Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Editor: Thượng Quan An Triệu

Giản Mạt về nhà thay đổi một bộ đồ mới để tới Thiên Đường Dạ, tới nơi cô được Lệ Cẩn Tịch gọi điện thoái báo số tầng lầu...

Lệ Cẩn Tịch ra tiếp người, cô ta hôm nay không giống với ngày đó nhìn một thân xinh đẹp lúc diễn tấu, mà chỉ mặc một cái chân váy bút chì màu xanh ngọc, phối chung với áo sơ mi màu hồng nhạt, cả người lộ ra phần tri thức nhưng không mất đi vẻ phong tình.

"Mạt Mạt, ở đây..." Lệ Cẩn Tịch hướng về phía Giản Mạt vẫy tay.

Lệ Cẩn Tịch rất thích kết giao bạn bè, lần trước cùng Giản Mạt nói chuyện thì đã thích cô từ lúc đó, đêm nay tụ hội chủ yếu là để tìm náo nhiệt từ những người này, tự nhiên cũng sẽ nghĩ đến cô.

Giản Mạt nhìn thấy tiến lên, liền bị Lệ Cẩn Tịch kéo vào hàng ghế... Bên trong đã tới rất nhiều người, tất cả đều là tầng lớp xã hội thương lưu của Lạc thành, còn có thêm mấy minh tinh, cũng có những người giống Giản Mạt là nhà thiết kế, thành phần tri thức, vừa nhìn liền biết Lệ Cẩn Tịch giao hữu rất rộng.

Giản Mạt bất ngờ nhìn phía đối diện, nữ nhân kia chính là người đã cùng Cố Bắc Thần ăn cơm, sau đó còn cùng nhau về nhà.

"Xin chào, tôi là Kruis!" Kruis đưa tay hướng Giản Mạt chào hỏi, "Không ngờ bằng hữu mà Cẩn Tịch nói là cô."

Giản Mạt mỉm cười, chủ động bắt tay, "Giản Mạt."

Lệ Cẩn Tịch cả người sảng khoái, kéo Giản Mạt đi giới thiệu khắp nơi.

Người nơi này đại bộ phận cũng là "nhận thức" được Giản Mạt, gần đây vị "Danh nhân" nhà cô cũng nổi tiếng ở Lạc thành, cô thế nhưng chỉ chiếm vị trí nhỏ nhoi.

"Uống gì?" Lệ Cẩn Tịch hỏi, hoàn toàn không có nhìn ra những nữ nhân ở xung quanh đang có ánh mắt khinh thường nhìn Giản Mạt.

Giản Mạt mỉm cười, tự nhiên trả lời: "Fruitdaiquiri!"

Lệ Cẩn Tịch ứng thanh, ở một bên phân phó bồi bàn lấy rượu, một bên nói: " Mạt Mạt là kiến trúc sư thiết kế công trình, văn phòng cũng làm, sau này mọi người muốn tìm người thiết kế... A, ở đây!"

Lệ Cẩn Tịch lên tiếng, tự nhiên mọi người cũng phụ họa theo.

"A, cô giống với tiểu Sơ đều học thiết kế sao?" Có người đột nhiên nói.

Có người nghe, hơi nhíu mày: "Tiểu Sơ? Ai vậy?"

"Thẩm Sơ đấy..." Có nữ nhân trả lời, "Hôm nay buổi tụ họp này cũng là do cô ta tổ chức?"

Nhắc tới Thẩm Sơ, người này một câu người kia một câu nói ra, đơn giản đều là đã năm năm không thấy cô ta nên thập phần có chung tư tưởng nhớ đến... Chỉ là, quan tâm như vậy có bao nhiêu phần thật tình, cũng chỉ có các cô chính mình rõ ràng.

Giản mạt nghe được đại khái, theo lời nói mà đoán ra mấy người này đối Thẩm Sơ kỳ thực không có cảm tình gì... Nữ nhân đối đãi với nữ nhân khác có địch ý, bình thường cũng chỉ thể hiện ra ở vài điểm.

So với các cô về sắc đẹp, so với các cô về tài hoa gia thế, cũng so luôn xem ai có bạn trai cường hãn, tài hoa lắm tiền...

Giản Mạt bởi vì đối với những người này không quen biết, cũng không có xen mồm, chỉ là lặng im nghe, thường thường sẽ ứng phó đôi ba câu.

Chỉ là, nghe đến cuối cùng, nụ cười trên mặt cô đột nhiên có chút cứng ngắc.

"Tịch, cô cùng tiểu Sơ quen biết từ hồi nhỏ, nói xem... Cô ấy lần này đi năm năm, Thần thiếu cũng kết hôn hai năm, hai người bọn họ còn có thể sao?"

Lệ Cẩn Tịch nhún nhún vai, "Đến bây giờ tôi cũng chưa có cơ hội được diện kiến Cố phu nhân trong truyền thuyết, nên tôi cảm thấy Bắc Thần trong lòng là có a Sơ."

"Kia, nhưng không nhất định..." Kruis nhíu mày nói.

"Kruis, thật quả không sai đâu... Sáng nay tôi thế nào lại nhìn thấy nữ nhân ở cùng Thần thiếu chính là tiểu Sơ a?"

"Không thể nào..." Có người đã kinh ngạc nói, "Sơ tỷ không phải sáng sớm mới trở về sao?"

"Lạ thật, thời gian hình như có chút bất thường..."

"Được rồi, được rồi," Lệ Cẩn Tịch nhún nhún vai, "Chuyện tình cảm, nam chính nữ chính không nói, chúng ta gấp cái gì a?" Nói, cô đã thét to điểm số ca hát của mình.

Trái tim Giản Mạt giống như bị bóp chặt đến ngột ngạt, làm cô có chút nghẹt thở, cô không nghĩ đến, tới nơi này chủ yếu là để kết giao vì công việc, cuối cùng vậy mà nghe thấy một cái "Bát quái" thật lớn này.

Thẩm Sơ kia, chính là nữ nhân duy nhất mà Cố Bắc Thần động tâm sao?

"Mạt Mạt, em hát bài gì..." Lệ Cẩn Tịch xé cổ họng cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt.

Giản Mạt lắc lắc đầu nói: "Em hát không được hay, cũng không muốn mất mặt... Mọi người cứ tự nhiên đi."

Lệ Cẩn Tịch chỉ cười, cũng không có miễn cưỡng.

Mọi người theo lời đồn của Thẩm Sơ mà ở trong lúc ca hát kéo dài tới các đề tài khác, nữ nhân ở cùng nhau, đơn giản chinh là túi xách, y phục hàng hiệu, trang sức cùng đàn ông.

Giản Mạt mặc dù sinh ra không phải nhà hào môn gì, nhưng lúc có tiền sẽ nghĩ đến người trong gia đình, sau đó gả cho Cố Bắc Thần, lúc đó toàn thân cao thấp mới được mặc đồ xa xỉ.

Ở trong cái vòng tròn này, chỉ có kẻ cười người xướng, cộng thêm Giản Mạt thấy mấy người này khơi những câu chuyện dối trá cũng không phải đùa như vậy, chỉ chốc lát sau, liền gia nhập vào bàn luận.

Náo loạn một trận hồi lâu, Thẩm Sơ mới khoan thai tới trễ.

Ngay lúc cửa khán phòng mở ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại phía đó, cùng nhau sững sờ mà quên mất phản ứng... Bởi vì, không chỉ có Thẩm Sơ tới, vậy mà Cố Bắc Thần, Lệ Vân Trạch cũng tới.

"A?" Lệ Cẩn Tịch tiến lên, khoát tay vào cánh tay của Lệ Vân Trạch liền nhìn về phía Cố Bắc Thần, "Hai người các ngươi hôm nay là làm sao đây?" Cô nhíu mày trêu tức, "Đêm nay như thế nào lại cùng nhau tới buổi tụ họp này a?"

"Tôi cùng Cố Bắc Thần ăn cơm, gặp được Vân Trạch, sau đó liền cùng nhau tới..." Thẩm Sơ cười đến kiều mị động nhân, "Cô sẽ không để ý chứ?"

"Tới đây góp vui, đương nhiên không để ý!" Lệ Cẩn Tịch cười nói, sau đó liền ra hiệu mời ba người tiến vào.

Trong phòng, tia sáng không phải đặc biệt sáng sủa, Giản Mạt lại ngồi ở phía bên kia cạnh cửa ra vào, nên từ lúc Cố Bắc Thần cùng Lệ Vân Trạch bắt đầu tiến vào liền không nhìn thấy cô, chỉ sau khi vào tới, tầm mắt mới rơi vào trên người cô.

Cố Bắc Thần không thể không thấy liền nhướn mày kiếm, Lệ Vân Trạch thì lại là nhìn hắn một cái.

"Làm sao vậy?" Thẩm Sơ cảm giác được Cố Bắc Thần bất thường, nghiêng đầu về phía hắn hỏi.

Cố Bắc Thần dửng dưng thu lại ánh mắt, "Không có việc gì." Dứt lời, đã mang theo Thẩm Sơ đến ghế ngồi.

Buổi tụ họp lần này bởi vì hai nam nhân thêm vào, cộng thêm lại là vì Thẩm Sơ chuyên môn tổ chức, một đám nữ nhân tự nhiên sẽ không bỏ qua Thẩm Sơ cũng vừa vặn trờ thành đề tài của Cố Bắc Thần hồi nãy.

Kruis nhẹ liếc mắt đến Giản Mạt đang trầm mặc, nhíu mày liền nhìn về phía Cố Bắc Thần hỏi: "King, chúng ta vừa còn đang nói... Anh tối hôm qua cùng một đêm với nữ nhân là ai a?"

"Đúng vậy đúng vậy... Mau, thành thật khai báo, tiểu Sơ, có phải cô hay không?"

"Cô sẽ không sớm một ngày liền đã trở về, vì cùng Bắc Thần hưởng thụ một chút thế giới hai người đi?"

"Đúng vậy, thành thật khai báo..."

Đám nữ nhân lập tức trở nên vui đùa, bảy miệng tám lưỡi liền bắt đầu hỏi Thẩm Sơ.

Tầm mắt Giản Mạt rơi vào trên người Thẩm Sơ, cô ta mặt một chiếc váy dài, một đôi tiểu bì ngoa, nhu thuận trường thẳng phát tùy ý rơi lả tả ở sau lưng, có vài nghịch ngợm theo động tác của cô dứt lời.

Nữ nhân này rất đẹp... Chỉ là, cô vì sao cảm thấy cô ta có một chút cảm giác quen thuộc?

Thẩm Sơ mỉm cười liếc nhìn Cố Bắc Thần ở bên cạnh, "Nói đến đây, tôi cũng rất tò mò... Nữ nhân kia là ai vậy?" Thanh âm của cô lộ ra một tia trêu tức, nhưng lại có chút ái muội.

"Trong lòng mọi người bất luận cái gì cũng có thể..." Cố Bắc Thần môi mỏng khẽ mở nhàn nhạt nói.

Lời của hắn vừa nói ra, lập tức dẫn tới tiếng cười đùa của đám nữ nhân.

Giản Mạt đảo mắt che liễm đi ý cười chế nhạo, giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho cô biết, nữ nhân kia chính là Thẩm Sơ!

Con mắt chim ưng của Cố Bắc Thần nhẹ híp lại, dư quang thoáng nhìn qua Giản Mạt đang bày ra bộ dáng hơi nhếch môi... Cô chỉ cần có một tí tâm tư, liền bày ra động tác này.

Lệ Cẩn Tịch đi đến chỗ trống bên cạnh Giản Mạt ngồi xuống, đột nhiên nghi hoặc nhìn Lệ Vân Trạch, "Vân Trạch, em làm gì mà nhìn Giản Mạt như vậy? Không phải em nhìn trúng Mạt Mạt đi? Nếu không... Chị làm mối cho em nha!" Cô lại tiếp tục nói đùa, "Mạt Mạt đây thế nhưng là đại mỹ nữ, đến bây giờ vẫn chưa qua tay ai đâu nha!"

Trong mắt Lệ Vân Trạch ánh lên tia cảnh cáo liếc nhìn Lệ Cẩn Tịch, càng lúc càng cảm thấy người chị gái sinh đôi này mãi không chịu lớn... Hắn thực sự rất hoài nghi, truyền thông ước mơ làm thế nào mà được cô làm cho phát triển trên thị trường như vậy.

Nhưng cái người không chịu lớn này vẫn còn thích đùa vui, một phen liền đem Giản Mạt hướng đó đẩy đi, "Trừng cái gì mà trừng a, mỹ nữ này giới thiệu cho em... Ha ha..."

Giản Mạt có chút bất đắc dĩ nhìn Lệ Cẩn Tịch, thấy cô hướng chính mình lộ ra một nụ cười, cũng chỉ có thể cười ứng đối... Chỉ là, tình cảnh như thế này, cô có chút cười không nổi.

"Ôi?" Đột nhiên có người nghi hoặc la lên, "Vừa nãy tôi liền cảm thấy Giản Mạt nhìn qua có chút quen mắt, lúc này cùng Thẩm Sơ đứng chung... Tôi thế nào cảm thấy hai người có chút giống nhau a?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui