Sự trầm mặc của cô sắp bức điên anh rồi!.Đôi mắt Mộ Yến Thần ánh lên sự bất chấp, cúi đầu xuống hôn cô .Nước mắt Lan Khê bắt đầu lã chã tuôn rơi, cô hốt hoảng dùng tay nhỏ bé che miệng anh lại: "Anh nếu không đồng ý với em trở về như xưa. . . . . . thì cũng không được đi quá xa nữa! Anh và em không thể có tương lai! !"Trái tim anh nhói lên từng cơn.Anh đẩy bàn tay nhỏ bé của cô ra, môi chính xác ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói ra những lời đả thương anh. Anh trả thù nên cắn cô thật mạnh, cô nức nở nghẹn ngào tìm cách né tránh nhưng đầu lưỡi vẫn bị lưỡi anh bắt làm tù binh. Anh điên cuồng liếm láp khắp khoang miệng cô, kéo lưỡi cô vào trong miệng mình để thỏa sức mút mát. Rồi nụ hôn dần trở nên dịu dàng , triền miên hơn, anh dây dưa nơi khóe miệng, gương mặt, từng chút hút hết những giọt nước mắt mằn mặn nơi khóe mắt đỏ của cô. Không còn thô bạo chỉ còn sự bú mút nhẹ nhành, êm dịu.Sợ hãi cùng chua xót dâng tràn trong lồng ngực, bàn tay đang chống cự của Lan Khê cũng dần mất đi khí lực. Sự tấn công đầy dịu dàng của anh làm cô mất hết lực chiến đấu, cả người mềm nhũn dựa vào vòm ngực to lớn, mặc cho những nụ hôn nóng bỏng của anh cứ ùn ùn kéo đến bao vây lấy từng tấc da thịt trên khuôn mặt mình."Anh hiểu mà. . . . . . Anh cái gì cũng biết, em không cần cứ lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại sự thật tàn nhẫn đó” Nơi đáy mắt sâu lắng đọng sự đau đớn vô hạn, con ngươi đỏ tươi như máu, anh cố gằng lên từng tiếng.Khi cô chưa tình nguyên đến bên anh, anh sẽ không ép buộc cô, chính anh cũng không muốn mang đến một tương lai vô vọng cho người con gái anh yêu nhất trong đời.Ôm chặt cô trong ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lành lạnh của cô, anh khàn khàn nói: "Anh sẽ không ép em đâu, Lan khê ngoan. . . . . . Em cũng đừng ép anh nữa."Giờ anh mới hiểu bản thân mình vẫn chưa có đủ sự trầm ổn, chín chắn. Chỉ cần bị cô kích thích một chút, mọi sự trầm ổn đều bay vèo đi tận nơi nào.Với cô anh không thể dùng sức mạnh hay sự cường thế để ép buộc. Chỉ cần thấy những giọt nước mắt trong suốt của cô thì anh sẽ sợ hãi, không đành lòng làm cô buồn đau nữa."Em muốn trở về trường học. . . . . ." Cô rung giọng nói.Anh mạnh mẽ phản đối: "Hôm nay quá muộn rồi em . . . . .""Em không thích ở chỗ này . . . . ." Hàng lông mi dài trở nên ướt đẫm vì nước mắt, mặt cô từ trong lòng bàn tay anh thoát ra mang theo sự kháng nghị mạnh mẽ.Lòng bàn tay lại lần nữa nâng niu gương mặt cô, anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Đừng sợ, anh sẽ không làm gì khiến em sợ hãi đâu."***Nửa đêm, Lan Khê đột nhiên tỉnh dậy, không cách nào ngủ ngon giấc được.Không có dép, cô chân không xuống giường đi đến bên cạnh cửa sổ. Khung cảnh xa lạ bên ngoài khiến cô ngơ ngác, bần thần một lúc lâu . Lúc sau lại cảm thấy bụng buồn buồn, nửa đêm lại có nhu cầu đi nhà vệ sinh rồi. Vì trong phòng không có nhà vệ sinh nên cô đành phải đi ra ngoài tìm.Nhưng khi vừa mở cửa phòng, ánh đèn mờ mờ từ căn phòng đối diện đã thu hút sự chú ý của cô. Hình như đó là phòng làm việc của Mộ Yến Thần.Cứ thế cô đứng ngây ngốc trước cửa phòng rồi không biết từ lúc nào đã đi đến mở cánh cửa phòng đối diện đó——Cánh cửa mở ra một nửa đã có thể quan sát tình hình bên trong.Một bóng dáng anh tuấn quen thuộc đang ngồi trên ghế xoay, trong con ngươi phủ đầy tia máu đang tập trung nghiên cứu những chồng văn kiện xếp đầy trên mặt bàn. Bên cạnh anh là 3 tách cà phê, còn phía dưới màn hình laptop hiển thị thời gian lúc này là 03:40 sáng.Tay anh cầm lên tách cà phê, khi đưa lên môi mới phát hiện trong tách không còn một giọt nào.Mộ Yến Thần dừng một chút, lạnh lùng nâng mắt lên, lại chạm phải bóng dáng mảnh mai đang đứng ngoài hành lang.Mí mắt anh lấp tức giật lên.Anh nhanh chân đứng dậy, lại thấy đôi chân trần đang dẫm trên nền nhà lạnh như băng của cô. Sắc mặt anh lập tức đen xuống, cầm tây trang đang khoác trên ghế, mang cửa phòng kéo ra, anh đi tới, đem tây trang đắt tiền vứt xuống cạnh chân cô."Đứng lên đây đi, mặt đất lạnh lắm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em” Khi anh mở miệng nói chuyện, mới biết giọng mình khàn đến đáng sợ.Sự rung động mạnh mẽ lần nữa xâm chiếm lòng cô.Cả tối nay cô luôn luôn thắc mắc chuyện anh cùng cô nháo loạn cả ngày hôm nay thì việc công ty sẽ ra sao? Giờ thì cô đã có câu trả lời thỏa đáng. Có cúi đầu, lại thấy anh mang bộ tây trang được may thủ công kĩ càng, là loại có số lượng hạn chế trên thế giới vứt xuống kêu cô dẫm đạp lên.Khuôn mặt trở nên tái nhớt, lòng rất chua mà tim cũng rất đau, cô cố tình kháng cự lại niềm rung động to lớn, cắn môi ngoảnh mặt ngó lơ.Anh tốt lắm nhưng cô chẳng ham đâu.Sắc mặt Mộ Yến Thần càng trầm hơn nữa.Không nói tiếng nào, anh nắm lấy hai cổ tay cô, cưỡng chế cô vòng hai tay quanh cổ mình. Sau cúi người, dùng một tay khác lần tới hai đùi cô, dùng sức bế bổng cô lên.