Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Cuối cùng, Sở Kỳ bị Cố Khuynh mang đi. Những người khác đều quay trở về nhà của mình.

Tư Mộ cũng đi theo Ngôn Mặc Bạch về nhà nhưng trong lòng vẫn không yên tâm về Sở Kỳ, ngồi ở trong xe, nhìn người nào đó, muốn nói lại thôi.

Tối nay, Ngôn Mặc Bạch lái xe tương đối đàng hoàng, không có đua xe, kiểm soát tốc độ trong phạm vi Tư Mộ có thể chịu được.

Nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ có bộ dạng không vui, có điều muốn nói nhưng không nói, lại muốn nói nhưng rồi thôi, ngón tay Ngôn Mặc Bạch gõ lên vô-lăng: “Em còn có tâm tư đi quan tâm chuyện của người khác? Có thời gian thì tốt nhất nên suy nghĩ xem tí nữa trở về nhận sai như thế nào đi!”

Tư Mộ mở to hai mắt nhìn anh, không hiểu hỏi: “Nhận sai cái gì cơ?”

Cô không nhớ mình đã làm sai cái gì rồi hả? Tại sao lại phải nhận lỗi.

“Trước đây anh nói với em như thế nào? Đã nói là không cho phép em gặp tai nạn, kết quả, lời này chỉ mới nói được một ngày, hôm nay em liền coi lời của anh như gió thoảng bên tai rồi. Em nói xem lỗi của em ở đâu?” Ngôn Mặc Bạch vẫn nhìn tình hình giao thông phía trước, giọng nói bình thường, không vui không giận.

Bộ dạng của anh lúc này giống như thầy giáo chủ nhiệm đang dạy bảo học sinh phạm lỗi vậy.

Tư Mộ cúi đầu, các ngón tay đan vào nhau, hình như anh đã nói không cho cô xảy ra tai nạn. Nhưng lúc cô gọi điện cho anh nói muốn chạy xe thì anh cũng không có nói gì nha, còn bảo Tiểu Cửu đi lấy xe cho cô. Nếu lúc đó anh phản đối, thì cô cũng đâu có cơ hội bị đụng xe, cho nên, cái sai phạm này, anh cũng có một phần trách nhiệm chứ?

Nhưng mà khi Tư Mộ len lén giương mắt lên nhìn anh, thấy bộ dạng dạy bảo nghiêm túc của anh, cô lại cúi đầu xuống không dám phản bác gì.

Ngôn Mặc Bạch nói tiếp: “Còn nữa, ở trong điện thoại không phải anh đã nói là mười phút sau mới được đi xuống. Sao em lại không nghe lời, xuống dưới sớm như vậy?”

Nếu như các cô đi xuống dưới chậm một chút, khi đó cũng vừa lúc Tiểu Cửu lấy xe ra, có anh ở đây, những người này đã không dám làm gì các cô rồi.

Tư Mộ nghe anh quở trách, khóe miệng co giật, vậy cũng được?

Do cô hơi hưng phấn vui mừng, không thể chờ đợi được nữa nên mới đi xuống sớm hơn một chút thôi mà, không lẽ như vậy cũng là sai sao?

Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ vẫn cúi đầu không nói lời nào, một tay anh nắm vô lăng một tay đưa qua bóp mặt cô: “Em có đang nghe anh nói chuyện không hả? Em có hiểu anh nói gì hay không trả lời anh một tiếng——”

Thầy chủ nhiệm nghiêm khắc xử lí học sinh vi phạm đều thường dùng một chiêu: “Tối về viết một bản kiểm điểm cho anh. Đem các lỗi sai của em viết ra hết từ đầu tới cuối để sau này không phạm phải sai lầm này nữa.”

Lần này Tư Mộ cảm thấy thật sự rất nực cười. Vì vậy lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh, một bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục: “Em không viết!”


Ngôn Mặc Bạch bị bộ dạng này của cô chọc cười, nhíu mày hỏi: “Tại sao không viết?”

“Tại sao em không viết ư? Tại vì em thấy mình không có sai, cho dù có lỗi cũng không phải lỗi của một mình em. Muốn em viết giấy cam kết, trừ phi anh cũng viết.” Lúc này Tư Mộ hoàn toàn quên mất mình đang là người bị quở trách, căn bản không có tư cách ngang hàng nói công bằng với anh.

Bất quá Ngôn Mặc Bạch cũng không để ý đến thái độ của cô, chỉ là liếc xéo nhìn cô, hỏi: “Ý của em là anh cũng có lỗi, anh nên viết bản kiểm điểm đưa cho em?”

Tư Mộ nghe giọng nói của anh, đột nhiên khôi phục lại.

Trời ơi! Cô có hơi lớn mật rồi, lại dám nói không với Ngôn Mặc Bạch.

Hiện tại anh là ông chủ của cô, sống còn của công ty nhà cô còn phải dựa vào anh, mà cô còn không biết điều lại đi cò kè mặc cả với anh, cô thật quá dại dột rồi.

Sau khi nghĩ xong cô liền cười gượng mấy tiếng: “Cái này, vừa rồi em chỉ nói giỡn thôi. Anh không phải viết kiểm điểm, em viết! Tối nay em thức suốt đêm viết bản kiểm điểm, ngoài ra còn viết thêm một vạn chữ tràn đầy yêu thương cho anh.” Cuối cùng còn giơ tay lên làm hành động thề: “Tôi thề đây là tôi thật lòng nhận lỗi, bảo đảm sẽ nghiêm túc viết bản kiểm điểm.”

Đọc tiếp hào môn tại dđlqđ, vui lòng không mang đi nơi khác. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Ngôn Mặc Bạch chỉ tính nói giỡn nhưng không ngờ cô lại làm theo, anh biết lời “Thật lòng nhận lỗi, nghiêm túc viết kiểm điểm” của cô thật ra là để đối phó với anh thôi nhưng mà bộ dạng cô ngoan ngoãn nhận sai trông rất đáng yêu, mới vừa rồi còn bị bộ dạng ngu ngơ của cô làm cho sợ, anh thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ ấy lần nào nữa. Bộ dạng hiện tại thật tốt, ngây thơ đơn thuần, tinh thần phấn khởi.

“Buổi tối không phải là thời gian để em dùng để viết kiểm điểm, em còn muốn trốn? Theo tính toán thịt của em sẽ phải trả cho đến ngày em chết đi?" Cuối cùng đã tới nhà trong khu chung cư của bọn họ. Dừng xe lại, Ngôn Mạc Bạch quay đầu sang nhìn cô, khuôn mặt chẳng đứng đắn.

Tư Mộ bị vẻ mặt này của anh làm cho sợ, sau khi nghe lời nói của anh, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Người này còn nhớ kĩ như vậy?

Anh có nhiều tiền, nhiều xe như vậy, tại sao lại tính toán chi li như thế? Hào phóng một chút nói không cần cô trả thì sẽ chết sao?

Bây giờ là buổi tối, xa xa có mấy ngọn đèn đường sáng lên, lúc này ánh sáng trong xe mờ ảo, nhất thời hai người đều không nói gì, ngồi yên lặng trong không gian thu hẹp này, thậm chí nghe được cả tiếng hít thở của hai người.

Khi Ngôn Mặc Bạch nhắc đến hai chữ “Thịt thường” (Bồi thường bằng thịt), cô bỗng giật mình, cảm thấy hai chữ này anh đặc biệt nhấn mạnh.

Mặt Tư Mộ đầy hắc tuyến, khi nói đến “thịt thường” anh có thể để ý đến thời điểm có được hay không.

Cả ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện làm cho tâm của Tư Mộ thay đổi lên xuống, lại thêm việc dì cả tới, thân thể không thoải mái, tinh thần kém, cả người mệt mỏi buồn ngủ không muốn hoạt động gì cả.


Trong xe từ từ ấm lên, bầu không khí trong xe cũng dần trở nên mập mờ ái muội không rõ ràng.

Đêm tối có thể che giấu tất cả, nhưng ánh sáng trong này lại mờ ảo, ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa xe chiếu vào khuôn mặt của hai người đang ngồi trong xe, vì vậy bóng tối mờ nhạt trong xe giống như một chất xúc tác, một cảm giác động tình nào đó chầm chậm nảy mầm.

Tư Mộ thấy không được tự nhiện cho lắm ho khan một tiếng để hóa giải bầu không khí lúng túng này. Cái mông xê dịch, bộ dạng đứng ngồi không yên.

Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến việc cô đang tới ngày đó.

Ở trong lòng hung hăng chửi tục, cái này tới thật không đúng lúc, dì cả gì gì đó thật là làm cho người ta chán ghét!

Ngôn Mặc Bạch hít sâu một hơi, đẩy cửa xe đi xuống. Trong đầu vẫn nghĩ tới đôi môi hồng nhuận mềm mại của cô.

Tư Mộ cũng xuống xe, Ngôn Mặc Bạch đi vòng qua, giữ ngang eo ôm cả người Tư Mộ vào lòng.

“A——anh làm cái gì vậy?” Tư Mộ bị hành động bất ngờ này của Ngôn Mặc Bạch làm cho giật mình, sợ hãi hỏi.

“Ôm em lên nhà, em lo lắng cái gì?” Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt nói, thấy Tư Mộ giãy dụa, anh liền trực tiếp đem cả người cô khiêng lên vai, từ ôm chuyển thành khiêng.

“…..anh thả em xuống, em tự đi…..” Thay đổi như vậy làm cho Tư Mộ thấy trời đất như quay cuồng, còn sợ hãi hơn lúc nãy, mà động tác của anh mạnh mẽ, bờ vai lại quá cứng, khiêng như vậy bị hôn mê thì không nói, thân thể còn bị đau nữa.

Tư Mộ bất mãn la lên, lại bị Ngôn Mặc Bạch dừng lại đánh, mạnh tay vỗ vỗ mấy cái vào mông của cô.

Ngôn Mặc Bạch đâu có bao giờ ôm con gái ở nơi công cộng? Đây lần đầu tiên từ trước tới nay, nhưng mà lại không được cô chấp nhận. Mặc dù bây giờ không có ai đi qua gần đây, nhưng khắp nơi đều có camera, ở khu chung cư có thể nhìn thấy qua camera nha!

Tóm lại, lần đầu tiên Ngôn Mặc Bạch ôm cô đi như vậy lại bị cô kháng nghị, anh cảm thấy rất mất thể diện!

Bộ dạng anh lúc này tràn đầy khí thế, mặc dù còn mang theo Tư Mộ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong độ của anh.

Tư Mộ thấy kháng nghị không có hiệu quả, ngược lại mình còn bị ôm chặt hơn, vì vậy cũng không ầm ĩ nữa, cắn răng chịu đau, ngoan ngoãn im lặng để cho người kia mang vào thang máy.

Nhưng mà anh giống như rất thích hành động này, vào trong thang máy vẫn không đặt cô xuống.


Ngôn Mặc Bạch khiêng cô đi không hề thấy tốn sức chút nào, đứng trong thang máy bình tĩnh nhìn các con số đang thay đổi trong màn hình LCD.

Tư Mộ tức tới nỗi không nói được gì, đầu của cô hướng xuống phía dưới eo sau lưng anh, máu cũng đã muốn dồn tới não, làm cho cả khuôn mặt ửng đỏ luôn rồi, cô có cảm giác hít thở không thông.

“Đinh——” Cuối cùng thang máy cũng đã tới tầng lầu của hai người ở, Ngôn Mặc Bạch sải bước ra khỏi thang máy đi về phía nhà của bọn họ, cả người Tư Mộ cũng bị lắc lư theo chuyển động của anh.

Ngôn Mặc Bạch đưa một tay ra mở khóa, tay kia thì giữ chặt lấy chân của cô để tránh cho cô bị té xuống.

Vòa trong nhà, Ngôn Mặc Bạch ném Tư Mộ xuống ghế sa lon, không hề có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, hơn nữa còn thể hiện bộ mặt lạnh lùng có thể làm người khác lạnh chết. Vì vậy cả người cô liền đáp thẳng xuống ghế sa lon.

“A——” Cũng may là ghế sa lon rất mềm mại, nếu không thì không phải cô sẽ bị ném chết sao? Mặc dù người không có bị gì, nhưng tim gan vẫn còn đang run sợ.

Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng nói một câu: “Như vậy mà đã bị hù cho sợ, còn dám đua xe?”

Xe thể thao của Ngôn Mặc Bạch đã được cải tiến, tốc độ xe có thể tăng lên rất lớn, nếu như cô theo Sở Kỳ đi đua xe, mà Sở Kỳ lại nổi lên tính chịu chơi, nhấn ga tới mức tối đa, đoán chừng cô gái này đã bị hù chết.

Nói xong liền đi lên lầu, đi được một đoạn thì dừng lại nói xuống một câu: “Anh mở sẵn nước nóng cho em, năm phút sau đi tắm.”

Tư Mộ ngồi im lặng trên ghế sa lon. Nếu đã khiêng cô lâu như vậy, sao không khiêng cô đi thẳng lên lầu luôn? Bây giờ cô thấy rất mệt, cũng không muốn nhúc nhích. Hơn nữa nãy giờ bị anh khiêng như vậy, gân cốt cũng đã rã rời rồi.

Nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, Tư Mộ dứt khoát đứng dậy đi lên lầu, nếu như ngồi năm phút trên ghế sô fa thì cô sẽ ngủ quên hoặc bị tê liệt cả người mất.

Ngôn Mặc Bạch mở nước nước nóng xong, ở trong phòng tắm gọi cô: “Mau vào!”

Tư Mộ ôm đồ ngủ của mình, kéo cả người mệt mỏi khó khăn đi vào trong. Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Ngôn Mặc Bạch đi ra. Tư Mộ nghi ngờ nhìn anh, trong lòng nghĩ không phải gọi mình vào tắm sao. Anh mau đi ra ngoài nha!

“Cởi đồ ra, ngoan ngoãn ngồi vào trong bồn tắm ngâm mấy phút. Bên trong có bỏ thêm một ít dược liệu, ngâm một lúc có thể khiến cơ thể thoải mái hơn.” Cũng không có nhìn cô, tự nhiên thả vào trong bồn tắm một ít cánh hoa có màu sắc đẹp mắt đang lơ lửng trên mặt nước, Tư Mộ vui mừng nhìn, như vậy còn có thể giúp cho da trắng đẹp đấy.

Nhưng bảo cô cởi đồ trước mặt anh, Tư Mộ không dám. Cô cắn môi, nhìn sang một bên, đứng im tại chỗ.

“Em muốn anh cởi giúp em sao?” Ngôn Mặc Bạch vẫy vẫy nước về phía cô.

“Đừng, đừng, đừng——em tự cởi em tự cởi……” Tư Mộ sợ đến mức sắc mặt cũng đã biến đổi, lập tức ngoan ngoãn quyết định tự mình cởi. Bộ đồ mặc hôm nay là bộ cô rất thích, nhưng mà nếu để người này cởi, đoán chừng sẽ trực tiếp xé luôn bộ đồ này. So với việc bị anh thô lỗ lột đồ ra, cô thà tình nguyện tự mình làm còn hơn.

Xấu hổ chết mất, dù sao cũng không phải là anh chưa từng thấy qua, trên dưới cả người mình, nơi nào cũng đều đã bị anh nhìn qua, sờ qua, hôn qua, nếu mình mà còn xấu hổ, thẹn thùng nữa thì chính là làm bộ rồi. Ban đầu mình còn mặc bộ đồ tình thú đi quyến rũ anh nữa!

Vào lúc cả người Tư Mộ không che đậy đi tới phía bồn tắm, hận không thể đem cả mặt vùi vào trong nước.

Ngôn Mặc Bạch đứng ở bên cạnh bồn tắm, liền ôm cô kéo qua, đem cô ngồi ở trước mặt mình: “Đừng cử động! Anh giúp em thư giãn gân cốt.” Nói xong đưa tay lên vai Tư Mộ xoa bóp.


Tư Mộ vốn đã rất khẩn trương, cả người đều đã căng thẳng, bị anh xách lên, các ngón tay ngón chân lại càng co quắp thêm. Khi tay anh vừa chạm vào vai cô, thân thể cô lập tức run lên theo phản xạ tự nhiên.

Ngôn Mặc Bạch giữ chặt cô, từ từ xoa bóp bả vai cho cô.

Anh khống chế lực rất tốt, mỗi một động tác đều làm cho Tư Mộ thoải mái thở ra hơi. Cảm giác khẩn trương trước đó dần dần biến mất, thay vào đó là sự hưởng thụ đến cực hạn.

Tư Mộ nhắm mắt lại, để tùy ý anh phục vụ.

Bỗng nhiên ô nghĩ đến có một buổi tối đang đi trên đường, nhìn thấy một trung tâm mát xa, đèn led trên biển quảng cáo có một con số không sáng, trên đó vốn ghi là giá đặc biệt mát xa, một giờ ba mươi tệ, nhưng mấy nét chữ số “ba” không có sáng nên liền thay đổi thành một giờ không tệ. Lúc đó Tư Mộ đang đi dạo phố cùng mẹ con Vưu Ưu, liền nói đùa muốn vào trong đó hưởng thụ miễn phí một chút. Nhưng Vưu Ưu nói loại địa phương đó bình thường đều có chứa tính chất phục vụ đặc biệt, mà kĩ thuật cũng chẳng ra sao.

Bây giờ Tư Mộ cười nghĩ. Kĩ thuật Ngôn Mặc Bạch tốt như vậy, đây là do anh học ở đâu? Nếu mà anh đi làm nhân viên mát xa, chắc chắn sinh ý thịnh vượng[1].

[1] sinh ý thịnh vượng: làm ăn phát đạt.

Cô cười một tiếng, làm cả người run lên. Vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng cùng tính tình lỗ mãng của người nào đó ở sau lưng, Tư Mộ cố gắng ngưng cười, ngồi thẳng người.

Nhưng từ từ, Tư Mộ cảm giác phạm vi xoa bóp của anh ngày càng mở rộng, không hề giới hạn ở bả vai của cô nữa, một cái tay đưa lên phía trước chạm vào nơi mềm mại của cô, cái tay còn lại thì lùi dần xuống dưới sờ đến dưới eo cô….

Tư Mộ đang thở dài do hưởng thụ cũng chuyển thành tiếng ngâm nga động tình…phía dưới gần như hóa thành một vũng xuân thủy, mềm nhũn dựa vào trong bồn tắm. Mà người ở phía sau giống như gió xuân ấm áp tháng ba, ngon tay nhẹ ngàng lướt qua mặt nước, kích thích một mảnh kiều diễm.

Tư Mộ không thể tiếp tục ngồi thẳng được nữa, cả người co rúc vào trong bồn tắm.

Tay Ngôn Mặc Bạch lại vươn tới, đem cô cố định ở một bên, lấy một chút sữa tắm đổ vào lòng bàn tay, xoa đều rồi bôi lên khắp người cô, da thịt của cô mịn màng mềm nhẵn như da em bé, cảm giác rất tốt.

Ngôn Mặc Bạch giống như đang chơi đùa với một con thú cưng nhỏ bé, đem cô xách lên, choàng tay vuốt ve, bọt bong bóng màu trắng vây lấy toàn thân cô, tay anh lưu luyến ở mỗi tất trên da thịt cô, tựa hồ như rất muốn cọ rửa sạch sẽ cho cô.

Ngôn Mặc Bạch ở sau lưng cô, âm thanh khàn khàn nói: “Hôm nay là do anh làm cho em mệt mỏi, bây giờ cọ rửa sạch sẽ, đem những chuyện đã xảy ra quên hết đi, từ nay, em hoàn toàn là của một mình anh. Anh không cho phép có người nào dám bắt nạt em, bên cạnh đó, cũng không cho phép người nào dám thân mật với em.”

Sau khi ở bên tai cô nói lời tuyên thệ đầy bá đạo, sức lực trên tay giống như bỗng tăng thêm. Tư Mộ bị anh vuốt ve xong cả người cũng đã mệt mỏi rồi.

Mặc dù lúc này anh cũng vẫn bá đạo như cũ, giọng nói lạnh như băng, nhưng Tư Mộ không cảm thấy buồn bực, ngược lại trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Cơ thể run rẩy quay người lại, giơ tay lên ôm cổ anh, ghé vào lỗ tai anh khẽ nói: “Anh muốn đem em rửa sạch sẽ như thế nào đây? Cọ rửa sạch sẽ cả trong lẫn ngoài?”

Cả trong lẫn ngoài?

Ngôn Mặc Bạch hít sâu một hơi, cơ thể cũng đã nóng rực sục sôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận