Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Editor: Helen Thuong

Ông cụ An và cháu gái yêu quý của mình dựng râu, trợn mắt, chủ đề thảo luận là chuyện kết hôn của Thanh Thần, muốn người đàn ông đó đến ở rể.

Tiểu Trang đứng cách Thanh Thần năm mét, đang nói chuyện điện thoại với Ngôn Mặc Bạch.

Tiểu Trang bị dọa sợ toát mồ hôi liên tục khi nghe điệu cười lạnh bên kia của Ngôn Mặc Bạch, thật vất vả mới cúp được điện thoại xoay người lại thì thấy phục vụ bưng đĩa thức ăn lên bàn.

Lúc mới chọn thức ăn, Tiểu Trang có nghe qua tên các món, cho nên đây không phải món họ gọi.

Trong lòng Tiểu Trang chợt lạnh, mắt híp lại nghiêm túc nhìn, trên dĩa thức ăn phục vụ đang giấu một khẩu súng. Không trách nhìn người phục vụ bưng chén đĩa cảm thấy kỳ quái.

Người đó đến càng gần Thanh Thần, Tiểu Trang buộc mình phải tỉnh táo, bật máy truyền tin trên tai, lập tức kết nối với Ngôn Mặc Bạch, nhỏ giọng nói: “Đại ca, phòng ăn có mai phục.” Sau đó thân hình như ma quỷ, không tiếng động nhanh chóng đến phía sau người kia.

Lần này gia tộc Tư Khắc Tư phái người đến, tất cả đều là những tinh anh, cho nên khi Tiểu Trang đến gần cũng phát hiện, lúc Tiểu Trang móc súng chĩa vào hắn, hắn cũng nhanh tay lấy súng trên đĩa nhắm vào Thanh Thần.

Tiểu Trang biết người này sẽ không giết Thanh Thần, bởi vì bọn họ nhất định phải bắt sống, nếu giết chết người khi đến Las Vegas cũng không có tác dụng. Nhưng nếu lấy an nguy của ông cụ An ra uy hiếp, đến lúc đó chuyện sẽ rất khó giải quyết.

Khong biết ung quang đang ẩn nấp bao nhiêu người, Tiểu Trang vốn muốn khống chế được hắn, không nghĩ người này phản ứng thật nhanh như vậy, bản lĩnh cũng rất tốt.

Tiểu Trang rút súng chĩa sau lưng, đúng nơi trái tim. Súng này có lực sát thương cực lớn, nếu bị bắn, đạn nhất định sẽ xuyên thấu tim, bay ra ngoài.

Mà súng của người kia cũng đã được cải tạo, chỉ cần liếc mắt nhìn Tiểu Trang cũng biết lực sát thương so với súng của anh cũng chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.

Ông cụ An bị dọa sợ ngã trên ghế, nếu là trước kia đang bị bệnh, nhất định sẽ bị dọa sợ tái phát bệnh.

Mà sắc mặt Thanh Thần đã trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn muốn che giấu đi tầng hơi nước, nhưng vẫn không giấu được.

Sắc mặt Tiểu Trang hung dữ, giọng nói lạnh lùng:”Cất súng đi!” Những lời này được anh nặn ra từng chữ qua kẻ răng.

Người nọ hoàn toàn bất động, súng vẫn như cũ hướng về phía Thanh Thần, giọng nói của hắn lạnh lùng không một tia nhiệt độ: “Tôi sẽ không cất súng trừ khi cô ấy đi theo tôi.”


Dừng một chút, giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần châm biếm: “Cậu cảm thấy chỉ cần dựa vào một mình cậu, có thể cứu được hai người bọn họ sao? Hừ chớ có dại dột, bản thân mình còn khó bảo toàn!”

Người này nói tiếng Anh khá cứng ngắc, lại có gương mặt của Phương Đông. Chính vì diện mạo như vậy mới tránh khỏi nhiều cặp mắt như vậy, khi đến giờ cơm mặc đồng phục người phục vụ cũng không có người sinh nghi.

Tiểu Trang biết thành thạo tám loại ngoại ngữ, hàng năm đều đi khắp nơi trên thế giới, chỉ là ở Mỹ dạo chơi một thời gian tương đối dài, nói tiếng anh thông thạo. Tiểu Trang dùng đôi môi mỏng nói tiếng anh thuần túy: “Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp còn khiêu khích! Hôm nay cậu đã thực hiện được cả hai, vậy tôi không thể không giận được!”

Trường hợp này dọa cho Thanh Thần và ông cụ An sợ hãi không biết gì, đến khi bình tĩnh, lại nghe được lời nói của Tiểu Trang, khuôn mặt méo mó vì cố nén cười.

Dù sao cháu gái ông cũng học xong cao đẳng, tiếng Anh nhất định nghe hiểu. Cho nên lời nói của Tiểu Trang có vẻ ác ý, nhưng khi hai người nghe lại có vẻ hài hước.

Nhưng nguy hiểm trước mắt giữa sống với chết, tại sao tên nhóc này lại cuồng vọng như vậy?

Thanh Thần cười đến nghẹn, ánh mắt rõ ràng lo lắng nhìn về phía Tiểu Trang sau lưng người đàn ông trước mặt.

Cô biết Tiểu Trang rất lợi hại, nhưng ngộ nhỡ xung quanh có rất nhiều người mai phục, chỉ dựa vào một mình anh làm sao có thể đối phó được?

Thanh Thần vừa lo lắng, vừa tự trách, cô không nên ra ngoài để cho bọn họ lâm vào thời khắc nguy hiểm như vậy. Còn có ông nội, nếu ông có chuyện gì ngoài ý muốn, cô có chết ngàn lần cũng không thể bù lại được.

Lúc Thanh Thần nhìn về phía Tiểu Trang, ánh mắt Tiểu Trang cũng đang nhìn cô.

Trong đôi mắt đẹp cất giấu sự lo lắng và sợ hãi, làm trái tim Tiểu Trang không khỏi co rút.

Trên mặt anh cười an ủi muốn làm cho Thanh Thần an tâm, không phải sợ hãi.

Thật ra Tiểu Cửu đã tới nơi này trước rồi, vẫn trốn bên trong, mà khi Tiểu Trang và Thanh Thần đi vào cũng như khi gia đình họ Quân rời đi, Tiểu Cửu đều nhìn thấy, cuộc nói chuyện trên bàn đều được Tiểu Cửu nghe được thông qua máy nghe trộm gắn trên bàn.

Anh đang cười đau cả bụng, chờ phát hiện xung quanh có sự khác thường, đã thông báo cho Ngôn Mặc Bạch.

Thật ra Tiểu Trang đã phát hiện ra có người ngụy trang thành phục vụ của khách sạn đã báo cáo cho Ngôn Mặc Bạch biết, hơn nữa cũng đã sắp xếp người ổn thỏa, những người xung quanh đều đã bị tiêu diệt trong im lặng.


Thật ra người của cả hai bên đều không ở trong khách sạn, mà đang ở bên ngoài cách khách sạn mấy km.

Người của gia tộc Tư Khắc Tư phái đến cũng không dám quá mức càn rỡ, dù sao nơi này cũng không phải là Las Vegas, nếu ở khách sạn mà nổ súng, sẽ dẫn đến sự chú ý của lực lượng an ninh quốc gia, lúc đó cảnh sát và quân đội sẽ can thiệp vào, gây nên dộng tĩnh quá lớn.

Cho nên chỉ có thể lựa chọn nơi vắng vẻ cách xa khách sạn, chặn xe giữa đường là phương án 1 nhưng bị Alan phá hỏng, còn ở khách sạn là phương án hai, muốn bắt sống người đưa đi nhưng không được gây động tĩnh quá lớn, phương án này phần thắng không lớn nên cũng không được coi là trọng điểm, mà chờ khi Thanh Thần quay về sẽ tập trung lực lượng cướp người.

Nhưng khi những người đó mai phục, đã bị tình báo của Ngôn Mặc Bạch tra ra được, vì vậy Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh đang đi đến đây và chuẩn bị lực lượng sẵn sàng chờ Ngôn Mặc Bạch chỉ huy.

Lúc Tiểu Trang cùng người kia đánh đòn tâm lý, Tiểu Cửu ở xa xa nhìn xem, bởi vì người xung quanh mai phục đã bị xử lý xong, mà Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh đang chỉ huy Liệt Hỏa liều mạng.

Hai bên đều là tinh anh trong tinh anh, đều mạo hiểm đánh đối kháng, còn bên Ngôn Mặc Bạch nhiều người hơn nên thắng được chủ yếu do nhiều người.

Gia tộc Tư Khắc Tư phái cũng không ít người đến, nhưng do có 3 phương án nên bị phân tán lực lượng, huống chi đây là địa bàn của Ngôn Mặc Bạch, có Cố Khuynh trợ giúp, anh không lo thiếu người.

Thực ra nếu có thể sử dụng cảnh sát của cục trưởng Mạc phái tới tiếp viện, còn ít tổn thất hơn, đánh một trận đấu đẹp nhất, Ngôn Mặc Bạch cho tới bây giờ cũng không qua tâm đến cái gì là “lấy đông hiếp yếu, là anh hùng hảo hán” đạo lý chó má, anh chỉ chú trọng đến kết quả. Nhưng chuyện lại bị Tiểu Trang làm hỏng, mặc dù vẫn thắng trận, nhưng nhìn số anh em bị thương cũng không ít, mặc dù không chết, nhưng thương quá nhiều, đó cũng cần tiền điều trị.

Vì vậy sau khi Ngôn Mặc Bạch tiêu diệt đối phương không chừa một ai, trực tiếp bảo Tiểu Trang lo tiền thuốc cho các anh em bị thương, tiền dinh dưỡng, tiền thi đấu, tiền tổn thất tinh thần…. Tất cả đều mất phí.

Lúc này, Tiểu Trang đang đối mặt với tinh anh cuối cùng do gia tộc Tư Khắc Tư phái đến, tất nhiên, hắn hiện tại không biết mình là người duy nhấ còn sống.

Trong lòng anh không phải là không lo lắng, nhưng ở nơi này có hai người cần anh bảo vệ, coi như xung quanh có rất nhiều kẻ địch mai phục, anh cũng không sợ, anh chỉ có tiến lên dũng cảm giết địch.

Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp còn khiêu khích! Hôm nay cậu đã thực hiện được cả hai, vậy tôi không thể không giận được!

Đây chính là câu nói để Tiểu Trang khích lệ mình!

Mà lúc người nọ nghe được lời nói của Tiểu Trang, khóe miệng dâng lên nụ cười giễu cợt châm biếm, hắn nói: “Nơi này chỉ có mình cậu, mà ở cửa bên cạnh tôi có ít nhất mười người mai phục….”


Người nọ nói xong còn tiếp tục cười nhạo Tiểu Trang không biết tự lượng sức mình, tay hắn không động cầm súng lục chỉ vào Thanh Thần, nhưng cơ thể khẽ quay người khi tầm mắt đối mặt với Tiểu Trang, cười càng xấc xược hơn: “Vốn định không muốn cùng người tổ chức K các cậu gây thù oán, nhưng là các cậu hình như can thiệp quá nhiều rồi. Các cậu đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cậu!”

Đại não Tiểu Trang chợt nổ tung, có chút đau đầu nhìn người này.

Hắn thật là tinh anh do gia tộc Tư Khắc Tư phái đến sao?

Hoặc người nọ thật sự là giỏi nhất thiên hạ không ai sánh kịp, hoặc chính là tự cao tự đại mà đánh giá thấp tổ chức K. cũng không biết người này sao có thể lẫn vào tinh anh ở nước Mỹ, chẳng lẽ không biết phong cách từ trước đến nay của tổ chức K sao?

Ngoan tuyệt, tàn bạo, không để ý tới đạo nghĩa giang hồ là cái gì, cho nên nếu người này thật sự là cao thủ đứng đầu trên vũ trụ thì như thế nào? Người của tổ chức K nhiều mà, chưa bao giờ để ý việc lấy nhiều khi ít.

Cho nên, người này thật lớn mật không sợ chết mà!

Tiểu Trang cười khẽ một tiếng, súng chỉ trên lưng người kia, đầu đến gần bên tai người kia giọng nói rất nhẹ: “Chỉ bằng câu nói này của cậu, cậu đáng chết!”

Không đợi phản ứng của người nọ, Tiểu Trang liền nhanh chóng bóp cò súng, dúng dùng ống giảm thanh, cho nên Thanh Thần và ông cụ An chỉ nghe được tiếng “Phốc”, sau đó thấy trên mặt người kia cứng đờ, mắt mở to, trước ngực xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, trên còn có một ít khói thuốc súng, trên lỗ nhỏ còn ứa máu.

Tình cảnh này giống như phim xã hội đen hay chiếu, Thanh Thần lấy tay che miệng, hàm răng cắn tay, không để mình thét ra tiếng. Ông cụ An sống trên 50 tuổi dù đã chứng kiến nhiều tình cảnh, nhưng lúc này cũng bị dọa sợ khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng run run đến một câu cũng không nói ra được.

Khóe môi Tiểu Trang nhếch lên nở nụ cười tàn nhẫn, một tayanh đỡ người vừa bị anh bắn viên đạn xuyên tim, lúc này người đó đã đi đời nhà ma, rồi lùi lại phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh xem những người mai phục, chuẩn bị tùy cơ đánh một trận lớn.

Những người ẩn nấp xung quanh nhất định sẽ phát hiện ra anh động thủ, lúc này sẽ lao ra, vì vậy anh không nhất thiết phải tìm. Dù sao những người đó không dám giết Thanh Thần, anh chỉ cần Thanh Thần và ông cụ An an toàn là đủ.

Nhưng khi ánh mắt Tiểu Trang lạnh lùng quét sau lưng thì lại thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc, đang một tay để trên bàn một tay ôm bụng cười, trông không có hình tượng chút nào.

Tiểu Trang khẽ kinh ngạc một chút, mới kịp phản ứng, lạnh lùng nhìn về phía cái người cười đến nghẹt thở hừ một cái, mới giận dữ nói: “Cậu có cười cũng không chết được! Sao không nhanh qua đây giúp tôi một tay?”

Tiểu Cửu đám bàn đỏ cả tay, làm cho mấy người ăn cơm bên cạnh ghé mắt nhìn, nhiều người còn tưởng bệnh nhân tâm thần lén chạy khỏi bệnh viện thần kinh đến đây, vừa nghĩ đến có nên gọi điện báo cảnh sát.... Vừa thở dài nhìn tên nhóc đẹp trai thế này, ăn mặc nghiêm chỉnh, lại là người thần kinh, mắt ông trời thật bị mù mà.

Giọng nói của Tiểu Trang không lớn, nhưng lại có lực sát thương vô cùng lớn. Bên này anh vừa dứt lời, Tiểu Cửu bên kia lập tức thu lại, bộ mặt phớt tỉnh đứng dậy, đi về phía Tiểu Trang.

“Hắc, anh Trang! Thật là trùng hợp!” Trên mặt là nụ cười nhạt.

Tiểu Trang cắn răng, nếu không phải đỡ cái người đã tắt thở kia, anh đã nhanh đá một cước qua.

Trầm giọng nói: “Người cho cậu xử lý.” Sau đố Tiểu Cửu mới vừa đến gần liền đẩy cái người xụi lơ lên người anh ta rồi đi.


“Vậy còn cậu thì sao?” Tiểu Cửu nhận lấy người nọ, can đảm hỏi một câu, mắt nhìn về phía Thanh Thần chớp chớp.

Tiểu Trang hừ lạnh một tiếng, liền nhấc chân đạp về phía bắp chân anh, Tiểu Cửu linh hoạt né tránh được, đá ngược lại cản trở.

Tiểu Cửu giả vờ kêu một tiếng, khoa trương gọi: “Anh Trang! Anh Trang, sao anh lại đá em?”

Anh khoa trương kêu lên, làm cho Thanh Thần và ông cụ An lúc này đang sợ hãi vội tỉnh táo, Thanh Thần vội vàng lôi kéo Tiểu Trang, mặc dù biết người này chỉ đùa giỡn, nhưng mà anh mới vừa bắn chết một người, thi thể vẫn còn nơi này, chủ nhật nhiều người như vậy, mặc dù là súng giảm thanh nhưng nhất định sẽ có người thấy được, ngộ nhỡ có người báo cảnh sát, nhất định sẽ bị phán tội tử hình.

“Anh đang làm gì thế? Đừng có đùa nữa, nhanh nghĩ biện pháp rời khỏi đây thôi.” Thanh Thần một tay lôi kéo ông cụ Anh, một tay kéo Tiểu Trang, mặt quay lại nói chuyện với Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu lại kéo Tiểu Trang, nói: “Đừng có nóng vội nha, sao phải vội làm gì? Không phải còn chưa ăn cơm sao? Trước tiên ăn cơm rồi nói sau.”

“Lúc này là lúc nào rồi? Còn muốn ăn cơm nữa sao?” Hiện tại Thanh Thần đã gấp đến mức muốn đạp Tiểu Cửu vài cái rồi.

“Nhưng mà tôi đói nha?” Tiểu Cửu dù có thấy người chết máu me chảy tràn khắp người, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ vô tội lương thiện, nói tiếp: “Ông nội An vẫn chưa có ăn cơm không phải sao? Nếu tất cả mọi người còn chưa ăn cơm thì làm sao phải gấp gáp vậy?”

“Anh!” Tính cách Thanh Thần vốn an tĩnh nhã nhặn nhưng bây giờ đã nhanh chóng dậm chân: “Anh đói sao, tôi sẽ nấu cho anh ăn nha!”

Thanh Thần nghĩ, mặc kệ như thế nào, trước tiên phải rời khỏi chỗ này, ngộ nhỡ chậm một bước, cảnh sát tới, vậy thì hỏng bét. Cô bị bắt không sao, nhưng ngàn vạn lần không thể liên lụy đến người khác. Nhưng những người này đều vì cô nên mới phải giết người.

Tiểu Cửu cười híp mắt, hỏi: “Cô nấu cho chúng tôi ăn sao? Thật không?” Sau đó ánh mắt như vô tình nhìn Tiểu Trang, còn nhanh phóng điện.

Thanh Thần không thấy, ông cụ An đã bị Thanh Thần kéo tay, đưa lưng về phía Tiểu Cửu, càng không thấy, Tiểu Trang thấy được, liền trợn mắt nhìn lại, cảnh cáo anh nên thành thật một chút.

Nhưng Tiểu Cửu một chút tự giác cũng không có, cặp mắt tràn đầy khát vọng và mừng rỡ nhìn về phía Thanh Thần.

Lời nói ra khỏi miệng, quả nhiên anh ta sẽ như vậy, Thanh Thần dĩ nhiên không thu hồi lại. Liền nghiêm túc gật đầu, chỉ hy vọng họ nhanh rời đi, đừng ở chỗ này nữa.

“Này nhanh đi thôi! Cảnh sát đang ở ngoài kia chờ chúng ta.” Tiểu Cửu thấy Thanh Thần trả lời, liền dẫn đầu đưa mọi người đi ra ngoài cửa.

“Cảnh, cảnh sát sao?” Miệng Thanh Thần khẽ run rẩy, chân có chút mềm nhũn ra.

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận