Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Editor: Nam Cung Tử Uyển

Thời gian Cố Bắc Thần trở lại phòng, Giản Mạt không có ở trên giường... Vừa rồi hắn tiến vào cũng đã nhìn dưới lầu, cũng không có ai.

Hơi nhíu mày, khuôn mặt Cố Bắc Thần thoáng chốc lạnh xuống, hắn xoay người tiến vào toilet...

Bật đèn, tầm mắt liếc đến bồn tắm trong nháy mắt liền nhíu mày........ Chỉ thấy nửa mặt của Giản Mạt lộ ra bên ngoài mặt nước, tóc giống như nổi ở phía trên, lộ ra một cỗ hơi thở “chết chóc“.

Sắc mặt Cố Bắc Thần liền chuyển biến, nhanh chóng tiến đến một phen đem Giản Mạt ôm ra, “Giản Mạt, Giản Mạt... Mạt nhi...”

Không có người đáp lại, sắc mặt Cố Bắc Thần trắng bệch giơ tay lên liền hướng phía Giản Mạt tìm kiếm hơi thở.......... Hô hấp yếu ớt khiến hơi thở trong cổ họng hắn đứt rời.

Giản Mạt dường như cảm nhận được một cỗ hơi thở ngưng trọng áp bức, chậm rãi mở mắt ra, thanh âm vô lực: “A Thần........”

Cố Bắc Thần cứng mặt, một phen ôm ngang người cô lên, tùy tiện chà lau thân thể ướt sũng của cô, sau đó ôm cô trở về giường.

“Ưm...” Một tiếng ưm tràn ra cánh môi trắng bệch, Giản Mạt chậm rãi mở mắt ra, mơ màng nhìn Cố Bắc Thần, chỉ là.......... Tầm mắt rời rạc không có tiêu điểm.

“Cô muốn chết hay sao?” Thanh âm Cố Bắc Thần có phần hung ác nham hiểm.


Giản Mạt hơi cụp mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Em chỉ muốn đi tắm........” Đầu cô trở nên mờ mịt, “A Thần, đầu em đau.........” Cô mơ màng nói xong, người đã lịm dần rơi vào hôn mê.

Cảm giác được Giản Mạt có điểm không thích hợp, Cố Bắc Thần lấy điện thoại di động gọi, “Đến Lam Trạch viên một chuyến.” Dứt lời, cũng không để đối phương có cơ hội trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Lệ Vân Trạch tới rất nhanh, nghe ngữ khí của Cố Bắc Thần, giống như có người sắp chết....... Thế nhưng, sau khi tới nơi, hắn mới phát hiện, chỉ là Giản Mạt đang bị đau đầu.

“Cậu có phải hay không quá khẩn trương rồi hả?” Lệ Vân Trạch nhận lấy tách cà phê do Cố Bắc Thần đưa tới, nhấp một hớp, “Không bằng, cậu cũng nên tiết chế một chút...... Có người đối với vợ của mình như vậy sao?”

Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, không có mở miệng nói chuyện.

Lệ Vân Trạch lắc lắc đầu, “Cậu lúc trước cưới cô ấy cũng chỉ vì cổ phần, nhưng đêm hôm đó mình liền cảm thấy cậu không được bình thường....... Lão tam, cậu có phải hay không đối với Giản Mạt động lòng?”

Cố Bắc Thần thu lại ánh mắt, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Nói như thế nào thì hai người cũng đã kết hôn rồi, thân thể như vậy lăn qua lăn lại không được tốt lắm.” Lệ Vân Trạch hiểu rất rõ về bệnh tình của người khác, bản thân hắn ta là bác sĩ, tuổi còn trẻ cũng đã lấy được hai bằng tiến sĩ y khoa, vừa có thể làm tốt ở khoa thần kinh lẫn khoa phổi.

Vừa mới kiểm tra, mặc dù không có xem kỹ, nhưng cũng biết trong lòng Giản Mạt đang tích tụ dục hỏa quá độ....... Hắn và Cố Bắc Thần cùng là nam nhân, cũng là huynh đệ của nhau, có một số việc không cần nói cũng biết.”Uống xong chưa? Xong rồi có thể lăn........” Mặt Cố Bắc Thần tràn đầy hắc tuyến nói.

Lệ Vân Trạch vừa nghe, có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì thêm, sau đó đem chén cà phê đặt xuống, than nhẹ một tiếng, “Chậc chậc, xong việc lại qua cầu rút ván như vậy, thật là đến không đúng chỗ chút nào.”


Cố Bắc Thần đưa Lệ Vân Trạch ra, sau khi trở lại phòng ngủ thì Giản Mạt đã tỉnh lại... Tầm mắt hai người cứ như vậy nhìn nhau, một ủ dột, một mơ màng.

Dưới ánh đèn, sắc mặt của Giản Mạt trắng bệch......... Cô nhíu mày, dường như rất khó chịu.

Cũng không biết có phải là do ban nãy giằng co mệt hay không, Giản Mạt chậm rãi thu hồi tầm mắt, hơi nghiêng người.......... Sắc mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Không gian yên tĩnh, tiếng đồng hồ điểm giống như chiếc búa nhỏ đánh vào thần kinh của cô........ đầu Giản Mạt vẫn có vẻ nặng nề, thế nhưng, lại không còn buồn ngủ.

Yên tĩnh, toàn bộ không gian hoàn toàn là vẻ tĩnh lặng khiến cho hơi thờ như bị đè ép, hình như liền đem không khí ngưng tụ.

Tiếp xúc hai năm, Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt ở chung chưa từng có chuyện an tĩnh như vậy......... Thỉnh thoảng hắn trở về, cô luôn luôn dùng khuôn mặt tươi cười để đón chào, dường như ở trên người cô không bao giờ nhìn thấy dáng vẻ không sung sướng.

Cô ở trên giường cực lực thỏa mãn hắn........ Mà hắn dường như cũng ham mê loại hương vị nhiệt tình như vậy.

Nữ nhân bên cạnh Cố Bắc Thần lui tới rất nhiều, hắn muốn cái gì dạng mà không có? Thế nhưng, hắn đối với đối phương cũng vô cùng giữ khoảng cách........ Cần tìm người giải toả nhu cầu, cũng trở về tìm vợ hắn là Giản Mạt, hắn tự nhiên sẽ không cần đi tìm nữ nhân khác.

Thế nhưng, bây giờ nữ nhân này vậy mà dính dáng đến chuyện tình cảm với cháu trai của hắn.......


Lúc ấy, hắn chỉ thị Tiêu Cảnh đi tra xét quá khứ của Giản Mạt cùng Tử Tiêu.......... Ha hả, tình yêu của bọn họ ở Lạc Đại rất nổi danh!

Tử Tiêu là người ưu tú, người như vậy ở trường học nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi...... Nhưng hắn vẫn một mực ưu ái một mình Giản Mạt. Thậm chí, dùng rất nhiều tâm tư theo đuổi cô....... Dù cho quá khứ đã nhiều năm, nhưng chuyện của hai người bọn họ ở trong sân trường vẫn còn khiến mọi người ca tụng.

Tại sao hai người bọn họ lại chia tay? Bởi vì Tử Tiêu xuất ngoại, không có cách nào thỏa mãn được lòng ham hư vinh của cô hay sao?

Bầu không khí trong phòng ngủ càng lúc càng kiềm chế, cuối cùng Giản Mạt liền nhắm mắt lại...... Ở trước mặt Cố Bắc Thần, cô chưa từng có dáng vẻ tuỳ hứng như thế, thế nhưng, giờ khắc này cô chỉ cảm thấy mệt mỏi đến nỗi không muốn để ý tới, càng không muốn đi lấy lòng hắn.

Hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn, Giản Mạt tùy ý để thân thể chính mình đau đớn, đau đớn như vậy có thể giúp cô che giấu được nội tâm khó chịu....... Lúc ấy lời nói của Cố Bắc Thần đã khiến cho Sở Tử Tiêu giống như bị rơi xuống vực sâu, hiển nhiên, cô không cần phải lo lắng nếu như quan hệ của hai người bọn họ bị phát hiện nữa.

Thật tốt, như vậy cũng coi như hắn đã giúp cô giải quyết được vấn đề rồi.......

Giản Mạt nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, khoé miệng đột nhiên cong lên......... Sau khi mỉa mai cùng nhục nhã như vậy, cô còn có thể bật cười, thật tốt!

Một đêm dài, cũng sẽ trở thành quá khứ........ Trên cái thế giới này thứ công bằng duy nhất chính là thời gian, mặc kệ cô vui vẻ muốn lưu lại thời gian, hay là bi thương muốn tránh né thời gian, nó luôn luôn dùng tốc độ của chính nó chuyển dời.

Không khí trôi qua mỗi một ngày lại càng trở nên âm trầm (lạnh lẽo càng yên tĩnh), thời gian chạy tới chủ nhật, bởi vì bầu trời có vẻ lo lắng, khiến buổi sáng rất lâu mới đến...... Trong không khí càng tràn ngập khí lạnh, giống như cơn mưa thu có thể đến bất chợt.

Sáng sớm, Sở Tử Tiêu liền gọi điện cho Cố Bắc Thần, hỏi hắn đang ở đâu, sau đó liền chạy đến Lam Trạch viên.

Lam Trạch viên là biệt thự khi Cố Bắc Thần vẫn chưa tiếp quản Đế Hoàng xây dựng nên, tất cả phòng ốc ở trong biệt thự đều do một tay Cố Bắc Thần thiết kế nên......... Bây giờ rất nhiều người đều thấy được thành công của hắn, đã hiếm khi có người nhớ, hắn thế nhưng từng là thiên tài của ngành kiến trúc.


Sắc mặt Giản Mạt có chút không tốt, cô vừa ngồi xuống bàn ăn, chuông cửa liền vang lên....... Vô ý thức, cô liếc nhìn người đàn ông đối diện đang đọc báo, sau đó đứng dậy đi mở cửa.

Bình thường ở đây người thường xuyên gõ cửa không phải Tiêu Cảnh thì cũng là Tô San, Giản Mạt cũng không có bao nhiêu suy nghĩ, thế nhưng sau khi cửa được mở ra, lại đụng phải ánh mắt thâm thuý của Sở Tử Tiêu, lòng cô đột nhiên lạnh lẽo, nhưng sau đó sắc mặt lập tức bình tĩnh lại.

Sở Tử Tiêu không có tiến vào, chỉ là lẳng lặng nhìn Giản Mạt....... Mặc dù tối hôm qua đã chứng thực được sự thật trên nét mặt của Giản Mạt, thế nhưng, thấy cô ở đây, tim của hắn vẫn trở nên có rút đau đớn.

Sở Tử Tiêu càng không nghĩ đến, Cố Bắc Thần lại đem Giản Mạt sống chung ở Lam Trạch viên, dù sao, ở đây đã từng là lễ vật mà hắn đã đưa cho một người........

“Không đi vào sao?” Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng, thanh âm đột nhiên im lặng.

Sở Tử Tiêu máy móc đi vào...........

Đúng lúc đó, Cố Bắc Thần buông tờ báo xuống, hỏi: “Ăn điểm tâm chưa? Hay là chúng ta ăn cùng nhau?”

Sở Tử Tiêu ngồi xuống bàn ăn, Giản Mạt đi phòng bếp cầm thêm một bộ bát đĩa yên tĩnh đặt trước mặt Sở Tử Tiêu........ Từ đầu tới đuôi, ánh mắt hắn đều dừng ở trên người của Giản Mạt.

Cố Bắc Thần cầm lấy cà phê nhấp một hớp, liếc mắt nhìn Giản Mạt, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Chính thức giới thiệu, cô ấy là dì của cháu!”

_______________________________________

Chương của tuần sau nhưng mình đăng trước, bởi mai mình không có thời gian editor!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận