Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Hôm nay thứ Sáu, ngày đó Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt ăn sáng cùng nhau, sau đó hắn rời đi, liền hai ngày không có trở về.

Giản Mạt biết được tin tức của lão công, cơ bản đều dựa vào tập san và báo lá cải....Này không, lão công lại vừa đi với một cô gái khác.

Chỉ thấy trang đầu của tờ báo là hình ảnh Cố Bắc Thần và một cô người mẫu đứng sát vào nhau, góc độ muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu.

Dưới ngôn ngữ khiến người ta liên tưởng này, không thể nghi ngờ, truyền thông liền phỏng đoán cô người mẫu này là người thay thế cho vị trí của Lục Mạn ở bên cạnh Cố Bắc Thần.

Mà bài báo khi kết thúc tự nhiên lại có câu liên quan đến người vợ bí ẩn của hắn, “Chồng lại thay bạn gái mới, cô vợ bí ẩn, cô cảm thấy thế nào?”, nhất thời trong phòng làm việc nhàn hạ liền bàn luận về tiêu đề này.

Bên tai lại là Hướng Vãn là người cầm đầu bàn luận về chuyện của Lục Mạn cùng cô người mẫu kia đến cùng là ai mới là người uy hiếp được vợ của Cố Bắc Thần, Giản Mạt nhìn mọi người, có cảm giác không biết nói gì.

Ngay trong thời gian tranh luận kịch liệt, Đại Hùng đi tới, “Giản Mạt, tối nay cô có rảnh không?”

Giản Mạt nghĩ cũng không có nghĩ, “Tôi rảnh, có chuyện gì à?” Nếu như không có người gọi về.

Đại Hùng thanh âm có chút trì hoãn, lập tức đần độn cười cười, “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhã, mọi người cũng lâu rồi không tụ họp....Nhân cơ hội này tối nay chúng ta cùng đi ăn tối, sau đó tới Thiên Đường Dạ!”

Giản Mạt khoé miệng nở nụ cười, toàn bộ phòng thiết kế đều biết Đại Hùng đang theo đuổi Tiểu Nhã....Người này và Đinh Đương suốt ngày kêu rên, nói có phải xứng đôi đây? Đại Hùng đáng nhẽ nên theo đuổi Đinh Đương mới thích hợp sao?

Chuyện cười như vậy, có lần Mạc Tiểu Nhã cảm mạo, có thể Đại Hùng chỉ sợ cô ta hiểu nhầm, một mức giải thích,... Náo loạn thành không ít chuyện cười.

“Thiên Đường Dạ a....” Giản Mạt cố ý kéo dài giọng, “Anh hào phóng thật đấy!”

Đại Hùng “khà khà” nở nụ cười, nhìn Mạc Tiểu Nhã không có trong phòng làm việc, mới nói, ''Thật ra.... tối nay tôi định tỏ tình với cô ấy.”

Giản Mạt nghe vậy, cười nói, “Nếu như vậy.... làm huynh đệ tỷ muội nhất định tôi sẽ cổ vũ cho anh.'

“Cảm ơn a!” Đại Hùng rõ ràng hưng phấn, sau đó cố gắng muốn cho Mạc Tiểu Nhã một sinh nhật bất ngờ.

Lúc tan tấm, toàn bộ người trong phòng làm việc liền mở ra tiệc đứng sảnh, tính toán ăn chút gì đó sau đó đến Thiên Đường Dạ.

Cơm mới vào miệng...di động liền vang lên....Tiên sinh!

Giàn Mạt cầm điện thoại đi đến một bên, sau đó bắt máy, “A Thần...”

Cố Bắc Thần nghe thấy âm thanh rất ầm ý, hơi nhíu mày hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”

“Hôm nay sinh nhật một đồng nghiệp, đang dùng cơm!” Có lẽ là cảm nhận được Đại Hùng hôm nay rất hưng phấn, Giản Mạt cũng cảm thấy rất vui vẻ.”Dùng cơm xong chưa?” Cố Bắc Thần cố ý hỏi.

“Khác cái là hôm nay sinh nhật đồng nghiệp sẽ có người tỏ tình...có lẽ tối nay em sẽ về muộn đấy!” Sau đó Giản Mạt mới sực hỏi, “Anh...đang làm gì đó?”

“Còn chưa có tan tầm!” Cố Bắc Thần mặt âm u ở viên biệt thự Lam Trạch, ngồi xuống ghế sô pha, “Buổi tối đi đâu?”

“Thiên Đường Dạ...”

“Ừ.” Cố Bắc Thần trả lời, “Buổi tối có cần anh đến đón em không?”

“Không cần, em có đi xe đến...”

“Được.” Cố Bắc Thần sau khi nói xong liền cúp điện thoại.

Giản Mạt trái lại cũng không có suy nghĩ nhiều liền tắt máy.

Mọi người sau khi ăn cơm xong liền đánh xe đến Thiên Đường Dạ...Lạc Thành nổi danh là chỗ ăn chơi, phương tiện máy móc đều xa hoa, nhất định ở đây tiêu phí không thấp.

Đại Hùng nhất định là hao tổn không ít tiền, mọi người đều nghĩ hôm nay hắn ta điên rồ.

Nhưng Giản Mạt là biết nội tình, người khác không biết, cũng rõ ràng không biết hôm nay Đại Hùng lại vung tay mời bọn họ đến nơi như vậy, nhất định là có chuyện gì đó.

Thiên Đường Dạ a, ở đây một buổi tôi cũng đã là nửa tháng tiền lương của bọn họ rồi.

“Nếu l;át nữa Đại Hùng thật sự tỏ tình với cậu thì cậu định sẽ làm thế nào?” Giản Mạt tìm cơ hội đứng bên cạnh Mạc Tiểu Nhã, tò mò hỏi.

Mạc Tiểu Nhã năm nay đã 25 tuổi, Đại Hùng 27 tuổi, chỉ cách nhau 2 tuổi cũng rất thích hợp, điều kiện mỗi phuong diện đều không tồi, nếu nói lấy kết hôn làm tiền đề, thế nào nhìn cũng có chút hài hước.

“Theo cậu thì thế nào là tình yêu?” Mạc Tiểu Nhã đột nhiên có chút thương cảm.

Giản Mạt thừa nhận Mạc Tiểu Nhà là con người rất tỉnh táo, như vậy thương cảm không nên thuộc về cô ấy, “Tình yêu chính là...khi cảm thấy chuyện lãng mạn nhất chính là khi có người đó ở bên cạnh.”

Mạc Tiểu Nhã nhìn về phía Giản Mạt, “Cậu có người đó chưa?”

Giản Mạt đột nhiên nở nụ cười, “ Đã từng có...”

Cảm giác được trên người Giản Mạt nhàn nhạt ưu thương, Mạc Tiểu Nhã không hỏi nữa, cô cũng không thích dòm ngó nội tâm bí mật của người khác, “Kỳ thật từ trước tới giờ mình chưa gặp người nào giống như cậu nói.....” Cô có chút tự giễu, “Mình nói mình không có bạn trai, tất cả mọi người đều không tin, nhưng lúc đi học đến giờ thật sự không có, có người nói mình yêu cầu quá cao, nhưng thật ra mình chỉ muốn tìm một người có thể làm cho mình động tâm...”

“Thế Đại Hùng có làm cậu động tâm không?” Giản Mạt hỏi.

Mạc Tiểu Nhã lắc đầu, “Anh ta chỉ thích hợp làm bạn chứ không làm mình động tâm...”

“Thế thì đêm nay cậu sẽ từ chối anh ta à?” Giản Mạt nhíu mày.

“Nếu không anh ta sẽ tiếp tục đeo bám...” Mạc Tiểu Nhã không biết phải làm sao, than thở lại.

Giản Mạt hiểu được ý tứ của Mạc Tiểu Nhã, nhưng là, cảm thấy đối với Đại Hùng như vậy thật quá tàn nhẫn...Trên thế giới này, mọi người đều nghĩ tình yêu là thứ tốt đẹp nhất, nhưng có mấy ai biết rằng, có những lúc tình yêu lại là điều tàn nhẫn nhất!

Giản Mạt tâm tình vốn đang vui vẻ bỗng nhiên trở nên khổ sở, nhìn theo đồng nghiệp đang cười nháo loạn, đột nhiên nghĩ đến lúc còn đi học....

“Giản Mạt, chị định hát bài gì?” Hướng Vãn cầm lấy micro bắt đầu xả giọng.

Giản Mạt lắc lắc đầu, khoé môi co giật nụ cười, “Các em cứ hát đi, chị đi phòng rửa tay.” Cô gấp gáp trốn tránh không khí náo nhiệt, chỉ sợ mình tiết lộ ký ức nội tâm bi thương.

Chỉ là, Giản Mạt nếu có biết trước, cô không thể nhanh như vậy thoát đi, ít nhất...trong thời gian đó hát một bài, có lẽ cô sẽ không nhanh như vậy mà gặp người kia ở chỗ ngoặt.

Sở Tử Tiêu đứng ở tại chỗ, một đôi mắt sâu như biển thâm thuý dưới ánh đèn nhìn không ra là tức giận hay vui mừng, liền chỉ đứng yên lặng như vậy nhìn Giản Mạt, phảng phất giống như một người xa lạ,,,,,Chỉ là, đối với người lạ này đáy mắt liền tràn ra hận ý.

Giản Mạt toàn thân cương cứng đứng ở đó, cô không biết phải làm như thế nào khi bất thình lình lại gặp gỡ như vậy..... Chỉ là trong nháy mắt, mũi cô liền nổi lên một trận chua xót, trái tim cũng đau theo.

Hắn mặc áo khoác màu xanh nhạt, bên trong là sơ mi màu vàng nhạt, xuống dưới là quần tây, quần áo cắt may vừa vặn giông như dáng của người mẫu.

Trên khuôn mặt tuấn nhã mang theo cảm xúc mỏng manh. lộ ra xa cách, tầm mắt rõ ràng nhu hoà lại như biển thâm thuý khiến người khác nhìn không thấy đáy.... Hắn vẫn hiện lên giống như trong ký ức!

Sở Tử Tiêu dần dần híp mắt lại, lập tức hướng tới phía cô nhanh chóng đi tới.... Bước chân của hắn không nhanh không chậm lộ ra vẻ trầm ổn, hình như cố ý muốn làm cho Giản Mạt càng thêm gánh nặng....

Rõ ràng chỉ là chỉ là một vài bước của Sở Tử Tiêu nhưng lại khiến Giản Mạt cảm thấy khoảng cách đó dài giống như một thế kỷ......

--------------------------------------------------------------

Gặp lại rồi huhu chương sau siêu hấp dẫn luôn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui