Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Edit: Sóc Là Ta 

Quý Tiểu Đông kéo rương hành lý tiếp tục bước về phía trước, tiếp theo lại bắt đầu đếm một, hai, ba, lại dừng bước, xoay người, trở về.

Lướt qua đám người đang rộn rộn ràng ràng, cô nhìn thấy một người hình như mình đã từng quen biết. Cô cố gắng đến gần thêm chút nữa, gương mặt đó càng ngày càng quen thuộc. Mãi đến tận khi gương mặt của chủ nhân vô tình ngẩng đầu lên thì ngoài ý muốn Quý Tiểu Đông dừng lại hết động tác, nhận ra đúng là anh.

Anh ấy tên gọi là Hà Trùng, là đồng học thời đại học của Quý Tiểu Đông, nói cụ thể hơn là cùng trường nhưng học cao hơn Quý Tiểu Đông một khoá. Thời điểm Quý Tiểu Đông mới vừa vào trường học thì đã nghe danh tiếng vang dội của anh, không chỉ bởi vì hình dáng giống “Lý Vân Địch” (*) mà bởi vì anh vốn là "Lý Vân Địch" của trường này.

(*)Lý Vân Địch 18 tuổi, gương mặt điển trai, trẻ trung, tài năng - người chiến thắng trong cuộc thi âm nhạc Chopin danh giá nhất thế giới đã được khán giả toàn cầu biết tới.

Nghe nói, thời điểm học đại học năm thứ nhất, trình độ Piano của anh được các giáo viên đánh giá rất cao. 

Nghe nói, từ thời tiểu học anh đã tham gia cuộc thi piano toàn quốc, cũng mấy lần ôm giải thưởng vẻ vang về trường.

Nghe nói, mọi người gọi anh là "Lý Vân Địch của trường học chúng ta" hoặc gọi anh là "Vương tử đàn piano"

Lại nghe nói...


Lần đầu tiên Quý Tiểu Đông gặp anh là thời điểm chào đón các tân sinh viên. Vốn là khi các tân sinh viên mới vào trường thường thường đều sẽ khá ồn ào, thậm chí không tuân thủ kỷ luật. Thế nhưng khi đó Hà Trùng làm người biểu diễn ra trận, mặc,bộ âu phục màu đen vừa xuất hiện đã khiến cả thính phòng vốn ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, thậm chí trong quá trình anh diễn tấu cũng không có ai vỗ tay, cũng không có ai thổi sáo, có cảm giác mọi người sợ làm phiền đến anh. Mãi đến tận khi kết thúc ca khúc, tất cả mọi người và toàn thể thành viên trong lễ đường đứng lên vỗ tay, đồng thời lại có những người ái mộ cuồng nhiệt xông lên đài tặng hoa cũng yêu cầu chụp ảnh lưu niệm. Đó là lần đầu tiên Quý Tiểu Đông gặp anh, có cảm giác anh giống như những minh tinh màn bạc nổi tiếng xuất hiện trước công chúng. 

Liên quan đến tin tức của Hà Trùng, chỉ cần có tâm sẽ hiểu rõ, cũng không khó biết là mấy. Không đến một tháng, Quý Tiểu Đông cũng biết anh ở cùng mình trong một thành thị, mà một người ưu tú như anh, thường thường thừa dịp buổi tối trống không thì sẽ đến quán bar hoặc quán cà phê diễn xuất, hơn nữa, anh vẫn chưa có bạn gái.

Lại nghe nói có nữ sinh nào đó vì yêu anh mà tình nguyện cạo trọc đầu, ngày hôm sau số người này lại tăng thêm một người. Bạn bè trong số đó cũng ngồi cùng bàn với Quý Tiểu Đông, chính vì thế mỗi ngày Quý Tiểu Đông đều bị bức ép phải lắng nghe tất cả các tin liên quan đến Hà Trùng. Sau đó, chậm rãi diễn biến thành hy vọng trong lòng cô và trong lúc vô tình cô cũng thích Hà Trùng.

Đó là một khoảng thời gian ngây ngô, một Quý Tiểu Đông bình thường không có chút tiếng tăm gì, thậm chí cũng không bao giờ có dũng khí để dám thổ lộ, cô chỉ mịt mờ thích một người như vậy ở trong lòng. Tình cờ, cô cũng sẽ đến những quán bar Hà Trùng diễn xuất để cổ động nhưng muốn chọn một ca khúc thì ít nhất cô phải bỏ ra ba trăm nguyên tiền. Số tiền này, đối với một người còn đi học phải xè tay xin tiền trợ cấp quả thực không phải là một con số nhỏ. Cứ như thế, cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trốn trong góc phòng len lén nhìn anh, đi theo anh, mãi đến tận khi anh tốt nghiệp rời trường học.

Không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp nhiều năm như vậy, ở cái nơi thành thị đất khách quê người như thế này, cô còn có thể gặp lại người mình đã từng thầm mến. Hơn nữa, không chỉ anh có tài thiên phú về mặt đánh đàn piano mà ngay cả hát ca và gảy đàn ghita cũng là thuộc loại cường hạng. Tại sao một người lại tài giỏi đến thế cơ chứ?

Quý Tiểu Đông đứng trong đám người lẳng lặng thưởng thức từng nhất cử nhất động của anh. Đó là người đàn ông mình đã từng yêu thích, tuy rằng hiện tại không phải nhưng một điều không thể phủ nhận chính là anh thật sự là một người ưu tú luôn toả ra hào quang chung quanh mình. Chỉ là không biết tại sao, lúc này anh lại cùng những kẻ ca sĩ không khác gì kẻ lang thang lại đang hợp tấu ngoài đường phố, còn bày ra bộ dáng đứng đó để mọi người dòm ngó, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn bên trong đã chuẩn bị hòm tiền giấy bên cạnh.

Mình có nên đến chào hỏi anh không? Rốt cuộc mình nên làm sao giới thiệu mình đây?

Vừa nghĩ tới năm đó mình không có tiền đồ thấp kém yêu thích anh, cũng gần như không chiếm được tình yêu của anh thì Quý Tiểu Đông cắn răng, quyết định xoay người rời đi nhưng trước lúc rời đi, cô còn dự định làm một chuyện.

Cô cố tìm ví da trong người mình, lấy hết tiền ra đếm tới đếm lui tổng cộng có hơn tám trăm nguyên tiền. Trước tiên cô chia ra thành hai phần, một phần dành cho việc lát nữa cô đón xe, số tiền còn lại cô đều ném vào hòm tiền kia. 


Đang lúc mọi người không chú ý, cô lại kéo rương hành lý tiếp tục đi nhưng mới vừa đi được vài bước thì bị người khác gọi lại. Cô quay đầu lại nhìn thấy Hà Trùng.

"Tiểu thư, xin hỏi cô có rảnh không?"

"Có thì sao mà không có thì sao, muốn nhờ tôi làm gì?"

"Tôi nghĩ vì cô cũng thích nghe nên cô có thể ở lại nghe tôi hát không?"

"Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi."

Hà Trùng lại lễ phép làm một cử chỉ mời mọc lịch sự. Dưới ánh nhìn của mọi người đang nhìn mình, Quý Tiểu Đông lại trở về nơi Hà Trùng đang hát. Cô đột nhiên có cảm giác mình đang ở cùng minh tinh.

"Cô muốn nghe bài gì?"

"Anh quyết định đi, hay là anh đoán thử tâm trạng tôi lúc này thế nào, sau đó hát một bài là được rồi."


"Hãy nhìn vào mắt tôi ba giây đồng hồ, một, hai, ba. Được rồi, tôi biết cô muốn bài hát gì rồi."

Hà Trùng không để ý đến Quý Tiểu Đông nữa, anh dọn xong công cụ lập tức bắt đầu dùng đàn ghita biểu diễn một ca khúc thư thái. Dù Quý Tiểu Đông không biết ca từ bài hát nhưng nghe giai điệu không nhanh không chậm vẫn khiến cô bất tri bất giác thất thần.

Mãi đến tận khi có tiếng vỗ tay nồng nhiệt ở chung quanh thì Quý Tiểu Đông mới từ trong mộng trở về. Lúc đó, cô mới ý thức được thì ra bài hát đã kết thúc, cô cũng theo mọi người bắt đầu vỗ tay hoan hô nồng nhiệt bởi vì đó là một ca khúc khiến cô tạm thời quên đi mọi đau đớn.

Hà Trùng thả cây đàn ghita xuống, đặt nó đứng dưới hai chân mình lại như vô ý mở miệng hỏi: "Cô kéo hành lý đi đâu?"

"Tôi cũng không có chỗ cần đến."

"Tại sao muốn rời khỏi nơi này?"

"Bởi vì cảm giác mình bị tổn thương."

"Sau khi rời đi thì vết thương sẽ lành sao?"

Nãy giờ Quý Tiểu Đông vẫn cúi đầu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ra phương xa như có như không, lại nói: "Tôi không biết."

"Nếu đã không biết, vậy thì đừng rời đi."


"Nhưng tôi rất thất vọng, muốn đổi một hoàn cảnh mới để sống."

"Tuy tôi không biết cô đã từng ở nơi nào nhưng tôi nghĩ cô có duyên ở thành phố này thì nên ở lại đây vì quả  thực đây là một mảnh bầu trời rất nhỏ. Cô muốn rời khỏi những người quen thuộc mỗi ngày cùng ra vào một nơi thì cô chỉ cần rời khỏi nơi đó sống với những người xa lạ khác. Vậy cũng coi như cô bắt đầu một cuộc hành trình mới rồi. "

"Anh đang khuyên tôi ở lại?"

Hà Trùng nhìn cô từ từ lắc đầu trả lời: "Tôi chỉ khuyên cô nên đổi sang một phương thức khác để sống thôi."

"Vậy anh có đề nghị gì sao?"

"Đương nhiên là có. Có điều cô hãy đi theo tôi, cô dám không?"

Đối mặt với ánh mắt có chút khiêu khích của đối phương, Quý Tiểu Đông đương nhiên sẽ không yếu thế. Hơn nữa cô cũng đã hiểu nhân phẩm của Hà Trùng, anh sẽ không làm ra những chuyện tổn thương đến người khác. Tuy trong lòng đã chắc chắn nhưng cô vẫn cười hỏi ngược lại: "Anh thấy tôi có dáng vẻ sợ sệt lắm sao?"

"Được rồi, tôi cũng lập tức thu dọn, chúng ta cũng tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."

"OK."

Hết chương 161.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận