Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

"Thần thiếu." Trong điện thoại truyền đến thanh âm cung kính của Tiêu Cảnh, "Đều đã xử lý sạch sẽ....... Long thiếu nói, chỉ cần biết đối phương phát bưu kiện là ai, nhất định có thể theo dõi đến địa chỉ IP."

Cố Bắc Thần đáy mắt biến sâu, giống như nhiễm phải một mảnh trời đêm bên ngoài, lộ ra một cỗ hắc ám nguy hiểm, "Tôi muốn chuyện này không để có sơ hở."

Tiêu Cảnh dù cho cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được lệ khí trên người của Cố Bắc Thần, hắn âm thầm nhếch miệng nói: "Nhất định có thể tiêu hủy bằng chứng tai nạn xe đêm hôm đó."

"Ừ." Cố Bắc Thần nghe được Tiêu Cảnh bảo đảm xử lý được chuyện này, sau đó đường nét gương mặt hơi hòa hoãn xuống, "Cậu đêm người qua đây xử lý chiếc xe bị đâm đó, mặt khác, đem xe cải trang suốt đêm đưa tới."

Tiêu Cảnh thật sự rất muốn khóc tố cáo, hắn muốn về nhà đi ngủ....... Đáng tiếc, không dám!

"Thần thiếu, chuyện này tôi liền đi làm........"

Ôi, ai bảo hắn là người làm công đây? Phải giải quyết hậu quả của ông chủ lẫn bà chủ, hắn chạy chân đương nhiên phải cần nhanh lên một chút.

Mặt trời ở Lạc Thành bắt đầu mọc lên........ Tia nắng ban mai phá vỡ hừng đông, toàn bộ thành phố rơi vào một loại ánh sáng biếng nhác, một ngày mới lại tới.

Giản Mạt nhìn chiếc xe trong viện kia, rõ ràng vẫn là chiếc xe của mình, thế nhưng, cô không biết vì sao, luôn có một chút cảm giác không thích hợp.

Hình như, lốp xe to hơn không giống với bộ dáng trước đây...... Lại hình như, thủy tinh hình như cũng bị xử lý, thế nhưng, vẫn giống như trước đây.

"Thế nào, chờ anh chở em sao?" Cố Bắc Thần một thân tây trang màu lam cắt xén tỷ mỉ đúng mức đi ra, híp đôi mắt sâu thẳm nhìn Giản Mạt đứng phát ngốc ở trước xe của cô.


Giản Mạt nhíu mày, có chút vô tội nhìn về phía Cố Bắc Thần, "Không biết vì sao, em cảm thấy xe của em có cái gì đó không thích hợp."

"Hả?" Khuôn mặt lạnh lùng như điêu của Cố Bắc Thần nghiêm nghị không có nửa phần tình tự.

Giản Mạt chỉ chỉ bánh xe hơi khác với trước đây, "Em nhớ hình như bánh xe này trước đây có hình hoa mai...... Thế nhưng, cái này tại sao lại có hình tam xoa như vậy chứ?"

Cố Bắc Thần lạnh lùng nhẹ liếc mắt, lập tức nhìn về phía Giản Mạt, tầm mắt lộ ra một mạt khinh thường, "Xe của em tại sao lại hỏi anh? Vậy anh hỏi ai đây?" Nói xong, đáy mắt hắn có cài gì đó hiểu ra, "Một người không có trí tuệ như em tại sao lại có thể được gọi là thông minh vậy?" khinh bỉ một tiếng, sau đó ở trạng thái nhe nanh múa vuốt của Giản Mạt, chuyển người đi về phía chiếc xe Spyker.......

Khởi động, ném lại đuôi xe một cách đẹp mắt........ Sau đó rời đi. Vẫy tay một cái, còn không quên đem theo một mảng khói.

"Loại đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo như vậy thật là đáng sợ!" Giản Mạt bĩu môi, "Có bản lĩnh lúc ở trên giường cũng đừng cầm thú......." Cô một bên lẩm bẩm, một bên mở cửa xe liền lên xe.

Nếu như nói lúc ấy cảm giác săm lốp xe không thích hợp, như vậy....... Giản Mạt lúc này ngồi vào chỗ lái xe càng thêm cảm thấy có chút quỷ dị, thế nhưng, quỷ dị là cái gì cô cũng nói không rõ ràng.

Xe khởi động, chiếc xe kêu lên một tiếng "Ô ô" tràn ra sự kiêu ngạo gào thét...... Giản Mạt giật giật khóe miệng, vì sao cô cảm thấy cỗ xe hư hỏng của cô đột nhiên lại trở thành loại xe đua có tiếng gào thét như vậy?

Giản Mạt một đường nghi hoặc lái xe đi đến công ty, bất kể là khởi động hay là dừng xe, dường như đều rất thuận...... So với lúc cô lấy xe từ xưởng về còn thuận tay hơn.

Giản Mạt không hiểu biết về vấn đề xe cộ cho lắm, tối đa cũng chỉ có thể biết được mấy loại hình dạng của xe...... Có lẽ cũng nhờ đến việc Cố Bắc Thần hai ba ngày lại thay một chiếc xe.

Rõ ràng cảm thấy được xe không thích hợp, thế nhưng, cô cũng không biết là lạ ở chỗ nào........ Cuối cùng, cũng không muốn nghĩ nữa.


Tiêu Cảnh nâng hai đôi mắt như gấu mèo nhìn những số liệu trong máy vi tính, sáng sớm nay đã uống không biết bao nhiêu cốc cà phê rồi.......

"Tối hôm qua làm kẻ trộm hay sao?" Tô San nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Tiêu Cảnh, không khỏi tò mò hỏi.

Tiêu Cảnh nhìn Tô San, thở dài một tiếng.......... Đâu chỉ làm kẻ trộm? Bây giờ hắn còn muốn phát rồ luôn rồi.

Vì tiêu hủy hiện trường tai nan xe cộ đêm hôm đó của Giản Mạt, hắn không chỉ hoàn nguyên hiện trường đổi giả đổi thật, còn đem xe của Giản Mạt đi cải trang....... Cứng rắn đem một chiếc mười vạn phá thành một chiếc xe có giá trị mấy trăm vạn, phút chốc thành một cái siêu xe.

Chiếc xe này đêm qua đã biến thành một chiếc siêu xe xa hoa.......... Khoác lên mình bộ da hiện đại, bên trong đều được phối trí bằng những thiết bị cao cấp nhất thế giới!

Chỉ là giá tiền có chút đắt đỏ......... Nhưng tuyệt đối có thể làm được!

Thần thiếu vì Giản Mạt, thật đúng là hao tốn sức lực cũng tâm cơ........ Cũng không biết Thần thiếu có cảm giác hay không, hắn ta gần đây đối với Giản Mạt càng lúc càng bất đồng.

Quả nhiên, nam nhân cùng nữ nhân đều giống, không thể quá mức an nhàn....... Nếu có đối thủ xuất hiện, là có thể kích động đến tiềm thức, bùng phát lên dục vọng chiếm hữu.

"Tích" một tiếng truyền đến, tinh thần của Tiêu Cảnh lập tức chấn động, vội vàng mở bưu kiện vừa mới phát đến ra........ Nhìn qua phong bao bưu kiện, lúc đầu hắn còn thấy mệt mỏi đảo mắt qua nhưng bây giờ đáy mắt lại tràn ra ánh sáng hưng phấn.

Tô San vừa thấy, liền biết hắn không làm chuyện tốt lành gì.......


Tiêu Cảnh không để ý đến Tô San đi vào phòng thư ký từ lúc nào, ngón tay rất nhanh ở trên bàn phím tự do gõ đến, chỉ trong chốc lát sau, Long Kiêu bên kia liền phản hồi một đường nhỏ địa chỉ IP.

Tiêu Cảnh đem điện thoại đánh sang, Long Kiêu tự mình tiếp, "Long thiếu, thế nào rồi?"

Long Kiêu nâng khóe môi, đôi môi lạnh bạc lộ ra hơi thở lạnh lùng khát máu, "Bất kể là máy vi tính hay là thiết bị điện tử gì đó sắp sửa liên kết với máy vi tính, đều có thể tìm ra được."

"Chuyện này thì Thần thiếu an tâm rồi......." Tiêu Cảnh lập tức thở phào một cái.

Đáy mắt Long Kiêu chợt sâu, lành lạnh hỏi: "Bắc Thần đây là đang quan tâm đến Giản Mạt sao?"

Tiêu Cảnh nhún vai, "Long thiếu, tôi cảm thấy vấn đề này anh nên hỏi Thần thiếu....... Tôi nói không tính."

Đáy mắt Long Kiêu sâu thẳm, không nói gì thêm, chỉ là cúp điện thoại.

Hắn tự nhiên sẽ không đi hỏi chuyện giữa Bắc Thần cùng Giản Mạt, hai người kia mặc kệ vì sao lại ở cùng một chỗ, hoặc là sau này có thể ở bên nhau đến cùng hay không, người khác cũng không thể tham gia vào được.

Sau khi Giản Mạt đến xưởng sửa chữa lấy xe, tâm tình có vẻ lo lắng, thế nhưng hôm nay rõ ràng tâm tình nhẹ nhõm hơn nhiều....... Làm việc cũng đạt không ít thuận lợi, còn có công rất to.

Hai ngày này, tin tức bát quái trong công ty cũng bởi vì cá nhân Tô Quân Bắc tổ chức buổi độc tấu, từ đó tin tức nóng hổi từ trên người Cố Bắc Thần cũng đổi thành tin tức nóng hổi lên người Tô Quân Ly, thậm chí, ở toàn bộ Lạc Thành, đều có tin tức nổi lên giống như phong trào, "Hoàng tử dương cầm Tô Quân Ly đàn dương cầm cũng có thể làm cho người khác mang thai".

"Mạt tỷ, phiếu vào cửa của em như thế nào rồi?" Hướng Vãn chờ đến khi trục bánh xe dừng lại hẳn liền lôi Giản Mạt ra hỏi.

Giản Mạt hôm qua đi lấy xe, tinh thần có chút không yên, sau đó thì quên mất, bây giờ thấy vẻ mặt cùng bộ dạng chờ đợi của Hướng Vãn, cũng chỉ có thể ngay trước mặt con bé gọi điện thoại cho Tô Quân Ly..........


Tô Quân Ly hôm qua hẹn Lương Siêu, đang ở phòng trà chờ hắn, nhận được điện thoại của Giản Mạt có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn tiếp......

"Cái kia...... Anh có bận gì không?" Thanh âm của Giản Mạt có chút chần chừ.

"Cứ thong thả........" Tô Quân Ly mỉm cười, ôn nhuận mặt giống như ánh sáng mặt trời bên ngoài, làm cho người khác thoải mái, "Có việc sao?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Giản Mạt nhìn bộ dạng cầu xin đưa hai tay thành hình chữ thập của Hướng Vãn, giật giật phiến mắt bất đắc dĩ chỉ có thể hỏi: "Cái kia...... Em muốn hỏi một chút, buổi diễn tấu của anh còn có phiếu vào cửa nữa không?"

Tô Quân Ly nghe xong, trong đôi mắt ôn nhuận tràn ra ý cười, "Em sẽ đi nghe sao?"

Giản Mạt nhấp mân khóe môi, "Em có nghĩ đến rồi....... Nhưng nghe nói một vé cũng rất khó để có."

"Đó là đối với người khác......." Thanh âm của Tô Quân Ly trở nên nhu hòa mấy phần, "Cho em trở thành khách quý có được không?"

"Không cần không cần, em tùy tiện tìm một vị trí là được rồi......." Giản Mạt vội vàng nói, "Kỳ thực, chủ yếu là em chỉ cần vé vào cửa." Nói đến đây cái, cô một chút cũng không có ý tứ.

"Cần vé vào sao?" Tô Quân Ly tránh nặng tìm nhẹ hỏi.

"Ừ...... chỉ cần ba vé là được. Nếu như khó khăn quá, hai vé cũng có thể......."

"Được, anh cho em ba vé." Tô Quân Ly trả lời.

Đúng lúc đó, Lương Siêu đội mũ lưỡi trai đi đến...... Tô Quân Ly mặt không đổi sắc, vẫn như trước ôn nhuận nói: "Tôi lúc này có chút việc bận, sau khi xong việc sẽ đem chi phiếu đến cho anh, có được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận