Hào Môn Sủng Hôn

Đường Huyền cũng không phải là người thích tán nhảm sau lưng người khác, nói xong lời này rồi cũng không nói gì nữa. Sở Nghiễm Ngọc có lòng muốn hỏi lại, nhưng lại cảm thấy có vẻ không đúng lắm, mọi người đều là đàn ông cả, có quá khứ gì đó cũng là chuyện bình thường, nếu như y để ý quá, sẽ tỏ ra vô cùng không đàn ông...

Tuy trong lòng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tới lúc y nhìn về phía Tư Thần vẫn cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu! Cũng không biết mối tình đầu kia đẹp như tiên tới mức nào, mà ngay cả học hành cũng bỏ bê cho được, thật đúng là vô dụng! Sở đại thiếu càng nghĩ càng khinh bỉ, thuận tiện hạ thấp phẩm vị của anh đi một chút, cái thời mấy tên nhóc con còn đang là học sinh thích xem mấy thứ đen tối vớ vẩn kia, có thể đẹp như tiên mới là lạ đấy!

Tư Thần đun nước, khi bưng về còn cố ý cho thêm mật ong vào, quay đầu thấy y đang cười như không cười nhìn mình, cảm thấy hình như có chuyện không lành một cách khó giải thích, anh liền theo thói quen đưa mắt nhìn Đường Huyền một cái, Đường Huyền lại ném về cho anh một ánh mắt cố lên, rồi không nói gì nữa.

"Sao vậy?" Tư Thần đặt cốc nước vào trong tay y, thuận tiện nghĩ lại một số chuyện vừa rồi, không phải là mình làm chuyện gì không đúng đấy chứ?

"Không có gì." Sở Nghiễm Ngọc nhận cốc nước, uống một ngụm, Tư Thần có vẻ là loại người rất "cứng", là kiểu đàn ông có phần lạnh nhạt không hiểu rõ phong tình, tựa như không hề dính dáng tí nào với mấy thứ tình cảm này, thế nhưng Sở Nghiễm Ngọc biết thực ra trên phương diện này, anh lại vô cùng tỉ mỉ, nước đun rồi để nguội lại cho vừa ấm mới bưng đến, không nóng quá, uống vào miệng chính là nhiệt độ rất phù hợp.

Trực giác của Tư Thần mạnh, thấy y như vậy liền cảm thấy nhất định đã có chuyện, nhưng Nghiễm Ngọc không nói, anh cũng chỉ có thể cảm thấy gấp.

"Đứng đây làm gì, mau đi làm việc đi." Sở Nghiễm Ngọc hếch cằm ra hiệu với anh, nhìn cái tên này đứng trước mặt, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn, cũng không biết mối tình đầu kia của anh có phải là cũng đã được anh chăm sóc cho như vậy rồi hay không, hay là nên nói, anh biết chăm sóc người khác như vậy, chính là do được mối tình đầu kia dạy dỗ cho?

Tay cầm cốc nước của Sở Nghiễm Ngọc càng chặt thêm, càng thêm không vui.

Đường Huyền căng lều xong, liền kiểm tra xung quanh một chút, còn rắc chút bột phấn lên, để tối đến sẽ không có quá nhiều ruồi muỗi chuột bọ rắn rết bò tới.

Kim điêu bay xung quanh trên không một vòng, cái mỏ sắc nhọn đã ngậm một con gà rừng, ném bịch một phát xuống ngay bên cạnh chân Tư Thần, con gà rừng kia còn sống, rơi xuống đất liền vội vàng bay nhảy náo loạn, kêu to lên mãi.

"Mang đến cho các ngươi ăn." Kim điêu nói một tiếng với Sở Nghiễm Ngọc rồi bay đi xa.

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, chuyển lại lời này cho Tư Thần.

Tư Thần đã có phần không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, tính anh nhạy cảm, trong nhà có rất nhiều việc nhỏ thực ra anh đều biết cả, mà đặc biệt là những chuyện có liên quan tới Sở Nghiễm Ngọc, thì đều không thể thoát khỏi đôi mắt anh, muốn không phát hiện ra chuyện động vật trong nhà đều có vấn đề thì cũng hơi khó. Đường Huyền cũng đã từng thấy đại bàng hay ưng - mấy loài chim mang đồ ăn về cho chủ nhân rồi, nhưng đều phải qua một thời gian dài huấn luyện nghiêm ngặt mới luyện ra được, loài chim hoang dại hoàn toàn chưa từng được huấn luyện lại biết mang đồ ăn về cho con người thế này hắn chưa gặp bao giờ, khi nhìn về phía kim điêu kia, trong mắt hắn tràn ngập ý tán thưởng, "Kim điêu này thật có linh tính, không biết là cậu gặp được nó ở đâu vậy."

Trong lời này của hắn còn mang theo chút thăm dò, Sở Nghiễm Ngọc nghe được lại chỉ cười, nói: "Đúng là rất có linh tính, có điều tôi cũng chỉ vừa mới quen nó thôi, nó cũng chỉ ở tạm trong nhà tôi, là do một người bạn giới thiệu."

Đường Huyền hiểu y không có ý nói tiếp nữa, liền thức thời không hỏi lại, giúp Tư Thần xử lý con gà rừng kia, Tư Thần còn đi vào rừng tìm chút nấm dại, mùa này không có nhiều nấm dại, nhưng bởi có kinh nghiệm nên vẫn có thể tìm được một chút.

Sở Nghiễm Ngọc chưa thấy mấy thứ này bao giờ, cảm thấy hơi hứng thú, thấy Tư Thần hái về được một túi, lại gần nhìn, tiện học Tư Thần cách nhận biết mấy giống nấm này.

Đường Huyền đã xách con gà rừng sang bên cạnh cắt tiết, rồi lại xách về dùng nước sôi để vặt lông, Sở Nghiễm Ngọc nhất thời ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc, cảm thấy dạ dày cuộn lên, buồn nôn kinh khủng, nhanh chóng che miệng tránh sang một bên.

"Sao vậy? Không thoải mái à?" Tư Thần thấy sắc mặt y trắng toát, sợ hết hồn.

Sở Nghiễm Ngọc khó chịu khoát tay áo với anh một cái, y không cố tình tỏ ra lập dị nhưng phản ứng của cơ thể y không thể nào khống chế nổi, cảm giác toàn bộ dạ dày đều bị lộn ngược lên, vừa nói liền muốn nôn ra ngoài.

Tư Thần sốt ruột, lại không biết nên làm gì, thấy y buồn nôn, nhanh chóng vỗ vỗ lưng y, lại cầm cốc nước mật ong y chưa uống hết đưa cho y uống, để y dễ chịu hơn một chút.

Đường Huyền cũng không hiểu y bị làm sao, chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, biết y không phải là cố ý, liền cầm con gà đi ra xa một chút, miễn cho y ngửi thấy mùi lại càng khó chịu.

Sở Nghiễm Ngọc uống hai ngụm nước cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, nhưng sắc mặt vẫn rất trắng, trong dạ dày nước chua trào lên, được Tư Thần dìu vào trong lều ngồi.

"Nghỉ một lúc đi, chờ cơm chín rồi anh sẽ gọi em." Tư Thần lại lấy một cái khăn ra lau mồ hôi lạnh trên trán cho y, xoa xoa đầu y.

Sở Nghiễm Ngọc có phần vô lực gật đầu, trải qua chuyện vừa xảy ra, bây giờ một chút khẩu vị y cũng không có.

Quả nhiên chờ tới khi hai người kia nấu xong cơm tối, Sở Nghiễm Ngọc nhìn món canh gà mới nấu tươi ngon kia lại căn bản không hề muốn ăn, còn muốn nôn ra. Trong lòng Tư Thần cực kì sốt ruột, anh nghĩ tới phản ứng trong thời gian gần đây của Sở Nghiễm Ngọc, nhất thời trong bàn tay thấy lạnh lẽo, chỉ lo cơ thể Sở Nghiễm Ngọc thực sự không tra ra được bệnh gì.

Đường Huyền bình tĩnh hơn anh rất nhiều, hỏi: "Cậu có muốn ăn chút hoa quả gì không? Có thể là do bị say nắng, ăn rồi nằm xuống ngủ một lúc đi."

Hắn nói xong, cả hai mới kịp phản ứng lại, nhất thời đều cảm thấy có khả năng là say nắng thật, Tư Thần vội lấy túi hoa quả đã mua dưới chân núi ra, để Sở Nghiễm Ngọc lấy ra ăn một chút.

"Quả này có thể sẽ khá chua đấy." Tư Thần thấy y chọn mấy quả cà chua bi thì lập tức nhắc y một câu, anh vẫn rất hiểu sở thích của vợ mình, biết y thực ra rất thích ăn đồ ngọt, cực kì ghét đồ chua, thế nên mỗi lần ăn đồ ngọt xong đều phải uống nước thật nhanh, chỉ sợ chờ một lúc sau trong miệng sẽ chuyển thành vị chua.

"Tôi ăn thử một quả xem." Sở Nghiễm Ngọc chỉ là tự dưng cảm thấy rất muốn ăn, lúc này đã gỡ màng bọc thực phẩm xuống, cầm một quả cà chua bi ra muốn cho vào miệng.

"Chờ chút, phải rửa trước đã." Tư Thần nhanh tay cầm đồ đi, Sở thiếu gia từ nhỏ tới lớn đã quen được người hầu hạ, tới tận giờ cũng chưa từng chủ động rửa hoa quả các loại, căn bản không có khái niệm, hoặc có thể là bởi quá thèm không thể chờ thêm đã muốn ăn, nói chung là căn bản không hề nhớ tới chuyện phải rửa hoa quả, thế nhưng đồ mua ở bên ngoài, sao có thể trực tiếp cho vào trong miệng được, Tư Thần cảm thấy thật là bất đắc dĩ.

Sở Nghiễm Ngọc đành phải ngồi đó tha thiết mong chờ, Tư Thần rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho y một quả ăn thử, chỉ sợ y cảm thấy quá chua, còn chuẩn bị sẵn một cốc nước để bên cạnh, chăm sóc vô cùng chu đáo cẩn thận.

Đường Huyền ngồi cạnh cũng không cảm thấy có gì lạ, hắn chăm sóc em trai mình cũng không khác gì hai người này cho lắm, đều là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ, cứ như thể người ta không có mình thì sẽ không thể nào sống nổi vậy.

Cà chua bi vừa tròn lại nhỏ, màu đỏ tươi, Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được mà nuốt nước miếng, cầm một quả lên trực tiếp nhét vào miệng, y chưa từng cảm thấy thèm thứ gì như thế, ngay cả lễ nghi tao nhã gì gì đó bình thường cũng bị vứt hết sang một bên, chỉ muốn ăn mà thôi.

Tư Thần rất lo, chỉ sợ y ăn chua sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn, cầm cốc nước chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể đưa cho y uống.

"Ăn ngon." Sở Nghiễm Ngọc ăn tới nheo cả hai mắt lại, đôi mắt vốn có chút hẹp dài sắc bén, khi nheo lại trông lại càng thêm ranh mãnh vài phần, tựa như đang quyết định một vấn đề làm ăn vô cùng quan trọng, mà trong miệng lại bật ra lời nói hoàn toàn trái ngược, Tư Thần chỉ thấy - vợ mình thật đúng là quá đáng yêu!

Bên này hai người một người rửa một người ăn, ăn ý vô cùng. Đường Huyền thấy họ có vẻ cũng sẽ chưa ăn cơm ngay, đành ngồi một bên ăn một mình.

Có điều cà chua bi dù có ngon hơn thì Sở Nghiễm Ngọc ăn xong vài quả cũng sẽ không muốn ăn nữa, dù sao cũng là đồ chua, ăn vào miệng thấy sảng khoái nhưng lại rất hại cho cái dạ dày rỗng của y. Tư Thần sợ y đói bụng, muốn múc cho y một bát canh gà nhưng Sở Nghiễm Ngọc bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi thịt là đã muốn nôn, Tư Thần hết cách, đành phải nấu một bát cháo, sau đó lại dùng cà chua bi còn sót lại xào lên cho y, cuối cùng cũng có thể cho y ăn được.

Cuối cùng cũng ăn tối xong, trời đã hoàn toàn tối sầm lại, Đường Huyền gọi điện thoại cho Đường Viêm xong, chắc chắn họ đã vào trong nội thành ở lại trong khách sạn rồi mới yên tâm.

Đêm trên núi rất lạnh, sương cũng dày, Tư Thần sợ Sở Nghiễm Ngọc bị cảm lạnh, cả tối đều ôm lấy y thật chặt.

Sở Nghiễm Ngọc đêm ngủ nằm mơ thấy ác mộng, ngủ mơ màng, giấc mộng này mờ mịt chẳng rõ ràng, cuối cùng y vẫn bị giấc mơ kia dọa cho tỉnh.

"Sao vậy? Cảm thấy không thoải mái?" Hai người Tư Thần đã dậy sớm làm bữa sáng, bỗng nghe thấy tiếng y ngồi dậy, liền đi tới chỗ y thật nhanh.

Sở Nghiễm Ngọc lau mồ hôi vã ra trên trán, lắc đầu với anh, "Không sao đâu, chỉ là nằm mơ thôi." Nội dung giấc mơ kia y không nhớ rõ lắm, nhưng cảm thấy thật sự rất dọa người, cũng không phải là do quá khủng bố, chỉ là cảm thấy đáng sợ một cách khó giải thích, cũng không thể nói rõ ràng là cảm giác như thế nào.

Tư Thần nghe y nói bị ác mộng dọa sợ, liền cong cong khóe miệng, cảm thấy vợ mình lại càng đáng yêu hơn, "Dậy đi thôi, ăn sáng, chúng ta cũng nên xuất phát rồi."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, đi từ trong lều ra, nhìn thấy mặt trời từ đỉnh núi đối diện nhô lên, ánh sáng vàng óng chảy khắp quang cảnh, như một tấm vải mềm mại phấp phới nơi chân trời, thực sự rất đẹp.

Buổi sáng mọi người cùng ăn cháo, Sở Nghiễm Ngọc cuối cùng cũng có thể tạm coi như là không thấy buồn nôn nữa, dọn xong đồ, mọi người một lần nữa xuất phát, đi xuống ngọn núi này.

Ngọn núi họ đang đi tới này cây cối còn cao hơn ở ngọn núi trước, hơn nữa trên cây còn có vô số dây leo, tán cây dày rộng như một cái ô lớn, che đi ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu xuống từng tia nhỏ xíu qua từng kẽ hở, làm cho người ta có cảm giác như đang bước chân vào khu rừng nguyên thủy vậy.

Bởi đã sớm biết nơi này có rất nhiều khỉ nên dọc đường cả ba người đều rất đề phòng, kim điêu bay trên cao, thỉnh thoảng cũng sẽ cất tiếng dẫn đường cho họ.

Dọc đường đi Tư Thần đều nắm chặt lấy tay của Sở Nghiễm Ngọc, Đường Huyền thì đi phía trước dẫn đường.

Ba người đi được mấy tiếng, không gặp phải thứ gì nhưng cũng không có ai dám thả lỏng.

Đường Huyền bỗng dừng chân, nhẹ giọng nói: "Đến rồi."

Hắn vừa dứt lời, quả nhiên nghe thấy trên đầu có vài tiếng loạt xoạt khe khẽ, Sở Nghiễm Ngọc đột nhiên cảm thấy sau gáy có một trận gió lướt qua, y theo phản xạ nắm thật chặt lấy tay của Tư Thần.

Lập tức, Tư Thần ôm lấy vai y, đột nhiên, anh xoay người lại, đôi chân dài quét về phía sau như một sợi roi dài, chỉ nghe thấy tiếng một con khỉ thét to một tiếng, lập tức bị đá ra ngoài, đập vào một thân cây cách đó không xa.

Trong rừng cây lập tức vang lên tiếng khẹc khẹc, lập tức, trên những cành cây trên đầu đều lào xào chuyển động, mấy chục con khỉ xông ra, như thể hành động vừa rồi của Tư Thần đã chọc giận chúng vậy.

Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy tiếng kêu đó chỉ cảm thấy nổi cả da gà, Tư Thần kéo y chạy về một phía, thấp giọng hét: "Chạy!"

Sở Nghiễm Ngọc chỉ có thể di chuyển hai chân mình một cách bị động, hướng về phía trước, y đã tự giác dùng toàn bộ sức lực, nhưng đáng tiếc là động tác của lũ khỉ kia lại càng nhanh hơn, từng con nắm lấy dây leo, đột nhiên quăng mình qua lại trên không trung, tốc độ nhanh hơn họ rất nhiều.

"Ối." Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy ba lô mình đeo trên lưng bị bọn khỉ nắm lấy, suýt chút nữa y đã bị ngã xuống đất.

Tư Thần tuy rằng cũng đang chạy trốn thật nhanh, nhưng anh vẫn luôn phân lực chú ý ra để để ý tới Sở Nghiễm Ngọc, lúc này anh lập tức xoay người lại, quét cây gậy anh vẫn luôn cầm trong tay về phía sau, lại một lần nữa quét cho con khỉ kia bay ra ngoài.

Vậy mà lúc này những con khỉ kia đã sắp bao vây lấy họ, lũ khỉ ập về phía họ cùng một lúc, Đường Huyền bên kia cũng gặp phải tình huống tương tự, hắn bị bức tới không thể không dừng chân, nhưng vẫn hét lớn về phía họ: "Không được, không thể hao tổn sức lực với chúng thế này mãi được nữa, để Nghiễm Ngọc đi trước!"

Tư Thần cũng cảm thấy hợp lý, trong ba người thì Sở Nghiễm Ngọc có giá trị vũ lực thấp nhất, họ bị bọn khỉ này vây đánh, vốn hai quyền đã khó địch lại với bốn tay, căn bản không thể để ý tới y được.

"Đưa ba lô đây cho anh." Tư Thần vỗ vỗ vai y, vừa nói vừa trực tiếp lấy ba lô trên lưng y xuống.

Sở Nghiễm Ngọc bị anh kéo lại về phía sau, đã thấy anh mở ba lô ra, lấy ra mấy quả chuối, ném thật mạnh lên không trung về phía sau, lũ khỉ dù sao cũng vẫn là động vật, lực chú ý lập tức bị mấy quả chuối tiêu này thu hút, nhất thời kêu khẹc khẹc cùng lao tới.

"Em đi trước đi, bọn anh cắt đuôi được chúng rồi sẽ đuổi theo sau." Áp lực bên này của họ tạm thời được giảm đi, Tư Thần đưa tay vuốt khuôn mặt y, đẩy y về phía trước.

Sở Nghiễm Ngọc cũng hiểu mình ở lại đây chỉ có thể cản trở họ, nhưng cảm giác bị đẩy ra này cũng không tốt gì, chỉ có thể vừa quay đầu lại vừa tiếp tục chạy về phía trước theo hướng kim điêu chỉ dẫn.

Chuối tiêu ném đi có giới hạn, lũ khỉ không cướp được chuối lập tức muốn chạy nhào về phía Sở Nghiễm Ngọc đang chạy đi. Tư Thần phẫn nộ quát lên một tiếng, lập tức ném một quả khác về phía chúng. Lũ khỉ kia lập tức bỏ qua cho y, lại một lần nữa tranh giành lấy hoa quả.

Còn có vài con rất giảo hoạt, thấy Tư Thần móc hoa quả ra từ ba lô trên lưng, thì lập tức đổi mục tiêu thành theo dõi ba lô trên lưng anh...

Sở Nghiễm Ngọc đã chạy đi rất xa, lũ khỉ cũng không đuổi theo, trong lòng y vô cùng lo cho hai người Tư Thần, không khỏi quay đầu lại đưa mắt nhìn, nhưng cây cối rậm rạp, đã không còn thấy bóng dáng họ đâu, Sở Nghiễm Ngọc thở dài, cuối cùng quyết định đi tới ngọn núi phía trước chờ họ.

Quãng đường tiếp đó không còn bàn tay Tư Thần nắm lấy mình như trước kia, trên đường cành khô lá úa lại nhiều, đối với Sở Nghiễm Ngọc ít khi leo núi mà nói, quả thực đúng là đang phải khiêu chiến với thử thách cực kì gian khổ, y mới đi được một đoạn đường không dài bao nhiêu đã ngã tới tận mấy lần trên sườn núi, làm cho trên người dính đầy lá khô, bùn đất, hai tay cũng đầy vết xước, Sở thiếu gia chưa từng có lúc nào phải chật vật như vậy.

Thực ra chuyện này đối với y vẫn chưa phải là gian nan nhất, đau khổ nhất chính là trong khu rừng lớn như vậy, bỗng chỉ còn lại một mình y tồn tại, cảm giác cô độc này làm cho y cảm thấy đau lòng một cách kì lạ, đột nhiên y thật sự rất nhớ Tư Thần.

Trước kia tuy rằng đã phải trải qua chuyện thân thế lên voi xuống chó nhưng bởi Tư Thần rất nhanh đã đến bên cạnh y, luôn ở bên an ủi, chăm sóc cho y, tỉ mỉ lại chu đáo, dịu dàng như một dòng nước nhỏ róc rách bao bọc lấy sinh mệnh của y, nên gần như y không có quá nhiều thời gian để cảm nhận cảm giác cô độc như đã bị cả thế giới vứt bỏ kia, bây giờ đột nhiên chỉ còn lại một mình ở nơi hoang dã, cảm giác cô độc kia nhất thời bao trùm lấy cả không gian, tập kích lấy y, y đột nhiên cảm thấy có phần không thể nào chống đỡ nổi, rất nhớ Tư Thần, muốn anh trở lại thật nhanh về bên cạnh mình.

Có kim điêu dẫn đường ở phía trước, y không đến nỗi lạc đường trong rừng, một mình đi trong hai tiếng, không ngờ cũng có thể đi ra khỏi khu rừng này, cuối cùng cũng nhìn thấy núi Hoa Quỳnh trong truyền thuyết.

Núi Hoa Quỳnh tạo cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt so với những ngọn núi xung quanh, đó là một ngọn núi đẹp tuyệt trần, nhưng nhìn lại càng có vẻ khó leo lên hơn.

Khi Sở Nghiễm Ngọc đến dưới chân núi, đã mệt tới vã mồ hôi đầy người, hai chân tê nhũn, hơn nữa y còn cảm thấy bụng mình như trướng đầy lên, y còn tưởng là hai ngày nay do mình ăn nhiều nên mới thấy không thoải mái.

Nơi giao nhau của hai ngọn núi không có cây to che mất, kim điêu mới từ trên trời cao hạ xuống, đậu trên một nhánh cây bên cạnh y, nói với y: "Nhìn ngươi có vẻ không được ổn lắm, ở lại đây nghỉ ngơi một chút đã?"

Sở Nghiễm Ngọc cũng cảm thấy có lẽ mình đã có biểu hiện giống con gà nhép quá mức rồi, chỉ mới một mình đi đường núi hai tiếng mà kim điêu đã cảm thấy sức khỏe của y quá kém cỏi, gật đầu cười nói: "Vậy ta nghỉ ngơi một chút, xem ra khi về phải rèn luyện sức khỏe thật tốt, quá yếu rồi."

Kim điêu nghiêng đầu tỉ mỉ đưa mắt nhìn y, nói: "Thêm một thời gian ngắn đã, mệt quá cũng không tiện cho nó."

Sở Nghiễm Ngọc không nghe rõ, "Cái gì? Không tốt cho ai cơ? Ngươi đang nói tới ai?"

Kim điêu không nói gì nữa, giương cánh bay lên, lại nói: "Ta tìm cho ngươi thứ gì ăn."

Sở Nghiễm Ngọc chỉ nghĩ là mình nghe nhầm, cũng không truy hỏi nữa, gật đầu với nó, "Cảm ơn."

Kim điêu bay đi thật nhanh.

Sở Nghiễm Ngọc dựa vào vách núi nghỉ một lát, nghe thấy tiếng bước chân từ trong rừng, trong lòng y vui vẻ, tưởng là mấy người Tư Thần đã quay lại, nhanh chóng quay đầu nhìn sang, trong lòng là sự vui vẻ và mong chờ làm cho ngay cả y cũng phải bất ngờ.

Nhưng chờ tới khi y nhìn thấy rõ người đang đi ra từ trong rừng cây, thì sự vui sướng trong lòng đã lập tức như bị ném xuống dưới vách núi, cảm giác hụt hẫng ấy thực sự quá mãnh liệt, làm cho y muốn phát hỏa.

Người tới cũng không phải là người y quen, mà là một người mặc đồ đạo sĩ cổ trang, trên lưng đeo một thanh kiếm. Nếu là trước đây khi nhìn thấy một người như thế, Sở Nghiễm Ngọc sẽ trực tiếp cho rằng gã là một tên lừa đảo, nhưng lúc này y lại không kìm được phải cau mày, y nhớ ra kim điêu cũng là yêu tu, không biết đạo sĩ này có thể gây ra bất lợi gì cho kim điêu hay không.

Trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng thực ra cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đạo sĩ kia khi nhìn thấy y cũng lập tức cau mày, có điều có lẽ là do cảm thấy y chỉ là người bình thường, nên cũng không làm khó gì, chỉ là ánh mắt đó thực sự làm cho người ta thấy khó chịu, cao cao tại thượng, nhìn người ta như một con giun con dế.

Sở Nghiễm Ngọc mới vừa rồi còn đang khó chịu vì người tới không phải là Tư Thần, nhưng vẫn luôn kiềm chế không giận cá chém thớt với người khác, bây giờ lại thấy được ánh mắt kia của gã, lập tức không thể trưng ra sắc mặt tốt với gã, cũng chẳng buồn nhìn.

Đạo sĩ kia ngược lại lại là người mở lời trước, "Vị thí chủ này sao lại ở đây?"

Giọng điệu này cũng vô cùng chua ngoa, như đang nói đây không phải là nơi mà người bình thường có tư cách được đến, Sở Nghiễm Ngọc nhất thời cười lạnh, "Tại sao tôi lại không thể ở đây? Dãy núi này là nhà của ông à? Hay là do mấy kẻ đạo sĩ các ông mua lại?"

Đạo sĩ bị sự không khách khí của y làm cho nghẹn cả họng, nhíu mày, dùng ngữ khí không tốt mà nói: "Ta khuyên thí chủ vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi thì hơn, ở đây không phải là nơi mà người bình thường các người nên đến đâu, đừng để tới lúc đó xảy ra kết cục ngay cả xương cũng không còn, lại trách bản đạo sĩ không nhắc nhở."

"Vậy tôi cũng khuyên ông mau mau rời khỏi đây đi, nói không chừng ngày mai tôi liền mua dãy núi này, lại lập một tấm bia, viết cấm đạo sĩ thối lên núi." Sở thiếu gia chưa bao giờ sợ phải đấu võ mồm với người khác, huống chi bây giờ tâm tình y đang cực kì không tốt.

Đạo sĩ bị y chọc tức tới nhíu cả mày, gã hất tay áo cả giận nói: "Quả thực không nói lí lẽ! Ngu xuẩn! Cứ chờ tới lúc ngươi phải ăn vị đắng thì mới biết lợi hại!"

Sở Nghiễm Ngọc cũng không thèm chú ý tới gã, nghĩ thầm sao mấy người Tư Thần còn chưa tới, lại mong kim điêu đừng về nhanh quá, miễn cho gặp phải lão đạo sĩ này, lại chuốc lấy phiền phức.

Nhưng hiện thực cũng không như y mong đợi, mấy người Tư Thần chưa có dấu hiệu trở về, mà kim điêu thì lại rất nhanh đã bay trở lại, Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy tiếng nó đập cánh đã cảm thấy việc đã hỏng mất rồi. Đạo sĩ phản ứng lại càng nhanh hơn, lập tức đã thấy được kim điêu, hai mắt gã bỗng sáng ngời, nói: "Yêu tu?! Xem ra hôm nay bản đạo có được thu hoạch không nhỏ rồi đây!"

Sở Nghiễm Ngọc thấy mục tiêu của gã ta quả đúng là kim điêu thì lập tức đứng dậy quát: "Dừng tay, đây là kim điêu của tôi, nếu ông dám động tới một cái lông chim của nó thì tôi tuyệt sẽ để cho ông sống không bằng chết!"

"Ngươi thì là cái thá gì cơ chứ!" Đạo sĩ phẫn nộ lườm y một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn kim điêu, đột nhiên nhìn về phía cả hai, miệng thì cười lạnh nói, "Lại còn cấu kết xằng bậy với yêu tu, vậy ngươi chắc chắn cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì đây, xem ra hôm nay bản đạo nhất định phải vì dân trừ hại!"

Sở Nghiễm Ngọc trong lòng mắng chửi linh tinh, lại sợ kim điêu chịu thiệt, nhanh chóng chạy tới trước mặt gã kia, lại hét lên thật to với kim điêu: "Đừng bay xuống, mau trốn đi!"

Kim điêu rất thông minh, nó thấy được đạo sĩ kia thì lập tức giương cánh lên bay thật cao lên trên không trung, nó có thể bay tới độ cao một nghìn mét cách mặt đất, trừ phi đạo sĩ kia thực sự có bản lĩnh thì bằng không muốn làm nó bị thương cũng không hề dễ dàng.

Đạo sĩ kia hiển nhiên không có đủ bản lĩnh, thấy kim điêu đã bay thật cao trên không trung, trong lòng thầm hận thù không thôi, chớp mắt một cái, gã ngay lập tức đã tập trung lực chú ý vào Sở Nghiễm Ngọc, giơ tay rút kiếm nhằm về phía cổ y, rõ ràng là muốn bắt y làm con tin, uy hiếp yêu tu kia!

Sở Nghiễm Ngọc sao có thể không nhìn ra được ý đồ của gã, thầm mắng một tiếng vô liêm sỉ, chân y theo phản xạ lùi về sau một bước, đang nghĩ nên đối phó thế nào với gã đạo sĩ thối này thì lại nghe thấy có một âm thanh vang lên, một hòn đá bay vút tới, lập tức làm cho kiếm của đạo sĩ lệch sang một bên, gãy thành hai đoạn.

"Nghiễm Ngọc!" Tư Thần hét một tiếng, nhanh chóng vọt ra khỏi rừng cây, như mũi tên rời khỏi cung, vọt tới cạnh Sở Nghiễm Ngọc, che y sau lưng mình, căm tức nhìn đạo sĩ kia, lạnh giọng nói, "Ông muốn làm gì?!"

Lúc này Đường Huyền cũng chạy từ trong rừng ra, khi thấy đạo sĩ cũng lập tức nhíu mày, đi tới cạnh Tư Thần.

Một chọi ba, đối phương còn có một con yêu tu kim điêu, đạo sĩ vẫn còn có chút mắt nhìn, thấy Tư Thần và Đường Huyền có vẻ cũng không dễ chọc vào, đành cả giận hừ một tiếng, nhấc kiếm trực tiếp xoay người đi khỏi.

Tư Thần cũng không đuổi theo, mà nhanh chóng xoay người lại kéo Sở Nghiễm Ngọc tới kiểm tra trên dưới một hồi, chắc chắn trên người y không có vết thương lớn nghiêm trọng gì mới thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại phủi lá cây dính trên người y, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vừa xảy ra vậy, em có bị thương không?" Giọng nói kia đúng là khác một trời một vực với vẻ mặt dùng khi đối diện với đạo sĩ vừa rồi.

Mặc dù mới chỉ xa nhau có hai tiếng, nhưng lúc này Sở Nghiễm Ngọc nhìn thấy khuôn mặt của Tư Thần, lại cảm thấy hai người như đã xa nhau rất lâu rồi, trong lòng xúc động một hồi, lại đưa tay vỗ vỗ mặt anh, lặng lẽ sờ soạng một chút, lại cười nói: "Không bị thương, hai người sao giờ mới tới?"

Tư Thần thấy y cười, cũng cười theo, "Không bị thương là tốt rồi, mấy con khỉ kia thật khó cắt đuôi, phải tốn chút hơi sức."

Lúc này kim điêu đã bay về, đậu bên cạnh, trong miệng còn ngậm một chùm hoa quả, là để cho Sở Nghiễm Ngọc ăn.

Tư Thần lại hỏi vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra, Sở Nghiễm Ngọc kể lại kĩ càng cho họ nghe.

Đường Huyền đứng cạnh bỗng nói: "Vị đạo sĩ kia họ Lý." Sau đó lại nhìn Tư Thần nói, "Có chút quan hệ với nhà họ Vưu."

Tư Thần hơi nhướng mày, "Nhà họ Vưu?"

Đường Huyền gật đầu, vẻ mặt của cả hai đều trở nên nghiêm trọng.

Sở Nghiễm Ngọc không biết nhà họ Vưu mà hai người họ nói tới là ai, nhưng có vẻ rất nghiêm trọng nên cũng không xen vào, mà đi tới chỗ kim điêu lấy hoa quả ra khỏi miệng nó, cười nói với kim điêu: "Cám ơn ngươi."

Kim điêu đáp lại: "Cũng cám ơn ngươi, đạo sĩ kia không phải là người tốt đâu, ngươi phải cẩn thận đấy."

"Ta biết rồi, ngươi theo sát chúng ta một chút, tránh cho gã làm ngươi bị thương."

"Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui