đột ngột, nếu không phản bọn
họ phản ứng nhanh, không chừng lúc ấy không phải bị mấy người đó bắn
chết, mà là chết dưới bánh xe không chút thương tiếc.
Đang vào lúc bọn họ tránh thoát, tài xế xe thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện cũng sợ hết hồn, vội vàng nhấn phanh dừng xe ngay.
Những người đó thấy tình hình này liền lập tức đuổi theo, không ngờ cứu viện
của bọn họ cũng tới kịp, hai bên lập tức bắn nhau kịch liệt, tạo thành
bức tường giữ chặt những người đó, để bọn họ thuận lợi lên xe.
Hai người vừa mới chuẩn bị chạy nhanh đến chỗ cứu viện, thì trên xe thương
vụ lại nhảy xuống một người. Vốn là người này bay về phía An Đông, nhưng An Đông đối với vật thể này chính là không xác định rõ ràng, đặc biệt
bài xích, nhanh chóng có động tác phản ứng, người đó lập tức đập vào sau lưng Ngôn Mặc Bạch.
Tay Ngôn Mặc Bạch đang bị thương, khi bị đập né tránh không kịp nên lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngã
xuống ven đường.
Vào lúc An Đông xoay người, sợ hết hồn, sau đó
lại vui vẻ, không quản tình huống lúc này nguy hiểm như thế nào, ôm bụng bắt đầu cười ha ha.
An Đông vốn tưởng bằng vào thực lực của Ngôn Mặc Bạch, như thế nào cũng có thể tránh được vật thể không xác định
được này, không thì có thể bắt được lấy sao? Ai biết được anh thế nhưng
với trình độ thâm hậu này, lại bị ném xuống đất.
Chỉ là khi An
Đông thấy rõ vật thể không xác định lại là một bé gái, có chút tiếc
nuối, đồng thời càng cười lớn tiếng. Bởi vì lúc này tư thế của cô gái
với Ngôn Mặc Bạch, thật sự là quá mờ ám đi!
Vừa thấy bên ngoài chiếc xe bắn nhau kịch liệt, cũng không dám xuống xe kéo người, lập tức lái xe bỏ chạy.
Thời điểm Ngôn Mặc Bạch bị ném xuống sắp ngất đi. Bởi vì trên người vốn có
vết thương, mà vào lúc cô gái kia đánh về phía anh, đúng lúc đụng phải
vết thương của anh, anh dũng làm anh ngã, mà lúc anh ngã xuống đất, chết tử tế cũng không xong, trên lưng lại còn cõng thêm một tảng đá…
Anh nhắm mắt từ từ, sau mấy phút đồng hồ, chờ tiếng súng xung quanh rải
rác, và yên lặng trở lại thì Ngôn Mặc Bạch mới dùng chút sức lực còn
lại.
An Đông cười gần muốn ngất đi, nhìn bộ dạng Ngôn Mặc Bạch
lúc này bị đè ép nhếch nhác, anh một chút ý muốn giúp cũng không có.
Ngược lại rất bình tĩnh cầm điện thoại di động lên chuẩn bị chụp một tấm hình làm lưu niệm, chỉ là lúc này An Lợi đi tới bọn họ, chân dài đạp An Đông một cái, mới giúp Ngôn Mặc Bạch đứng lên.
Nghe An Đông một
hai câu thuật lại chuyện này, ngay cả bình tĩnh như Ngôn Mặc Bạch, cũng
không khỏi há miệng thật to, cằm hận không thể rơi xuống đất. Khuôn mặt
nhìn không thể tin.
“Cậu nói, ta bị một cô bé làm té xuống đất
sao?” Ngôn Mặc Bạch đoán được đại khái chính là Tư Mộ, bọn họ trùng hợp
gặp phải xe Alan bắt mấy người các cô, chỉ là không biết lúc ấy cô làm
sao sẽ từ trên xe” bay” ra ngoài.
Trước kia tưởng tượng bọn họ
gặp nhau lãng mạn như thế nào, mà bây giờ nghe chính từ miệng An Đông
nói ra tình cảnh năm đó, anh mặc dù không nhớ được, tuy nhiên có thể
tưởng tượng lúc ấy rung động lòng người như thế nào.
An Đông nghe Ngôn Mặc Bạch hỏi như vậy, liền cười haha, chỉ vào Ngôn Mặc Bạch nói
“Cậu đừng nói với tôi là cậu không nhớ ra nha?” Một màn chật vật như
vậy, có lẽ anh sẽ nghĩ ăn vạ giả bộ ngu không nhớ rõ chứ gì?
“Sau đó tôi bị thương vào đầu, mất đi một đoạn trí nhớ đó.” Ngôn Mặc Bạch có chút tiếc nuối cùng bất đắc dĩ nói.
Ngôn Mặc Bạch bị thương lần đó, rất ít người biết, chỉ có mấy anh em trong
tổ chức K biết. Cho nên An Đông không biết cũng là bình thường.
Chuyện này nghe cẩu huyết như vậy, không thể tin được, An Đông cũng cảm thấy
Ngôn Mặc Bạch nói dối, liền vỗ bàn bảo Ngôn Mặc Bạch gạt người.
“Cậu không phải là có hình sao? Lấy ra tôi xem một chút.” Ngôn Mặc Bạch vô
cùng kích động, nếu lúc đó An Đông thật sự giữ hình lại, Ngôn Mặc Bạch
có thể cầm hình cho Tư Mộ xem.
Lần đầu tiên gặp mặt Ngôn Mặc Bạch liền bị Tư Mộ đụng ngã, bây giờ nghĩ lại một chút cũng không cảm thấy
mất thể diện và nhếch nhác, ngược lại đang tính toán xem, vẻ mặt Tư Mộ
sẽ như thế nào khi mình đưa cho cô xem bức hình.
An Đông hai tay ra vẻ bất lực, bất đắc dĩ nói: “Không có hình.”
Lúc ấy điện thoại di động cũng móc ra rồi, vừa mới tìm tư thế tốt chuẩn bị
chuoj thì An Lợi tới, đánh bay anh một cước, tay run một cái, cũng chưa
có chụp được một cái nha! Bây giờ hối hận vì cùng An Lợi giận dữ nha!
Ngôn Mặc Bạch tức muốn mắng anh ta một câu, liền nghe ngoài cửa Alan không kiềm chế được tức giận bộc phát.
“An Đông, An Lợi, các cậu….” Alan nhìn An Đông, An Lợi, lồng ngực đập phập
phồng kịch liệt, sắc mặc xanh mét, giận dữ quát: “Các cậu đừng quên các
cậu là do ta bỏ tiền ra mời đến! Lấy tiền bạc phải trừ tai họa cho
người, các cậu bây giờ muốn như thế nào?”
Trên đường có những quy tắc, bọn họ nếu như đã tiếp nhận vụ này, nếu như giữa đường đổi ý,
chẳng những tiền thuê không lấy được, còn phải bồi thường danh dự.
Chuyện như vậy, không ai mong muốn làm. Alan cũng tự tin An Đông và An Lợi biết thiệt hơn trong mối quan hệ này.
Nhưng An Đông lại thản nhiên cười, “Chúng tôi thật sự là đổi ý rồi, phải làm sao đây?”
Thái độ có chút bất cần đời, kỳ thật lại là loại hung dữ làm người ta không
dám nhìn thẳng. Đây chính là khí thế của sát thủ đứng đầu, không giận mà vẫn uy, làm cho người ta rét run.
Alan dù sao cũng không phải là người bình thường, không dễ dàng như vậy liền bị khí thế hù dọa được.
Hắn bình ổn cảm xúc, sau đó bình tĩnh trần thuật: “Tiền cùng danh dự,
chẳng lẽ các cậu không quan tâm sao? Trên bảng đầu sát thủ quốc tế có
hai tên, nếu làm ra chuyện như vậy, không sợ bị mọi sát thủ nhạo báng
sao? Hy vọng hai vị suy nghĩ cẩn thận, không cần đưa ra quyết định hối
hận.”
Alan nghĩ thầm phía dưới còn có tám người, coi như hai
người này về phe đối phương, hắn vẫn còn có tám kim bài sát thủ, cũng
không sợ bọn họ. Cho nên hắn lúc này vẫn vô cùng tự tin.
An Đông và An Lợi nhún vai, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: “Để cho hắn đi!”
Alan là do đi cùng họ đến, nếu như hắn xảy ra chuyện ở nơi này, quả thật
chính là do họ bảo vệ kém, như vậy nếu để cho đồng nghiệp biết, họ sẽ
nhạo báng bọn họ bất lực, yếu kém, đó là sự xúc phạm đến năng lực bọn
họ, họ không thể chấp nhận được. Nếu như, lúc này Alan an toàn rời đi,
sau hắn thích tìm Ngôn Mặc Bạch tính sổ sao cũng được, lúc đó cũng chẳng còn quan hệ gì với bọn họ.
Những người như bọn họ, nhận một vụ
tiền thuê cả dời dùng không hết, huống chi phía trước bọn họ vẫn là
những sát thủ cao cấp, hàng năm nhận vô số vụ, tiền nhiều để mấy đời
dùng cũng không hết, còn phải quan tâm đến tiền sao? Danh dự, họ không
cần. Có thể đứng lên đầu bảng sát thủ quốc tế, đều dựa vào năng lực, nếu một chút tự do cũng không có, vậy còn tính là đệ nhất sát thủ quốc tế
làm gì? Hơn nữa chỉ bằng năng lực của bọn họ, ai dám nhạo báng? Gặp thấy một người giết một người!
Alan mặc dù rất tức giận, nhưng giờ hai trợ thủ duy nhất theo cũng làm phản rồi, hắn dù giận nhưng cũng không dám động thủ.
Chỉ là, bọn họ đồng ý để cho hắn xuống lầu. Chỉ cần có thể xuống lầu, hắn
liền trực tiếp sai tám sát thủ không cần khách khí đi lên cướp người.
Nếu bọn họ đã không biết phân biệt, tại sao lại muốn hắn giải quyết trong hòa bình chứ?
Alan hừ lạnh một tiếng, quay đầu cắn răng bước đi.
Mới vừa bước ra tới cửa, chỉ nghe thấy giọng nói không chút tình cảm của Ngôn Mặc Bạch: “Nhớ bảo người đưa thuốc tới.”
Alan tức hộc máu, thề xuống dưới lầu ra lệnh cho mấy hộ vệ lên giết người,
bây giờ thật sự bảo hắn sẽ gửi thuốc tới sao? Alan thực sự muốn cười,
quay đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, thoáng qua một tia lạnh lùng, nụ
cười lóe lên tàn nhẫn. Sau đó không nói một lời xoay người đi.
Trong phòng, An Lợi và An Đông thấy nụ cười của Alan, trong lòng đều là sự
khinh thường. Cũng đoán được Alan nhất định nghĩ xuống lầu ra lệnh cho
tám sát thủ đi lên, nhưng hắn cũng không thể tưởng tượng được, hai người họ ở đây trò chuyện thật vui vẻ, vậy tám người kia sẽ nghe theo sự chỉ
huy của hắn sao?
“Hắc! Nhị Thiếu, Tam Thiếu, làm sao mấy người
cùng nhóc con này kết thù thế?” Ngôn Mặc Bạch cho người cầm hai chai
rượu đỏ đi vào, An Đông và An Lợi thích nhất là loại rượu đỏ này, không
thể chờ đợi liền mở chai, rót cho mình một ly. Vừa phe phẩy rượu vừa
hỏi.
“Một câu nói không rõ ràng lắm.” Ngôn Mặc Bạch tự mình rót một chút, sau đó hỏi: “Tính toán chơi ở đây bao lâu?”
“Vậy phải xem hai vị thiếu gia có thời gian tiếp đón chúng ta hay không!” An Lợi và An Đông rất có hứng thú với nền văn hóa ẩm thực Trung Quốc, cho
nên nói tiếng Trung trôi chảy như vậy, chính vì muốn có cơ hội đến Trung Quốc thưởng thức tất cả các đặc sản địa phương khác nhau.
Sơ
thích của hai người bọn họ bị Ngôn Mặc Bạch cười vô số lần, khi dễ họ
không ôm chí lớn. Lúc ấy An Đông và An Lợi liền cười đáp trả một câu:
“Còn muốn ngủ với người đẹp Trung Quốc một lần!”
Cũng bởi vì lời nói này mà hai người bị Ngôn Mặc Bạch chỉnh cho suýt nữa không thể giao hợp được!
Tuy nói Ngôn Mặc Bạch lăn lộn không phải là hắc đạo, chủ yếu là buôn bán vũ khí, nhưng khi ở nước ngoài cũng không tránh khỏi nhiệt huyết.
Đó là bài học chứa đầy máu và nước mắt, An Đông và An Lợi cũng không dám nhắc đến!
Cho nên lúc Ngôn Mặc Bạch hỏi, hai người họ cũng không dám nói rõ việc sắp
xếp người đẹp làm bạn với bọn họ cho Ngôn Mặc Bạch…., bởi vì họ không
muốn bị hai lần, hơn nữa đây còn là địa bàn của người ta, đến lúc đó
không chừng sẽ bị phế hẳn.
“Cái này dĩ nhiên không có vấn đề” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày cười khẽ.
Nhưng mà mười mấy sát thủ quốc tế, toàn là tội phạm quan trọng bị quốc tế
truy nã, lập tức cùng tập trung tại một thành phố, sợ rằng cục trưởng
cục cảnh sát ngủ không ngon giấc rồi.
“Thật sự cậu không nhớ gì sao?” Bốn người ngồn nói chuyện một chút, An Đôngvẫn không từ bỏ ý định hỏi.
Chuyện như vậy thật cũng quá cẩu huyết đi? Một chút An Đông cũng không thể tin được.
“Sau đó thì sao?” Ngôn Mặc Bạch lắc đầu một cái, bày tỏ thật sự mình không
nhớ, nhưng mà anh tò mò muốn biết tại sao mình cùng Tư Mộ tách ra, nếu
như lúc ấy liền giữ bên người, hai người cũng không lượn một vòng lớn
như vậy, càng không có cơ hội cho người khác chen vào.
An Đông mấp máy môi, đầu khẽ lắc, nói: “Sau đó không biết.”
Ngôn Mặc Bạch nghe anh ta nói như vậy, hình như cũng không có đau lòng, cũng không có mất mác, chí có chút tiếc nuối.
Chỉ là tiếc nuối!
Như vậy anh cần gì phải nói chuyện này ra ngoài?
(Còn tiếp)