Edit + Beta: ALice.
"Ngài tới tìm tôi có việc gì sao?" Giang Trúc Tâm hút một ngụm trà sữa trân châu cuối cùng, sau đó tiếp tục nói với Hướng Tồn Tiềm: "Hơn nữa, sao ngài lại biết được tôi ở đây? Chẳng lẽ là đi ngang qua sao?"
Trừ phi là đối phương từng đặc biệt điều tra cậu, hoặc là thuê người khác theo dõi cậu.
Bằng không việc hôm nay cậu tâm huyết dâng trào đến studio, hẳn là cũng chỉ có người trong nhà và quản gia biết thôi.
"......" Hướng Tồn Tiềm vốn dĩ rất muốn đúng lí hợp tình mà biểu hiện việc mình biết Giang Trúc Tâm ở đây cũng là việc rất bình thường.
Nhưng mà nhìn mắt Giang Trúc Tâm, cậu ta không biết thế nào, liền nói thật: "Công ty của tôi ở đối diện nghiêng với chỗ này......"
Đúng, lúc trước Hướng Tồn Tiềm lời thề son sắt với Lâm Đạm nói muốn tới tìm Giang Trúc Tâm.
Nhưng mà cậu ta không biết Giang Trúc Tâm trông ra sao (chú ý Weibo của Tần Phú Hữu, nhưng Tần Phú Hữu chưa bao giờ để Giang Trúc Tâm lộ mặt ở trên mạng), cũng không biết đi nơi nào để tìm Giang Trúc Tâm.
Tuy rằng cậu ta biết nhà của Tần Phú Hữu ở chỗ này, nhưng tóm lại cũng không thể trực tiếp xâm nhập vào nhà Tần Phú Hữu, chỉ vì muốn tìm Giang Trúc Tâm quyết đấu chứ?
Nhưng mà cậu ta vẫn còn con đường là vòng bạn bè, quanh co lòng vòng hàn huyên với những người khác một lúc, thì cậu ta cũng bắt gặp được ảnh chụp của Giang Trúc Tâm.
Tiệc đính hôn và hôn lễ lúc trước của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, đều có người chụp lại ảnh lưu niệm.
Giang Trúc Tâm trong ảnh chụp đã được trang điểm kĩ càng một phen, thoạt nhìn cũng ra dáng ra hình, chỉ là sau đó Giang Trúc Tâm hình như mập lên.
Hướng Tồn Tiềm liền nghĩ thầm, người này ngay cả thân thể của mình cũng quản lí bình thường như vậy, thì chỗ nào có tư cách để trở thành ái nhân của học trưởng chứ.
Kế tiếp, cậu ta liền ở văn phòng kinh hồng thoáng nhìn thấy bóng dáng Giang Trúc Tâm ở dưới lầu.
Vốn dĩ dựa theo thói quen của cậu ta, thì trước khi chưa xác định chính xác Hướng Tồn Tiềm, thì tuyệt đối không trực tiếp cúp làm chạy xuống.
Trước khi chạy xuống vì muốn thể hiện ra khí thế của mình, cậu ta đi được một nửa rồi còn trở về đeo thêm một cái kính râm nữa.
Kế tiếp, sau khi cậu ta xác nhận mình cũng không nhận sai người, liền tự động mà ngồi xuống đối diện với Giang Trúc Tâm.
Tuy nói cậu ta cũng phát hiện người thật Giang Trúc Tâm còn đẹp hơn so với ảnh chụp, cũng không có mập giống như lúc trước nhìn thấy.
Nhưng mà bởi vì ấn tượng với Giang Trúc Tâm vốn dĩ đã không tốt rồi, cho nên cậu ta vẫn rất không khách khí đối với Giang Trúc Tâm.
Trái lo phải nghĩ lại không nghĩ tới lúc Giang Trúc Tâm đối mặt với cậu ta lại sẽ phản ứng như vậy!
Chủ yếu là do thái độ bình tĩnh này của Giang Trúc Tâm cũng không phải hoàn toàn là làm lơ cậu ta, khiến cho Hướng Tồn Tiềm trong lúc nhất thời cũng không biết xuống tay như thế nào.
Hơn nữa, từ trên công ty chạy xuống cũng là làm việc xúc động, thật ra cậu ta vốn dĩ còn chưa nghĩ kĩ bản thảo phải làm sao mới khiến Giang Trúc Tâm rời khỏi Tần Phú Hữu, để cho Tần Phú Hữu chuyên chú vào sự nghiệp nữa.
Bây giờ cậu ta lại trả lời câu hỏi của Giang Trúc Tâm, thì căn bản chính là rơi xuống hạ phong rồi.
Ý thức được điểm này Hướng Tồn Tiềm nhanh chóng ngồi thẳng lên một lần nữa, thần thái căng thẳng, cực kì nghiêm túc mà ngửa đầu, duy trì vẻ mặt cao ngạo.
Nếu bảo cậu ta làm ăn thì cậu ta còn am hiểu, nhưng việc phá hư tình cảm gia đình của người khác này, thì cậu ta vẫn còn chưa có nghĩ kĩ phải làm như thế nào đâu.
Cho dù còn chưa nghĩ được bước tiếp theo, thì khí thế của cậu ta cũng không thể thấp được.
Vì thế, Giang Trúc Tâm liền nhìn thấy khí tràng của Hướng Tồn Tiềm vốn dĩ đã yếu đi hai giây xong lại bành trướng lên, còn liếc mắt nhìn cậu: "Cậu cho rằng cậu đáng để tôi điều tra sao? Suy nghĩ nhiều rồi, cái loại nhân vật như cậu, căn bản không thích hợp với giới của chúng tôi đâu."
Giang Trúc Tâm: Hình như tui cũng chưa nói cái gì mà nhỉ?
"Cậu hỏi tôi tìm cậu có việc gì sao? Đây là một câu hỏi hay, tôi hy vọng cậu có thể rời khỏi học trưởng, đừng gây ảnh hưởng tới hắn." Hướng Tồn Tiềm nói như vậy.
"......Tiếp theo thì sao?" Chờ sau khi Giang Trúc Tâm nghe Hướng Tồn Tiềm nói xong thì không có tiếp theo nữa, nên nhịn không được mà hỏi.
"Cậu!" Hướng Tồn Tiềm cảm thấy Giang Trúc Tâm xem cậu ta như trò cười vậy á, cái này khiến cho cậu ta cảm thấy cực kì không thoải mái.
Dựa vào đâu mà cái người không đúng tí nào này có thể khinh thường cậu ta như thế chứ.
Giang Trúc Tâm:......Hình như tôi thật sự chưa nói cái gì cơ mà??
"Anh bảo tôi rời khỏi Tần Phú Hữu, vì sao chứ? Tôi và hắn ngay cả con cũng có rồi, qua mấy ngày nữa sẽ kết hôn tròn một năm, sao bây giờ cậu mới xuất hiện? Hơn nữa, ngay cả chi phiếu cũng không ném cho tôi liền bảo tôi rời khỏi đối tượng của tôi.
Có phải cậu chưa học thuộc kịch bản, đạo cụ cũng chưa chuẩn bị phải không?" Giang Trúc Tâm lúc trước đã bị kĩ thuật diễn của Tiền Đóa Đóa oanh tạc, cho rằng Hướng Tồn Tiềm này cũng là tới tiêu hao kĩ thuật diễn.
Chỉ là vị này thật sự không xuất hiện trong danh sách bạn tốt của Tần Phú Hữu, cho nên Giang Trúc Tâm cũng không cho người ta bao nhiêu mặt mũi.
Đối phương đều đưa mặt lại đây cho cậu đánh, Giang Trúc Tâm cũng không phải là người khách khí gì, không đánh một cái thật vang thì thật sự không đủ ý tứ nha.
Hướng Tồn Tiềm đang muốn trả lời câu hỏi vì sao đầu tiên của Giang Trúc Tâm, thì lại bị câu thứ hai của cậu hỏi đến nghẹn.
Tiếp theo Giang Trúc Tâm đột nhiên lại nói đến việc ném chi phiếu, trong nháy mắt cũng không chú ý tới vấn đề ngữ khí của Giang Trúc Tâm nữa, trong lúc nhất thời lửa giận liền bốc lên.
"Biết ngay là cậu chỉ ham tiền học trưởng thôi mà!! Tôi bảo cậu rời khỏi học trưởng, vậy mà cậu còn tham lam muốn lấy chi phiếu của tôi nữa."
Giang Trúc Tâm có chút mệt trong lòng, cậu cảm thấy mình và Hướng Tồn Tiềm không ở chung một kênh.
Nhưng mà thấy đối phương cãi nghiêm túc như vậy, thì Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy mình hẳn là nên nói rõ ràng kĩ lưỡng với vị Hướng Tồn Tiềm này mới được.
"Tuy rằng không biết cậu vì sao lại nói những lời này, nhưng mà tôi muốn nói, phá hư gia đình của người khác là một việc rất không có đạo đức đấy.
Cậu có thể nói với tôi, nhưng đừng để cho Tần Phú Hữu biết cậu có ý định này, đây cũng là vì tốt cho cậu thôi." Dựa theo tính tình kia của Tần Phú Hữu, nếu biết cái người Hướng Tồn Tiềm này chuẩn bị phá hư cuộc sống gia đình ân ái lại hài hòa của bọn họ.
Vậy có lẽ Tần Phú Hữu cũng sẽ lấy ra kĩ năng "Trời lạnh để nhà họ Vương phá sản đi" của tổng tài đấy.
Khác không nói, chứ điểm này Giang Trúc Tâm vẫn có chút tự tin.
Năng lực nghiệp vụ của Tần Phú Hữu xác thật rất mạnh, hơn nữa năng lực của Tần Phú Hữu còn phát triển toàn diện nữa.
Bình thường hắn cũng không gây thù chuốc oán, có thể trở thành kẻ địch của hắn phần lớn đều bị thị trường cô lập.
Nhưng mà lệ khí bản thân Tần Phú Hữu cũng không nặng, cho nên loại tình huống này vẫn ít khi xảy ra.
Đến nỗi câu nhắc nhở này với Hướng Tồn Tiềm, cũng không phải do Giang Trúc Tâm thánh mẫu thiện lương gì cả, chỉ thuần túy là bởi vì lo lắng người này nháo đến trước mặt của Tần Phú Hữu đi, khiến Tần Phú Hữu không vui thôi.
Nhưng mà nếu cậu ta thật sự nháo lên, thì có lẽ Giang Trúc Tâm cũng chỉ thương mà không giúp được.
Rốt cuộc thì Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy người này quái quái sao đấy, mục tiêu của cậu ta vẫn là Tần Phú Hữu.
Ai biết người này có phải thích Tần Phú Hữu, muốn làm tiểu tam hay không chứ.
Nhưng mà Giang Trúc Tâm từ trước nay chưa từng thấy qua loại tiểu tam như vậy, ngay cả đương sự còn chưa bắt được, đã trực tiếp tới đây khiêu khích nguyên phối rồi.
Đây phải có bao nhiêu xúc động mới có thể làm ra được việc rớt chỉ số thông minh như vậy cơ chứ.
Dù sao thì Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy có lẽ mình cũng không cần thiết phải duy trì ôn nhu với Hướng Tồn Tiềm làm gì.
"Cậu chậm rãi uống cà phê đi, tôi có việc phải đi trước." Giang Trúc Tâm nhìn nhìn đồng hồ, cũng gần một tiếng qua đi rồi, cậu phải về studio lấy tranh đã được ép nhựa, cũng không có lòng dạ nào mà nhiều thêm hai câu với vị Hướng Tồn Tiềm không biết rốt cuộc tới đây để làm gì này.
"Cái gì không đạo đức, tôi bảo cậu rời khỏi học trưởng bởi vì muốn tốt cho học trưởng thôi!!!" Hướng Tồn Tiềm thấy Giang Trúc Tâm muốn rời khỏi, vội vàng đứng dậy muốn bắt lấy Giang Trúc Tâm.
Nhưng mà cậu ta vừa mới đụng tới góc áo của Giang Trúc Tâm thôi, thì giây tiếp theo đã bị Giang Trúc Tâm túm chặt thủ đoạn, còn bị kéo một cái tới trước mặt của Giang Trúc Tâm nữa.
Giang Trúc Tâm còn cao hơn so với Hướng Tồn Tiềm 2cm, nhưng bởi vì bình thường Giang Trúc Tâm hằng ngày có rèn luyện, nên cậu còn muốn cao lớn hơn so với Hướng Tồn Tiềm.
Bởi vì Giang Trúc Tâm đã kéo Hướng Tồn Tiềm về phía cậu, nên hiện tại khoảng cách của hai người bọn họ rất gần.
Từ góc độ của Hướng Tồn Tiềm, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt sâu thẳm của Giang Trúc Tâm.
Hướng Tồn Tiềm vốn dĩ muốn ngăn lại Giang Trúc Tâm đang muốn rời đi, thì lại bởi vì vẻ mặt khác so với thái độ thân thiện vừa rồi của cậu dọa cho sợ sợ.
"Tôi chỉ nói cho cậu một lần." Bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên lúc Giang Trúc Tâm nói chuyện còn mang theo một chút khí thanh, hơi thở mang theo vị ngọt của trà sữa kia chui thẳng vào trong mũi của Hướng Tồn Tiềm.
Nhưng lời nói lại không khiến Hướng Tồn Tiềm cảm nhận được một chút vị ngọt nào, lại bởi vì Giang Trúc Tâm đè thấp giọng nói, lúc cậu nói chuyện còn mang theo một chút nguy hiểm nữa: "Tôi không quan tâm cậu nghĩ như thế nào, cậu có đạo đức quan hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi.
Nhưng nếu cậu thật sự muốn dùng thủ đoạn để ghê tởm tôi với Tần Phú Hữu, như vậy lần sau cậu vạn lần đừng đơn độc xuất hiện ở trước mặt tôi.
Bao cát nhà tôi đã bị tôi đánh nát một cái rồi đấy, tôi không ngại lại đổi một chiếc bao cát có thể hô hấp đâu, hiểu chứ?"
Nói xong, Giang Trúc Tâm cũng không quan tâm Hướng Tồn Tiềm sẽ lộ ra vẻ mặt gì, cũng mặc kệ lời uy hiếp này của cậu có hữu dụng hay không.
Dù sao sau khi nói xong, cậu liền trực tiếp dùng khuỷu tay đẩy Hướng Tồn Tiềm lùi về phía sô pha.
Cái đẩy này không khiến Hướng Tồn Tiềm bị thương, cũng không khiến cậu ta bị va chạm, nhưng lại để lại bóng ma thật sâu cho Hướng Tồn Tiềm.
Rốt cuộc học trưởng có biết đối tượng của hắn đáng sợ như thế này hay không vậy???
Giang Trúc Tâm mang theo "thành ý" cảnh cáo Hướng Tồn Tiềm xong liền trực tiếp đi đến studio ở đối diện.
Sau khi lấy được tranh ép nhựa xong, Giang Trúc Tâm vừa lòng liền chuẩn bị mang mấy bức tranh này cùng với ảnh chụp ở nhà của Tráng Tráng đều bỏ vào trong album.
Chờ sau này Tráng Tráng lớn rồi, còn có thể cùng nhau nhìn lại thời thơ ấu của bé một chút.
Còn sự tồn tại Hướng Tồn Tiềm, thì đã bị cậu vứt bỏ đến chín tầng mây ngay khi nghĩ đến Tráng Tráng rồi.
Rốt cuộc cái người Hướng Tồn Tiềm này đối với cậu mà nói cũng chỉ là người qua đường trong người qua đường mà thôi, ngay cả Tần Phú Hữu cũng chưa từng nói với cậu về sự tồn tại của người này nữa mà.
Giang Trúc Tâm nghĩ có lẽ đối phương cũng chỉ là sự tồn tại râu ria mà thôi.
Nhưng chỉ từ điểm đối phương có thể gọi Tần Phú Hữu một tiếng học trưởng, thì bọn họ đã từng học chung một trường.
Nhưng mạch não của đối phương thật sự khiến Giang Trúc Tâm rất khó lý giải, vì thế Giang Trúc Tâm cảm thấy sự tồn tại của người này quá chiếm bộ nhớ, nên cũng không hề nghĩ tới cậu ta nữa.
Mà Hướng Tồn Tiềm bên này vẻ mặt bị đả kích mà về văn phòng, Lâm Đạm nhìn theo hướng vừa rồi mà cậu ta chạy ra, hiện tại lại thất hồn lạc phách ủ rũ cụp đuôi trở về, thì không khỏi nghi hoặc.
Hướng tổng cao ngạo như vậy cũng sẽ ủ rũ cụp đuôi à, ngay cả kính râm cũng không đeo luôn? Là người nào khiến cậu ta bị đả kích như vậy?
"Hướng tổng, nếu ngài uể oải, thì đêm nay có thể tăng ca nhiều hơn, như vậy có thể đề cao tinh thần đấy." Lâm Đạm cảm thấy xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, và là một cấp dưới tri kỉ, y hẳn là nên an ủi Hướng Tồn Tiềm một chút.
Nhưng mà y nói chuyện không khiến Hướng Tồn Tiềm tức chết thì thôi, chứ an ủi thì vĩnh viễn cũng không tìm được phương pháp tốt nhất.
"Câm miệng cho tôi, bây giờ anh đi báo danh cho tôi một lớp quyền anh ngay, tối nay tôi phải đi luyện quyền anh mới được." Hướng Tồn Tiềm hữu khí vô lực mà mở miệng.
"Được, Hướng tổng." Lâm Đạm ghi chép lại lịch trình xong, liền chớp mắt mà nhìn Hướng Tồn Tiềm một cái.
Phải biết rằng Hướng Tồn Tiềm là người hoàn toàn không yêu thích vận động, để cậu ta phải nói ra muốn đi đánh quyền này, thật đúng là không thể tưởng tượng được mà.
Ngay lúc Lâm Đạm muốn lui ra ngoài, thì Hướng Tồn Tiềm lại gọi y lại.
"Này này này, tôi hỏi anh, tôi có phải là cái loại cùi bắp vừa nhìn qua liền biết sẽ bị đánh bay hay không?" Lúc Hướng Tồn Tiềm hỏi câu này, còn mang theo một chút chờ mong, hy vọng Lâm Đạm có thể lắc đầu phủ định cho cậu ta một cái an ủi tâm lý.
Nhưng mà đây là không có khả năng.
"Hướng tổng, ngài không cần tới một đấm đâu.
Tôi cảm thấy người ta chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, thì có lẽ ngài đã ngã xuống rồi."
Hướng Tồn Tiềm ném ống đựng bút qua, tức muốn hộc máu mà nói: "Anh cút ra ngoài cho tôi!!!"
Lâm Đạm nhặt ống đựng bút lên đặt lại chỗ cũ, sau đó đỡ đỡ mắt kính, bình tĩnh nói: "Được, Hướng tổng."
Hướng Tồn Tiềm che lại ngực mình, cảm thấy mỗi ngày mình đi làm mà bị tâm trạng thất thường như thế, tất cả đều là do cái tên Lâm Đạm khốn nạn này kích thích cậu ta tiết ra adrenalin mới có thể như thế.
Tác giả có lời muốn nói: Có lẽ bạn học Giang Trúc Tâm chỉ có ở trước mặt Tần Phú Hữu mới là thuộc tính thụ thôi..