Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Edit: Cố Tư Yên

Tiêu Cảnh nhìn bộ dáng của Cố Bắc Thần, khóe miệng không khống chế được trở nên co quắp, sau đó hỏi một câu không đầu không đuôi: "Thần thiếu, ngài năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"

Cố Bắc Thần nhíu mày, nhưng vẫn vô thức nói: "Hai mươi tám..."

Khóe miệng Tiêu Cảnh cong lên nụ cười vô cùng giả, "Thần thiếu, tôi còn tưởng rằng năm nay ngài mới có mười tám tuổi thôi?"

"Có ý gì?" Cố Bắc Thần ngưng mắt nhìn Tiêu Cảnh.

Vẻ mặt Tiêu Cảnh vô tội, "Vì quá trẻ..." Hắn nói có vẻ lạ lùng lắm, "Vừa rồi bộ dáng căng thẳng của anh, đâu giống với lúc còn ở bên nước Mỹ, đem mấy hạng mục của Mỹ vượt lên trước mấy tỷ đô la để giành lấy vị trí tổng giám đốc Đế Hoàng?"

"..." Vẻ mặt kanhj lùng nghiêm nghị của Cố Bắc Thần có vẻ lo lắng rậm rạp, bị chính trợ lý của mình nói móc không kiêng nể gì như vậy, dựa theo lời nói của Giản Mạt... Đó chính là hắn cũng đã say rồi?

Cố Bắc Thần ngồi thẳng dậy, cầm văn kiện của JK, tiếp tục nhìn, hắn cảm thấy mình đi nói chuyện cùng với một người chưa từng trải qua tình yêu, dự đoán Tiêu Cảnh chắc chắn vẫn còn là xử nam, đàm luận chuyện tình cảm với tên đó, sách lược của tên đó đưa ra nhất định sẽ thất bại.

Thấy Cố Bắc Thần có chút buồn bã, Tiêu Cảnh nhếch miệng cười lấy lòng rồi nói: "Thần thiếu, nếu như anh quả thật muốn cùng với Giản tiểu thư tính toán tiến xa hơn thì tôi có một đề nghị..."

Cố Bắc Thần không để ý tới Tiêu Cảnh, thân thể vẫn yên tĩnh.

Tiêu Cảnh bĩu môi, oán thầm Cố Bắc Thần, sau đó mới lên tiếng: "Một người phụ nữ, cuộc sống sau này rất quan tronhj với họ... Anh hoàn toàn có thể cầu hôn Giản tiểu thư? Lãng mạn, xa hoa... Chậc chậc, tôi dám cam đoan, nhất định Giản tiểu thư sẽ cảm động, sau đó quả thực sẽ khăng khăng một mực theo anh."

"Cậu cho rằng Giản Mạt sẽ đồng ý?" Cố Bắc Thần nhíu mày hỏi.

Tiêu Cảnh thấy Cố Bắc Thần để ý tới hắn, vội vàng nghiêm trang nói: "Giản tiểu thư thích tiền, Thần thiếu anh chính là một ông trùm có khí chất... Trực tiếp dùng tiền xếp thành hoa, rải đầy trên đất... Dùng kim cương to như trứng bồ câu, sau đó cầu hôn một cách công khai... Chậc chậc, bảo đảm sẽ được!"

Gần đây bời vì Tiêu Cảnh muốn tiêu trừ chuyện Giản Mạt "sao chép", cho nên cũng lên mạng nhiều hơn, học được một số từ thường dùng trên mạng.

Nhất là khi hắn nhìn thấy có hai minh tinh dùng hai trăm triệu xếp thành hoa để làm một hôn lễ, hắn đột nhiên cảm thán... Nếu như, Thần thiếu cũng dùng hai trăm triệu làm tiêu phí cầu hôn như vậy, hắn không tin Giản Mạt không cảm động.

Cố Bắc Thần nghe Tiêu Cảnh thiên mã hành không* nói, đôi mắt thâm thúy sắc bén của hắn khẽ nâng lên, Cố Bắc Thần đột nhiên nói: "Cậu thấy, tôi trực tiếp dùng thẻ đen của các ngân hàng lớn xếp lại thành chữ marryme thì thế nào?"

(*) Thiên mã hành không:  Thiên mã lao nhanh đến chóng mặt, như bay trên không trung, cũng giống như khí thế hào sảng của văn chương không theo một khuôn khổ nào, tự nhiên trôi chảy khác hẳn với loại tư duy lộn xộn tầm thường. Ngụ ý nói tới khí thế hào sảng của thơ ca. Người thông tuệ ngôn hành biến hóa vượt xa so với tiêu chuẩn của đa số người, tựa như thiên mã hành không nhanh đến bất phà m.

Tiêu Cảnh vừa nghe xong, lập tức dơ ngón tay cái lên, "Thần thiếu... Cao nhân!"

"Ngu ngốc!" Cố Bắc Thần lạnh lùng hừ lạnh, quyết định không để ý tới Tiêu Cảnh.

Giản Mạt thích tiền, thế nhưng, cô chưa bao giờ muốn dùng tiền không phải của mình...

Lần đó đưa cho cô thẻ phụ thuộc, cô chỉ cầm năm mươi vạn mà cô muốn, sau đó hơn một phân tiền cô cũng không động tới.

Có lẽ, từ khi bắt đầu hắn đã sai rồi... Mà biểu hiện bên ngoài của Giản Mạt cũng không khiến cho hắn có suy nghĩ sâu xa quá.

Tuy nhiên... Lúc bắt đầu, bọn họ chỉ là lợi ích quan hệ, nhưng vẫn có thể cải thiện.

Ừm, Tiêu Cảnh nói hắn cầu hôn cũng không phải sai... Lần trước Hướng Nam cầu hôn Tiểu Tiểu, rõ ràng cô rất hâm mộ.

Sau khi chuyện JK được làm rõ, hắn hẳn là nên cho cô một thân phận, mà thân phận đó không liên quan đến lợi ích...

"Tình huống mẹ Giản Mạt hiện tại thế nào rồi?" Cố Bắc Thần đột nhiên hỏi.

Tiêu Cảnh sửng sốt, sau đó trả lời: "Khoảng thời gian trước bác sĩ Vương đã liên lạc cho tôi, nói đã có trái tim thích hợp, thế nhưng thân thể Giản phu nhân bây giờ không thích hợp để phẫu thuật."

Cố Bắc Thần nhíu mày, "Sau khi xong việc, cậu đi tìm hiểu chuyện này một chút..."

"Được!" Tiêu Cảnh trả lời.

Thế nhưng, lúc này hai người bọn họ ai cũng không nghĩ đến, sắp đến xảy ra rất nhiều chuyện, bọn họ không kịp xử lý, cho nên sau này đã trở thành một đám mây đen.

Ở Lạc Thành, tuyết rơi rất dày, từ các hạt tuyết nhỏ, dần dần trở thành một mảnh tuyết lớn... Rơi xuống thành từng lớp.

"Mau lên, sắp xếp phòng phẫu thuật..." Bác sĩ Vương vừa kiểm tra cho Tô Mặc, vừa vội vàng nói với y tá.

Tiếng bước chân của y tá tới tới lui lui, thanh âm dồn dập rơi vào trong tai Giản Mạt, giống như thanh đao bức tử khiến cô như bị lăng trì*.

(*) Lăng trì: dùng cực hình để hành hạ.

Giản Mạt đứng ở nơi đó nhìn Tô Mặc, thanh âm của thiết bị nhịp tim vang lên bên tai đã có chút chói tai... Thanh âm của máy điện giật vang lên từng đợt, đập vào trái tim của cô... Đau quá!

"A..." Giản Mạt đột nhiên ôm bụng, kêu lên đau đớn, ở chỗ đó giống như bị ai đó kéo gân ra, khiến cô cúi gập người xuống.

Không có người nào phát hiện Giản Mạt không thoải mái, bác sĩ Vương kích điện cho nhịp tim Tô Mặc đập lại, sau đó cũng y tá đẩy giường bệnh chạy vào phòng phẫu thuật...

Giản Mạt nhẫn nhịn bụng dưới đang đau đớn, cắn răng đi theo, tuy nhiên chỉ đi được vài bước, sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy, trán cũng rịn ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh.

Tiếng "loảng xoảng" vang lên, đèn phòng phẫu thuật sáng lên.

Giản Mạt tựa ở trên tường, tay vịn bụng dưới, ra sức cắn môi...

Cô không thể ngã xuống, cô không thể ngã xuống... Cô không thể ngã xuống!

Giản Mạt nhắc nhở chính mình từng lần một, dường như, chỉ có làm như vậy mới khiến cảm giác giày vò ở bụng dưới dịu đi một chút?

"Mạt Mạt?"

Có thanh âm êm ái vang lên bên cạnh, Giản Mạt nghiêng đầu nhìn, thấy Tô Quân Ly.

Bởi vì lần trước đụng mặt Tô Quân Ly một lần ngay trong bệnh viện, lần này hai người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tô Quân Ly đi nhanh tới, sắc mặt nặng nề liếc nhìn đèn phòng phẫu thuật đã sáng, mới hỏi: "Là bác gái sao?"

Giản Mạt mím chặt môi, gật gật đầu.

Tô Quân Ly lập tức nhíu mày, "Yên tâm đi, bác gái nhất định sẽ không có chuyện gì..."

Khóe miệng Giản Mạt cong lên cay đắng, cô không muốn đối mặt, thế nhưng, cô lại biết rõ... kết quả!

Môi, mím lại càng chặt.

Tay Giản Mạt cũng không tự chủ được bắt đầu nắm chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay cũng không biết đau, mãi đến khi lòng bàn tay tràn ra chất lỏng màu đỏ tươi...

Tô Quân Ly lập tức co chặt đôi lông mày, kéo tay Giản Mạt qua, định vặn bung bàn tay đang nắm chặt của cô, "Mạt Mạt, buông tay!"

"Hả?" Giản Mạt ngẩn ngơ nhìn về phía tay mình, thế nhưng, tay vẫn không buông ra.

Tô Quân Ly nhíu mày, đem ngón tay Giản Mạt vặn bung ra, thấy cô lại muốn nắm chặt lại, lập tức đem tay anh đan vào trong tay cô...

Cảm giác đau nhói truyền đến, thế nhưng, Tô Quân Ly lại không mảy may nhíu mày... Loại đau đớn này rơi vào người của anh cũng không sao cả!

Thời gian, trôi đi từng chút một, Giản Mạt dần dần nhịn không được, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra càng ngày càng nhiều.

Tô Quân Ly lo lắng cho thân thể của Giản Mạt, lo lắng nói: "Mạt Mạt, em ngồi xuống trước được không... hửm?"

Lúc này, Giản Mạt đã hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể cô khẽ run, bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn thống khổ khiến cô lại cúi gập người xuống.

Mày Tô Quân Ly nhíu càng chặt hơn, vừa lúc có y tá đi qua, anh vội vàng gọi lại: "Xin chào, có thể phiền phức cô gọi bác sĩ tới đây một chút hay không... Cô ấy không thoải mái."

Y tá biết Giản Mạt là con gái của Tô Mặc, thấy sắc mặt cô tái nhợt, vội vàng gật đầu đi tìm một nữ bác sĩ qua đây.

Giản Mạt bị Tô Quân Ly khuyên ngồi ở trên ghế, bác sĩ muốn kiểm tra cho cô, thế nhưng, mạch suy nghĩ của cô đã trống rỗng, nói cái gì cũng không trả lời.

Bác sĩ nhìn thấy cô vẫn bưng bụng của mình, không khỏi nhíu mày, nhìn xong nói với Tô Quân Ly: "Cô ấy cứ như vậy cũng không thể kiểm tra được, để tôi nói y tá qua lấy máu của cô ấy rồi đi xét nhiệm, được chứ?"

Tô Quân Ly gật đầu.

Rất nhanh đã có y tá qua đây lấy máu, sau đó rời đi cùng bác sĩ.

"Bác sĩ Hà, xét nghiệm khoa nào đây?" Y tá hỏi.

Hà Dĩ Ninh mở miệng: "Đưa đến phụ khoa kiểm tra xem có phải có thai hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui