Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Tất cả nhà họ Mộ tìm khắp nơi khu nhà cấp cao, cũng không thấy cậu hai Mộ Tử Duệ cùng người con dâu lớn Giang Dĩ Mạch.

Lần này cả Đường Hân cũng lo lắng, hai người lớn sống lại không rời khỏi nhà họ Mộ, có thể chạy đi đâu chứ?

Tìm khắp nơi hơn nửa đêm, chẳng lẽ hai người lớn còn sống có thể bốc hơi khỏi trần gian sao?

"Bà chủ!" Lúc này quản gia vội vã chạy đến, nhỏ giọng nói: "Bà chủ, buổi chiều có người hầu thấy cậu hai vào phòng đại thiếu phu nhân."

"Cái gì?" Đường Hân không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi của mình, đau khiến bà kêu to lên, hoàn toàn không có uy nghiêm của nữ chủ nhân nhà họ Mộ ngày xưa.

"Có thấy rõ rang không?" Đường Hân nghiêm túc hỏi.

Quản gia cung kính cúi đầu: "Chắc không sai."

"Người kia đâu?"

"Người hầu chỉ là trùng hợp đi ngang qua nhìn thấy cậu hai vào phòng thiếu phu nhân, về sau cũng không biết." Quản gia cẩn thận nói.

Con ngươi Đường Hân xoay vòng, bà cho người ta bỏ thuốc vào trong bát nước canh hạt sen cho Giang Dĩ Mạch uống kia, vốn là muốn để cho con trai Mộ Thiên Thần thuận thế viên phòng với Giang Dĩ Mạch, nhân cơ hội giáo huấn Giang Dĩ Mạch một chút, để khỏi cô ta luôn luôn làm trái ý với mình. Nhưng uống hết nước canh bỏ thuốc kia, người viên phòng không phải con trai ngốc, mà là con thứ hai...

Phần sau Đường Hân nghĩ cũng không dám nghĩ, con thứ hai là thịt trong lòng bà, tương lai còn kế thừa sự nghiệp lớn của nhà họ Mộ, không thể để Giang Dĩ Mạch làm hỏng.

Bây giờ đã đến lúc này, sợ là hai người đã...

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh con trai của mình coi như bị hủy.

Đường Hân vội vàng phân phó quản gia: "Để cho tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, không cần tìm nữa, bọn họ cũng không phải trẻ con, chơi chán sẽ trở về."

Quản gia không dám nhiều lời, lập tức truyền đạt mệnh lệnh.

Đường Hân ở trong lòng cảm thấy may mắn hai ngày này ông xã Mộ Đình đi công tác không ở nhà, bằng không để cho ông xã biết việc này, bà có miệng mà không nói rõ được.

Bà chỉ không hiểu con thứ hai của mình làm việc luôn luôn có chừng mực, làm sao có thể chạy đến phòng của Giang Dĩ Mạch?

Nó lại cùng Giang Dĩ Mạch đi chỗ nào?

Tất cả người hầu nhà họ Mộ đều bị gọi trở về, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời ở chân trời mọc lên.

Trong tầng hầm tối đen có người mở đèn, người đàn ông trung niên lúc này tỉnh lại, dưới ánh đèn lờ mờ thấy một người đàn ông khẽ nhẹ đẩy Giang Dĩ Mạch đang ngủ mê man, hắn lặng lẽ rút con dao găm trên lưng ra, xông lên dùng cán chuôi con dao găm đánh ngất xỉu người đàn ông.

Mộ Tử Duệ ngã xuống đất ngất đi.

Người đàn ông trung niên nhìn cả người Giang Dĩ Mạch mê man đầy dấu hôn, đồ ngốc cũng biết ở trên người cô đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn Mộ Tử Duệ ngã xuống đất ngất đi một cái, miệng mắng một câu, tiện nghi cho thằng nhóc này.

Cũng không biết mình đến cùng hôn mê bao lâu, sợ tái trì hoãn nữa sẽ làm hỏng chuyện, nhanh chóng làm chính sự.

Người đàn ông trung niên tìm xung quanh không thấy ống tiêm với chất lỏng trong suốt trước đó đã chuẩn bị xong, mắt nhìn Mộ Tử Duệ hôn mê, tám phần lúc thằng nhóc này đánh mình ngất xỉu đã hủy tất cả vài thứ kia.

Trong tầng hầm u ám, con dao gắm dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Người đàn ông trung niên nhìn dao găm nở nụ cười gian xảo, đến gần Giang Dĩ Mạch, đặt lưỡi con dao găm sắc bén lên cổ tay trắng nõn của Giang Dĩ Mạch, nhẹ nhàng liền cắt - -

"Ông làm gì với bà xã của tôi vậy?" Đột nhiên Mộ ngốc xông đến đẩy người đàn ông trung niên ra.

Làm dao găm lạnh cạnh rơi trên mặt đất, người đàn ông trung niên lập tức không còn con dao găm, Mộ ngốc cầm dao găm lên vung tay, phi đến sát mặt người đàn ông trung niên, trên mặt cắt ra một miệng vệt máu thật nhỏ, suýt chút nữa cắt rơi nửa cái tai, người đàn ông trung niên sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất.

Mộ ngốc nhìn Giang Dĩ Mạch mê man, lo lắng gọi: "Bà xã, em tỉnh lại đi, em làm sao vậy?"

Lông mi Giang Dĩ Mạch giật giật, Mộ ngốc nhìn thấy trên người Giang Dĩ Mạch đầy dấu vết xanh tím, sợ hãi hỏi: "Bà xã, em bị thương sao? Ai vậy đánh..."

Lúc này người đàn ông trung niên cầm bình hoa trong tay đập trên đầu Mộ ngốc, bình hóa chia năm xẻ bảy, vỡ nát trên đất.

Chất lỏng đỏ tươi từ tóc đen chậm rãi chảy xuống, nhỏ ở trên mặt Giang Dĩ Mạch.

Lúc này Giang Dĩ Mạch tỉnh lại, mở mắt, đập vào mi mắt chính là tư thế Mộ ngốc bảo vệ che chở cô ở trong ngực, máu tươi từ trên trán trong tóc đen chảy xuống, từ khuôn mặt quá mức tuấn mỹ nhỏ xuống.

Một giọt, hai giọt... Rơi trên mặt của cô.

Người đàn ông trung niên bị làm cho phát bực, nhặt con dao găm lên, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như vậy, chỉ có thể cùng lúc giải quyết hai người bọn họ.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người đàn ông trung niên thấy không ổn, lập tức thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.

"Bà xã, em đã tỉnh." Mộ ngốc nhìn Giang Dĩ Mạch khờ dại cười, cùng khuôn mặt máy của anh hiện ra tươi sáng.

Giang Dĩ Mạch dần dần mở to mắt, nhìn khuôn mặt Mộ ngốc đầy máu, cô ngay cả ánh mắt cũng run rẩy.

"Thật tốt quá, bà xã không có việc gì..." Mộ ngốc ngất ở trong lòng Giang Dĩ Mạch.

"Ông…, ông xã..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui