Tề Quỳnh sửng sốt một lúc, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy Cảnh Sáp mở miệng, giọng cậu có chút khàn, nhưng không trầm như giọng của nam nhân thông thường, giọng nói của cậu khoan khoái, nhẹ nhàng giống y như con người của cậu, vừa trong trẻo, lại còn sạch sẽ.
Ở thời đại này, người có thể không màng đến tính mạng mà đi cứu một người không liên quan đến mình, người như vậy, theo đánh giá của Tề Quỳnh, chính là người trong sáng và dũng cảm, tâm hồn đẹp cùng trái tim thuần khiết.
"Được." Tề Quỳnh gật đầu: "Trước tiên để bác sĩ kiểm tra chút đã, cậu bị tai nạn xe đụng vào đầu, trong não có tụ máu, nhưng cuộc phẫu thuật rất thành công, cậu không cần lo lắng." Bởi vì người này đã cứu thiếu gia nhà mình, cho nên Tề Quỳnh bất giác dùng ngữ khí thể hiện rõ sự tôn trọng.
Tề Quỳnh năm nay ba mươi hai tuổi, được người đứng đầu nhà họ Nguỵ nhận nuôi từ một cô nhi viện, là trợ lý chuyên môn riêng của Nguỵ Phục.
Thực tế, lúc đấy người mong được nhận nuôi như anh không dưới 10 đối thủ, nhưng anh chính là người nổi bật nhất trong cuộc cạnh tranh ấy.
Anh ấy thông minh, luôn ẩn mình, chín chắn, chững chạc, quan trọng nhất là đối với Nguỵ Phục vô cùng trung thành và tận tâm.
Khi người đứng đầu nhà họ Nguỵ nhận nuôi, đối với họ chỉ có một chút yêu cầu, đó chính là chỉ tận tâm với duy nhất Nguỵ Phục.
"Được rồi, cảm ơn anh Tề." Cảnh Sáp đối với Tề Quỳnh xuất phát từ cảm giác lúc trước cũng rất tôn trọng anh ta.
Người duy nhất có thể xuất hiện bên thiếu gia nhà họ Nguỵ và ở trong gia tộc, cũng được coi là ngang hàng với thiếu gia.
Kế tiếp là thời gian kiểm tra thân thể, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, liền nói với Tề Quỳnh: "Hai ngày nay cậu ấy hồi phục rất tốt, một chút nữa hãy đi chụp X-Quang não bộ.
Nếu không có vấn đề gì, qua 2 ngày nữa là có thể xuất viện rồi."
"Cảm ơn bác sĩ." Tề Quỳnh nói.
Bác sĩ mỉm cười bảo: "Tôi với cậu thì khách sáo cái gì chứ.
Thôi đi trước nhé."
"Được, ngày mai tôi mời cậu ăn cơm." Tề Quỳnh khách khí nói.
" Chuyện đó phải chờ đến tháng sau, tháng này tôi kín lịch rồi." Bác sĩ vẫy vẫy tay rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Đợi đến khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh hẳn, Tề Quỳnh quay sang nói với Cảnh Sáp: " Cậu Cảnh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Cảnh Sáp nhìn về phía linh hồn của Nguỵ Phục.
Tề Quỳnh nhìn hành động của Cảnh Sáp rồi nhíu mày, bởi vì linh hồn Nguỵ Phục đang ở ngay bên cạnh bảo sao, cho nên trong mắt anh ta, Cảnh Sáp đang nhìn Nguỵ Phục.
"Nói với anh ta, em bởi vì tai nạn xe cộ suýt chút nữa chết mà có thể nhìn thấy được anh." Linh hồn Nguỵ Phục nói.
"Nhưng đừng nói em là Nguỵ Tử Lịch mà hãy lấy thân phận của Cảnh Sáp để nói chuyện, rõ chưa?"
Cảnh Sáp gật đầu, chỉ về phía bản sao của Nguỵ Phục: "Cậu ta không đi ra ngoài cũng không có vấn đề gì sao?" Bị ngốc nên bất an mà ở đây à?
Nguỵ Phục đôi mắt đỏ lên: "Tại sao tôi phải đi ra ngoài? Sáp Sáp tại sao lại muốn đuổi tôi ra ngoài?"
Tề Quỳnh sửng sốt, Cảnh Sáp đang nói về bản sao của Nguỵ Phục.
"Không sao, cũng không phải là kẻ ngốc đâu." Linh hồn Nguỵ Phục nói.
Từ tận đáy lòng mặc dù ghét bỏ tên ngốc này nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng là anh.
Thật mâu thuẫn.
"Sáp Sáp?" Thấy Cảnh Sáp không trả lời hắn, Nguỵ Phục cảm thấy thất vọng, cũng rất uất ức, "Sáp Sáp?"
Đối diện với khuôn mặt của Nguỵ Phục, nhìn thấy bộ dáng làm nũng kia, Cảnh Sáp càng thất vọng, hình tượng anh Nguỵ Phục trong lòng cậu tan thành mây khói trong tức khắc.
Cảnh Sáp lại quay sang nói với Tề Quỳnh: "Tề tiên sinh, có khả năng sau khi tôi mém chết vì tai nạn xe cộ, đôi mắt hiện tại có thể nhìn thấy ma quỷ."
Phản ứng đầu tiên của Tề Quỳnh là nghĩ rằng, người này có phải ngốc không? Hay muốn dùng chuyện này để uy hiếp nhà họ Nguỵ? Để tống tiền sao? Hay là để làm gì? Anh ta nheo mắt lại, dường như muốn nhìn thấu Cảnh Sáp, nhưng lại phát hiện, bởi anh ta có thể nhìn thấu vô số người thông qua đôi mắt, nhưng đối với Cảnh Sáp anh ta lại không thể.
" Cậu có ý gì? Cậu muốn nói gì? Hay là cậu muốn làm gì?" Giọngnói của Tề Quỳnh lộ rõ sự nguy hiểm cùng cảnh cáo..