Hào Môn Sủng Hôn

Nhà họ Tư bây giờ đã có hai vị công tử nhỏ, trong nhà ngày nào cũng vô cùng náo nhiệt.

Đại Cầu Cầu nhà họ Tư trước đây cả ngày chỉ ăn ăn, tiện thể bán manh với hai người ba, nhưng bây giờ lại có chút khác biệt, một là tranh sủng với em trai tự dưng lòng ra, hai là bắt nạt em trai.

Sở Nghiễm Ngọc mỗi bên bế một đứa, vô cùng bất đắc dĩ, "Bây giờ tính đứa trẻ nào cũng như vậy sao? Mới một tuổi đã biết đi tranh sủng rồi?"

Tư Thần đưa mắt nhìn, căn bản không để trong lòng, "Nó thì hiểu cái gì, chẳng qua là thấy chơi vui thôi."

Thế nhưng Sở Nghiễm Ngọc thực sự không cảm thấy như vậy.

Trước kia khi chỉ mới có một mình Tư Cầu Cầu, một vài tính cách đặc biệt của thằng nhóc này còn chưa được thể hiện, bây giờ có em rồi, lập tức trở nên rõ ràng.

Khi ba bế liền muốn tranh, khi em ăn sữa cũng muốn tranh, ngủ cũng phải tranh, để hai thằng nhóc nằm cạnh nhau, Tư Cầu Cầu luôn thích túm lấy cái miệng và khuôn mặt nhỏ của em trai, làm cho hai người Sở Nghiễm Ngọc cũng không dám thả hai đứa trên cùng một cái giường trẻ con, chỉ sợ Tư Cầu Cầu không cẩn thận làm bé hai bị thương.

Nhưng tách hai đứa nhỏ ra, Tư Cầu Cầu lại vô cùng không vui, cứ đập mãi vào cái lan can nhỏ quanh giường, a a kêu, muốn ba thả em trai lại chỗ cũ.

Sở Nghiễm Ngọc nhìn bé một chút, lại nhìn bé hai im lặng không lên tiếng, trong lòng lần đầu tiên có chút ưu sầu, tính cách này của thằng hai, sau này còn không bị Tư Cầu Cầu đè ra mà bắt nạt sao?

"Tư Chính Sơ, không được bắt nạt em trai, nghe chưa?" Sở Nghiễm Ngọc nhéo nhéo mặt thằng bé, mới lớn một chút đã biết tranh giành tình cảm rồi, sau này lớn lên phải làm sao?

Tư Cầu Cầu vô tội ngẩng đầu nhìn ba, phun ra một cái bong bóng, bé ngoan như vậy, sao bắt nạt em trai được?

Sở Nghiễm Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, bóp bóp cái mũi nhỏ của bé.

So với Tư Cầu Cầu, bé hai thực sự quá an tĩnh, nếu không cần thiết, gần như bé có thể cả ngày cũng không phát ra chút âm thanh nào, mới đầu Sở Nghiễm Ngọc còn lo dây thanh quản và thị giác của bé có vấn đề, nhưng sau hai ngày, biết bé có thể phát ra tiếng bình thường, lại lấy tay lắc lắc trước mắt bé, con ngươi bé cũng sẽ di chuyển theo, thì mới yên tâm hơn chút.

Hoa Nhuận Trạch nghe nói Sở Nghiễm Ngọc có đứa con của chính mình, lập tức trở về nhà. Gần đây tuy rằng gần như ngày nào ông cũng hẹn hò với Tô Vân Thiện nhưng vẫn dành ra nhiều thời gian đi điều tra chuyện của nhà họ Hoa năm đó, nhưng đáng tiếc bây giờ cũng chỉ có thể tìm được một vài lời xác nhận bằng miệng của một vài người già cả, không có chứng cứ xác thực, lại nói chuyện đã qua nhiều năm như vậy, dù biết nhà họ Sở đứng sau làm tất cả những chuyện này thì ông cũng không làm gì nhà họ Sở được.

Cũng may, bởi nhà họ Thái rơi đài, người bên trên bởi nhà họ Vưu, quyết định tàn nhẫn tra xét tới tận cùng, nhà họ Sở cũng bị liên lụy nhiều, Sở lão thái thái ở nhà đại náo một trận, cuối cùng bị bệnh dậy không nổi, chỉ có thể nằm trên giường, không gây ra được mưa to gió lớn như trước nữa. Mà vị trí gia chủ của Sở Gia Đức cũng bị dòng họ làm lung lay, dòng họ đang muốn liên thủ lấy lại cổ phần của gia chủ lão đang nắm trong tay, những người trong dòng họ kia cũng không phải là kẻ ngồi không, Sở Gia Đức vốn có thể ngồi lên được vị trí này là bởi thân phận của lão, bây giờ, thì còn chưa chắc.

Nói đi nói lại, Hoa Nhuận Trạch chạy tới nhà họ Tư, thấy bé hai họ Tư, bé con mới ra đời được vài ngày, khuôn mặt nhỏ càng thêm nảy nở, ngũ quan thực sự giống Sở Nghiễm Ngọc, Hoa Nhuận Trạch càng thêm chắc chắn đây chính là con trai của Sở Nghiễm Ngọc, trong lòng cũng mừng rỡ, cho dù Nghiễm Ngọc không phải con trai ruột của chị gái, thì cũng là do chị nuôi nấng lên, thế nên đứa nhỏ này chính là đời sau của chị, là cháu trai của ông.

"Sao thằng nhóc này lại ngoan như vậy?" Hoa Nhuận Trạch bế nhóc lên, nhỏ xíu như vậy, gần như chỉ lớn hơn hai bàn tay của ông một chút, nâng trong lòng bàn tay thật sự làm tim người cũng phải nhũn ra.

Bé hai Tư dùng đôi mắt đen láy nhìn ông, không vì bị người không quen biết bế lên mà làm ầm ĩ.

Hoa Nhuận Trạch cười cong cả mắt, Tô Vân Thiện tới cùng ông lập tức lại gần, ánh mắt nhìn bé con còn nóng bỏng hơn cả Hoa Nhuận Trạch, có chút muốn lại gần bế nhưng lại không dám, cuối cùng đành hỏi: "Tên của bé con hai đứa đã đặt chưa?"

"Vẫn còn chưa, tạm thời cứ gọi là Tư Tiểu Nhị đi, tên thì sẽ suy nghĩ thêm ạ." Sở Nghiễm Ngọc cười, tâm tình rất tốt, trong tay bế một đứa lại nhìn một đứa khác, một đôi bảo bối nhỏ, không có đứa nào làm cho ba nó không vui.

Tên của Tư Cầu Cầu là do ông cụ đặt, thằng nhóc này, ông cụ lại để hai người tự đặt, bản thân Tư Thần đã chuẩn bị cả đống tên, Sở Nghiễm Ngọc cũng không để ý lắm, cứ để cho anh đặt đi, anh nói còn chưa có linh cảm, cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài.

Tô Vân Thiện gật đầu, nhìn bé con mà thèm thuồng, lại nghĩ tới em trai mình thì thầm thở dài trong lòng.

Hoa Nhuận Trạch thấy hắn thực sự rất muốn bế thì cười nhét bé con vào trong lòng hắn, sau đó lại nắm lấy cánh tay hắn, điều chỉnh tư thế lại.

Tư Tiểu Nhị rất nể mặt, chưa từng khóc tiếng nào, tùy tiện hai người muốn dằn vặt ra sao thì làm, chỉ cần không đau quá thì bé có vẻ không hề để ý chút nào cả.

Hoa Thiệu Nhiên nghe nói nhà em họ lại có thêm một đứa nhóc nữa, cảm thấy tốc độ của hai người này đúng là không đợi ai, nhanh như vậy đã tự mang về cho mình hai cái bóng đèn cực lớn, để làm gì chứ? Dù là lẩm bẩm bóc phốt như vậy nhưng Hoa Thiệu Nhiên vẫn đưa quà tới chúc mừng đầu tiên.

Sở Nghiễm Ngọc nhận được quà, lập tức gọi điện qua cho anh ta, "Anh đâu rồi? Sao tặng mỗi quà mà không tới gặp người?"

"Mấy ngày nay anh đang ở nước ngoài, chưa về được, quà cũng đã gửi về rồi, em còn muốn anh gửi thêm một bao lì xì nữa hả." Hoa Thiệu Nhiên sảng khoái cười, tiện trêu y một câu.

"Vậy lì xì này của anh không thiểu được rồi, tới lúc đó mà không có lì xì cho bé hai nhà em, em xem sau này anh còn dám tới nhà em ăn chực không." Sở Nghiễm Ngọc cười nói, hai người hàn huyên một hồi, khi gần cúp máy, y do dự một chút rồi hỏi chuyện về Đổng Nhạn Thanh.

"Cô ấy? Cô ấy đang ở cạnh anh, sao thế? Em tìm cô ấy có chuyện gì?" Hoa Thiệu Nhiên hoàn toàn không hề hoài nghi.

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi bao giờ hai người sẽ về thôi?"

"Hai ngày nữa sẽ về, nhớ anh rồi?"

"Không nhớ, tốt nhất là anh nên chơi thêm một thời gian nữa rồi hãy về." Hai người lại nói thêm vài câu, lúc này mới cúp máy.

Tư Tiểu Nhị được sinh ra, cũng lại thu về một đống lớn quà, đầy đủ các loại, ngoài vài người bạn, đối tác làm ăn, thì chính là thân thích ở nhà họ Tư bên kia. Sở Nghiễm Ngọc gọi điện thoại cho từng người cảm ơn.

Đến phiên Tư Cẩm Trình, cậu hỏi: "Cháu nhỏ lần này không làm tiệc trăm ngày nữa ạ?"

"Không làm, thêm nửa năm nữa, chị dâu cũng sinh con, làm hai buổi tiệc liên tiếp trong năm như vậy, người ta sẽ nghĩ nhiều." Đây là chuyện mà Sở Nghiễm Ngọc và Tống Lan Phục đã bàn nhau ở Bắc Kinh, dù hai thằng nhóc đều là con trai của mình, nhưng một đứa làm một đứa không làm thì không được tốt lắm, thoạt nhìn cứ như thể họ không coi trọng bé hai vậy, có điều rốt cuộc có coi trọng hay không, trong lòng họ hiểu rõ là được, cũng không cần phải để ý nhiều tới mặt ngoài.

"Vậy cũng được, em còn tưởng trong nhà sắp náo nhiệt tiếp." Tư Cẩm Trình còn có chút tiếc nuối, trong nhà thường ngày rất quạnh quẽ, cũng chỉ có lúc tất cả mọi người đều trở về mới náo nhiệt lên chút.

"Em nếu muốn găp hai thằng nhóc, có thể tới Lan thành chơi, để anh hai nấu món ngon cho em ăn." Sở Nghiễm Ngọc nghe được tiếc nuối trong lời của cậu, cười nói.

"Được được, nhưng tới lúc đó anh phải giúp em nói với bác hai, nếu không họ sẽ không cho em tùy tiện chạy loạn đâu." Tư Cẩm Trình nói tới là đáng thương, cậu phải đi học ở Bắc Kinh, cha mẹ đều ở nước ngoài, thế nên Tư Hưng Quốc quản cậu rất nghiêm, thứ nhất là sợ cậu gây sự, thứ hai là bởi thân phận nhà họ Tư tương đối mẫn cảm, trẻ con trong nhà nếu không nghe lời, nhất định sẽ gây ra phiền phức cho cả nhà.

"Được, lúc đó sẽ nói giúp em." Sở Nghiễm Ngọc cười đồng ý yêu cầu này.

Sau khi cảm ơn xong, Sở Nghiễm Ngọc nhìn đống quà kia, thật nhiều thứ bé hai không chơi được nhưng Tư Cầu Cầu có thể chơi, thế là Tư Cầu Cầu cực kì đương nhiên chiếm lấy đồ chơi của em trai, mỗi ngày đều cầm đập loạn một hồi, vô cùng hăng hái.

Nhà họ Tư bên kia không làm tiệc, Sở Nghiễm Ngọc nghĩ, tự mình mời mọi người ăn một bữa, cậu út anh họ, tới lúc đó cũng mời cả người nhà Lộ Hồng Vũ tới ăn một bữa cơm.

Hoa Nhuận Trạch gần như đã chắc chắn Lộ Hồng Vũ chính là cháu ruột của mình, năm đó Lộ Hồng Vũ được cha Lộ nhặt được ở ven đường, sau liền coi cậu như con ruột mà nuôi lớn, đương nhiên chuyện này ngoài cha mẹ Lộ biết ra thì Lộ Hồng Vũ cũng chẳng biết gì, thế nên trước giờ Hoa Nhuận Trạch cũng không có ý định nói ra trước mặt cậu, hơn nữa chị cũng đã qua đời, có một người cha như vậy, còn không bằng đừng nói ra.

Sở Nghiễm Ngọc và cậu út thương lượng một chút, mời cha mẹ Lộ tới đây ăn bữa cơm, coi như bày tỏ chút tâm ý. Họ nuôi nấng Lộ Hồng Vũ trưởng thành, hơn nữa còn giáo dục tốt như vậy, dù là Sở Nghiễm Ngọc hay là Hoa Nhuận Trạch, trong lòng đều rất biết ơn họ. Hoa Nhuận Trạch là vì chị mình, còn Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên cũng là bởi mẹ đã coi y là con trai ruột chăm sóc nhiều năm như vậy, mà con trai ruột của mẹ lưu lạc ở ngoài không ai biết, đây đúng là một chuyện rất tàn nhẫn.

"Đúng rồi, mẹ của Sở Hạo là ai đã biết chưa?" Hoa Nhuận Trạch bây giờ tràn ngập căm thù với người nhà họ Sở, nếu như ông là người làm ăn, nhất định sẽ từng bước chiếm sạch nhà họ Sở, nhưng tiếc rằng năm đó ông lại không đi theo con đường này, bây giờ cũng quá muộn rồi.

"Con nghi là thím út, cũng chính là em dâu Sở Gia Đức, Thái Tuyết Liên, chỉ là trước mắt vẫn chưa có chứng cứ xác thực." Sở Nghiễm Ngọc trực tiếp nói tên của người này ra, cười lạnh một tiếng, chẳng trách Sở Gia Đức vẫn luôn che che giấu giấu, hóa ra là thông dâm với ngay em dâu mình, đúng là một người buồn nôn tới cực điểm.

Hoa Nhuận Trạch cũng cảm thấy người này thật sự quá buồn nôn rồi, vậy mà chị phải nhẫn nhịn lâu như vậy... Ông nghĩ tới chuyện năm đó, hỏi: "Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con có biết không? Tại sao ba người lại biến thành như vậy?" Hon nữa thân phận của hai người khác đã được xác định, chỉ còn mỗi Sở Nghiễm Ngọc là chưa.

Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, "Tạm thời con vẫn chưa biết, cứ chờ xem, chờ tới giai đoạn gay cấn trong cuộc tranh đấu của nhà họ Sở, con sẽ phát tán chuyện đáng gièm pha này của lão ra ngoài, chắc chắn mấy người nhà họ Sở nhất định sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, chờ Sở Gia Đức hoàn toàn bại rồi, con lại tìm cơ hội hỏi một chút." Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, e rằng chỉ có Sở Gia Đức là biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hoa Nhuận Trạch khẽ cau mày, ông không phải là không vui bởi cách làm tàn nhẫn của Sở Nghiễm Ngọc, mà làm cảm thấy nếu cứ vậy tha cho Sở Gia Đức thì đúng là hời cho lão quá rồi!

...

Lộ Hồng Vũ nghe nói cha mẹ mình sẽ tới thì rất ngạc nhiên.

Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Trước kia khi Tư Cầu Cầu vừa sinh ra, bác gái đã đưa nhiều đồ tới đây như vậy, lần này biết bé hai sinh ra, lại đưa quần áo để cậu gửi cho tôi, chúng tôi sao có thể nhận không mãi thế được, nhân cơ hội bé hai ra đời, cũng nên mời họ tới đây chơi một chút chứ, cũng để cho họ có thể nhìn xem nơi cậu đang làm việc trông như thế nào." Y không có ý định để Lộ Hồng Vũ làm cu li cho mình, thế nên sau Tết, lại tuyển thêm vài người, còn Lộ Hồng Vũ bây giờ, chỉ cần quản lí họ là được, bước kế tiếp, Sở Nghiễm Ngọc còn định bồi dưỡng cậu trở thành trợ lí của mình, chuyên tiếp đón khách khứa, bạn bè tới nông trường chơi.

"Vậy, vậy để tôi đi hỏi một chút." Lộ Hồng Vũ gãi đầu, cười hì hì một tiếng, cực kì ngượng ngùng.

"Nhớ nhất định phải mời họ tới đây, đây là nhiệm vụ tôi giao cho cậu đấy, biết chưa?" Sở Nghiễm Ngọc vỗ vỗ vai cậu.

"Vâng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Lộ Hồng Vũ lập tức đứng thẳng người.

Cha mẹ Lộ nghe nói Sở tiên sinh muốn mời họ tới chơi, ăn cơm, thì nhất thời có chút luống cuống tay chân.

Mẹ Lộ trước đó cũng từng gọi điện thoại nói chuyện với Sở Nghiễm Ngọc, còn khá hơn một chút, cha Lộ lại lúng túng nói: "Chúng ta đi thế nào được, nhà người ta chính là biệt thự lớn đó."

"Phụt, ba đừng đùa con thế chứ, biệt thự lớn thì có làm sao, trước đó Tiểu Hạo với Tiểu Tuyết cũng từng tới ăn cơm đó thôi, Sở tiên sinh nói muốn mời ba mẹ thì hai người cứ đến đi chứ."

Ba Lộ vẫn thấy rất ngại, điểm này Lộ Hồng Vũ học được trăm phần trăm từ ông. Vẫn là mẹ Lộ đáng tin hơn, cuối cùng bà nói: "Đi thì đi, Sở tiên sinh người ta là người tốt, trong nhà có thêm trẻ con, mời ông qua chơi một chút chính là nể mặt ông, ông còn sầu đời cái gì."

Ba Lộ buồn bực nhìn vợ một cái, ông còn không phải là đang sầu vì sợ sẽ làm con trai mất thể diện trước mặt người ta hay sao.

Chuyện cứ như vậy quyết định, Lộ Hạo và Lộ Bạch Tuyết còn đang đi học, cuối cùng chỉ có hai người ba mẹ Lộ là có thể tới được.

Mấy ngày sau, Hoa Thiệu Nhiên về Lan thành, Sở Nghiễm Ngọc liền bảo chú Tần chuẩn bị tiệc.

Dù nói chỉ là mấy người bạn và người thân ăn uống một bữa, nhưng trong nhà kể từ khi Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần kết hôn, vẫn chưa từng tổ chức buổi tiệc nào. Chú Tần nhận được nhiệm vụ lại càng vui vẻ, sau khi thương lượng với bếp trưởng thì món ăn trên bàn tiệc càng thêm phong phú.

Phong phú tới mức bàn tròn trong nhà sắp không bày được luôn.

Hoa Thiệu Nhiên vừa vào cửa thấy bàn đồ ăn kia, lập tức nở nụ cười, "Em đây là định làm cho bọn anh no chết sao?"

Tại sao lại nói vậy? Bởi vì bếp trưởng thực sự rất tận tâm, mỗi một cái đĩa đều đầy tràn, thiếu chút nữa đặt chồng một tầng thứ hai trên đĩa, họ cũng có mỗi mấy người như vậy, mấy món này hẳn là ăn đủ cho hai ngày?

Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Sợ anh không đủ ăn đó, sợ anh ăn xong rồi người khác không còn phần mà ăn nữa."

"Cái miệng này của em, lúc nào cũng sắc bén như vậy." Hoa Thiệu Nhiên bất đắc dĩ chỉ chỉ y.

Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm không đáp lời anh ta, quay đầu lại thấy Đổng Nhạn Thanh thì cười gật đầu với cô ta.

Đổng Nhạn Thanh cũng gật đầu với y, nụ cười trên mặt rất tiêu chuẩn, tựa như những tin tức mà Tư Thần và y tra ra được, không liên quan gì tới cô ta.

"Đừng náo loạn nữa, mau ngồi vào ăn cơm đi, Vân Thiện đói rồi đây này, đều là chờ con đấy." Hoa Nhuận Trạch trừng cháu trai, nắm tay Tô Vân Thiện đi về phía bàn ăn.

Tô Vân Thiện bị ông nói đỏ bừng cả mặt, cũng lườm cho ông một cái.

Hoa Thiệu Nhiên nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Chú út có phải là có vợ rồi liền vứt bỏ cháu trai không vậy, đúng là đáng sợ quá." Trước kia anh ta cũng từng gặp Tô Vân Thiện vài lần, lúc đó còn cảm thấy thế giới này đúng là khoa học viễn tưởng, tại sao trong nháy mắt bên người tự dưng có thêm nhiều gay quá vậy? Tại sao chú út mình là một gay mà anh ta cũng không biết!

Cứ vậy, cảm giác quái dị ban đầu kia cũng không còn, bây giờ thấy đàn ông đẹp trai không đi làm gay còn thấy rất tiếc nuối, bằng không thẳng nam như họ sẽ có nhiều lựa chọn hơn rồi!

"Đừng có kéo em vào, em mách cậu út bây giờ." Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm nói, lúc này trong lòng y vẫn luôn bế Tư Tiểu Nhị, có điều thằng bé này quá an tĩnh, im lặng nghe người lớn nói nói cả ngày mà cũng không kêu lên tiếng nào, động cũng không buồn động, nếu không phải thằng nhóc còn có chút trọng lượng thì Sở Nghiễm Ngọc đã sắp quên mất bé.

Không thể không nói, câu nói đứa khóc là đứa có sữa ăn tuyệt đúng là một chân lí.

Hoa Thiệu Nhiên không nhịn được trợn mắt trắng, cái tên này bây giờ cũng là một vú ba tiêu chuẩn rồi.

Đổng Nhạn Thanh vẫn luôn im lặng ngồi một bên lúc này lại hỏi: "Đứa nhỏ này là con của Nghiễm Ngọc hay Tư Thần?"

Hoa Thiệu Nhiên tự dưng cảm thấy câu hỏi này hỏi ra nghe thật không vừa tai cho lắm, nhưng dù sao cũng là bạn gái mình, anh ta không vui lắm trả lời bạn gái: "Giống Nghiễm Ngọc như vậy, hẳn là của Nghiễm Ngọc, nhưng hai người đã ở bên nhau như vậy rồi, đứa nhỏ cũng theo họ của Tư Thần, có làm sao đâu."

Đổng Nhạn Thanh nhận ra sự không vui trong lời nói của anh ta thì vội cười nói lảng sang chuyện khác.

Che mẹ Lộ tới cuối cùng, hai người không nỡ tiêu tiền ngồi xe taxi, Sở Nghiễm Ngọc bảo để y sắp xếp xe đi đón cũng không cho, hai người bắt vài chuyến xe trong thành phố, chờ tới khi Lộ Hồng Vũ chờ ở bến xe buýt đón họ, hai người hãy còn đang oán giận nhau. Ba Lộ thấy tới nhà người ta ăn tiệc mà cứ keo kiệt như thế thật mất mặt, mẹ Lộ thì chê ông dậy quá muộn, ra cửa còn làm tốn cả đống thời gian, hai người dọc đường cãi nhau nửa ngày, suýt thì trực tiếp trở mặt với nhau.

Lộ Hồng Vũ vội khuyên: "Ba mẹ, tiên sinh đã bày hết đồ ăn trên bàn rồi, chỉ chờ mỗi hai người, có nhiều người tới lắm, ba mẹ đừng có làm mất thời gian ở đây nữa.

Hai người lúc này mới không cãi nhau nữa, "Vậy, vậy mau đi thôi, đừng để nhiều người chờ."

Trên lưng mẹ Lộ còn đeo một cái túi, bên trong chứa rất nhiều đồ Tết không ăn hết, mà ba Lộ cầm một bình lớn trứng gà, đều là do dùng gạo ngọc thượng hạng nuôi ra, lòng đỏ trứng cũng là màu đỏ rực, trứng cũng rất lớn, bởi sợ đi đường bị người chen ngược chen xuôi làm vỡ nên đặt trong bình dầu lớn, cầm theo cũng tiện.

Những thứ đồ này đều là đồ tốt, Lộ Hồng Vũ thấy hai người cuối cùng cũng không làm ầm ĩ nữa mới đeo hết mọi thứ hai người đang cầm lên lưng mình, vừa nãy hai người mải cãi nhau, căn bản không nhìn thấy đứa con trai này!

Sở Nghiễm Ngọc biết Lộ Hồng Vũ phải đi đón họ, đã đứng chờ ở cửa từ sớm, có điều bây giờ y còn đang ở cữ, Tư Thần không cho y ra gió, thế nên anh đi đón thay.

Thấy Tư Thần, cha mẹ Lộ đều cho rằng đây chính là Sở tiên sinh, ân nhân của họ, vội chào hỏi.

"Đây không phải là Sở tiên sinh mà là bạn đời của tiên sinh, Tư Thần." Lộ Hồng Vũ lúng túng đứng một bên giải thích.

Ba mẹ Lộ nhất thời đỏ bừng mặt, Tư Thần bảo: "Mau vào đi thôi, gần đây sức khỏe của Nghiễm Ngọc không tốt lắm, không tiện ra tiếp đón hai bác."

"Không sao, không sao, cứ để tự chúng tôi vào là được rồi, không cần hai người phải ra đón đâu." Ba Lộ cười, gãi gãi đầu.

Mẹ Lộ có chút nhìn không nổi bộ dáng ngốc nghếch này của ông, nhưng cũng không tiện nói ông trước mặt người ngoài.

Tư Thần lúc ở trước mặt người ngoài đương nhiên đã khôi phục trở về bộ dáng thận trọng nghiêm túc, thật là có chút làm người ta khó bằng lòng ở chung.

Mãi tới tận lúc hai người nhìn thấy Sở Nghiễm Ngọc đứng ở cửa, mẹ Lộ mới sáng ngời đôi mắt, nói: "Ngài là Sở tiên sinh phải không, thật là đẹp trai."

"Cháu là Sở Nghiễm Ngọc, bác gái, bác trai mời vào, mọi người đều đang chờ hai người tới ăn cơm." Sở Nghiễm Ngọc bế Tư Tiểu Nhị, cười tủm tỉm mời họ vào trong.

"Ối chà, vậy thì chúng tôi không khách khí nữa." Mẹ Lộ thấy lúc này mà còn khách khí nữa thì giả tạo quá, liền kéo lão già nhà mình vào trong, hai người trực tiếp ngồi xuống tại chỗ Sở Nghiễm Ngọc chỉ.

Trước khi cha mẹ Lộ tới, ông chủ Tào cũng đã mang theo bạn gái tới, nhiều người như vậy ở cùng nhau, còn thật sự ngồi kín cái bàn tròn.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, dù sao trong nhà có thêm con là chuyện mừng, lời chúc phúc tràn ngập trong phòng.

Tô Vân Thiện ngồi cạnh Hoa Nhuận Trạch, nhìn người trên bàn, có người yêu, người thân của thằng bé, chỉ không có... trong lòng hắn dù sao cũng thấy hơi khó chịu, trên đời này vĩnh viễn luôn có một số chuyện tàn nhẫn như vậy.

Hoa Nhuận Trạch cảm thấy tâm tình hắn có gì đó không đúng, đụng đụng tay hắn, nhìn hắn mang theo dò hỏi.

Tô Vân Thiện khẽ lắc đầu, cười với ông, ra hiệu mình không sao cả.

Tiệc rất phong phú, ai nấy ăn cũng đều hài lòng, Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần mỗi người bế một đứa nhỏ, nghe ông chủ Tào huyên thiên trên bàn cơm, cười vô cùng vui vẻ.

Tô Vân Thiện cũng cười, Hoa Nhuận Trạch thấy tâm tình của hắn tốt lên, liền gắp cho hắn một đũa cá, ghé tai hắn thấp giọng nói: "Nếm thử xem, bếp trưởng làm cá ngon lắm."

Tô Vân Thiện thấy tai hơi nóng lên, hắn không biết là cả tai mình đều đã hơi đỏ lên rồi, hắn dùng đũa gắp cá lên bỏ vào trong miệng, lại không nhịn được nhíu mày một chút. Vốn hắn cũng rất thích ăn cá, thế nên Hoa Nhuận Trạch cố tình gắp cho hắn một miếng, thế nhưng hắn cũng không biết rốt cuộc là vị giác của mình xảy ra vấn đề hay là con cá này không tươi, một miếng cá nuốt xuống, trong dạ dày cũng có chút không thoải mái, ngực cũng rất ngột ngạt.

"Sao vậy? Em không thích ăn?" Hoa Nhuận Trạch thấy hắn cau mày thì lo lắng hỏi.

Tô Vân Thiện đang muốn lắc đầu, bỗng cảm thấy dạ dày lại lần nữa sôi lên, không nhịn được che miệng ọe một tiếng, đứng bật dậy khỏi ghế chạy về phía nhà vệ sinh.

Mọi người đều bị động tác của hắn làm cho sợ hết hồn, Sở Nghiễm Ngọc lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chú Tô có phải là ăn nhầm thứ gì bị đau bụng không?"

Hoa Nhuận Trạch căn bản không kịp trả lời y, chạy sát theo sau hắn vào phòng vệ sinh.

Mọi người còn lại nhìn nhau, Sở Nghiễm Ngọc vội nói: "Mọi người cứ ăn tiếp đi, tôi đi xem xem có chuyện gì xảy ra, có thể là bị đau bụng gì đó."

"Mau đi đi, cũng có thể là bị cảm lạnh, tốt nhất là nên tới bệnh viện khám." Mẹ Lộ ngồi bên cạnh cũng nhanh miệng nói, trải qua kinh nghiệm của chồng mình, giờ bà đã hiểu, trên người có chỗ nào không thoải mái, nhất định không được mặc kệ, ốm vặt cứ kéo dài cũng sẽ thành bệnh nặng, đợi tới lúc hối hận cũng đã muộn.

"Aiz." Sở Nghiễm Ngọc đáp một tiếng, nhét bé hai vào trong lòng Tư Thần, cũng chạy vào trong nhà vệ sinh.

Tô Vân Thiện nôn rất nhiều, gần như nôn hết toàn bộ thức ăn mới vừa ăn vào hồi nãy, Sở Nghiễm Ngọc cầm khăn mặt nóng và nước ấm tới, đợi cho hắn nôn hết ra xong, Hoa Nhuận Trạch nhanh tay lau miệng cho hắn, lại cho hắn uống một ngụm nước ấm, lúc này Tô Vân Thiện mới thấy dễ chịu một chút.

"Chú Tô có phải là có chỗ nào không thoải mái không? Hay là tới bệnh viện khám một chút đi, cháu bảo chú Tần chuẩn bị xe."

Tô Vân Thiện nôn tới toàn thân không còn sức lực, đặt mông ngồi trên nắp bồn cầu, nửa dựa vào người Hoa Nhuận Trạch, tùy tiện để ông lau mồ hôi lạnh trên trán cho mình, nghe vậy khẽ lắc đầu, "Không cần, chú, chú biết là vì sao rồi."

Hoa Nhuận Trạch nghe vậy biến sắc, trong lòng có chút trầm xuống, khó khăn hỏi: "Rốt cuộc là thế nào? Vân Thiện, em có phải là có chuyện còn gạt anh chưa nói không?" Ông cho là Tô Vân Thiện có bệnh gì đó, lại không nói cho ông biết...

Tô Vân Thiện ngẩng đầu nhìn ông một cái, buồn bực nói: "Anh nghĩ đi đâu đấy? Là, là nguyên nhân khác." Theo phản xạ, hắn nhìn thằng nhóc kia một cái, cũng may mà nó chưa hoài nghi mình.

Hoa Nhuận Trạch mới biết mình cả nghĩ quá rồi, nhất thời sốt sắng hỏi: "Nguyên nhân gì? Em không nói là muốn anh gấp chết sao?"

Tô Vân Thiện quả thực bị ông làm cho tức chết, thằng bé còn đang ở đây, hắn nói thế nào được?! Hắn mà nói ra lời này, vậy không phải là tất cả mọi chuyện đều vỡ lở? Vậy em trai khổ cực che giấu để làm gì chứ?

Sở Nghiễm Ngọc sáng suốt, cảm thấy mình hình như không nên ở đây, liền cười nói: "Nếu chú Tô đã không làm sao, con ra ngoài với mọi người trước nhé, có việc gì cần chú Tô nhất định phải nói cho con biết, cậu út cũng không khác gì ba con, chú cũng là trưởng bối của con, đừng khách khí."

Y nói xong thì lui ra ngoài, trên mặt Tô Vân Thiện đỏ chót, thằng bé hiểu ý như thế, hắn lại càng muốn đánh cho tên kia một trận, nhìn xem, mi đã làm cho gen của thằng bé bị lẫn lộn thêm thứ gì vào rồi hả!

"Hẳn là không sao, chú Tô nói đã biết nguyên nhân rồi... Chút nữa em sẽ đi hỏi lại cậu út." Sở Nghiễm Ngọc nghĩ Tô Vân Thiện có thể là bị lạnh bụng, cảm lạnh gì đó, ặc... chú Tô hẳn cũng không muốn bị y biết nhỉ?

Tư Thần liền yên tâm, sau đó nhanh chóng bế bé hai vào lòng. Cái thằng nhóc Tư Cầu Cầu này đúng là rất bá đạo, trước đó hai ba ba vẫn luôn là mỗi người bế một đứa, lúc này bé rốt cuộc cũng đã đợi được cơ hội, bé hai rốt cuộc cũng đến gần như vậy, sao có thể không cố gắng bắt nạt?!

Vì vậy chờ tới khi Tư Thần bế cả hai thằng nhóc vào trong lòng, Tư Cầu Cầu liền ỷ vào việc mình lớn hơn em trai mấy tháng, đôi chân hư đốn vẫn luôn đạp về phía đùi của em trai, làm cho Tư Thần sắp bế không nổi.

Sở Nghiễm Ngọc quả thực hết nói nổi sở thích này của Tư Cầu Cầu, bế bé vào trong lòng mình, lườm bé một cái, vỗ vỗ lên hai bàn chân nhỏ còn đang quẫy quẫy của bé, coi như là phạt.

Dù có khúc nhạc đệm nhỏ của Tô Vân Thiện này, thì bữa tiệc vẫn rất ngon miệng, lại có ông chủ Tào giúp đỡ tạo bầu không khí, mọi người tới ăn tiệc vẫn ăn rất vui, ăn từ giữa trưa lan sang đầu chiều.

Ba mẹ Lộ còn phải về nhà, dù sao trong nhà cũng còn cả một đống việc buôn bán đang chờ. Chỉ là sau khi ra khỏi nhà họ Sở, hai người lại bắt đầu cãi nhau, nguyên nhân là bởi suốt cả bữa tiệc mẹ Lộ đều tươi cười, trong mắt của ba Lộ mà nói, khi nhìn ông chủ Tào người ta, mắt đều tỏa sáng, thế nên ba Lộ ghen.

Ba Lộ hừ lạnh một tiếng, "Tuổi đã cao còn tô son trát phấn, cũng không sợ mất mặt."

Mẹ Lộ có chút không nghe lọt nữa, nói: "Ông được lắm, nói một câu là được, ông còn cứ nói mãi."

"Chẳng lẽ là do tôi có lỗi? Lời chót lưỡi đầu môi, miệng lưỡi thì trơn tru! Loại đàn ông này, phụ nữ nào theo đều phải ăn thiệt!" Ba Lộ thấy vợ mình còn nói giúp người đàn ông khác thì tức tới sắp lòi mắt ra ngoài.

"Người ta chọc gì tới ông, không để yên cho người ta được à..."

Lộ Hồng Vũ đưa hai người ra ngoài bắt xe, theo sau hai người nghe cuộc cãi vã vô cùng trẻ con này, đành phải giả như không nghe thấy gì cả.

Hoa Nhuận Trạch lo xong cho Tô Vân Thiện thì ra ngoài cửa lớn, nhìn một nhà ba người này vừa cãi nhau vừa rời khỏi, trong lòng có chút hâm mộ, còn có chút mất mát, dù sao người cháu trai này ông đã vĩnh viễn không thể nhận lại, có điều ông cũng đã nghĩ thông suốt, có thể quen biết nhau hay không thì có sao, sau này ông tìm cơ hội dạy thêm nhiều tri thức cho cậu, đền bù lại tiếc nuối không thể học xong đại học của cậu, cũng rất tốt rồi.

Hoa Thiệu Nhiên mua nhà trong thành phố, cơm nước xong cũng mang theo bạn gái cùng đi. Sau khi anh ta mua nhà, vẫn luôn gọi chú út tới ở chung với mình nhưng Hoa Nhuận Trạch biết Tô Vân Thiện càng thích vùng ngoại ô rộng rãi hơn nên từ chối, ông định nếu có cơ hội cũng sẽ mua vài miếng đất gần nhà của Nghiễm Ngọc, tự thiết kế một ngôi nhà, cùng sống chung với Tô Vân Thiện.

Hoa Thiệu Nhiên biết ông đã chờ người này nhiều năm như vậy rồi cũng không khuyên nữa, chú út cũng nên có cuộc sống của riêng mình.

Tiệc tàn, trong nhà tiếp tục cuộc sống náo nhiệt của hai người ba nuôi hai đứa con trai. Có điều việc hợp tác của Tư Thần và Thẩm Nguyên Khải cũng không thể kéo dài mãi được, mấy ngày này Thẩm Nguyên Khải đều gọi điện thoại cho Sở Nghiễm Ngọc.

"... Cơ hội lần này thực sự rất hiếm có, bỏ qua lần này, lần sau không biết còn phải chờ tới khi nào nữa, thật đấy, tôi đã nói với cậu rồi, cậu giúp tôi khuyên Tư Thần một lần thôi?"

Sở Nghiễm Ngọc cũng luôn để ý tới chuyện này, nghe vậy cười nói: "Được, tôi sẽ nói với anh ấy, dù sao cũng có chú Tần ở đây, tôi cũng không cần phải chăm sóc bé con nhiều."

Thẩm Nguyên Khải cuối cùng cũng nở được nụ cười, "Vậy tôi chờ tin tốt của cậu."

Sở Nghiễm Ngọc cúp máy, không để cho Tư Thần cả ngày vây quanh mình và hai đứa con trai nữa, "Bây giờ hai thằng nhóc còn đang bú sữa, anh không đi làm, con không có sữa ăn đâu."

Tư Thần thực sự quá si tình, anh coi trọng tình yêu của mình hơn hết thảy, thế nên trước đây ông Tư không vừa ý với anh, có lẽ đại đa số cha mẹ, người lớn đều sẽ không mong con trai mình như vậy? Cũng may người anh một mực nhớ thương, Sở Nghiễm Ngọc lại là một người đáng tin, không phải kiểu người náo loạn cả ngày, bằng không người nhà họ Tư cũng không tiếp nhận y nhanh như vậy, đương nhiên ngay cả với con trai, anh cũng thế, được như bây giờ đã là cục diện tốt nhất, không bằng nới lỏng ra một chút?

Anh nghe lời vợ, đương nhiên là anh không muốn rời khỏi họ nhưng nếu vợ đã lên tiếng thì anh vẫn sẽ gật đầu, nhưng không nói gì cả.

Sở Nghiễm Ngọc trợn mắt nhìn anh, đành phải nghiêm túc nói với anh: "Đừng có tùy hứng thế, bây giờ anh đã là chủ gia đình, ba của hai đứa nhỏ, không còn quyền bốc đồng đâu."

Tư Thần nghe vậy trầm mặc một hồi, lại gật đầu, "Anh biết rồi."

Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới cười với anh, y đã nhìn ra rồi, tên này dù trong số những người xuất thân con nhà giàu khác đã có thể coi là một người rất trầm ổn, nhưng thực ra tận sâu trong xương vẫn có chỗ chưa trưởng thành, cũng có một mặt bất đồng, chỉ là người khác không có cơ hội nhìn thấy mà thôi.

Tư Thần lại làm việc trở lại, hai bảo bối nhỏ liền do Sở Nghiễm Ngọc và chú Tần thay phiên chăm sóc, Hoa Nhuận Trạch bởi gần đây Tô Vân Thiện cứ nôn mãi nên cũng không kéo hắn chạy loạn khắp nơi nữa, cũng chỉ có thể giúp đỡ một chút, nhưng cũng không đến nỗi không lo liệu được hết việc.

Ngày hôm đó, Sở Nghiễm Ngọc vừa mới cho hai đứa con trai ăn no, lại nhận được tin nhắn của Hoa Thiệu Nhiên, bảo y tới nhà mình một chuyến, có chút việc muốn nhờ y giúp.

Hoa Nhuận Trạch nói: "Không thấy trong nhà đang bận chết sao? Nó có việc gì vậy?"

"Để con đi xem xem, có thể là chuyện trên phương diện làm ăn, con đi xem xem có thể giúp được gì không." Sở Nghiễm Ngọc nói, bảo chú Tần chuẩn bị xe, nhét nhóc lớn đang quấy rối vào trong lòng ông, nhờ ông trông giúp một lúc, mình thì bế theo nhóc bé lên xe.

Tư Tiểu Nhị cũng đã hơn bốn mươi ngày tuổi, có thể coi là trẻ con đầy tháng, chỉ cần bao kín một chút, mang ra ngoài sẽ không thành vấn đề.

Hoa Nhuận Trạch lắc đầu, cúi xuống nhìn đôi mắt đen láy đang nhìn láo liên của tiểu Cầu Cầu, trên mặt nở nụ cười thật tươi, tặc lưỡi với bé, "Ngoan nào, ba con sẽ về ngay thôi."

Khi Tô Vân Thiện xuống tầng nghe nói Sở Nghiễm Ngọc đi vào nội thành, có chút không yên lòng, lén gọi cho em trai một chút, để cho hai người gặp mặt nhau cũng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui