Hào Môn Sủng Hôn

Sau một ngày giằng co mưa dầm, sắc trời cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.

Nắng ấm đầu mùa đông chiếu lên người hết sức thoải mái, Bạch Hạc lấy mấy tửu quả do Sở Nghiễm Ngọc hái ra, lại lấy rất nhiều nước suối Hoa Quỳnh, bắt đầu chuẩn bị chế ra Thần Tiên Nhưỡng.

Thần Tiên Nhưỡng lần trước chỉ ủ được ba bình, tất cả những người đàn ông đã thử nó không ai không si mê, ngay cả Lộ Hồng Vũ được nếm thử một chén cũng vậy.

Lúc này cậu đang chịu khó giúp Bạch Hạc đại nhân ủ rượu, lương thực mới thu hoạch trong nông trường rất dồi dào, cậu còn cố ý chọn những nguyên liệu tốt nhất, dùng để ủ rượu. Bạch Hạc đại nhân nói, lần này rượu ủ ra cũng sẽ cho cậu một bình nhỏ. Lộ Hồng Vũ nhớ đến hương rượu thuần kia, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười.

Khí trời chuyển biến tốt, Sở Nghiễm Ngọc dẫn Hoa Nhuận Trạch đi một vòng tham quan nông trường trên núi, dẫn ông xem một năm nay mình đã bận rộn làm những gì.

Hoa Nhuận Trạch đi xung quanh một lần, nông trường đã được chỉnh lí tới vô cùng tốt, mặc dù bây giờ là đầu đông, lương thực đều đã được thu hoạch hết nhưng vẫn có thể nhìn thấy những con dê, bò mập mạp được nuôi cách đó không xa, ông cười nói: "Nơi này của con đúng là không tệ, có thường có người tới chơi không?"

"Dạ có, trước kia mấy người ông Đường có từng đến, mấy người bạn ở kinh thành cũng đã đến chơi." Trong tay Sở Nghiễm Ngọc còn bế Tư Cầu Cầu, chỉ là bây giờ khí trời tuy trời quang mây tạnh nhưng thỉnh thoảng có gió thổi tới vẫn rất lạnh, Tư Cầu Cầu toàn thân đều bị ba bọc kín như kén tằm, bé con cũng rất ngoan, vùi trong lòng ba chơi ngón tay, thỉnh thoảng lại phun bong bóng, rất nghe lời.

Hoa Nhuận Trạch lẳng lặng nghe y kể những chuyện đã xảy ra trong một năm này, nghĩ tới chuyện y thế mà lại không phải là con trai của chị mình, mấy người Sở Gia Đức quay đầu liền gả y luôn cho người khác, thái độ thật khiến cho người thất vọng, ông vỗ vỗ vai y, "Vất vả cho con rồi."

Sở Nghiễm Ngọc cười lắc đầu, tuy bây giờ hai người đã không còn quan hệ cậu cháu ruột nhưng Hoa Nhuận Trạch vẫn chưa từng xa lánh y, sau khi về nước còn liên lạc với y đầu tiên, còn bằng lòng tới nhà y ở, điều này làm cho trong lòng Sở Nghiễm Ngọc thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Ban đầu cậu đã định về nhưng tiếc là còn có chuyện ngáng chân." Hoa Nhuận Trạch cảm khái những chuyện đã xảy ra với người cháu này, y cũng mới chỉ hai mươi mấy, là cái tuổi nếu ở gia đình khác vẫn còn dựa vào mẹ cha, nếu là người bình thường, có khi còn gây ra chuyện gì đó, thế mà Sở Nghiễm Ngọc lại rất khéo léo, vô cùng bình tĩnh tiếp nhận sắp xếp của cha. Hoa Nhuận Trạch thở dài trong lòng một tiếng, sợ là đứa nhỏ này lúc đó vẫn còn nể tình cha con của Sở Gia Đức? Hoa Nhuận Trạch lại càng thương cho đứa cháu này, ông mới chỉ là cậu, nhìn y nhiều năm như vậy còn có tình cảm, tim của Sở Gia Đức chẳng lẽ làm bằng đá hay sao?

"Cậu đừng lo, giờ con đã hoàn toàn thoát ra khỏi chuyện này rồi, giờ con có con trai, còn có Tư Thần, rất tốt." Trước mặt Hoa Nhuận Trạch, Sở Nghiễm Ngọc không che giấu gì, y đúng là rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, trước kia làm đại thiếu gia họ Sở cũng là một loại nhân sinh, bây giờ cũng là một loại nhân sinh khác, chỉ có điều bên cạnh có người quý trọng muốn bảo vệ, đây là điều làm cho nhân sinh này càng trở nên có ý nghĩa.

Điều này thì Hoa Nhuận Trạch có thể nhìn ra được, trong biệt thự lớn khắp nơi đều có thể nhìn ra một gia đình ấm áp, đứa nhỏ Tư Thần kia thực sự không tệ, đối xử với Sở Nghiễm Ngọc vô cùng dịu dàng, săn sóc, hai người bây giờ còn có một đứa con, đúng là một gia đình khiến người ta hâm mộ.

"Sở tiên sinh, mọi người đã về rồi!" Lộ Hồng Vũ đúng lúc mang một bình rượu ra tẩy rửa sạch sẽ thêm lần nữa, quay đầu thấy họ tới, thì đã hô lên một tiếng với họ từ xa, trong giọng nói ngập tràn vui sướng.

"Khổ cực cho cậu rồi." Sở Nghiễm Ngọc phất phất tay với cậu.

"Không khổ cực, hì hì." Lộ Hồng Vũ gãi gãi đầu, ngây ngốc nói, "Bạch Hạc đại nhiên đồng ý cho tôi Thần Tiên Nhưỡng, rượu uống quả thực rất ngon!"

Sở Nghiễm Ngọc vỗ vỗ vai cậu, hai người cười nói vài câu, kể lại chuyện đã xảy ra trong nông trường thời gian này. Mà các loại lương thực cũng đã được thu hoạch toàn bộ, cất vào kho, chuồng dê bò cũng một lần nữa được gia cố, mua thêm vật liệu có thể giữ ấm, như vậy trong cả mùa đông, những động vật này cũng sẽ không sợ lạnh nữa.

Hoa Nhuận Trạch vốn cho rằng người trẻ tuổi này là công nhân Sở Nghiễm Ngọc thuê bên ngoài về, đến gần nhìn kĩ mới phát giác tướng mạo cậu bé này chỗ nào cũng thấy quen mắt, không khỏi ngẩn ra.

"Vậy tôi tiếp tục giúp đỡ Bạch Hạc đại nhân đây, có việc ngài cứ tìm tôi." Lộ Hồng Vũ kể lại xong chuyện đã xảy ra ở nông trường, phất tay với Sở Nghiễm Ngọc, nhanh chân chạy xa.

"Đứa nhỏ này?" Hoa Nhuận Trạch ngạc nhiên nhìn bóng dáng đã chạy đi xa của Lộ Hồng Vũ, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Nghiễm Ngọc, luôn cảm thấy tất cả những thứ này, thực sự có chút trùng hợp, tại sao lại có thể có một người hoàn toàn không liên quan trông giống hệt người chị đã mất sớm của ông như vậy chứ?

Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn cậu mình, Hoa Nhuận Trạch cau mày truy hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Ông không tin đây là trùng hợp.

Sở Nghiễm Ngọc trầm mặc một hồi, nói: "Hẳn là cậu cũng đã nhìn ra rồi, vậy con cũng không giấu cậu nữa, con không tin Sở Hạo kia là con của mẹ."

Hoa Nhuận Trạch kinh ngạc nhìn y, thật lâu sau mới lên tiếng: "Đứa nhỏ này có phải... là con của chị không?"

Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, trong ánh mắt có chút đau đớn, "Con cũng không biết có phải không nữa, mẹ đã qua đời nhiều năm, không để lại thứ gì cả, con cũng không thể nào làm giám định cho họ, vẫn chưa thể xác định được."

Hoa Nhuận Trạch bị biến cố này làm cho hơi bối rối, ông cũng không phải là kiên định cho rằng Sở Hạo nhất định là cháu ruột của mình, dù sao ông ngay cả Sở Hạo còn chưa thấy, ông không hề có bất kì cảm giác nào, nếu như lời Sở Nghiễm Ngọc nói là thật, vậy thì chắc chắn trong này có chuyện gì đó không muốn người khác biết bị che giấu.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Con nói thật cho cậu nghe." Hoa Nhuận Trạch trầm giọng nói.

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một chút rồi nói: "Thực ra cũng chỉ mới nghi ngờ mà thôi, dù sao Tiểu Lộ quá giống mẹ, mà Sở Hạo hoàn toàn không giống mẹ một chút nào cả, có thể là Sở... ba kiên định cho rằng Sở Hạo chính là đứa nhỏ mẹ sinh ra năm đó, con cho người tra xét, ngay cả Tư Thần cũng cho người đi tra, đều không có chứng cứ gì rõ ràng, thế nên tất cả mới chỉ là suy đoán mà thôi."

Hoa Nhuận Trạch trầm mặc, ông nhíu chặt mày, ấn tượng đối với người anh rể kia của ông không sâu, ấn tượng sâu nhất chính là có vẻ rất bận, ít khi có thời gian ở bên vợ con mình, có một ví dụ có thể giải thích được cái sự "rất bận" đó chính là chuyện con trai bị người bên cạnh bế nhầm, nhiều năm như vậy mới tra ra được chuyện, có thể thấy được năm đó ông ta không để ý nhiều tới chuyện vợ mình sinh con...

Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn ông, nghiêm túc nói: "Cậu nếu không tin lời con, cậu đi gặp Sở Hạo một lần là sẽ biết rốt cuộc con có nói thật hay không, Sở Hạo cũng sắp kết hôn rồi."

Hoa Nhuận Trạch cũng không phải là không tin Sở Nghiễm Ngọc, ông gật đầu đáp: "Cậu sẽ đi xem xem nó rốt cuộc là người thế nào." Cũng xem xem rốt cuộc Sở Gia Đức ở giữa đóng vai nào, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bởi không có chứng cứ xác thực để định luận chuyện này nên hai người ăn ý tạm thời bỏ qua không nhắc tới nữa.

Hai người đi một vòng trong nông trường, lại lấy ghế dựa từ nhà ăn ra ngồi trên sân cỏ bên ngoài tắm nắng. Đầu mùa đông, ánh mặt trời vẫn khiến cho người cảm thấy rất thoái mái, Sở Nghiễm Ngọc mở khăn choàng của Tư Cầu Cầu ra, để cho bé có chút không gian, không bị đè nén quá mức.

Tiểu Cầu Cầu cười với ba, nhét ngón tay vào trong miệng ba, bé nghĩ đầu ngón tay của mình ăn rất ngon, cũng muốn để ba nếm thử.

Sở Nghiễm Ngọc tỏ vẻ muốn cắn, Tư Cầu Cầu lập tức thu tay về, để ba cắn vào khoảng không, bản thân thì rất vui vẻ, cảm thấy chơi rất vui, thế là lại thăm dò thò tay tới, chờ ba tới cắn thì lại rút về, thấy ba cắn hụt thì cười khanh khách tới không dừng lại được.

Hoa Nhuận Trạch không nhịn được cảm khái trong lòng, đứa nhỏ này quá thông minh, nhìn không giống trẻ con bốn tháng, trông như đã sắp được một tuổi, có điều chiều cao của đứa nhóc này, nhìn cũng không giống như một tuổi.

Ông nhìn một hồi, không nhịn được cầm quyển sổ mang theo người ra, vẽ mấy bức tranh cho một lớn một nhỏ này.

Một lát sau, Lộ Hồng Vũ hộc tốc chạy tới cầm theo thứ gì đó, cũng không kịp nói chuyện với hai người đã chạy về phía trận pháp bên kia. Trong lòng Hoa Nhuận Trạch hoài nghi cậu có thể là con của chị mình, ánh mắt nhìn cậu theo phản xạ cũng thay đổi, bút trong tay hơi ngừng lại, cũng vẽ cho Lộ Hồng Vũ một bức tranh.

Trí nhớ của ông rất tốt, vẽ ra hình người không khác Lộ Hồng Vũ là bao, thoạt nhìn càng giống như chị của mình, chỉ là thỉnh thoảng mới lộ ra vài nét tương tự Sở Gia Đức.

Lộ Hồng Vũ sau khi đi một chuyến, có vẻ bên kia cũng đã hết bận mới mang một đầu đầy mồ hôi quay về, cười nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Sở tiên sinh, bên kia đã hết bận rồi, chờ thêm một thời gian nữa sẽ có rượu, Bạch đại nhân nói trước năm mới có thể có rượu uống."

"Lại đây nghỉ một chút đã, lau hết mồ hôi trên đầu đi, cẩn thận chút nữa lại bị cảm." Sở Nghiễm Ngọc chỉ vào chỗ trống bên cạnh, thanh niên này đúng là một đứa trẻ lớn, đặc biệt là sau khi sức khỏe của cha cậu chuyển biến tốt, thì càng lúc càng có sức sống hơn, Sở Nghiễm Ngọc gần như lúc nào cũng coi cậu như em trai mà chăm sóc.

"Ừm." Lộ Hồng Vũ cười gật đầu, đặt mông ngồi xuống cạnh y, nghiêng đầu thấy trong tay "vị khách" đang cầm một bức tranh, trong tranh còn là mình thì nhịn không được sáng bừng đôi mắt, "Tiên sinh, ngài vẽ tôi ư? Thật là giống!"

"Là cậu, đừng trách tôi không được sự cho phép của cậu mà đã vẽ cậu là được rồi." Hoa Nhuận Trạch thấy người trẻ tuổi này, theo thói quen liền nói chậm lại.

"Sao có thể! Tôi sùng bái nhất là họa sĩ như ngài đấy, sao có thể vẽ người giống đến như thế! Quá thần kì!" Lộ Hồng Vũ đầy mặt sùng bái nhìn ông, thực ra trước đây cậu cũng rất thích vẽ, chỉ có điều khi còn nhỏ trong nhà rất nghèo, người nhà quê cũng không có ý thức bồi dưỡng đứa trẻ, đợi sau khi lớn lên một chút, việc học cũng nặng, càng không có hơi sức đâu đi học mấy thứ này.

"Cậu muốn học thì tôi có thể dạy cho cậu, đúng lúc tôi sẽ ở lại nhà Nghiễm Ngọc một thời gian ngắn." Hoa Nhuận Trạch có thể cảm nhận được cậu là thật tâm thích và sùng bái mình, không nhịn được thấy tim như nhũn ra, liền muốn dạy cậu. Ông không có con, thích nhất là bộ dáng tràn ngập phấn chấn của những người trẻ tuổi này.

"Thật sự có thể sao?" Lộ Hồng Vũ vui vẻ hỏi.

"Đương nhiên."

Hai người nói chuyện rất hợp, ném Sở Nghiễm Ngọc sang một bên không ai buồn quản.

Sở Nghiễm Ngọc cười cười, dựng thẳng Tư Cầu Cầu của mình lên, cho bé con đạp trên chân mình luyện sức, chơi với con trai rất vui.

Hai người này có vẻ thực sự dạy nhau học, cũng rất hợp tính, mấy ngày liên tiếp khí trời đều tốt, Hoa Nhuận Trạch liền tự mình chơi ở nông trường trên núi, vẽ một hồi, nói chuyện với Lộ Hồng Vũ dương quang hiếu học, hoặc là nắm tay chỉ cậu vẽ tranh, kể cho cậu nghe một vài trải nghiệm trong cuộc sống du học, quan hệ rất nhanh đã trở nên rất tốt.

Sở Nghiễm Ngọc buổi tối còn buồn bực nói với Tư Thần: "Quả nhiên cậu nhận cháu ruột rồi sẽ không thèm để ý đến em nữa, aiz." Y đã có chút ghen tị rồi đây.

Tư Thần ôm chặt y, an ủi: "Cậu chỉ là thấy mới mẻ thôi mà."

"Anh nói vậy là đang thấy em không mới nữa rồi sao?" Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc không vui, cố tình trêu anh.

Tư Thần không dám đáp, nói lảng sang chuyện khác: "Ngày mai có muốn đi làm với anh không? Gần đây công ty hơi bận, có điều động nhân sự, còn phải nhờ em chỉ điểm cho anh một chút."

"Vậy thì đi thôi." Sở Nghiễm Ngọc thấy anh muốn nhờ mình giúp, ngữ khí cũng rất khiêm tốn, trên mặt rốt cuộc cũng có chút ý cười.

Ngày hôm sau đưa cậu lên nông trường trên núi, Sở Nghiễm Ngọc lại ôm Tư Cầu Cầu tới công ty Tư Thần.

Tư Thần bước một bước vào cái nghề này, ngay cả thầy giáo dẫn đường cũng không có, cũng may thỉnh thoảng Sở Nghiễm Ngọc còn truyền thụ kinh nghiệm cho anh, hai người cùng thương lượng, suy nghĩ, từ từ đi cũng đã đi được tới bước này như ngày hôm nay.

Công ty gần đây cắt giảm biên chế nhiều, nên cũng tuyển rất nhiều người mới vào, văn phòng cũng lập tức đông hẳn, vốn chỉ thuê một tầng ở tòa nhà, khi làm việc đã có chút hơi chen chúc, lần này Tư Thần liền dứt khoát thuê thêm một tầng dưới nữa, điều kiện làm việc lập tức tốt hẳn lên, các nhân viên đều rất hưng phấn.

Tư Cầu Cầu tuy thích chơi nhưng cũng không phải đứa trẻ thích ồn ào náo động, Sở Nghiễm Ngọc bế bé ngồi ở khu nghỉ ngơi, đặt bé lên cái ghế salon rộng, bên cạnh lại dùng gối chặn lại, bé con kia cũng không có sức đâu mà vượt đèo bò ra ngoài, y cũng thấy yên tâm. Tư Thần cũng đưa các văn kiện cần y giúp ra đặt trước mặt, sau đó thỉnh giáo y từng chuyện một.

Trên công việc, anh thực sự coi Sở Nghiễm Ngọc là thầy giáo, có chỗ không hiểu sẽ hỏi rất nghiêm túc tỉ mỉ. Sở Nghiễm Ngọc cũng không keo kiệt, giải thích từng thứ một cho anh.

Hai người một người dạy một người học, chuyện xử lí rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xử lí gần xong hết tất cả những công việc tồn đọng trước đó.

"Đi ăn cơm đã, sắp cuối năm rồi, chuyện công ty họp hằng năm anh cũng phải để tâm một chút, một năm này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, phải khao mọi người một bữa, đề cao tinh thần cho mọi người."

"Được."

Sở Nghiễm Ngọc bế Tư Cầu Cầu đang lăn trong đống gối ra, một nhà ba người quyết định ra ngoài ăn cơm.

Tư Thần đã đặt chỗ ở Ngọc Lan Hương từ trước, đồ ăn của nhà hàng này đúng là rất ngon, mùa đông khách khó đặt chỗ nhưng Sở Nghiễm Ngọc đối với nhà hàng này chính là tình hữu độc chung, thế nên Tư Thần thường thường lưu ý, có chỗ trống sẽ đặt một bàn, rồi dẫn y tới ăn.

Khi hai người tới Ngọc Lan Hương, có hai người đàn ông đi tới, một trung niên một thiếu niên, có thể là bởi tướng mạo của họ thực sự quá chói mắt, Sở Nghiễm Ngọc vô thức liếc mắt một cái, thiếu niên bên kia cũng đúng lúc nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Sở Nghiễm Ngọc hơi ngẩn ra, thiếu niên cười với y, người đàn ông trung niên thì lại đưa mắt nhìn bé con trong lòng y, cũng ngẩn người.

Thang máy đã đến, Tư Thần kéo Sở Nghiễm Ngọc vào trong, phòng họ đặt ở tầng trên cùng.

Chờ tới khi người đàn ông trung niên kia phục hồi lại tinh thần, muốn gọi họ lại thì thang máy đã chậm rãi chạy lên trên.

"Chờ chút..."

Người đàn ông trung niên phí công gọi một tiếng, làm cho phục vụ thang máy quay đầu lại nhìn hắn một cái.

"Tiên sinh cần dùng thang máy ạ?"

"Không, không cần." Người đàn ông trung niên lắc đầu một cái.

"Sao vậy anh?" Thiếu niên nghi hoặc hỏi.

"Người trẻ tuổi vừa nãy, đứa bé trong lòng người kia..." Người đàn ông trung niên không biết nên nói thế nào, hơn nữa đây còn là cửa chính của Ngọc Lan Hương, người đến người đi, thực sự khó nói.

Thiếu niên lập tức kịp phản ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh là đang nói!"

"Chúng ta quan sát thêm đã, đây không phải là nơi nói chuyện, tìm một chỗ khác rồi hãy nói." Người đàn ông trung niên kéo tay thiếu niên, đưa cậu đi ra ngoài.

Thiếu niên lại quay đầu nhìn về phía thang máy, sắc mặt cũng thay đổi.

Tư Thần ôm vợ đi từ trong thang máy ra, thấy vẻ mặt y có chút không ổn, hỏi: "Sao thế?"

Sở Nghiễm Ngọc cau mày khẽ lắc đầu, "Cảm giác thiếu niên mới thấy kia..."

"Thiếu niên? Sao vậy?" Tư Thần vừa nãy căn bản không chú ý lắm, anh còn đang nghĩ chút nữa sẽ gọi món gì ăn, cho Tư Cầu Cầu ăn cái gì, căn bản không để ý tới người xung quanh.

"Không biết, có cảm giác là lạ." Sở Nghiễm Ngọc thật sự không nói được đó là thứ cảm xúc gì, luôn cảm thấy thiếu niên kia cho người ta cảm giác là lạ, tuy chỉ là một khuôn mặt cười tươi nhưng vừa nãy trong khoảnh khắc đối mắt, lại mang theo chút tang thương, hợp lại lại đem tới cảm giác quá quái dị.

"Thôi, ăn cơm trước đã." Tư Thần kéo y vào phòng riêng, lại bảo người ta mang xe đẩy trẻ em tới, để Tư Cầu Cầu tự chơi trong đó. Trên đời này có rất nhiều người kì lạ, dù sao họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.

"Ừ, em cũng thấy đói rồi." Sở Nghiễm Ngọc cũng trực tiếp quẳng khúc nhạc dạo kia sang một bên, cũng không muốn lãng phí tâm ý của Tư Thần vì người không liên quan.

Buổi chiều họ vẫn ở trong công ty, đến giờ tan làm thì nhận được điện thoại của ông chủ Tào.

Vị ông chủ Tào này, chính là ông chủ trước kia bị vợ nhỏ bỏ thuốc, làm hại phương diện kia không được, sau đó còn đưa cho Sở Nghiễm Ngọc mấy miếng ngọc, sau khi qua tay Bạch Hạc, khắc trận pháp, bây giờ còn đeo trên cổ ba người nhà họ đây.

"Ông chủ Tào muốn mời chúng ta ăn cơm? Có việc gì không?" Sở Nghiễm Ngọc nhớ sức khỏe người này đã tốt, chỉ cần điều trị thật tốt, khôi phục lại tráng niên hẳn không thành vấn đề, đột nhiên muốn mời họ ăn cơm, chẳng lẽ phương diện kia xảy ra vấn đề?

"Đúng là có chút việc, có chút quan hệ với người anh họ kia của em, có điều bọn anh nói chuyện qua điện thoại có vài lời không rõ lắm, gặp mặt rồi lại nói đi."

Sở Nghiễm Ngọc nghe anh nhắc tới anh họ mình thì hơi bất ngờ, có điều nếu đã có liên quan tới anh họ, đương nhiên y cũng không thể bỏ mặc, liền đồng ý.

Hai người hẹn ngày mai sẽ cùng ăn trưa, Sở Nghiễm Ngọc cùng Tư Thần về nhà.

"Anh nói thử xem có thể có chuyện gì liên quan tới anh họ?" Lúc về Sở Nghiễm Ngọc hỏi Tư Thần.

"Không biết, giữa họ có chuyện gì cần gặp nhau sao?" Tư Thần hỏi.

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một chút, nói: "Anh họ cũng đang làm ăn, có thể là có liên quan tới chuyện này."

Hai người còn đang nói chuyện này, chờ về nhà mới biết không ngờ anh họ đã tới nhà họ, đi cùng còn có bạn gái Đổng Nhạn Thanh, hai người tới thăm cậu út.

"Chú út, sao chú về rồi mà không tìm con, chỉ gọi cho mỗi mình Nghiễm Ngọc, thật làm cho người ta thương tâm." Hoa Thiệu Nhiên lớn lên bên Hoa Nhuận Trạch, khi anh ta còn nhỏ ba mẹ mất sớm, anh ta coi ông như ba của mình, nói chuyện cũng không tự chủ được mà làm nũng.

"Thôi đi, con nào có được cẩn thận như Nghiễm Ngọc?" Hoa Nhuận Trạch giơ tay cốc đầu anh ta, còn có một nguyên nhân mà ông chưa nói, bây giờ Hoa Thiệu Nhiên ở chung một chỗ với bạn gái, nơi ở cũng không lớn, ông không tiện quấy rầy. Bên này của Nghiễm Ngọc không chỉ phòng ốc rộng rãi, còn là ở ngoại ô, ra vào cửa đều là đất trống, không đến nỗi lúng túng khi chạm mặt, nên ông mới tới đây ở.

Hoa Thiệu Nhiên cười, Nghiễm Ngọc đúng là rất cẩn thận, đặc biệt là trên phương diện chăm sóc người khác này.

Hai người Tư Thần đã về, Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Đúng lúc anh cũng đã đến đông đủ, tối nay chúng ta mở tiệc đi."

Hoa Thiệu Nhiên vui vẻ nói: "Được thôi, không bằng chúng ta mở tiệc nướng trong sân đi, thời tiết này ăn đồ nướng cũng rất hay."

Bởi yêu cầu của Hoa Thiệu Nhiên, mọi người đành bày giá nướng ăn tiệc ngoài sân trong tiết trời mùa đông lạnh này.

Sở Nghiễm Ngọc còn gọi cả Lộ Hồng Vũ ra, một nhóm người trẻ tuổi, cười cười nói nói cũng rất thú vị.

Hoa Nhuận Trạch ngồi trên bậc thang nhìn họ cười đùa, bên cạnh là xe đẩy trẻ con của Tư Cầu Cầu, Tư Cầu Cầu bò tới bò lui bên trong, thấy mấy người ba ba chơi vui vẻ như vậy thì cũng muốn đi chơi.

Hoa Nhuận Trạch sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của bé con, nhóc này bò tới bò lui, trên người ấm nóng, lúc này mới yên tâm, đùa với bé: "Nhóc con mau lớn lên, lớn rồi sẽ có thể chơi đùa với hai ba ba."

Tư Cầu Cầu ngẩng đầu cười với ông, cái mặt nhỏ cười tới híp cả mắt, trông càng thêm xinh đẹp. Hoa Nhuận Trạch nhìn mà ngẩn ra, một cách khó giải thích, đứa nhỏ này làm cho ông cảm thấy thật sự giống với người kia.

Đổng Nhạn Thanh đứng trước giá nướng một hồi, cảm thấy hơi mệt liền đi tới bên xe đẩy trẻ em ngồi xuống.

"Bảo bối thật là đáng yêu." Đổng Nhạn Thanh cũng giơ tay sờ sờ đứa nhỏ, còn nói: "Cảm thấy bé con trông càng giống Nghiễm Ngọc hơn một chút."

Hoa Nhuận Trạch cười nói: "Trẻ con ấy mà, thân cận với ai dễ giống với người đó." Ông là người khá cảm tính, cũng không thấy hình dáng của đứa nhỏ giống với cháu mình gì mấy.

Đổng Nhạn Thanh cười, thấy trên cổ đứa trẻ còn đeo một miếng ngọc bội, mắt sáng rực lên, "Miếng ngọc này cũng thật đáng yêu, đáng yêu giống như em bé này vậy." Nói xong, cô kéo miếng ngọc từ trong cổ áo của bé con ra xem.

Hoa Nhuận Trạch nhanh tay chỉnh lại cổ áo của bé con bị cô làm cho hở ra, thấy cô gái thực sự thích miếng ngọc này thì cũng không tiện nói gì.

Đổng Nhạn Thanh trở qua trở lại miếng ngọc ngắm nghía hồi lâu mới lưu luyến không rời định nhét lại vào trong cổ áo của bé con.

Hoa Nhuận Trạch vội ngăn cô lại, nắm ngọc bội trong tay cho nó ấm lên, lúc này mới nhét lại vào trong cổ áo, cười giải thích với cô nàng, "Thời tiết này lạnh lắm, ngọc bội dù có ấm thật, nhưng vẫn là quá lạnh đối với trẻ nhỏ, trực tiếp bỏ lại sẽ làm bé lạnh."

Đổng Nhạn Thanh nghịch ngợm cười cười, "Là cháu không biết, cháu chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ."

Sở Nghiễm Ngọc bưng một bàn thức ăn đã nướng tới, cười nói: "Nhạn Thanh nếu thích, vậy lần sau tôi tìm được ngọc tốt cũng sẽ để lại cho chị một miếng."

"Tốt quá rồi, tôi vẫn luôn thích loại ngọc tốt như vậy, tiếc là vẫn chưa tìm được miếng ngọc nào thích hợp, vậy tôi cũng phải lấy loại đáng yêu như thế nhé." Đổng Nhạn Thanh cười nói.

"Không thành vấn đề." Sở Nghiễm Ngọc cười gật đầu, đặt đồ nướng tới trước mặt cậu út, nói, "Cậu út, cậu ăn chút đi, đây là con và Tiểu Lộ nướng, tẩm mật ong nhà và muối tiêu đặc chế lên, cậu ăn thử xem sao."

"Vậy để cậu ăn thử."

"Tôi cũng thử một chút." Đổng Nhạn Thanh cầm xâu thịt nướng lên, vừa ăn vừa bình luận, "Ừ, có hơi dính, có chỗ thì hơi sống một tí."

Lộ Hồng Vũ chủ ý đưa thức ăn cho "sư phụ" của mình có chút ngượng ngùng gãi đầu, "A, vậy chắc chắn là do tôi nướng đấy, ôi chao, tôi chưa nướng mấy cái này bao giờ."

Đổng Nhạn Thanh cười cười, lại nhìn Tư Cầu Cầu trong xe đẩy một chút, hỏi: "Bé vẫn chưa ăn thịt được sao?"

"Có thể ăn được chút cháo, mấy thứ khác thì chưa." Sở Nghiễm Ngọc lau khô tay, bế Tư Cầu Cầu vào phòng, nói, "Ba nấu cho con chút cháo, Cầu Cầu của chúng ta cũng ăn gì đó thôi."

Hoa Thiệu Nhiên đúng lúc vào nhà lấy nước, Sở Nghiễm Ngọc nhân cơ hội hỏi anh ta một câu, "Anh họ, anh biết ông chủ Tào?"

"Em là đang nói ông chủ Tào của Thiên Phong sao, anh biết, sao vậy?"

Sở Nghiễm Ngọc có lòng hỏi nhiều vài câu, nhưng lại không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nên cười nói: "Hôm nay anh ta còn hẹn gặp mặt em, em muốn hỏi xem người này là người thế nào."

"Ông chủ Tào à, làm người cũng không tệ lắm, sao, hai người định hợp tác à?"

"Tạm thời thì chưa, sau này thì có thể."

Hoa Thiệu Nhiên cười, vỗ vai y nói: "Việc làm ăn của Nghiễm Ngọc càng lúc càng rộng, thật là lợi hại."

Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa.

Đổng Nhạn Thanh là phái nữ duy nhất trong đám người họ, liền nhận được một đống phúc lợi galant từ các nam sĩ.

Lộ Hồng Vũ lớn như vậy còn chưa có cơ hội cùng ăn cơm với "gái đẹp", có chút hâm mộ Hoa Thiệu Nhiên có cô bạn gái xinh như vậy.

Hoa Nhuận Trạch thấy thì đùa: "Cũng muốn có bạn gái rồi hửm?"

Lộ Hồng Vũ hơi ngượng, ngoài miệng nói: "Anh Hoa nhất định rất có bản lĩnh, có điều một ngày nào đó tôi cũng có thể thành công."

Hoa Nhuận Trạch nở nụ cười, bỗng nhớ tới thằng bé này có thể là con của chị, nghĩ cậu đã từng vì kế sinh nhai của gia đình mà ngất xỉu bên đường, không khỏi rất đau lòng, thở dài một hơi, nếu như cậu thực sự là con của chị, chị biết đứa con mình mang mười tháng mới sinh ra, vận mệnh lúc trước trải qua gian nan như vậy không biết sẽ đau lòng tới cỡ nào.

Giơ tay vỗ vỗ vai cậu nói: "Yên tâm đi, sau này ta sẽ giới thiệu cho cậu bạn gái càng đẹp hơn."

Lộ Hồng Vũ cười, hài lòng đáp: "Vậy cảm ơn sư phụ trước."

Hoa Nhuận Trạch thân với Lộ Hồng Vũ, cũng không quên cháu mình, dù sao cũng là đứa cháu ông đã nhìn lớn lên, tình cảm đương nhiên cũng khác.

Ông hỏi thăm dự định gần đây của Hoa Thiệu Nhiên, biết anh ta đang xử lí một chuyện làm ăn có liên quan tới Sở Hạo, mày hơi nhíu lại.

"Chú út có phải là sợ Sở Hạo sẽ làm gì phải không?" Hoa Thiệu Nhiên cũng không có ấn tượng tốt về Sở Hạo, thấy sắc mặt ông nghiêm túc thì hỏi.

Hoa Nhuận Trạch do dự một chút, vẫn gật đầu, hỏi ấn tượng của anh ta về Sở Hạo.

Hoa Thiệu Nhiên quay đầu lại nhìn Sở Nghiễm Ngọc một cái, lắc đầu nói: "Nhân phẩm không tốt, càng không tài năng bằng Nghiễm Ngọc, con cũng không hiểu tại sao nó là con của cô mà một chút cũng không giống cô chút nào." Có lời anh ta chưa nói, anh luôn cảm thấy Nghiễm Ngọc mới càng giống con ruột của cô hơn. Cô nhỏ qua đời thì anh đã khá lớn, cha mẹ anh ta qua đời sớm, cô nhỏ nuôi dưỡng anh trong một thời gian dài, thế nên vẫn rất nhớ cô nhỏ là người thế nào, tính tình cô dịu dàng, cách xử sự với người khác khéo léo, điểm này có thể thấy rõ trên người Nghiễm Ngọc, nếu hai người thật sự không phải là mẹ con, vậy thì cũng chỉ có thể nói cô nhỏ thực sự nuôi dạy Nghiễm Ngọc quá tốt rồi.

"Đã như vậy, vì sao con còn muốn cân nhắc nó?" Hoa Nhuận Trạch không phải là thương nhân nên ông không hiểu được cách suy nghĩ của thương nhân.

Hoa Thiệu Nhiên cười, "Đương nhiên là bởi bối cảnh nhà họ Sở thâm hậu, nếu như hợp tác thì sẽ càng có lợi với con hơn, đương nhiên đây chỉ là một suy tính trong đó, con vẫn còn chưa quyết định."

Hoa Nhuận Trạch gật đầu, "Chú không hiểu những chuyện này, sẽ không làm ảnh hưởng tới quyết định của con, có điều không cần biết là lúc nào thì cũng phải nghĩ cho kĩ rồi hãy quyết định."

"Con biết, chú út yên tâm, con không phải là kẻ nóng đầu nóng óc."

Hoa Nhuận Trạch yên tâm gật đầu, trên phương diện này ông vẫn tương đối yên tâm, mặc dù anh ta không tài hoa được như Nghiễm Ngọc nhưng thắng ở sự trầm ổn, đây cũng có thể coi là ưu điểm của anh.

Buổi tối tất cả mọi người đều ăn rất vui, dù sao cũng là người trẻ tuổi, rất có đề tài chung.

Tối đó Hoa Thiệu Nhiên và Đổng Nhạn Thanh ở lại một đêm trong biệt thự, có điều bởi hai người đều có công việc nên sáng hôm sau mới rạng sáng hai người đã trở về.

Bởi buổi trưa đã hẹn ông chủ Tào gặp mặt nên Sở Nghiễm Ngọc lần nữa cùng Tư Thần vào thành phố, dù sao gần đây cậu út ở chung với Lộ Hồng Vũ cũng rất hợp, không cần lo ông không có người nói chuyện cùng.

Tư Thần bận rộn ở công ty đến giữa trưa, bữa trưa vì vậy liền biến thành một nhà ba người họ cùng đến chỗ hẹn. Ông chủ Tào cẩu độc thân thấy cả nhà ba người họ vui vui vẻ vẻ, cảm giác rất ưu thương.

"Mong là không gây ra phiền phức gì cho ông chủ Tào, Tư Thần và Cầu Cầu muốn chờ tôi cùng về nhà." Sở Nghiễm Ngọc cười nói.

Ông chủ Tào nuốt mạnh miếng thức ăn cho chó kia xuống, cười nói: "Sao có thể, Tiểu Cầu Cầu ngoan như vậy, có thể ăn cùng bàn cơm với bé chính là vinh hạnh của tôi."

Tư Thần lặng lẽ liếc hắn một cái, trong lòng nói những người này sao có thể mặt không đổi sắc nói ra lời nịnh nọt như vậy chứ, liếc mắt nhìn vợ mình đầy mặt hưởng thụ, liền im lặng nhớ lại lời nói này, coi như là tham khảo.

"Không biết ông chủ Tào còn muốn nói chuyện gì? Vì sao lại có liên quan tới anh họ tôi?" Sở Nghiễm Ngọc nghi học hỏi.

"Là thế này, trong tay anh họ cậu có một mảnh đất, tôi vốn muốn đấu giá mua về làm thành khu giải trí, chỉ là cùng tham dự còn có đại thiếu gia họ Sở." Ông chủ Tào uống một ngụm nước nói.

Sở Nghiễm Ngọc nhất thời phản ứng lại, đại thiếu gia họ Sở này, là chỉ Sở Hạo.

Y nhíu mày, Sở Hạo là ai, không cần phải nói nữa, nếu quả thực hợp tác với Sở Hạo, anh họ sẽ phải chịu thua thiệt.

Ông chủ Tào thả cốc nước xuống, liếc mắt nhìn y nói tiếp: "Vốn là đối thủ cạnh tranh, mọi người dùng bản lĩnh của mình, bởi trước kia cậu từng giúp tôi, có một số chuyện tôi cũng không thể không nói cho cậu biết."

"Ông chủ Tào muốn nói gì thì cứ nói đi." Sở Nghiễm Ngọc cũng không thấy bất ngờ với những chuyện mà tên Sở Hạo rác rưởi kia có thể làm ra được.

"Là thế này, trong lúc vô tình tôi thấy bạn gái của anh họ cậu có tiếp xúc với Sở Hạo, hơn nữa quan hệ có vẻ có chút mờ ám... nếu không bởi giao tình giữa tôi và cậu thì chuyện này tôi sẽ trực tiếp xé toạc trước mặt Hoa Thiệu Nhiên rồi, nói trước cho cậu biết, là muốn cậu chú ý một chút, hoặc nghĩ cách nói trước cho anh họ cậu, đừng để tới lúc đó cưới vợ về rồi, còn cho người ta tiền."

Sở Nghiễm Ngọc nghe hắn nói, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn ông chủ Tào, nghiêm túc nói: "Không biết ông chủ Tào nói lời này, có bằng chứng gì hay không."

Ông chủ Tào thở dài, mở một bức ảnh trong album điện thoại di động ra, zoom lên cho y xem, nói: "Tôi biết cậu sẽ không tin lời tôi nói, tự cậu xem đi."

Sở Nghiễm Ngọc nghiêm túc nhìn hắn một lúc, rồi mới cúi đầu xuống xem ảnh trong điện thoại của hắn.

Ảnh này cũng không rõ lắm, cách hơi xa, nhưng có thể nhìn ra một nam một nữ đứng rất gần nhau, bên cạnh là một chiếc xe đang đỗ. Nam cho dù có hóa thành tro Sở Nghiễm Ngọc cũng có thể tự nhận ra, mà người nữ kia, đúng là rất giống Đổng Nhạn Thanh.

Nhưng y không nghĩ ra Đổng Nhạn Thanh và Sở Hạo ở bên nhau sẽ có lợi ích gì, bởi gia thế họ Sở?

Ông chủ Tào nói: "Cậu có tin tôi hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ là bởi cậu đã từng giúp tôi một lần nên mới muốn nhắc nhở cho cậu một chút, còn chuyện tiếp theo, cậu có thể tự mình đi thăm dò, có điều dùng kinh nghiệm của tôi, cô gái này thực sự không đơn giản đâu." Bây giờ hắn cũng có thể coi là người từng trải, nhận thức không rõ một người, cưới một người gieo vạ về, cũng chưa đến nỗi hoàn toàn mất đi lòng tin ở phụ nữ nhưng chỉ là khi nhìn thấy những người phụ nữ khác, ánh mắt cũng sẽ mang theo sự xem xét kĩ lưỡng, người phụ nữ đang ở bên Hoa Thiệu Nhiên này hắn cũng từng tiếp xúc vài lần, nhìn bề ngoài tưởng là khéo léo dịu dàng, thực ra cũng không thể khiến người ta cảm thấy là cô ta để ý tới Hoa Thiệu Nhiên nhiều nhặn gì.

Sở Nghiễm Ngọc xem xong bức ảnh kia thì cũng chưa từng nói lời nào. Tư Thần lo lắng liếc nhìn y, biết y để tâm nhất là mấy chuyện thế này.

"Được rồi, tôi nghĩ lời cần nói tôi đã nói xong hết rồi, Sở thiếu tự mình suy xét đi." Ông chủ Tào nói đến giới hạn sẽ thôi. Đương nhiên hắn cũng có tư tâm của mình, tất nhiên có thể giải quyết được đối thủ của mình, lại bán một giao tình cho vị cao nhân này, cớ gì lại không làm?

"Tôi biết rồi, việc này tôi sẽ thăm dò sau."

Bữa cơm này ông chủ Tào ăn vẫn rất là vui vẻ, trong lòng Sở Nghiễm Ngọc có tâm tư, nhưng cũng may có Tư Thần ở bên cạnh hầu hạ, vẫn có thể ăn được.

Đi từ Ngọc Lan Hương ra, Sở Nghiễm Ngọc vẫn còn đang suy tư chuyện này, có Tư Thần bên cạnh, y đi cầu thang cũng có người giúp y chú ý, thực sự ỷ lại vào anh vô cùng.

Đứng sau một dãy nhà cách đó không xa là hai người đang nhìn một nhà ba người họ chậm rãi đi ra, người đàn ông trung niên kia hết sức kích động, bên cạnh hắn là thiếu niên kia, trong tay thiếu niên ôm chậu cây, hai mầm lá đang quấn chặt lấy nhau.

Thiếu niên nhìn người trẻ tuổi kia, người sững sờ cả lại, người trẻ tuổi kia... thật sự là...

Ed: Sắp tới lúc tiết lộ chân tướng rồi =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui