Uông Linh khiếp sợ hỏi: "Cô nói hưu nói vượn cái gì?"Không chỉ có bà, mọi người trong phòng ăn kể cả quản gia tất cả đều ngây dại, vẻ mặt đều mang dáng vẻ đợi hóng được chuyện lớn rồi.Nhưng Lục Khê chỉ lo ăn bữa sáng của mình, căn bản không để ý tới Uông Linh, chỉ nói cho quản gia biết thói quen ẩm thực của cô."Về sau nếu tôi không dậy trước 9 giờ, không cần cố ý kêu tôi, tôi sẽ ăn bữa trưa luôn.""Bữa sáng không cần trứng gà, sữa bò đổi thành sữa chua.""Không được nấu quá cay, sẽ nổi mụn..."Tuy rằng là chuyên nghiệp quản gia, nhưng nghe tới mấy cái yêu cầu đổi khách thành chủ này, ông mặt vẫn mỉm cười nhưng cũng không nhịn được nhíu mày.Vị Lục tiểu thư này cũng không xem mình là người ngoài?Thoáng nhìn hắn biểu tình muốn nói lại thôi, Lục Khê kịp thời dừng lại."...." Cô không cẩn thận lại quên mất.Đối với cô mà nói, cô vẫn là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, nhưng đối với những người khác mà nói cô bất quá là một cô gái xa lạ do Tạ Dĩ Triều mang về.Quả nhiên cô còn không có hoàn toàn thích ứng loại chuyển biến này, thật đau đầu.Sắc mặt cô vẫn không thay đổi, nói rồi cũng không thu trở lại được, lại nói cô là chủ nhân nơi này chỉ có đạo lý để cho người khác thích ứng tới mà thôi.Uông Linh không tìm được cảm giác tồn tại, tức giận mà đi ra khỏi biệt thự.Bà lấy ra di động, đôi mắt tam bạch lộ ra thù hận gọi tới một dãy số điện thoại "Là Tiểu Hành phải không, Uông dì nói cho con biết, ba con đã tìm mẹ kế cho con!"*Người phiền phức rốt cuộc cũng đi rồi, không ai gây sự với cô, Lục Khê bắt đầu cảm thấy đói bụng càng ăn càng ngon, thông thường buổi sáng cô đều không muốn ăn, nhưng ngày hôm qua bụng rỗng cả một ngày, hôm này cần phải bổ sung thể lực.Quản gia muốn nói lại thôi.Tuy rằng ông và Lục Khê không thân, còn cảm thấy cô có điểm kỳ quái, nhưng rốt cuộc cô cũng là một cô gái trẻ, lỗ mãng một chút cũng không sao, huống chi ông chủ đã nói phải chăm sóc tốt cho cô.Vì thế ông cân nhắc mà nhắc nhở cô: "Uông Linh bà...Cô đắc tội bà ta có thể sẽ mang tới chút phiền toái."Lục Khê nhún vai: "Tôi biết, không có việc gì."Cô trong lòng cảm thấy buồn cười, Uông Linh chẳng qua là người làm bên mẹ Tạ Dĩ Triều, khi Tạ Dĩ Triều còn nhỏ có chăm sóc cho hắn, Lục Khê vừa mới gả vào lúc ấy Uông Linh thường tới dạy dỗ cô, không thiếu bị cô dỗi trở về.Lục Khê chẳng hề để ý, cô từ từ ăn xong ngụm cuối cùng, lại hỏi quản gia: "Tạ Hành không ở nhà?""Tiểu Hành ở ký túc xá trường.""Vậy cuối tuần nó mới trở về?"Lục Khê có chút thất vọng hỏi.Quản gia dừng một chút, biểu tình có chút lo lắng mà lắc đầu: "Vốn dĩ là vậy, nhưng tháng trước Tiểu Hành cãi nhau với ông chủ, một tháng rồi không về nhà."Lục Khê nhăn mi, bỏ nhà đi...Một giấc ngủ dậy nhiều ra một đứa con phản nghịch là cái cảm giác gì?Lục Khê nhịn không được muốn thở dài, cô đối với trẻ con không kiên nhẫn, từ nhỏ đến lớn thú cưng cũng chưa từng nuôi, chỉ chơi qua trò chơi nuôi trẻ con trên điện thoại.Trắng trẻo mập mạp lại ngoan ngoãn nghe lời đáng yêu bé con, còn trong hiện thực có thằng con trai phản nghịch mười sáu tuổi tuyệt đối là hai chuyện khác nhau."Có ảnh chụp của nó sao?" Lục Khê hỏi.Mặc kệ không thể thích ứng như thế nào, cô vẫn đối với đứa con trai ruột này rất tò mò.Cô muốn biết đứa trẻ kế thừa gen của cô trông như thế nào.Ở trong giấc mộng kia, khuôn mặt mọi người đều mơ hồ, cô cũng không thấy rõ, nhưng mà không sao...Lục Khê sờ soạng gương mặt mềm mại tinh tế của mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Tạ Dĩ Triều, có chút tự luyến mà tưởng, Tạ Hành kế thừa gen hai người bọn họ, trừ phi đột biến gen, nếu không thì cũng không đến nỗi khó coi.Quản gia: "Có album, nhưng nằm trong thư phòng ông chủ, bị khoá không vào được."Lục Khê lộ vẻ mặt tiếc nuối.Không có biện pháp, tự cô đi nhìn nó vậy.Cô đứng lên "Giúp tôi chuẩn bị xe, đưa tôi đến trường nó đi."Quản gia ngây ngẩn cả người.Ông không nhịn được vẻ mặt một lời khó nói hết thật sự bội phục dũng khí của cô, ông không biết quan hệ của cô và ông chủ tới bước nào.
Nhưng tóm lại chưa kết hôn, danh không chính ngôn không thuận liền tính toán giúp ông chủ quản con trai?Kia rốt cuộc là con trai của Tạ Dĩ Triều và vợ trước, nhiều năm Tạ Dĩ Triều đều độc thân, là một nam nhân độc thân có điều kiện tốt như vậy bên người có không ít các cô để ý nhưng chỉ có Lục tiểu thư thành công "thượng vị".Từ góc độ đàn ông mà xem cô thật xinh đẹp, ngay cả ông chủ cũng không kiềm chế được có thể hoàn toàn hiểu được.
Nhưng sự nghiệp ông chủ thành công như vậy tuyệt đối không phải là kẻ ngốc tùy ý bạn gái can thiệp gia đình hắn.Quản gia tỏ vẻ xin lỗi, chuyện này ông phải hỏi lại ông chủ."Không thành vấn đề." Lục Khê hiểu ông nghĩ gì, hào phóng gật đầu.
Trước khi khôi phục lại thân phận, cô đúng chỉ là người ngoài.
Hiện tại, trong mắt quản gia cùng với người khác cô đại khái để lại ấn tượng "nữ nhân đầy dã tâm" "mẹ kế bụng dạ khó lường".Không đến ba phút quản gia liền quay trở về, ánh mắt ông có chút hốt hoảng, thái độ đối với Lục Khê càng tôn kính.Ông không nghĩ tới, ông chủ sau khi nghe xong không cần suy nghĩ liền đồng ý.Xem ra địa vị của cô trong lòng Tạ Dĩ Triều không bình thường, có lẽ cô sẽ nhanh trở thành nữ chủ nhân nơi này, trở thành mẹ kế Tạ Hành.Ngược lại Lục Khê không cao hứng mà nhăn mi lại hỏi: "Tạ Dĩ Triều đồng ý nhanh như vậy?" Quản gia sửng sốt: "Hả? Cái này...!Có vấn đề gì sao?"Lục Khê không khách khí mà bình luận: "Tạ Dĩ Triều thật không cẩn thận, tùy tiện cho phép người không rõ lai lịch tiếp cận con hắn?"Quản gia tâm tình không còn gì để nói lên tới đỉnh.Chính mình nói mình không rõ lai lịch? Còn đối với ông chủ kêu thẳng tên riêng, xem ra là một chủ nhân lợi hại, khó trách vừa rồi làm Uông Linh tức giận rời đi.Quản gia không nghĩ tới, ông chủ luôn luôn không gần nữ sắc thì ra là thích loại yêu tinh gây chuyện này?Ở trong nhà này, uy nghiêm ông chủ là cao nhất, Tạ Hành là một thiếu niên phản nghịch, còn có một mẹ kế sức chiến đấu không tầm thường.
Về sau trong nhà có thể đều nháo đến gà bay chó sủa, làm ra chuyện cười mỗi ngày.Tại lúc quản gia còn lo lắng sốt ruột, vì cái nhà này mà rầu thúi ruột, Lục Khê gọi ông lại cẩn thận hỏi thăm thời gian học của Tạ Hành ở trường.Cô nhanh biết được Tạ Hành đang học cao học lớp năm nhất, chủ nhật được nghỉ một ngày, bình thường thì giữa trưa cùng buổi tối chỉ được nghỉ ngơi một tiếng, tiết tự học buổi tối kết thúc lúc chín giờ hai mươi.Thời gian nghỉ một giờ quá ngắn, có lẽ chưa thấy được người học sinh đã phải trở về lớp.Lục Khê rất muốn nhìn thấy Tạ Hành, nhưng cô suy xét lại quyết định chờ đến buổi tối mới đi xem thử.Trước bữa trưa, có người mang tới cho Lục Khê một cái di động mẫu mới nhất.Kỳ thật cũng không có thay đổi quá lớn, giống như cái điện thoại này trừ bỏ mỏng hơn, cô cũng không cảm thấy khác nhau, thời đó điện thoại cũng đã phổ biến, tổng thể không khác biệt lắm, cái yêu cầu cô thích ứng cũng chỉ có tâm thái.Có một chút kỳ quái, cô phát hiện số điện thoại vẫn là số cô dùng trước kia.Lâu như vậy, không có khả năng không bị xoá bỏ, chỉ có thể là Tạ Dĩ Triều đã mua lại.Không thể không khen hắn làm việc chu đáo.Không bao lâu, có mấy giám đốc các cửa hàng cao cấp đến biệt thự, đưa tới mấy chục bộ thuộc bộ sưu tập mới nhất, gồm quần áo giày túi xách....tất cả do người hầu sắp xếp mang vào phòng để quần áo.Lục Khê từ trước đã thích mua mua mua, thấy quần áo xinh đẹp liền đi không nổi nữa.Cô trực tiếp vào phòng để quần áo thử liên tiếp trong vài giờ, vui vẻ vô cùng, cô tự tiêu khiển đồng thời kinh ngạc phát hiện quần áo hiện tại cùng mười mấy năm trước khác biệt không quá lớn, thời trang lặp đi lặp lại lời này quả nhiên không giả.Cô chọn một bộ thích hợp ra cửa, ăn xong bữa trưa lại cá mặn mà về phòng chuẩn bị ngủ.Thẳng đến khi sau khi ngủ dậy, Lục Khê mới từ trong miệng quản gia biết được buổi chiều Tạ Hành lại trốn học, chuẩn bị buổi tối cùng bạn bè tới quán bar chơi.Lục Khê còn buồn ngủ???Đứa con này thật vô pháp vô thiên, không được, phải trị!*Quán bar Cam Ngọt, tại lầu một trên dãy ghế dài dựa tường, Tạ Hành ngồi chủ vị, bên người ngồi thêm bảy tám nam sinh, còn có mấy nữ sinh trang điểm xinh đẹp thành thục.Một nữ sinh mặc váy ngắn đến ngồi cạnh nó, nũng nịu mà hướng nó chuốc rượu: "Hành ca, uống với em một chén nha."Thiếu niên sắc mặt lãnh đạm, đẩy tay cô: "Đừng phiền ta."Từ buổi sáng hôm nay nó liền khó chịu, cảm giác toàn thế giới đều cùng nó đối nghịch, đối với ai cũng đều không có sắc mặt tốt.Tối hôm qua không ngủ ngon, trong phòng ngủ có người ngủ ngáy vang trời, nó đi học ngủ bù bị giáo viên gọi lên âm dương quái khí một hồi, kêu nó ra ngoài đứng phạt.Đi liền đi, Tạ Hành căn bản không để bụng, nghênh ngang ra khỏi phòng học.
Không nghĩ tới lại nhận được điện thoại của Uông Linh, nói với nó không đầu không đuôi."Thích tìm thì tìm đi, chuyện đâu có liên quan gì tới ta?" Tạ Hành cúp điện thoại, mặt ngoài chẳng hề để ý, trong lòng lại ngày càng bực bội.Vừa lúc có mấy bạn khác trường rủ nó đi chơi game, Tạ Hành không thèm để ý giáo viên ngăn cản, nghênh ngang mà rời đi sau đó trèo tường ra ngoài, ở quán cafe internet đợi tới tối, mấy bằng hữu gọi bạn gái đến, lại kêu mấy người nó không quen biết, nói muốn đi quán bar chơi.Nữ sinh bị mất mặt, không cao hứng mà hừ một tiếng, quay đầu ngồi xuống một bên.Tống Tế cười cười, cùng Tạ Hành chạm cốc.
"Làm sao vậy Hành ca, tâm tình không tốt?" Ai chọc ngươi huynh đệ giúp ngươi giáo huấn hắn!"Tạ Hành liếc hắn một cái, biểu tình hơi hơi hoà hoãn, nể tình mà uống non nữa ly, Tống Tế lại không thèm để ý, thực hào sảng mà đem ly rượu của hắn lên uống một hơi cạn sạch."Không ai chọc ta, là chuyện trong nhà." Tạ Hành nhíu mày nói.Tại trong nhóm người này, nó cùng Tống Tế coi như cũng thân, Tống Tế lớn hơn nó mấy tuổi, tính cách sảng khoái, lúc mới vừa biết nhau không biết nhà Tạ Hành có tiền, nghĩ kinh tế chính mình tốt hơn còn chủ động mời nó ăn cơm.Sau này Tạ Hành ngượng ngùng chủ động nói, Tống Tế cũng không tức giận ngược lại đùa nó thâm tàng bất lộ.Tạ Dĩ Triều biết nó có loại này bạn bè, đã răn dạy nókêu nó ít cùng loại hồ bằng cẩu hữu này lui tới.Tạ Hành tức giận, cãi nhau với cha một trận, dứt khoát dọn ra khỏi nhà, lười nhìn tới sắc mặt của Tạ Dĩ Triều.So với cái nhà lạnh băng kia, nó tình nguyện ở cùng bạn bè, ít nhất bọn họ còn có chút nhân tính, sẽ thật sự vì nó suy nghĩ.Tạ Hành đứng dậy đi toilet.Nó rốt cuộc còn là học sinh, rất ít khi tới quán bar, vòng quan hệ đơn giản, ý nghĩ cũng đơn thuần, căn bản không nghĩ tới, nó rời đi không bao lâu, Tống Tề lén lút từ trong túi lấy ra một gói nhỏ, dùng tay cho vào ly rượu nó đảo đều.Một màn này vừa vặn đập vào mắt Lục Khê.Không phải cô đặt biệt nhạy bén, chỉ là bởi vì khi bước vào quán bar, sau khi cô tìm được vị trí Tạ Hành liền tìm chỗ ngồi ở lầu hai luôn quan sát hắn.Thật sự thần kỳ, có thể là huyết thống cảm ứng, cô chỉ hướng bàn kia nhìn lướt qua, trái tim như phảng phất bị túm một chút, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên thanh tuyển chính giữa, một cảm giác mãnh liệt nói cho cô biết đó chính là Tạ Hành.Ánh sáng quán bar tối tăm mê ly, còn may Lục Khê thị lực tốt, hơn nữa thị giác nhìn từ trên cao xuống, xem rất rõ ràng.Tim cô nhảy thình thịch, nhịn không được cảm thán huyết thống kỳ diệu, Tạ Hành lớn lên rất giống cô và Tạ Dĩ Triều.Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao cùng lông mi giống ba nó, đến đôi mắt rũ xuống, khoé môi hơi kiều giống cô.
Nếu không phải sắc mặt nó quá xú, tuyệt đối là loại người đi trên đường tùy ý sẽ bị nữ sinh đến hâm mộ.Quả thực không muốn thừa nhận cũng không được này thật đúng là con của cô.Cô đến gặp nhìn rõ ràng, thoã mãn lòng hiếu kỳ, vốn dĩ muốn lập tức cùng bảo tiêu mang hùng hài tử về lại trường học, cũng không biết sao lại thế này, cô cảm thấy có điềm xấu.Người một bàn kia, kia một bầu không khí chướng khí mù mịt, cho người ta cảm giác thật không thoải mái, trực giác phảng phất muốn phát sinh cái gì.Quả nhiên....WC nam không có người, Tạ Hành nhanh chóng quay trở lại, vừa mới ngồi xuống Tống Tế liền cười rót cho nó một ly đầy, muốn cùng nó cạn.Tạ Hành cũng không nghĩ gì, bưng ly lên vừa muốn uống, trong ánh mắt liền xuất hiện một bàn tay trắng nõn, đem bả vai nó đè lại: "Đừng uống."Tạ Hành sửng sốt, nhưng khi nghe thấy âm thanh nữ nhân trẻ tuổi, nó nhăn mi lại, không để trong lòng, nó mỗi lần đến quán bar đều gặp rất nhiều nữ sinh vây quanh, nó thậm chí cũng chưa quay đầu lại xem.Nhưng Tống Tế thật sự không kiên nhẫn mà quát lớn nói: "Cô đánh rắm a, uống hay không uống ai cần cô lo? Cô là ai?"Lục Khê bình tĩnh trả lời: "Phụ huynh nó.".