Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các đồng nghiệp, Quý Tiểu Đông cũng khéo léo tiết lộ một chút về sự thật nói: "Có khả năng là người yêu đơn phương. Tớ không dám xác định bởi vì tớ không phải người trong cuộc."

"Có phải là nữ ma đầu cảm thấy cậu muốn cướp tổng giám đốc cho nên mới cứ nhắm vào cậu không?"

"Trước đây tớ vốn cho rằng khả năng này không lớn nhưng bây giờ nhìn lại có thể đây là khả năng lớn nhất."

Tổ trưởng Lưu chắc chắn Quý Tiểu Đông có bí mật muốn lừa gạt mọi người. Nếu ép buộc cô nói ngay lúc này, chắc chắn sẽ không có hiệu quả, chi bằng mình tự dùng chiến thuật dịu dàng thì có lẽ tốt hơn. Đầu tiên phải bức dây động rừng để cô khiếp sợ, sau đó mới từ từ tìm cơ hội nói chuyện với cô. 

"Được rồi, các em buông tha Tiểu Quý đi. Cô ấy cũng đã đồng ý rằng nhất định sẽ nói hết sự thật rồi. Nếu cô ấy không muốn nói thì khi các em ép hỏi, cô ấy cũng chỉ tùy tiện ứng đối vài lý do cho qua chuyện mà thôi. Lúc nãy, rõ ràng cô ấy cũng đã nói trước rằng cô ấy sẽ không chắc đáp án là chính xác mà."

Mọi người muốn tiếp tục đặt câu hỏi nhưng cũng không thể phán đoán đáp án nào là thật, đáp án nào là giả. Nếu lần này bọn họ bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội nào để đặt vấn đề nữa. 

Nhìn thấy Lưu tổ trưởng đang vì mình giải vây, Quý Tiểu Đông cũng tận lực thuyết phục mọi người nói: "Các cậu này, tớ thân với các cậu như thế, nếu như tớ có tin tức mới nào sẽ muốn chia sẻ với, mọi người chứ chẳng lẽ lại cứ giữ riêng cho mình hay sao?  Đừng quên, chúng ta là những nữ nhân viên luôn ngưỡng mộ tổng giám đốc của tập đoàn Thái Tử này. Vậy cũng đồng nghĩa là nếu có tin tức nào mới về tổng giám đốc mới thì sẽ đồng thời chia sẻ với mọi người."

"Cậu đã nói vậy thì chúng tớ cũng tha cho cậu đó.  Thế nhưng cậu nhất định phải nhớ, tin tức về tổng giám đốc mới không phải của riêng nhân viên nữ nào trong tập đoàn Thái Tử này. Chúng ta phải nhất định tuân theo tiêu chí ‘chỉ có thể nhìn chứ không thể có được."

"Vâng. Anh ấy chính là thần, còn chúng ta là người. Ai thân mật với anh ấy đều sẽ bị nhân loại căm phẫn". Thế nào? Tớ nói vậy không sai chứ?"

"Không sai, không sai, xem ra cậu vẫn rất tỉnh táo đó."

Tổ trưởng Lưu kinh ngạc nhìn từng người trong phòng, cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô trầm mặc một lát rồi lẩm bẩm nói: "Các em vì tổng giám đốc mới mà thành lập quy tắc nữa đấy."

Không ai trả lời vấn đề của cô, chỉ có Quý Tiểu Đông dùng ánh mắt cực kỳ tiếc hận nhìn cô, thật giống như đang nói: Tổ trưởng, chị out đi.


Dù đã gửi tin nhắn cho Hoàng Phủ Chính, cũng cẩn thận giữ gìn tấm danh thiếp kia cẩn thận nhưng Quý Tiểu Đông vẫn cảm thấy thấp thỏm, trong lòng lo lắng không yên. Suốt cả buổi chiều, cô cũng không thể tập trung vào làm việc gì. Vừa đến giờ tan sở, cô lập tức thu dọn tài liệu và lao ra khỏi văn phòng.

Khi đến trước cửa công ty, vừa lúc cô gặp Lương Thu.

"Tiểu Quý, em tan ca rồi à?"

"Đúng đấy. Ngày hôm nay tôi có việc nên muốn nhanh chóng về nhà. Tôi đi trước, bye bye." Quý Tiểu Đông miễn cưỡng chào hỏi, cũng không quay đầu lại nói chuyện với Lương Thu.

Lương Thu còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã vội vàng bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng đang dần mất hút mà thôi.

Lặng im mấy giây, Lương Thu đột nhiên quay lại, lẩm bẩm trong không khí: “Em đi nhầm hướng rồi."

Quý Tiểu Đông chột dạ rời khỏi công ty, cô đi đến lối đi bộ ở cửa sau tìm chỗ để trốn. Cuối cùng, điện thoại di động cũng vang lên.

"Alo!"

"Tổng giám đốc, tôi đang ở đường Thanh Sơn, bên cạnh đường Thiên Kiều."

"Được, anh lập tức đón em."

Một lúc sau, Hoàng Phủ Chính lái chiếc Mercedes xuất hiện trước mặt Quý Tiểu Đông. Đầu tiên cô cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không có ai mới nhanh chóng bước tới gần. Hoàng Phủ Chính mỉm cười mở cửa xe cho cô, Quý Tiểu Đông lễ phép chào hỏi, sau khi ngồi vào trong xe mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em cố ý chọn nơi này đứng chờ anh?"

Quý Tiểu Đông ừ một tiếng.

Nhìn thấy cô giống như không muốn nói nhiều, Hoàng Phủ Chính lại cố ý tìm đề tài để nói: "Em muốn ăn món gì?"

"Hôm nay anh mời khách, vậy nên anh quyết định là được rồi."

"Vậy cũng được, hi vọng anh dẫn em đến nhà hàng này có thể hợp khẩu vị của em."

Quý Tiểu Đông nhếch khóe miệng nhưng vẫn không nói gì.

Hai người trầm mặc một lúc, đi đến một tiệm cơm Tây. Anh dẫn cô vào một gian phòng xa hoa lộng lẫy, lại lấy thực đơn đưa cho Quý Tiểu Đông nói: "Em gọi món ăn đi."

"Hôm nay tôi tuân lệnh anh, anh ăn gì thì tôi sẽ ăn đó."

"Ồ? Có phải là anh yêu cầu em làm gì thì em đều sẽ đáp ứng?"


Quý Tiểu Đông nhướng mày nhìn thẳng vào ánh mắt Hoàng Phủ Chính, xác định không phải anh đang nói đùa. Sau đó cô mới phủ định nói: "Không, tôi chỉ nói đáp ứng anh về món ăn tối nay thôi."

Hoàng Phủ Chính thờ ơ, anh cũng không nhìn thực đơn, trực tiếp gọi phục vụ đưa ra tên vài món thức ăn. Sau đó, người phục vụ nhanh chóng ghi thực đơn và lui vào trong. 

Vì không muốn bầu không khí quá căng thẳng, Quý Tiểu Đông chủ động mở miệng hỏi: "Anh rất quen thuộc với nơi này?"

"Nếu ăn cơm ở ngoài, một phần ba số lần là anh đến đây."

"Món ăn ở đây có gì đặc biệt không?"

Hoàng Phủ Chính hơi mỉm cười trông thật mê người, khuôn mặt anh như bừng sáng dưới ánh mặt trời, cũng giới thiệu nói: "Anh rất thích ăn thịt. Món ăn nào cũng đều muốn có thịt, có khi tâm tình tốt thì còn có khả  năng ăn hai, ba loại thịt. Ở nhà hàng này, thịt bò bít tết thậm chí sườn heo đều rất ngon. Anh cũng không muốn phải đổi sang nhà hàng khác."

"Vậy anh có nghĩ mình nên làm khách VIP ở nhà hàng Karsh này không?"

Vừa dứt lời, Quý Tiểu Đông liền phát hiện mình nói sai. Anh chính là cấp trên cao quý, là tổng giám đốc tập đoàn Thái Tử này mà sao lại chấp nhận mức chiết khấu để tự gây phiền phức cho chính mình?

"Vấn đề này, anh cũng chưa từng nghĩ tới nhưng anh sẽ suy nghĩ."

Sau khi nói xong, Hoàng Phủ Chính thấy tự nhiên khuôn mặt của Quý Tiểu Đông đỏ hồng, từ trắng nõn chuyển sang đỏ ửng. Tuy rằng không tính là quá đẹp nhưng nhìn cô lúc này giống một chén trà xanh nhàn nhạt thơm ngát mà đậm đà.

"Em ở đâu?"

"Hả?"

"Anh muốn biết em ở đâu và thường đến nơi nào khi rảnh rỗi?"

Suýt chút nữa, Quý Tiểu Đông bị sặc, cô vội vã giải thích: "Không, tổng giám đốc, tôi đang ở cùng với người khác."


"Anh biết, em đừng hiểu lầm, ý của anh là muốn đưa đón em đi làm mà thôi."

"Không cần, tôi có thể tự bắt xe đi làm."

"Em vẫn giữ khoảng cách với anh như vậy sao?"

"Không có, tôi không phải có ý này. Tôi chỉ không muốn bị người khác hiểu lầm đặc biệt là quản lý Dương."

Hoàng Phủ Chính không hiểu hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"

"Không có gì, tôi chỉ không muốn trở thành đối tượng để mọi người công kích."

"Có ý gì?"

Quý Tiểu Đông dừng lại một chút, tiếp theo thẳng thắn nói: "Anh không biết sao, công ty có rất nhiều người thầm mến anh."

"Lẽ nào đây chính là lý do em từ chối anh?"

"Tôi tự cho mình chỉ là người bình thường, vận may cũng sẽ không tốt đến thế. Vì vậy, tôi cũng đã cảm ơn trời đất vì đã phù hộ cho mình được trúng giải thưởng lớn. Đến giờ này, tôi lại được tổng giám đốc để mắt đến nên tôi cũng nên biết kính sợ mà tránh xa mới đúng."

"Xưa nay anh không ngại em từ chối anh mà anh chỉ muốn biết rốt cuộc em có yêu anh hay không?”

Hết chương 128.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận