Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Edit: Cố Tư Yên

Tiếng “loảng xoảng” vang lên, Giản Mạt vừa mới cầm môi múc canh lên liền khiến chiếc môi rơi vào tô canh, truyền đến một tiếng vang giòn tan, đồng thời khiến canh trong tô bắn ra ngoài.

Giản Mạt vội vàng buông bát xuống, nhanh chóng rút khăn giấy ra lau, khóe miệng co giật, “Cố tổng, anh đừng có nói mấy câu dọa người như vậy!”

Cố Bắc Thần cũng rút khăn giấy ra, xử lý vết nước do canh bắn lên, rồi nặng nề nói: “Giản Mạt, anh không nói đùa!”

“...” Động tác của Giản Mạt đình trệ, cô chớp mắt, tầm mắt trong suốt ngơ ngẩn nhìn Cố Bắc Thần, phải qua nửa ngày, mới hỏi, “Cố tổng đang nói thật sao?”

“Ừ.” Cố Bắc Thần cảm thấy mình có chút hèn mọn, thế nhưng, ai bảo hắn yêu người phụ nữ này chứ?

Hèn mọn thì cứ hèn mọn đi, trước tiên phải đem người phụ nữ này kéo vào trong lòng mình mới là điều quan trọng nhất!

Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần không giống như đang nói đùa, cô nhíu mày, sau đó nói rất chân thành: “Tôi nghĩ Cố tổng sẽ phải thất vọng...”

“Vì sao?” Cố Bắc Thần tức thì nhíu mày.

Giản Mạt cười, cười đến mức xinh đẹp quyến rũ, “Cố tổng chưa từng nghe qua câu... Ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ sao?[1]” Cô không nhìn vào khuôn mặt anh tuấn mang một vẻ lo lắng của Cố Bắc Thần, “Huống chi, bên cạnh tôi đang có rất nhiều đàn ông tốt... Tô Quân Ly là một ví dụ, anh ấy không hề chê tôi đã có con với người đàn ông khác, Cố tổng đã không còn cơ hội.”

[1] Hảo mã bất cật hồi đầu thảo/好马不吃回头草: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ; chỉ người đã lập chí thì quyết tâm tiến tới, không vì khó khăn mà lùi bước ; hoặc trong câu nói của Giản Mạt có ý nghĩa là đã ly hôn rồi sẽ không quay lại.

“Anh không quan tâm...” Cố Bắc Thần nặng nề nói.


“...” Giản Mạt lúc này nói không khiếp sợ chính là gạt người, cô nhìn bộ dạng của Cố Bắc Thần, không khỏi cảm thấy đặc biệt có khí chất.

Vì sao bốn năm rưỡi không gặp nhau, nghe nói tổng tài của Đế Hoàng đã trở nên bá đạo hơn mấy tầng, nhưng lúc này, cô thấy càng lúc càng không đúng?

Giản Mạt cười giả tạo, vừa nhìn đã biết không thật tâm, “Cố tổng muốn xếp hàng là chuyện của Cố tổng, thế nhưng, tôi có tâm tình chơi trò chơi với anh hay không là quyết định của tôi... Hừ, không can thiệp chuyện của nhau!”

Thấy Giản Mạt căn bản không tin tưởng mình, Cố Bắc Thần cảm thấy vô cùng ngột ngạt... Hình tượng trước đây của hắn kém đến nước này sao?

Một bữa cơm, bởi vì Giản Mạt căn bản không để ý, cộng thêm thức ăn ngon, ăn rất thư thái.

Cố Bắc Thần lại bởi vì lời nói của Giản Mạt, tâm tình rất buồn bã...

Nhưng hắn là ai chứ? Tổng tài của Đế Hoàng nắm trong tay mấy vạn người, chính là người quyết định cuộc sống gia đình của mấy vạn nhân viên... Chẳng lẽ khi theo đuổi một người phụ nữ chỉ vì dăm ba câu từ chối xủa cô ấy mà từ bỏ sao?

Điều này không phù hợp với tính cách của hắn!

Đối với tâm tư của Cố Bắc Thần, Giản Mạt không có tâm tình suy đoán... Với kinh nghiệm lần trước, lần này cô nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình.

Thế nhưng, cô thực sự rất tò mò... Một người có thể vì Thẩm Sơ mà từ bỏ kế hoạch thu mua JK, vì sao bây giờ lại không ở bên cạnh Thẩm Sơ?

Mang theo nghi hoặc, Cố Bắc Thần đưa Giản Mạt trở về công ty.

“Cảm ơn bữa cơm trưa của Cố tổng...” Giản Mạt nói vô cùng khách khí, sau đó mỉm cười chào Tiêu Cảnh, sau đó giống như kẻ trộm ngó quanh hai bên, lấy tốc độ nhanh nhất xuống xe rời đi!


Cố Bắc Thần nhìn bóng lưng của Giản Mạt, cười bất đắc dĩ, lập tức thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh, trầm lãnh nói: “Trừ tiền thưởng cuối tháng!”

Phụt...

Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Cảnh khi chào hỏi với Giản Mạt vẫn chưa thu lại, vừa nghe xong, lập tức dâng lên một bụng khí máu, may rằng không phun vào vẻ mặt của Cố Bắc Thần!

“Thần thiếu, tôi vô tội...” Vẻ mặt Tiêu Cảnh khổ sở nhìn Cố Bắc Thần, vì sao hắn cảm thấy, lúc nào trong lòng Thần thiếu khó chịu, cũng đều sẽ lấy chuyện tiền thưởng cuối tháng ra phạt hắn vậy?

Giản tiểu thư không cho ngài cơ hội, tại sao lại trách tôi?

Tiêu Cảnh âm thầm oán hận, tức giận rời xe đi... Người đàn ông như Thần thiếu chỉ cần trừng mắt một cái thôi, cũng đủ dọa người rồi!

Rời xe đi, Tiêu Cảnh từ kính chiếu hậu liếc nhìn Cố Bắc Thần, âm thầm bĩu môi, đem xe hòa vào dòng xe cộ.

Cùng lúc đó, một chiếc Landrover chậm rãi dừng ở bãi đậu xe...

Sở Tử Tiêu nhìn chiếc xe hơi chạy cách đó không xa, nhíu mày, “Đó không phải là xe của Bắc Thần sao?”

Mang theo nghi hoặc, Sở Tử Tiêu nghiêng đầu liếc nhìn công ty quốc tế Lăng Vũ, cuối cùng thu lại tầm mắt, xuống xe...

Sau khi giải quyết mấy vấn đề liên quan đến vụ án, Sở Tử Tiêu đứng trước thang máy và suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn ấn thang máy đi lên.


Tiếng ‘đinh’ vang lên, thang máy đã tới tầng lầu của Tường Vũ.

Sở Tử Tiêu nâng bước đi ra ngoài, bởi vì có quan hệ với Đường Dục và Đường Hạo Dương, hắn cũng biết toàn bộ phòng thiết kế kiến trúc đã dời đến tầng lầu mới.

“Xin chào!” Tôn Kha tiến đến, “Luật sư Sở có chuyện hay là muốn tìm nhà thiết kế?”

“Tôi đến tìm Giản Mạt!” Sở Tử Tiêu nhàn nhạt mở miệng.

Tôn Kha ngẩn người, nhanh chóng nói: “Mạt Mạt đang họp, sợ rằng cuộc họp còn lâu mới xong...”

“Tôi sẽ đợi cô ấy!” Sở Tử Tiêu nói.

Tôn Kha gật đầu, đem Sở Tử Tiêu dẫn tới phòng khách, pha cho hắn một ly cà phê, sau đó mới lên tiếng: “Họp xong tôi sẽ nói cho Mạt Mạt biết.”

“Cảm ơn!” Sở Tử Tiêu trả lời.

Tôn Kha cười cười, sau đó xoay người ra khỏi phòng khách, người tài đến chỗ của mình, liền nhìn thấy Mục Hiểu Nhiễm đi tới, “Chị Kha, người kia có phải là luật sư bào chữa hình sự quốc phòng đang nổi danh gần đây không?”

Tôn Kha cười, “Ừ.”

“Hả, anh ta cũng tới chỗ này của chúng ta tìm nhà thiết kế sao?” Mục Hiểu Nhiễm hiếu kỳ nháy mắt.

Tôn Kha có chút dở khóc dở cười, “Đế Hoàng chúng ta cũng có thể hợp tác, chẳng lẽ... Luật sư thì không được sao? Lại nói, văn phòng luật hiện tại của anh ta chính là dùng bản thiết kế của Mạt Mạt đấy!”

Mục Hiểu Nhiễm vừa nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên sùng bái, “Thật sao?”

Tôn Kha gật đầu, “Được rồi, thu lại vẻ mặt hiếu kỳ đó đi... Nhanh chóng đi vẽ bản thiết kế của em đi!”


Có lẽ là do sự khác biệt giữa tuổi tác, bây giờ Tôn Kha không thích nói chuyện với một số thực tập sinh, mà chỉ bàn luận một chút vấn đề liên quan đến công việc, luôn luôn cảm thấy rằng các thông tin liên lạc với những người đó rất ít!

Nhằm vào thiết kế kiến ​​trúc của Đế Hoàng, Giản Mạt đang cùng Du Tử Quân, Đường Hạo Dương mở cuộc họp, bên cạnh đó còn có sự giúp đỡ của Đinh Đương, Hướng Vãn.

Đây là dự án lớn đầu tiên mà Tường Vũ đưa ra thị trường, cùng với sự trở lại của Giản Mạt, Du Tử Quân rất coi trọng.

“Từ trước đến nay, tôi không tham dự vào bất kỳ bản thiết kế nào của cô,” Du Tử Quân trầm mặc trong giây lát, sau đó ánh mắt dửng dưng rơi trên người Giản Mạt, “Giản Mạt, tôi tin tưởng cô, cô thật sự đủ khả năng để dẫn dắt mọi người...”

Giản Mạt cười, đối với lời tán thưởng của Du Tử Quân, trong lòng cô trở nên ấm áp.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô bây giờ vẫn ở lại Tường Vũ, đã không còn “hợp đồng bán thân”, tìm được một ông chủ tốt như vậy... Thật không dễ dàng gì!

“Tôi sẽ không để ngài phải thất vọng!” Giản Mạt cười tự tin nói.

Du Tử Quân gật đầu, “Tan họp đi!” Nói xong, người khác đã đứng dậy đi ra ngoài.

Đường Hạo Dương nhìn Giản Mạt, cười trêu ghẹo: “Tiểu Giản, đừng làm cho tôi và Du tổng thất vọng đó nha!”

Giản Mạt chỉ cười cười, không trả lời... Lập tức, phòng họp trong nháy mắt tản ra, trả lại vẻ hiền hòa.

Vài người lục đục ra phòng họp, Giản Mạt vẫn chưa trở về phòng làm việc, Tôn Kha liền kêu cô: “Mạt Mạt, phòng khách có người tìm cô...”

Giản Mạt vươn tay đẩy cửa, “Hả?”

“Sở Tử Tiêu!” Tôn Kha nhướn mày nói.

Giản Mạt vừa nghe xong, lập tức nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng... Sở Tử Tiêu và Cố Bắc Thần này đang muốn làm gì vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận