Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Edit: Sóc Là Ta 

Một buổi sáng mấy ngày sau đó, Hoàng Phủ Chính đến công ty nhưng không thấy người yêu đang chờ mình như mọi khi. Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này, lẽ nào cô ấy ngủ quên?

Mắt thấy còn có năm phút đồng hồ thì đến giờ phải đi làm. Tuy rằng trong lòng không muốn thúc giục đối phương nhưng anh vẫn luôn quan tâm cho Quý Tiểu Đông. Vì thế anh gọi điện thoại nhưng đầu dây bên kia đều truyền đến âm thanh chờ đợi nhắc nhở mà không ai tiếp điện thoại. Sau đó mấy phút, Hoàng Phủ Chính lại gọi lại một lần nữa, không biết từ lúc nào, lòng anh đột nhiên hoảng loạn.

Đã đến giờ làm việc, Quý Tiểu Đông vẫn không đến. Bởi vì trong nhà trọ của Quý Tiểu Đông, Hoàng Phủ Chính không có lắp đặt điện thoại cố định nên chỉ có thể liên lạc với cô bằng một cách duy nhất là điện thoại di động.

Một loại linh cảm không lành đột nhiên bao quanh trong đầu Hoàng Phủ Chính, đầu tiên anh đi vào phòng vệ sinh của lầu hai mươi tám, quay về phía nhà cầu nữ gọi to: "Tiểu Quý, em có ở bên trong không?"

Dù la to vài tiếng nhưng vẫn không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại anh, Hoàng Phủ Chính lại vội vàng đi tìm thư ký Cung.

Thư ký Cung nhìn thấy khuôn mặt tổng giám đốc lo lắng và bất an xuất hiện ở trước mặt mình thì vội vã đứng lên hỏi: "Tổng giám đốc, chào buổi sáng, ngài có dặn dò gì sao?"

"Đến giờ này mà Tiểu Quý vẫn chưa đi, làm, vì vậy tôi đến đây xem thử cô ấy có ở chỗ của anh không."

"Không có ở đây thưa tổng tổng giám đốc, ngày hôm nay cô ấy chưa từng tới đây. Sao vậy? Anh tìm cô ấy có việc gì sao?"

"Xưa nay cô ấy chưa từng đến muộn, hơn nữa mỗi ngày đều đến trước tôi. Vậy mà ngày hôm nay không biết vì sao đến bây giờ còn chưa đến công ty, điện thoại di động của cô ấy cũng không ai nghe. Tôi cảm thấy có gì đó không hay xảy ra. "


"Vậy còn có cách nào khác có thể liên lạc được với cô ấy hay không? Ví dụ như chỗ ở của cô ấy hoặc là bạn bè thân thích gì đó."

Chuyện đến nước này, Hoàng Phủ Chính cũng không ngại công khai mối quan hệ thân mật của hai người. Hơn nữa anh cũng tin thư ký Cung không phải loại người không giữ được bí mật của người khác.

"Chỗ ở của cô ấy không có lắp đặt điện thoại cố định, mà trong thành phố này cô ấy cũng không có ai thân quen. Chỉ có cách liên lạc duy nhất là điện thoại di động cho cô ấy."

"Tổng giám đốc, ngài biết cô ấy ở nơi nào sao? Nếu vậy, chúng ta đi đến chỗ ở của cô ấy tìm một chút đi."

"Quên đi, vẫn là một mình tôi đi thôi. Đúng rồi, nếu như cậu thấy cô ấy đến thì hãy lập tức gọi điện thoại cho tôi."

"Được rồi, tôi nhất định sẽ làm thế."

Hoàng Phủ Chính vội vã rời khỏi lầu hai mươi tám, sau đó lại đi tới bộ phận hành chính tìm người nhưng kết quả vẫn như cũ và tay không trở về.

Càng nghĩ, lòng Hoàng Phủ Chính càng hoảng, cuối cùng anh quyết định đến nhà trọ tìm Quý Tiểu Đông.

Một đường chạy xe bay nhanh tới nhà trọ của Quý Tiểu Đông, anh lấy ra chìa khoá muốn mở cửa nhưng phát hiện tay mình đang không ngừng run rẩy, thật vất vả lắm anh mới mở cửa bước vào. Anh vừa hô hoán vừa hoảng hốt chạy vào trong tìm kiếm. Mấy phút sau, anh cũng không thu hoạch được gì nên ảo não đấm mạnh một quyền lên tường nhà.

Quý Tiểu Đông không ở nơi đây, cũng không ở công ty, có khả năng nhất chính là cô ấy đang đi trên đường nhưng nơi này cách tập đoàn Thái tử chỉ có khoảng cách ngắn, đi chưa đến hai mươi phút thì sao Quý Tiểu Đông lại chậm trễ như vậy. Từ khi Quý Tiểu Đông chuyển tới nơi này sống thì một là cô bắt xe buýt đi làm, hai là Hoàng Phủ Chính đưa đón. Vì vậy, chuyện xe buýt bị kẹt xe là chuyện rất hiếm gặp.


Lòng như lửa đốt, Hoàng Phủ Chính lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về công ty.

Thư ký Cung cũng cảm thấy chuyện có vẻ hơi nghiêm trọng, bởi vậy anh vẫn đang chăm chú quan sát tất cả các nhân viên ra vào lầu hai mươi tám. Khi thấy sắc mặt Hoàng Phủ Chính trắng bệch trở về, anh vội vã đưa cho Hoàng Phủ Chính một phong thư chuyển phát nhanh nói: "Tổng giám đốc, đây là thư chuyển phát nhanh gửi cho ngài, lúc nãy nhân viên đưa tới nói rằng phải do anh ký xác nhận."

"Nhanh đưa cho tôi."

Hoàng Phủ Chính không để ý tới quá nhiều phép tắc, anh lập tức xé bao thư và thấy bên trong chỉ có một tấm giấy nhỏ xíu.

Anh lấy ra xem, trên bề mặt tờ giấy là một nét chữ rất đẹp: "Muốn gặp cô ấy sao? Tới ngay bến tàu Thâm Thuỷ, nhà kho số mười ba, nhớ rằng tuyệt đối không nên báo cảnh sát, bằng không anh cứ chờ nhặt xác cô ấy đi."

Lần này đầu óc Hoàng Phủ Chính như muốn nổ tung, thì ra Quý Tiểu Đông bị người ta bắt cóc.

"Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì sao? Tờ giấy viết gì vậy?"

"Tiểu Quý đã bị bắt cóc."

Thư ký Cung kêu lên sợ hãi: "A! Có …… có chuyện như vậy sao?"

"Bọn cướp hẹn tôi gặp mặt, hơn nữa còn không cho báo cảnh sát, tôi sẽ lập tức đến đó xem tình hình. Đúng rồi, điện thoại di động của cậu nhất định phải mở 24/24 phòng khi lúc cần thiết tôi có thể cần sự giúp đỡ của cậu hoặc là yêu cầu báo cảnh sát."


"Tổng giám đốc, để tôi đi cùng anh, đến lúc xuống xe thì anh một mình đi gặp bọn cướp là được rồi. Hay là chúng ta liền lén lút báo cảnh sát, như vậy mới có thể bảo đảm anh và Tiểu Quý được an toàn tuyệt đối."

"Hiện tại chúng ta đang ở thế bị động, mà bọn cướp đang cần mình nên chúng sẽ không dám làm gì đâu, tôi đi một mình là tốt nhất rồi. Cậu yên tâm, quả đấm của tôi không phải không có tác dụng, cậu chỉ cần ở đây chờ lệnh tôi bất cứ lúc nào."

"Nếu không, hay là anh nên thương lượng với tổng giám đốc để đưa ra quyết định cuối cùng đi."

Hoàng Phủ Chính lại vội vã giơ tay lên phủ định nói: "Không, tuyệt đối không nên. Ba tôi đã lớn tuổi, chuyện như vậy vẫn không nên làm phiền đến ông. Một mình tôi cũng sẽ giải quyết tốt chuyện này. "

"Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Hiện tại Tiểu Quý cũng đang nguy hiểm đến tính mạng, nếu như tôi có thể thay thế vị trí của cô ấy thì tôi cũng cam tâm tình nguyện. "

"Nhưng tổng giám đốc …… "

"Cậu đừng nói gì nữa, tôi đã quyết định."

Hoàng Phủ Chính cũng nhanh chóng ngăn cản lời nói của thư ký Cung, anh cố chấp xoay người bắt đầu xuất phát.

Nếu bọn cướp biết mình có quan hệ thân mật với Quý Tiểu Đông thì chắc chắn người này đã rất quen thuộc với anh thậm chí là quen thuộc cả với Quý Tiểu Đông. Trong đầu Hoàng Phủ Chính đột nhiên hiện lên ba chữ Dương Mỹ Lệ, lòng anh suy sụp như chìm xuống dưới đáy cốc.

Đúng, rất có khả năng chính là cô ấy.


Hoàng Phủ Chính lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại nhà Dương Gia Minh.

"Chào bác Dương."

"Chào A Chính. Chuyện về Mỹ Lệ bác thật sự rất xin lỗi, bác cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp cháu và A Toàn nữa."

"Cũng không có chuyện gì, chỉ cần bác không trách cháu vì đã thẳng tay đuổi việc cô ấy là được."

Ở đầu điện thoại bên kia, Dương Gia Minh vội vã nói: "Nói gì vậy? Hành vi như vậy đã không bị khởi tố là cũng may mắn, lắm rồi. Chút dạy dỗ này vẫn tính là nhẹ nhàng cho nó rồi."

"Chuyện này hãy để cho qua đi. Đúng rồi, hiện giờ Mỹ Lệ có ở nhà không? Cháu muốn hẹn cô ấy ra ngoài ăn bữa cơm."

"Sáng sớm hôm nay nó đã ra ngoài rồi, cũng không biết là đang làm gì. Hay là cháu điện thoại cho nó đi."

Quả nhiên Dương Mỹ Lệ không có ở nhà, điều này cũng chứng minh suy đoán của mình vẫn có phần đúng. Hoàng Phủ Chính thẳng thắn dứt khoát nói: "Dạ được rồi, vậy cháu còn có chút việc bận nên sẽ hẹn cô ấy khi khác vậy."

"Được, hôm nào bác lại hẹn cháu cùng ba cháu ăn cơm."

"Dạ được, cháu sẽ liên lạc lại sau."

Hoàng Phủ Chính cũng thật nhanh cúp điện thoại, trong đầu càng thêm chắc chắn điều mình suy đoán. Còn Dương Gia Minh cảm thấy lơ ngơ, nếu như nói Hoàng Phủ Chính thật sự có ý mời con gái của mình ăn cơm thì sao cậu ta lại không trực tiếp gọi điện thoại cho nó mà lại điện thoại đến hỏi mình đây? Thật là khó hiểu. 

Hết chương 154.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận