Editor: Nam Cung Tử Uyển
Trên đường đi xem xét tình hình ở ven biển, tâm tình Tiêu Cảnh đều không tốt........ Thần thiếu nói rất rõ chính là ghét bỏ không có cho hắn báo cáo chuyện Giản Mạt sáng sớm bị thương.
"Thần thiếu, sáng sớm........" Tiêu Cảnh nghĩ, còn quyết định chủ động bàn giao, "Sáng sớm nay hình như Giản tiểu thư nhìn thấy anh trai của cô ấy, cho nên mới xuống xe đuổi theo."
"Ừ." Cố Bắc Thần tiếp tục xem tạp chí kinh tế tài chính, lười nhác đáp một tiếng.
Trong lòng Tiêu Cảnh âm thầm oán giận: Cứ giả vờ đi, rõ ràng muốn biết........ Còn cố giả vờ không để ý.
"Thần thiếu, nhìn tình huống lúc đó, anh trai của Giản tiểu thư hình như muốn trốn Giản tiểu thư, cái kia........ Quay về có cần đi điều tra hay không?" Tiêu Cảnh dò hỏi.
Cố Bắc Thần lúc đổi tạp chí tay hơi dừng lại, đáy mắt sâu híp lại nghiêng đầu, môi mỏng khẽ mở hỏi: "Anh đối với chuyện của Giản Mạt rất để bụng sao?" (=_= ảnh ghen cmnr!)
"..........." Tiêu Cảnh khóe miệng co quắp, vội vàng lắc đầu, khóe miệng tươi cười liền nói, "Sao có thể? Tôi một chút cũng không để tâm!"
"Hả?" Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, "Không để bụng?"
Khuôn mặt Tiêu Cảnh trong nháy mắt xơ cứng, hắn ở bên người Cố Bắc Thần nhiều năm như vậy, nếu như biểu tình này của Cố Bắc Thần, khiến hắn xem không hiểu là có ý gì, hắn liền lăn lộn, "Thần thiếu, tôi chính là, cá nhân tôi không để bụng, thế nhưng, bởi vì là Thần thiếu để bụng , cho nên, tôi sẽ vì Thần thiếu để bụng!"
Ôi, lại muốn cảm thán làm trợ lý không dễ dàng a.......... Nhìn hắn là trình độ chân chó?
Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, thu lại tầm mắt, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Để đến khi hết bận, điều tra anh trai của Giản Mạt rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Được......." Tiêu Cảnh âm thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không khỏi kêu rên một tiếng: Thần thiếu của tôi ơi, anh là đang rối loạn thể chất, thích trở thành tổng tài cuồng bá hay sao?
Lần này Cố Bắc Thần đi công tác, vốn dự tính sẽ đi dăm ba bữa, thế nhưng, sau khi đi, phát hiện mọi chuyên so với tưởng tượng còn vướng tay chân hơn, vì thế liền đi mười ngày cũng chưa trở về Lạc Thành.
Hai năm qua Giản Mạt đã quen với việc Cố Bắc Thần trở về không có tin tức rồi, cũng không cảm thấy có cái gì lạ....... Mỗi ngày đi làm bận rộn, buổi tối cùng đồng nghiệp hoặc là Lý Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng tụ họp lại, nếu không thì ở biệt thự trong phòng xem phim, ngày như trước quá thoải mái.
Đương nhiên, nếu như thoải mái như thế có thể tránh được Sở Tử Tiêu, vậy thật là quá tốt rồi!
Đáng tiếc, không được!
Thiết kế văn phòng luật Sở Đường, Sở Tử Tiêu yêu cầu phải là Giản Mạt đến làm....... Cô cũng chỉ có thể kiên trì.
Sau này mọi người đều sinh hoạt tại một thành thị, ở dưới tình huống cô cùng Cố Bắc Thần không ly hôn, cô rốt cuộc vẫn là của dì của Sở Tử Tiêu........ Ừm, mặc dù có chút không hòa hợp, nhưng tóm lại không có khả năng chạm mặt.
Giản Mạt nghĩ thầm, cùng lắm thì lần này lại thất bại!
"Cơ sở vấn đề chỉ những thứ này, nếu như Sở luật sư không cần sửa chữa gì đặc biệt, hai ngàu này tôi sẽ ra bản vẽ 3d thật hiệu quả..." Giản Mạt ngước mắt, vẻ mặt làm việc rất nghiêm túc nói, "Hiệu quả vẽ ra không có ý nghĩa, công trình bộ được chứ?"
"Được!" Sở Tử Tiêu nhàn nhạt trả lời.
Từ đầu tới đuôi Sở Tử Tiêu đều đặc biệt phối hợp, khiến Giản Mạt cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Sau khi tan tầm có việc gì nữa không?" Đáy mắt của Sở Tử Tiêu thâm thúy nhìn Giản Mạt, ngữ khí lộ ra một chút cẩn thận từng li từng tí.
Động tác thu thập tư liệu của Giản Mạt bị kiềm hãm, nhìn về phía Sở Tử Tiêu, theo bản năng đáy mắt tràn ra một tia chống cự.
Đáy mắt Sở Tử Tiêu lướt qua bị thương, có thể tưởng tượng nghĩ mấy lần trước hai người mỗi lần đều gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, không khỏi tự giễu cười cười, "Mạt Mạt, trước kia....... Xin lỗi, là anh thể hiện thái độ có chút kịch liệt thái quá."
Giản Mạt cụp mắt, trong lòng thoáng cái liền trở nên ngột ngạt, cái loại cảm giác này giống như có cái gì đó tắc nghẽn ở trong trái tim, làm cho người ta nghẹt thở, "Đều đã qua, tôi không muốn đề cập đến."
Sở Tử Tiêu tự giễu giật khóe môi, "Tối hôm đó có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?"
Giản Mạt gật gật đầu, "Được!"
Khóe miệng Sở Tử Tiêu nở nụ cười, cười như vậy hình như còn mang theo một chút cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, "Buổi tối anh sẽ qua đây đón em."
Giản Mạt không cự tuyệt, dù sao hiện giờ ở trong công ty cô cũng đã có rất nhiều tin đồn rồi....... Suy nghĩ một chút, bình thường cô đi làm, mặc trên người không phải đồ xa xỉ thì đều là đồ đặt làm cao cấp, người khác không nghi kể ra cũng khó.
Bởi vì gần đây bản thiết kế vẫn rất thuận lợi, sau khi Giản Mạt đối phó xong với Sở Tử Tiêu thì rất nhàn hạ........
Giản Mạt nằm bò nửa người ở trên bàn nhìn máy vi tính, hình ảnh tin tức là Cố Bắc Thần, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
"Mạt tỷ......." Hướng Vãn không biết lúc nào đã đứng phía sau lưng của Giản Mạt, nhìn trong máy vi tính của cô, vẻ mặt gian xảo cười nói, "Bộ dạng của chị tại sao lại giống như người đang tương tư vậy? Hả? Thành thật khai báo, có phải chị thầm mến Thần thiếu hay không?"
Mặt của Giản Mạt trong nháy mắt liền đỏ, vừa muốn phản bác, liền thấy Hướng Vãn bỗng nhiên nhảy ra một bước........
"Mạt tỷ, chị chờ một chút!" Hướng Vãn có chút ngạc nhiên nhìn Giản Mạt, "Chậc chậc, đây là chị đang đỏ mặt sao? Ha ha, Mạt tỷ, chị sẽ không thực sự động tâm với Thần thiếu đấy chứ?"
Giản Mạt sửng sốt, vô thức phủ quyết, "Em suy nghĩ nhiều rồi......"
"Thật đúng là em suy nghĩ nhiều sao?"
Giản Mạt chớp chớp mắt, "Đàn ông đó cũng giống như ngựa đực, lúc nào cũng truyền scandal, chị động tâm với hắn?" Cô cười lạnh thành tiếng, "Muốn động tâm, còn không bằng Tô Quân Ly!"
Hướng Vãn vừa nghe thấy, vốn không tin, thế nhưng, nghe Giản Mạt nói như vậy, lại cảm thấy rất có đạo lý, "Cũng đúng, Tô Quân Ly không hề có scandal." Cô nghiêng người sang, "Mạt tỷ, chị biết không? Hiện tại trên mạng đều là tin tức của Tô Quân Ly, nói rằng âm nhạc của anh ấy có thể làm cho người khác mang thai........."
"........." Giản Mạt vừa nghe, "Ha hả" hai tiếng, "Nói vậy nhất định Tô Quân Ly phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu là người?"
Hướng Vãn bĩu môi, "Mạt tỷ, đó chính là ví dụ......... Ví dụ được chứ? Đó là nói lúc Tô Quân Ly đàn dương cầm đặc biệt suất....... Đặc biệt nhu tình, đặc biệt......" Hai tay cô tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt say đắm, "Nói chung, đặc biệt mê người!"
Giản Mạt trước mắt hiện lên tình cảnh của đêm diễn tấu từ thiện hôm đó, nhu hòa dưới ánh đèn, khóe miệng Tô Quân Ly hơi nâng lên ôn nhuận thanh nhã tươi cười........ Ngón tay thon dài có lực liền giống như vị thần ở trên những phím đàn trắng đen bay múa, lúc đó, anh và chiếc đàn đó giống như hợp nhất với nhau, trên thế giới này không có gì có thể tách ra.
"Xác thực rất mê người......."
"Thật vậy sao?" Hướng Vãn không có chú ý đến biểu tình của Giản Mạt, chỉ ôm đồm ở tay cô liền khẩn cầu nói, "Mạt tỷ, em lúc này tới tìm chị, chính là vì anh ấy."
"Hả?"
Hướng Vãn cười, vẻ mặt xán lạn, "Tháng sau Tô Quân Ly muốn tổ chức buổi diễn tấu cá nhân đầu tiên sau khi về nước ở Lạc Thành, Mạt tỷ........ Chị xin giúp em hai vé được không........" Nói xong, cô đã bắt lấy tay Giản Mạt bắt đầu làm nũng lung lay, "Mạt tỷ, Mạt tỷ........."
Giản Mạt có chút dở khóc dở cười, muốn cự tuyệt, thế nhưng, nhìn thấy Hướng Vãn hướng ánh mắt tràn ngập những thứ lấp lánh nhất thế giới về phía cô, có chút trở nên ham mê, "Chị chỉ giúp em hỏi, có thể bắt được hay không, chị không thể bảo đảm."
"Được!" Hướng Vãn vừa nghe, vội vàng trả lời, "Cảm ơn Mạt tỷ."
Giản Mạt cười lên, vừa mới muốn nói gì, di động liền vang lên, tên hiển thị là G tiên sinh......... Liếc nhìn Hướng Vãn, cô nhận điện thoại bỏ ở bên tai.
Bởi vì Hướng Vãn còn đang trước mặt, cô không thể dùng giọng điệu ngọt ngấy được, chỉ nói qua: "Xin chào, Giản Mạt!"
Cố Bắc Thần trong nháy mắt cau lại mày kiếm, lập tức lạnh giọng nói: "Tôi bảy giờ đến Lạc Thành, em đến đón tôi!"