Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê

Edit: Airy Nguyen
Cố Bắc Thần đợi rất lâu cũng không thấy Giản Mạt trả lời tin nhắn, trong lòng anh thấp thỏm, đứng ngồi không yên, lại tự suy nghĩ đủ lý do: “Chẳng lẽ cô ấy không nhận được tin nhắn?” Dừng một chút, lại cau mày tự nghĩ, “Hay là vì quá bận?”
Trong lúc Cố Bắc Thần còn vẫn suy nghĩ, thì bên đây Giản Mạt đã về công ty để nhận phần trợ cấp trong thời gian được cử đi đào tạo… Bởi vì lần này đi đào tạo chuyên sâu tại UCL là do công ty tài trợ học phí và cả sinh hoạt phí, nên giúp Giản Mạt đỡ được rất nhiều áp lực về tài chính.
Hơn nữa trong thời gian đi học, các bản thiết kế mà cô đã phụ trách vẫn được tính hoa hồng chia theo phần trăm cho cô, như vậy quả thật là rất ưu ái… Giản Mạt biết Du Tử Quân đối tốt với cô là một sự đầu tư lâu dài có tính toán, nhưng thật lòng cô vẫn rất cảm ơn ông đã tạo điều kiện.
Mặc dù vị thế và giá trị của một nhà thiết kế được đánh giá dựa trên lý lịch đẹp, dày đặc kinh nghiệm làm ở nhiều công ty nổi tiếng, thế nhưng với nơi này, cô gặp được một người chủ biết trân trọng tài năng của cô, lại làm việc giữa môi trường đồng nghiệp hoà hợp và mọi người đồng lòng, cô cũng bằng lòng nguyện ý gắn bó với nơi này lâu dài...
“Mạt tỷ…” Khuôn mặt Hướng Vãn sụt sùi, bộ dáng muốn khóc mà ráng nhẫn nhịn.
Giản Mạt dịu dàng xoa đầu cô nhóc này, “Ráng học tập thật tốt nhé, năm sau tốt nghiệp nếu thấy Tường Vũ cũng không tệ thì em có thể tiếp tục làm việc…”
Hướng Vãn là một cô gái đơn thuần không có tham vọng nhiều, nên cũng không có suy nghĩ đến việc chuyển công ty, qua chỗ mới biết đâu không hợp lại lục đục với đồng nghiệp, ít nhất ở công ty này cô cảm thấy yên bình và hoà hợp.
Hướng Vãn gật gật đầu, “Em còn muốn ở đây chờ chị trở về mà!”
Giản Mạt cười cười, “Ừa!” Cô khẽ thở dài, nhìn mọi người xung quanh, “Tối mai hẹn tại khách sạn Sofia… Ừm, tôi xin phép làm đại gia một lần này thôi!”
Vừa nghe câu đùa của cô, bầu không khí vốn đầy vẻ buồn bã chia tay liền bị phá vỡ… Mọi người ồ lên cười!
Vì đang là đầu mùa đông nên ánh dương nhẹ chỉ kịp sưởi ấm không khí một khoảnh khắc rất ngắn, vẫn chưa đến giờ tan tầm mà mặt trời đã lặn ngụp phía tây, ẩn sau toà nhà cao tầng.
Giản Mạt định sau khi hết giờ làm sẽ quay lại bệnh viện để thanh toán viện phí của mẹ, sẽ hơi mất thời gian một chút… Thế nhưng cũng cố gắng hoàn tất thủ tục nhanh để có thời gian cùng Tô Quân Ly đi cùng bữa.
Bác sĩ Vương nghe Giản Mạt ghé thanh toán nốt khoản tiền viện phí, ông hơi nhíu mày, vừa định nói thời gian Tô Mặc còn điều trị đã được người khác lo viện phí… Lại chợt nhớ đến lời Tiêu Cảnh dặn dò chuyện này không được nói với Giản Mạt, nên đành thôi.
Dù sao chuyện vợ chồng nhà người khác, ông cũng không muốn xen vào.
“Về khoản viện phí còn lại thì sổ sách đang tạm kiểm tra…” Bác sĩ Vương vẫn nói như vậy, “Cụ thể thì phải đợi phía phòng tài chính kiểm tra lại mới biết, có vấn đề tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Giản Mạt nghe, gật gật đầu, “Hai ngày nữa tôi có thể sẽ rời khỏi đây…” Cô dừng một chút, “Mẹ đã không còn, tôi được cử đi London học đào tạo chuyên sâu về thiết kế kiến trúc. Cho nên nếu có vấn đề gì phiền bác sĩ Vương báo sớm cho tôi.”
Bác sĩ Vương nghe vậy, lấy làm vui mừng cho Giản Mạt, “Mọi vui buồn gì cũng đã là chuyện đã qua… Giờ mọi chuyện sẽ dần tốt lên thôi!”
“Vâng!” Giản Mạt giật giật khoé miệng, có chút xúc động, liền đứng lên, “Tôi có việc xin phép đi trước!”
“Được!” Bác sĩ Vương cũng đứng lên tiễn Giản Mạt đến cửa làm việc, cười nói: “Tiểu Giản, bên cạnh cô có một người đàn ông luôn âm thầm ủng hộ, đó là một điều hạnh phúc, cho nên vì vậy hãy cố lên nhé!”
Giản Mạt nghe điều này, còn tưởng rằng bác sĩ Vương nói đến Tô Quân Ly, cô cũng không giải thích gì, chỉ cười nhẹ gật đầu rồi rời khỏi…
Sau khi cô đi, bác sĩ Vương mới nói với y ta, “Lấy giấy tờ xác nhận hết các phần viện phí của Tô Mặc, chút nữa giao cho tôi…”
Mặc kệ nói như thế nào, dù người thanh toán là chồng của Giản Mạt, nhưng việc tính toán chi phí này vẫn phải rõ ràng.
“Bác sĩ Vương?” Y tá đột nhiên hỏi, “Người đàn ông trước kia vào đây cùng Giản Mạt là chồng cô ấy đúng không?”
Bác sĩ Vương cười cười, “Hẳn là vậy rồi…”
“Chậc chậc, anh ta là một người ưu tú đó, lại rất yêu thương chăm sóc cô ấy…” Y tá nhẹ nhàng nói.
Bác sĩ cũng gật đầu đồng ý, sau đó hai người xoay đi định trở lại vào phòng làm việc.
Vừa đúng lúc có hai y tá khác cũng tiến đến, “Hai người nói đến ai vậy?”
“Là chồng của Giản Mạt!”
“Ồ, chồng cô ấy cũng đã tới sao?”
“Đúng vậy… Tôi đã thấy anh ta chăm sóc cô ấy cả đêm… Sau đó hậu sự của Tô Mặc cũng do anh ta lo liệu!” Người y tá liền đáp.
“Cô nói là anh chàng nghệ sĩ dương cầm nổi danh có thể làm lỗ tai người ta mang thai, Tô Quân Ly sao?” Một trong hai y tá kinh ngạc tròn mắt nhìn, “Anh ta là chồng của Giản Mạt?”
“À? Thì ra anh ta là Tô Quân Ly?” Y tá trước đó cũng kinh ngạc theo, “Mà cũng đúng, bác sĩ Vương cũng ngầm thừa nhận rồi, hẳn là không sai!”
Các y tá vừa nghe cũng nhao nhao kinh ngạc… Bất quá họ đều nghĩ tội nghiệp cho Giản Mạt, cuộc đời của cô thật quá nhiều đau buồn, không dễ dàng để cho cô kiên trì đến giờ phút này, vậy nên cần có một người đàn ông tốt ở bên cạnh chăm sóc cho cô sau này, được vậy đúng là rất tốt!
Giản Mạt ra khỏi bệnh viện, cô lặng lẽ đứng trên bậc thang nhìn ánh chiều tà, hít thở một hơi thật sâu, cô hoàn toàn không biết quyết định lúc này của mình sẽ trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời cô, nhưng cũng làm nên thành tựu của cô sau này.
Vừa bước lên xe thì di động đã vang lên, nhìn cuộc gọi của Tô Quân Ly, Giản Mạt nhẹ nhàng cười nghe máy, “Quân Ly…”
“À, sợ có người quên mời anh ăn cơm, nên anh phải gọi để nhắc nhở!” Giọng nói Tô Quân Ly nhẹ nhàng ấm áp truyền đến.
Giản Mạt nghe vậy, không khỏi cười đáp lại, “Vậy đi ăn gì đây?”
“Thật không có gì bất tiện sao?” Tô Quân Ly hỏi.
Giản Mạt bây giờ là người đã ly hôn, cũng không còn quan tâm gì nữa, “Anh không cảm thấy bất tiện là được rồi…”
“Đi với em sao có thể cảm thấy bất tiện?” Tô Quân Ly mỉm cười nói thấp giọng.
“Sao cơ?” Giản Mạt nhíu mày vì nghe không rõ lời đối phương.
Tô Quân Ly cười, “Dù sao cũng đang có nhiều scandal như vậy, chẳng ai bận tâm để ý chúng ta đâu…” Anh mở miệng nửa đùa nửa thật, “Anh sẽ qua đón em, em đang ở công ty hay là Nhuận Trạch Viên?”
Giản Mạt đáp: “Em đang ở bệnh viện, em sẽ về Nhuận Trạch Viên trước.”
“Được, anh sẽ ở dưới chờ em.” Tô Quân Ly dịu dàng nói.
Giản Mạt đáp rồi cúp điện thoại, lái xe trở về Nhuận Trạch Viên, cô định đi thay quần áo…
Thế nhưng, khoảnh khắc cô bước qua phòng khách liền đứng khựng lại, cô vô thức nhìn về hướng ghế sofa… Cô tưởng như trước mắt mình đã nhìn thấy anh, nhìn thấy dung nhan lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Bắc Thần, nhớ giọng nói trầm thấp mị hoặc của anh vẫn còn vang vọng trong không gian này.
Hai năm…
Ha hả!
Khoé môi Giản Mạt cười cười, lập tức xoay người tiến vào phòng ngủ thay quần áo.
Hết thảy mọi thứ đã kết thúc vào sáng nay, khi hai người họ xoay người bỏ đi thì mọi thứ đã không còn… Cô và Cố Bắc Thần đã không còn bất kỳ quan hệ nào. Tại nơi đây… Giản Mạt vịn tay vào cánh cửa nhìn xung quanh căn hộ, rồi lặng lẽ xoay người đóng cửa lại.
Nơi này, sau khi cô rời đi… cũng không còn bất kỳ quan hệ nào.

Tiêu Cảnh thở hổn hển nhìn tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, chạy tới bên cạnh Cố Bắc Thần với gương mặt lo lắng, “Thần thiếu, tôi đã nói rồi… Tất cả đã được chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc cầu hôn của ngài với Giản tiểu thư!”
Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn, hừ một tiếng rồi nói: “Nếu giữa chừng có gì sai sót, thì cậu biết xem như tự tìm đường chết!”
Tiêu Cảnh cười khổ, trong lòng oán thầm Cố Bắc Thần: Một người đứng đầu tập đoàn lớn nhất nhì trên thế giới cũng có lúc giống như thanh niên mới lớn mới biết yêu vậy, còn bày đặt bố trí bàn tiệc hoa gì gì đó, ấu trĩ thật!
“Thần thiếu, tuyệt đối sẽ không có gì sai sót ạ…” Tiêu Cảnh mạnh miệng đảm bảo, nở nụ cười cực kỳ vui.
“Mọi thứ hiện tại đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần Giản tiểu thư xuất hiện thôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui