Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Editor: An Triệu

Thẩm Sơ nhìn Cố Bắc Thần cầm miếng bông gòn thấm nước sát trùng một lần nữa xử lý miệng vết thương để tránh lại bị vỡ ra cho cô, viền mắt ửng đỏ, đem mặt nghiêng sang một bên khác: “ Em không sao, anh đi làm việc của anh là được rồi.”

Cố Bắc Thần không hề bị lay động, chỉ lãnh đạm nói: “Thẩm Sơ, chúng ta không còn là trẻ con nữa…”

Thẩm Sơ “Xoạt” một cái nhìn về phía Cố Bắc Thần, khóe miệng câu lên một chút tự giễu: “ Anh cảm thấy em lúc này là một đứa trẻ cáu kỉnh… Có phải không?”

Cố Bắc Thần không nói gì, lại cầm miếng bông thấm nước sát trùng chuẩn bị lau chỗ vết thương khác cho Thẩm Sơ…

“ Ba~” một tiếng truyền tới, miếng bông trong tay Cố Bắc Thần bị đánh cho rớt xuống đất.

“ Anh đi đi…” Thẩm Sơ ẩn nhẫn không rơi nước mắt, cái mũi chua xót nói, “ Em không cần anh thương hại.”

Cố Bắc Thần ngước mắt, mắt ưng thâm thúy giống như hố sâu, khiến người ta nhìn không thấy đáy.

Cố Bắc Thần như vậy làm Thẩm Sơ thấy xa lạ, cũng có chút sợ hãi… Trước kia hắn luôn trầm ổn nhưng đối với cuộc sống vẫn có chút nhiệt tình cùng tùy tiện ngông cuồng, hắn ngày hôm nay, cả người đều tràn ngập sự chín chắn,lạnh lùng.

Cố Bắc Thần lại lần nữa cầm qua miếng bông thấm nước sát trùng lau miệng vết thương cho Thẩm Sơ, rồi mới băng bó… Từ đầu tới cuối không nói một lời.


Thẩm Sơ mím môi thật chặt, cứ như vậy nhìn hắn xử lý tất cả, áp lực ở vị trí trái tim làm cảm xúc của cô hỗn loạn lên: “ Bắc Thần, anh…” Cô nhấp môi dưới, “ Anh có phải đã thích người cùng anh làm đám cưới giả kia không?”

Cố Bắc Thần hơi hơi trầm mặc, mới nói: “ Không có!”

“ Anh nói dối!” Thẩm Sơ là phụ nữ, cô đối với mặt tình cảm của phụ nữ tương đối nhạy cảm… Vừa rồi Cố Bắc Thần còn hơi chần chờ, thực sự làm cô sợ hãi.

Cố Bắc Thần đứng dậy, mắt ưng lạnh lẽo đạm mạc mở miệng: “ Nghĩ như thế nào thì nghĩ, tùy em.”

Lông mi Thẩm Sơ run run, làm mọi cách cũng không để cho đáy mắt lại lần nữa lộ ra bi thương.

Cô cứ kiên quyết ẩn nhẫn như vậy, làm tâm Cố Bắc Thần bỗng nhiên xao động… Theo bản năng, trong đầu hắn vậy mà lại xẹt qua bộ dáng ẩn nhẫn của Giản Mạt.

“ Nếu anh thích cô ấy, xin anh hãy nói cho em biết…” Đáy mắt Thẩm Sơ chứa đựng hơi nước ngửa đầu nhìn Cố Bắc Thần, “ Em không muốn làm kẻ thứ ba trong thế giới của anh.”

“ Em không phải…” trong lòng Cố Bắc Thần mạc danh có loại cảm xúc ngột ngạt khiến hắn vô phương hít thở: “ Thẩm Sơ, em không thích cô ấy ở Lam Trạch viên, anh sẽ đem nơi đó để trống.”

“ Để trống là như thế nào? Không phải lúc trước anh vì em mà thiết kế sao…” Thẩm Sơ có chút tùy hứng hờn dỗi nói.


Cố Bắc Thần nhíu lại mày kiếm, “ Em thích, anh có thể vì em một lần nữa mà thiết kế. Thẩm Sơ, em rõ ràng biết, thiết kế trong nhà, anh chỉ làm vì em!”

Thẩm Sơ trầm mặc không nói, chỉ là, bởi vì ẩn nhẫn, khóe môi run nhè nhẹ ra tiếng lên án, “ Đó là do lúc trước anh chuẩn bị cho phòng tân hôn của chúng ta …” Cuối cùng, cô rốt cuộc nhịn không được bi thương nói ra lời,nước mắt cũng “ tóc tóc” rơi xuống.

Cố Bắc Thần hạ mắt, đem Thẩm Sơ ôm vào trong ngực, “ Chỉ cần em thích, anh có thể vì em thiết kế rất nhiều căn nhà khác, chỉ vì em!”

Trời mưa bên ngoài dần lớn, mới sáng sớm vẫn còn là trận mưa phùn mịt mù, lộ ra một tia khí tức thương cảm mông lung, thì tới thời điểm tan tầm, cũng trở thành trận mưa to phiêu bạt, “ Ào ào” vùi lấp vạn vật.

Giản Mạt bởi vì chuyện của bản thiết kế nên trở về có chút muộn, thời điểm trở lại Lam Trạch viên cũng đã hơn chín giờ tối…

Trong biệt thự ánh đèn sáng rực, cô có chút bất ngờ, đem xe dừng ở chỗ đậu xe, thời điểm nhìn thấy chiếc Maybach ở một bên, khóe miệng theo bản năng nở nụ cười… Thế nhưng, một giây sau, bởi vì nhìn thấy Sở Tử Tiêu nên nụ cười cứng ngắc lại.

Âm thầm hít thổ thật sâu, Giản Mạt nhìn ánh đèn bởi vì nước mưa mà trở nên mê ly, tự lẩm bẩm nói: “ Đã biết trước kết quả, lúc này mới phiền muộn không phải là quá kiêu căng rồi sao?”

Giản Mạt cười cười, tuy nhiên nụ cười có chút chua xót.


Cô xoay người cầm cây dù phía sau xuống xe, bước nhanh hướng biệt thự chạy tới… Mở cửa đi vào, liền nhìn thấy Cố Bắc Thần dựa ở trên quầy bar, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, tà mị tùy ý nhìn cô.

“A Thần, anh như thế nào đã trở lại” thanh âm Giản Mạt trước sau như một vẫn nhẹ nhàng, cô thay giày liền đi tới bên người Cố Bắc Thần lấy lòng, khóe miệng giơ lên, khóe mắt nhẹ cong, “ Cũng không nói cho em một tiếng!”

Cố Bắc Thần nhìn nữ nhân không tim không phổi này, mắt đen như sâu không thấy đáy nói: “ Tới xem một chút người nào đó buổi sáng bị bỏ lại có hay không đã tức giận.”

Đáy mắt Giản Mạt lướt qua một mạt cảm xúc khác thường, có thể cũng chỉ là thoáng qua liền biến mất không thấy, nhanh đến mức ngay cả chính cô cũng không phát hiện, “ Anh không đề cập tới em cũng quên mất…” Cô cố ý giả vờ tức giận, “ Thật quá đáng, xém chút nữa là em đã muộn giờ!”

Ánh mắt Cố Bắc Thần càng thêm sâu thẳm nhìn nữ nhân trước mặt, rõ ràng hai năm qua, cô ở trước mặt hắn đều là cái dạng này, nhưng hôm nay lại nhìn này gương mặt này có chút dối trá nhìn không quen.

Cố Bắc Thần đột nhiên thuận tay nắm lấy Giản Mạt xoay người một cái, ngay sau đó cúi người áp xuống… Môi mỏng trong nháy mắt cướp được đôi môi mềm mại đang lải nhải kia, hung hăng nghiền ép, hút lấy.

Giản Mạt cảm giác được Cố Bắc Thần không thích hợp, nếu là ngày xưa, cô nhất định sẽ giả vờ không biết mà nỗ lực phối hợp lấy lòng hắn. Nhưng hôm nay tình cảnh đã khác, dù cho cô không ngừng cảnh báo chính mình, dường như cũng không có cách nào được như trước đây mà biểu hiện một cách không tim không phổi.

Cảm giác được Giản Mạt không chuyên tâm, Cố Bắc Thần càng tăng thêm lực đạo mà hôn…

Có thanh âm “loảng xoảng” truyền đến, ngay sau đó trong không khí pha lẫn hương vị rượu vang đỏ tinh thuần.

Giản Mạt không biết Cố Bắc Thần đang tức giận cái gì, hẳn là cô nên tức giận mới đúng?

Được rồi, cô không có quyền tức giận, chỉ sợ là cô phải…


Cảm xúc nóng rực sau khi hôn lộ ra chút phức tạp, phảng phất ai cũng lý không rõ ràng lắm, ai cũng không muốn nguyện ý muốn làm rõ.

Ngay tại lúc Giản Mạt cơ hồ muốn hít thở không thông, Cố Bắc Thần mới buông Giản Mạt ra, mắt ưng sâu thẳm không thấy đáy, lại giống như dòng nước xoáy, tùy thời sẽ đem người nuốt chửng hầu như không còn.

“ Ở chỗ này, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một vài tình huống đi làm không được tiện…” Cố Bắc Thần mở miệng: “ Hay là đổi sang một căn ở nội thành được chứ?”

Giản Mạt nghe xong, hơi rũ mắt xuống sau che giấu cảm xúc tự giễu đang muốn nổ tung, mà khi ngước mắt lên, đã khôi phục lại sự bình tĩnh, “ Được thôi…” Cô ôm lấy cổ Cố Bắc Thần, “ Bất quá, sau này anh muốn về nhà phải cẩn thận một chút nha… Em cũng không muốn bị chụp đưa ra ánh sáng đâu nha.”

Cố Bắc Thần ánh mắt càng thêm sâu, nhìn bộ dáng Giản Mạt có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi: “ Từ biệt thự đến chung cư, em sẽ không thiệt thòi đâu.”

“ Làm sao mà không có chứ ” Giản Mạt nỗ lực đè xuống cảm xúc nổi lên trong đáy lòng kia, khóe miệng như cũ cười đến không tim không phổi, “ Nhưng ông xã vì em mà suy nghĩ, không thể phụ lòng tốt của ông xã được, phải không?”

“ A…” Cố Bắc Thần cười lạnh: “ Giản Mạt, thời gian hai năm…Em luôn đem vị trí của mình thủy chung đặt ở đây như thế này!” Dứt lời, hắn một phen kéo tay Giản Mạt ra, xoay người lên lầu.

Giản Mạt nắm chặt tay, hướng phía bóng lưng anh hỏi: “ Anh tức giận như vậy, chẳng lẽ là muốn em thể hiện chính vị của mình sao?” khóe miệng cô nỗ lực kéo lên nụ cười, “ Nếu anh muốn nhìn thấy bộ dáng tham lam của em, kỳ thật em cũng không ngại diễn xuất…”

Cố Bắc Thần đột nhiên ngừng bước chân, xoay người…

Mắt ưng sắc bén bắn ra hai đạo tinh quang nhìn Giản Mạt, cuối cùng môi mỏng câu lên một nụ cười chế giễu lạnh lùng, chỉ thấy môi mỏng của hắn khẽ mở, thanh âm lộ ra lạnh lùng chậm rãi nói: “ Giản Mạt, hy vọng em vẫn có thể biểu hiện đúng vị trí của em!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận