Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Tư Mộ mới vừa về đến nhà, đã nhìn thấy ba mẹ đều ngồi ở phòng khách, mặt nghiêm túc chờ cô về.

Vừa vào cửa, cô thấy một màn như vậy, thì trong lòng liền nổi lên một chút lo lắng.

Dạ dạ, kêu một tiếng "Ba mẹ", rồi thận trọng quan sát ánh mắt của họ.

Cô lo lắng nhất chính là ba của mình, hiện tại đang bệnh, thân thể không tốt, nếu là tức giận, vậy phải làm thế nào?

Tư Mộ lại len lén nhìn mẹ của mình, mẹ cô đã biết hết mọi chuyện, mặc dù lúc đó, bà hết sức phản đối, nhưng nhờ công tác tư tưởng và sự kiên trì, bền bỉ, nài nỉ của cô, mà trên căn bản, bà đã đứng về phía cô.

Mặc dù có chút không tình không nguyện, nhưng tối thiểu sẽ không cầm phiếu chống rồi.

Bây giờ, cô muốn nhìn trong ánh mắt của mẹ để biết thái độ của ba đối với việc cô sẽ gả vào nhà họ Ngôn như thế nào.

Mặc dù trong điện thoại, mẹ đã nói là "Ba con đồng ý" , nhưng Tư Mộ vẫn lo lắng a.

Ba vẫn rất thương cô, cô là bảo bối của ông, làm sao có thể dễ dàng đồng ý đem con gái ông thương trong bàn tay mà vội vã gả đi như vậy chứ?

"Mộ Mộ, tới đây ngồi. Ba có chuyện gì muốn hỏi con!" Phó Minh Vũ nhàn nhạt mở miệng, nói. Cho dù là bệnh, ông vẫn không che giấu được sự cơ trí cùng khôn khéo giữa hai hàng chân mày.

Tư Mộ chần chừ trong chốc lát, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh ba


Ở trong lòng, cô thở dài, chuyện gì cần phải đối mặt thì nên đối mặt, vấn đề sẽ không vì cô trốn tránh mà biến mất. Thay vì sợ hãi rụt rè, không bằng dũng cảm tiến tới.

Vừa nghĩ như vậy, cô không còn cảm thấy khẩn trương nữa.

"Mộ Mộ, con hãy nói cho ba biết, con và cái tiểu tử nhà họ Ngôn gì đó, tình cảm như thế nào?" Phó Minh Vũ đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, cảm giác đem bảo bối đặt ở lòng bàn tay rất tốt a, cho tới ông cũng không muốn buông tay được.

Ông khổ sở nghĩ, nếu như ông mà đem bảo bối giao đến tay người khác, thì người đó có xem cô như trân bảo hay không?

Nhất định là không thể!

Trên cái thế giới này, sẽ không có một người đàn ông nào yêu cô, hơn ông!

Phó Minh Vũ nghĩ, người đàn ông này ngay cả mặt mũi ông cũng chưa thấy qua, lúc đó ông làm sao sẽ dễ dàng đồng ý qua loa hôn sự của hai người?

A, bởi vì đối phương nói, tình cảm hai người bọn họ rất vui vẻ——

"Ba, tình cảm của con và anh ấy rất tốt. Anh ấy đối với con vô cùng tốt a. Ba hãy yên tâm, con là ai chứ? Là con gái gái bảo bối của ba nha, ánh mắt sáng như sao, nhìn người không đến nỗi nào đâu!” Tư Mộ vùi đầi vào đầu vai ông, nghịch ngợm nháy mắt.

Đã một lần nói dối, tất phải sẽ phải dùng vô số lời nói dối rồi.

Thay vì khiến người nhà tâm khổ sở, không bằng chọc cười, để cho bọn họ không nên bi quan như vậy.

“Ba có biết không, anh ấy rất anh tuấn, cao lớn đẹp trai, thân hình rất chuẩn nha. Sau này, con của chúng con tướng mạo chắc chắc bất phàm. Ba, người cũng muốn có một cháu ngoại khả ái phải không?” Tư Mộ ôm cánh tay của ông, làm nũng.

Phó Minh Vũ thở dài, to lớn tay vỗ nhẹ trên đầu con gái, trên mặt thì lộ ra nụ cười miễm cưỡng.

“Con nha, tính như con nít, như thế làm sao mà thành vợ người ta được a?” Tô San nén lệ, thái độ vừa cưng chiều, vừa đau lòng.

"Hôm nay, nhà họ Ngôn tới cầu hôn rồi, hơn nữa nói muốn ngày gần đây sẽ phải cử hành hôn lễ. Con đồng ý sao?" Hai mắt Phó Minh Vũ nhìn chằm chằm con gái, muốn nhìn tróng nét mặt của cô tìm ra đáp án, "Mặc dù ba đã đồng ý, nhưng ba sẽ cho phép con có cơ hội đổi ý. Nếu như không muốn gả, vậy chúng ta liền từ hôn thôi. Không cần của cả, cũng muốn giúp con gái ba cả đời hạnh phúc."

Lập tức, hai mắt Tư Mộ đỏ lên, chóp mũi hồng hồng ê ẩm, cổ họng nghẹn lại nói không ra lời.

Cô vừa gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

Một bên, Tô San cũng khóc khẽ.


Phó Minh Vũ nhìn từng giọt lệ của vợ mình, tâm rút lên. Chỉ là rất nhanh trên mặt ông tràn lên dịu dàng, cười, đưa tay vỗ vỗ đầu vai của vợ, a a nói: "Này, còn chưa có cưới con gái đâu rồi, sao khóc rồi a."

Sau đó, xoay mặt lại hỏi con gái: "Con vừa gật đầu, rồi lại lắc đầu, là đồng ý hay không đồng ý đây?"

Tư Mộ không để ý đầy mặt nước mắt, một thanh nhào tới trong ngực ba, lớn tiếng khóc.

Phó Minh Vũ vuốt đầu con gái, nhẹ nhàng thở dài.

"Ba, anh, anh thật, rất tốt, con, về sau, sẽ hạnh phúc ." Tư Mộ vùi đầu ở trong ngực ba, nghẹn ngào nói.

Cô nhất định phải hạnh phúc! Tư Mộ tự nhủ.

Sẽ hạnh phúc ! Gả cho Ngôn Mặc Bạch, "Lăng Vũ" lấy được tiền bạc trợ giúp, dưới sự trợ giúp của Diệu Thiên sẽ phồn vinh cường thịnh. Ba có thể yên tâm dưỡng bệnh, người một nhà có thể khỏe mạnh vui sướng cuộc sống.

Như vậy là đủ rồi!

Chỉ cần ba mẹ hạnh phúc, cô chịu chút ủy khuất, thì có hề gì?

Phó Minh Vũ ôm con gái của mình, trong lòng một hồi khó chịu.

"Mộ Mộ, thời gian làm hôn lễ quá gấp rồi, bốn ngày sau, ba mẹ có thể vì con mua thêm một chút đồ cưới, con cũng không nên oán giận ba mẹ."

Bốn ngày có năng lực thiết lập được cái gì? Người bình thường cưới con gái nhà người ta cũng không phải nói trước mấy tháng đặt mua đồ cưới?

Đến phiên nhà bọn họ tốt hơn, thời gian bố trí chỉ có bốn ngày


Mặc dù nói có tiền cái gì cũng mua được, nhưng mua đều là thành phẩm, rất khó mua được hợp mình tâm ý . Nếu như định tố lời nói, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.

Đặc biệt là đồ dùng trên giường.

Khi con gái xuất giá, cha mẹ nào mà chẳng tỉ mỉ sắm bộ đồ trên giường. Tô San cũng muốn vì con gái mà chuẩn bị một bộ. Nhưng thời gian rất gấp, muốn làm theo yêu cầu là không thể nào.

"Mẹ, mẹ nói nói cái gì a? Ba mẹ sinh ra con, nuôi con lớn như vậy, hiện tại cũng còn không có tận hiếu đạo sẽ phải lập gia đình, đã cảm thấy rất có lỗi, vậy làm sao con có thể oán giận chứ?" Hai con mắt Tư Mộ đỏ ngầu, hướng mẹ bất mãn kêu lên.

“Thật ra, cha mẹ cũng không cần chuẩn bị gì hết, con cái gì đều cũng không cần. Con cũng không phải thiên kim tiểu thư gì, lúc ở trường học không phải như vậy sao? Hơn nữa, con cũng không phải gả xa gì, lúc nhớ ba mẹ, lái xe hai giờ là được chứ gì, ba mẹ còn lo gì nữa chứ?”

Phó Minh Vũ ôm con gái mình, nhìn cô trong lòng bàn về đám cưới, trong lòng vừa vui mừng, vừa chua xót.

Một kiểu người làm cha kiêu ngạo với "Nhà có con gái mới lớn", cung một kiểu với con gái sắp rời khỏi nhà gả đi làm vợ người khác là không bỏ nhau được, đan vào quấn quanh trong lòng.

Tô San giận vỗ vai con gái, cười mắng: "Con cho rằng còn giống như ở nhà sao? Kết hôn ba ngày hai bữa chạy về nhà mẹ, còn nói gì nữa?"

“Nghe nói phu nhân Diệu Thiên mất sớm, vẫn không có tái giá, cho nên khi con sống bên đó sẽ không gặp vấn đề mẹ chồng con dâu. Chỉ là con cũng không nên giữ lại cái tính không hiểu chuyện, phải khôn khéo một chút, không thể để người ta coi thường được, biết không?" Tô San cẩn thận truyền thụ kinh nghiệm cho Tư Mộ, chỉ cho cô những vấn đề cần lưu ý khi mới gả qua nhà người. .

Tư Mộ nghe được, gật đầu, thật ra thì trong lòng rất là khinh thường.

Bởi vì vừa mới cùng Ngôn Mặc Bạch nói chuyện về điều khoản bình đẳng, cô gả đi cần phải làm cái gì, không nên làm cái gì, cũng đã rất rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận