Editor: Đới Xuân Trúc
Cố Bắc Thần sắc mặt càng ngày càng kém, quả thực chính là y hệt như bị mây mù bao phủ.
Ban đầu, Giản Mạt còn ngu ngơ không hiểu, đến khi hiểu rõ thâm ý của bác sĩ, cô không nhịn được cười như điên trong lòng, chỉ là bởi vì nhịn cười mà khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đến khó coi.
Ha ha ha, bác sĩ này thật mạnh mẽ! Vậy mà có thể liên tưởng Tiểu Nguyệt lưu sản cùng Cố Bắc Thần có liên quan.
Nếu như đang trên giường bệnh không phải là bạn thân cô Tiểu Nguyệt, nếu người bị hiểu lầm không phải là 'lão công' của cô, thì cô nhất định sẽ nói móc Cố Bắc Thần.
Lúc phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật lại tưởng Sở Tử Tiêu là nam nhân của Lý Tiểu Nguyệt, bây giờ, bác sĩ điều trị lại tưởng nhầm Cố Bắc Thần. Cô cảm thấy, bác sĩ của bệnh viện này, thật có tinh thần trượng nghĩa a.
Bác sĩ điều trị dặn dò cẩn thận sau đó rời đi, trước khi rời đi cũng không phát hiện ra trên khuôn mặt âm trầm của Cố Bắc Thần lộ ra vẻ bất mãn.
"Bác sĩ ở đây đều không có mắt!" Cố Bắc Thần không vui nói
"Đều tại anh phong tỏa tin tức với bên ngoài, bác sĩ nghĩ như vậy cũng không có gì kì quái cả." Giản Mạt hừ nhẹ một tiếng.
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt: "Thế nào, không hề để ý anh và Lý Tiểu Nguyệt bị hiểu nhầm?" Anh hừ lạnh, "Vậy để anh đi ra ngoài chứng thực việc vô cớ bị hứng chịu tội danh này được rồi."
"Được thôi!" Giản Mạt cong khóe môi.
Ánh mắt của Cố Bắc Thần sâu thẳm: "Thế nào, thật không để ý?"
Giản Mạt bề ngoài cười thật tươi, nhưng bên trong đã khó chịu đến cười không nổi, cô hạ mi mắt: "Nếu Tiểu Nguyệt đồng ý, em sẽ rút lui."
"Không sợ mất đi khoản tiền sinh hoạt kếch xù kia sao?" Cố Bắc Thần cười nhẹ, khuôn mặt điển trai đầy vẻ châm chọc.
Giản Mạt làm một bộ dáng vô tội: "Không có cách nào... Ai bảo đối tượng là bạn thân Tiểu Nguyệt của em chứ... Còn có, lão công cũng có thể nhân nhượng một chút mà."
Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn Giản Mạt thật lâu, sau đó thu lại tầm mắt, tiêu soái ngồi lại trên sopha, cầm notebook, tiếp tục công việc đang dang dở.
Giản Mạt vốn chỉ định đùa, thật không nghĩ đến làm hắn sinh khí tức giận, thu lại nụ cười, ngoan ngoãn ở một bên ngồi, tay chống lên thành sopha nhìn Lý Tiểu Nguyệt vẫn hôn mê.
Nếu như, Tiểu Nguyệt tỉnh lại, biết bản thân sau này mang thai rất khó khăn, có phải... rất thương tâm không?
Nghĩ đến người đàn ông khốn nạn làm cô ấy có thai, còn hại cô ấy lưu sản, Giản Mạt không nhịn được trong lòng dấy lên ngọn lửa...
Bóng đêm càng lúc càng mù mịt, bởi vì múi giờ chênh lệch, Cố Bắc Thần bắt đầu tham gia cuộc giao dịch với phía Âu Mỹ bên kia.
Giản Mạt nằm bò lên tay vịn sofa, không còn biết thời gian an an ổn ổn ngủ ngon. Trong phòng yên tĩnh, trừ tiếng hít thở thì chỉ có âm thanh bàn phím phát ra từ máy tính của Cố Bắc Thần.
Trời ban đêm vào đầu thu có chút lạnh, Cố Bắc Thần nghiêng đầu, Giản Mạt yên lặng ngủ, nhưng bởi vì ngủ không được thoải mái mà mày cô nhíu lại, hắn thấy vậy cũng không nhịn được cau mày kiếm.
Đem máy tính đặt sang một bên, Cố Bắc Thần cởi tây trang, cẩn thận ôm Giản Mạt, đặt đầu cô lên đùi anh, điều chỉnh cô nằm ở tư thế thoải mái nhất, sau đó đắp tây trang trên người cô.
Có lẽ là do mùi hương quen thuộc tràn ngập bao quanh, hoặc cũng có lẽ là do tư thế ngủ này so với ban nãy dễ chịu hơn một chút, Giản Mạt hơi xoay người, chân đặt trên sofa, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo sơ mi của Cố Bắc Thần, hoàn toàn chìm vào mộng say.
Giản Mạt ngủ rất thoải mái, nhưng Cố Bắc Thần biết, chính mình đã làm chuyện ngu ngốc gì?
Hắn chỉ quan tâm Giản Mạt ngủ không thoải mái, hoàn toàn không nghĩ đến Giản Mạt lại... tạo thành tư thế này ngủ!
Bàn tay hư hỏng của cô siết chặt một góc nơi kia làm hắn nghẹn khuất, bởi vì xoay người, mặt của cô đối diện sát với thứ kia của hắn.
Hô hấp nhè nhẹ ấm áp của cô xuyên qua tầng vải vóc, truyền đến bên trong làm da thịt của hắn, xẹt qua luồng điện, tê tê dại dại, đồng thời địa phương kia cũng đã rục rịch có phản ứng.
Tiểu huynh đệ của hắn đã đứng lên kháng nghị, nhưng dưới tình huống này, hắn chỉ có thể, nhịn!
Cố Bắc Thần thoạt nhìn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng đường nét trên khuôn mặt đã cứng ngắc. Hắn cảm nhận được ham muốn của mình, đối với thân thể Giản Mạt, hắn chính là không có cách nào chống cự.
Cố Bắc Thần tìm việc khác nhằm di chuyển lực chú ý.
Cái này được rồi, tự mình giải quyết một chút... Không được, Giản Mạt còn đang ở trên đùi...
Hay là đi tắm nước lạnh hạ hỏa... Cũng không được, Giản Mạt ở trên đùi...
"Ôi!" Cố Bắc Thần thở dài, nhìn phần thân đã đứng thẳng cứng rắn, âm trầm than: "Đối với loại vô tâm vô phế này, tiểu đệ, ngươi vẫn phải nhịn a!"
Ánh mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt đang ngủ an ổn, đột nhiên nhớ đến lời bác sĩ nói, sử dụng thuốc tránh thai lâu ngày cũng sẽ gây tổn thương đến cơ thể.
Một đêm khó nhịn dày vò cũng qua đi. Đến khi phía đông ló dần từng tia sáng đầu tiên của ngày mới, Giản Mạt khẽ ngâm một tiếng, yếu ớt chuyển mình có dấu hiệu tỉnh...
Đập vào mắt đầu tiên là đường nét khuôn mặt hoàn mĩ của Cố Bắc Thần, cằm cao ngạo, hắn dựa vào thành ghế sofa ngủ, cho dù vậy vẫn không giảm đi vẻ tuấn mĩ chút nào.
Giản Mạt nhíu mày, đầu tiên chính là, tự nhiên phát hiện bản thân nằm trên đùi hắn. Hơn nữa, tay của hắn... không chút cố kị đặt trên ngực cô.
Cái này cũng không phải chuyện trọng điểm.
Trọng điểm là, Giản Mạt cảm nhận một đạo ánh mắt đầy ý cười gian trá, cô chậm rãi quay đầu nhìn lại, liền thấy bạn thân Lý Tiểu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nhìn cô nở nụ cười không có ý tốt.
Giản Mạt giật mình, liền mở tay Cố Bắc Thần vội vã ngồi dậy.
Cố Bắc Thần bị Giản Mạt làm cho tỉnh giấc, lập tức khó chịu nhíu mày, ánh mắt có chút âm trầm nhìn tên đầu sỏ Giản Mạt.
"Tiểu Nguyệt, cậu tỉnh rồi sao?" Giản Mạt bất chấp lúng túng bước lại gần ân cần hỏi "Có nơi nào không thoải mái không?"
Lý Tiểu Nguyệt tinh thần không tốt lắm lắc đầu, ánh mắt nhìn Cố Bắc Thần mang vẻ dò hỏi.
"Anh ấy vừa hay cũng đến bệnh viện thăm bạn của anh ấy, liền ở đây cùng mình!" Giản Mạt giải thích, sau đó không nhịn được thở dài, "Hôm qua nhận được điện thoại, cậu hại mình sợ muốn chết."
Lý Tiểu Nguyệt cay đắng cười: "Nhóc con, xin lỗi!"
"Nói bậy bạ gì đó!" Giản Mạt trừng mắt, sau đó mới đem lời đã cân nhắc kĩ ra nói, "Là ai đem cậu biến thành như vậy?"
Lý Tiểu Nguyệt cây ngay không sợ chết đứng, không thèm mở lời.
"Anh đi trước." Cố Bắc Thần rất hiểu chuyện mở miệng "Một lát bảo Tiêu Cảnh đưa em về nghỉ ngơi." Nói xong, hắn lướt qua Lý Tiểu Nguyệt, "Còn cô, tôi đã an bài một căn hộ, khi sức khỏe ổn về nơi đó dưỡng thân thể."
Giản Mạt trong lòng ấm áp, cô mân môi mềm gật đầu, ra vẻ hờn dỗi nói: "Cảm ơn lão công."
Cố Bắc Thần ánh mắt thâm sâu hướng Lý Tiểu Nguyệt gật đầu chào, xong sải bước tiêu soái ra ngoài. Hắn biết, nếu hắn ở lại, Giản Mạt sẽ không hỏi được chuyện gì cả.
Cố Bắc Thần vừa ra khỏi phòng bệnh, thế nào lại đụng Lệ Vân Trạch đang đi tới...
"Chưa nghe thấy lúc này có ca bệnh nào mà phải để anh tự ra tay phẫu thuật."
Lệ Vân Trạch mỉm cười: "Nghe nói..." Ánh mắt cáo già của hắn đảo qua phòng bệnh "Thần thiếu anh, làm cô gái nào lớn bụng?"
"...." Cố Bắc Thần nhíu mày.
Bệnh viện này là của Lệ gia, hắn cũng không ngạc nhiên khi Lệ Vân Trạch lại biết tin hắn ở phòng bệnh kia cả đêm.
"Quản người của anh cho tốt!" Cố Bắc Thần lạnh lùng mở miệng, cũng không để ý Lệ Vân Trạch, hướng thang máy, tính toán đi xem Mặc Thiếu Sâm quản lí công ty ra sao.
Lệ Vân Trạch mặt dày không từ bỏ, cùng hắn chen vào thang máy, vẻ hóng chuyện: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Bạn thân của Giản Mạt." Cố Bắc Thần dửng dưng giải thích.
Lệ Vân Trạch nhíu mày: "Nói như vậy, Thần thiếu anh là bồi Giản Mạt?"
Hắn nhẹ a một tiếng như hiểu rõ, ánh mắt nhìn Cố Bắc Thần xẹt qua một tia thâm thúy ái muội, lại vài phần nghi hoặc... giống như, đêm qua hắn ta không chăm sóc bệnh nhân, mà là cùng lão bà bồi nhau cả đêm làm cái chuyện kia vậy....