Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Edit: Sóc Là Ta 

"Em cũng không hiểu, lúc đó em không hỏi và anh ấy cũng không nói."

"Vậy anh ta nói gì với em?"

"Anh ấy chỉ nói là muốn mua lại tất cả mọi thứ có trong sạp hàng của em nhưng lúc đó anh ta không có tiền mặt. Em không chấp nhận cho anh ấy quẹt thẻ, chỉ nói là sẽ lấy món đồ thế chân và sau đó anh ấy đã bỏ đi."

Hà Trùng “ồ” lên một tiếng, say mê nghe cô kể chuyện đến nỗi quên ăn bánh quẩy. Anh lại tiếp tục hỏi cô: "Vậy em cảm thấy anh ấy vô tình gặp được em ở đó hay là anh ấy cố tình tìm em đây? "

"Có lẽ là anh ấy cố tình đến đó bởi vì trông dáng vẻ anh ấy cũng không giống dân du lịch đến đi bơi. Thậm chí anh ấy còn mặc âu phục và mang giày da lịch sự nữa."

"Chỉ vì lý do đó mà hôm nay em quyết định không đi làm?"

"Ừm, bởi vì em vẫn không biết làm sao để đối mặt với anh ấy."

"Không phải em chưa nghĩ kỹ làm sao đối mặt anh ấy mà thật ra từ trước đến giờ em chưa hề nghĩ tới sẽ có ngày này đúng không? Việc này cũng đâu có gì quá đáng, em đứng đó buôn bán còn anh ta muốn mua đồ. Em có thể tàn nhẫn chặt chém là được rồi."

Quý Tiểu Đông cảm thấy lời đề nghị thật sự rất ghê tởm, cô bĩu môi khinh thường phản bác nói: "Nếu như em thật sự làm vậy, không chừng anh ấy sẽ rất vui vẻ đấy."

"Không chỉ anh ấy mà cả anh và em đều cũng sẽ vui vẻ."

"Em sẽ không làm thế vì em không muốn lại dây dưa với anh ta lần nào nữa."


"Nhưng anh ta đã biết em làm ở đó, nếu bây giờ em không đi làm thì anh ta vẫn sẽ có cách tìm em. Anh ta là người có tiền mà, anh ta muốn tìm đến quỷ cũng được chứ đừng nói chỉ tìm một mình em."

"Cho nên em rất lo lắng đây."

Sau khi buông tất cả đồ vật đangcầm trên tay mình xuống, Hà Trùng đột nhiên vỗ bàn một cái, giọng nói kiên định đề nghị: "Vậy em cứ quang minh chính đại tiếp tục đi làm, cũng tự nhiên xuất hiện trước mặt anh ta thôi. Nếu em không muốn kiếm tiền từ anh ta thì cứ coi anh ta là những khách hàng bình thường thôi là được rồi."

"Nhưng ngày hôm qua anh ấy nói muốn mua lại tất cả mọi thứ trong sạp hàng của em, em liền biết anh ấy cương quyết muốn trò chuyện với em."

"Sao em lại ngốc đến thế chứ? Không muốn nói chuyện thì chỉ việc nghe anh ta nói là được rồi? Em ngồi đó chỉ nghe anh ta nói thôi, khi nào nói mệt thì anh ta sẽ dừng lại."

"Nhưng em không muốn nghe."

"Anh ta đã nói thì có lẽ là chuyện quan trọng, lẽ nào em cũng không muốn biết xem đó là chuyện gì?”

Quý Tiểu Đông tức giận đến nỗi cầm bánh quẩy muốn gõ lên đầu Hà Trùng nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ thôi, trên thực tế cô cũng không dám làm như vậy. Cô chậm chạp bỏ xuống và khinh thường nói: "Học trưởng, em không phải anh, lúc nào cũng thích nghe chuyện từ người khác."

"Lẽ nào em thật sự không muốn biết suy nghĩ từ tận đáy lòng của anh ta sao? Nếu anh ta đã tìm được em thì cũng khẳng định quyết tâm của anh ta rồi. Hôm nay em có thể trốn được nhưng còn ngày mai, ngày kia, em lẩn tránh anh ta suốt đời được không? "

"Vậy lúc nào anh ấy sẽ hết hy vọng?"

"Việc này …. Nếu không, anh giúp em đi hỏi một chút?"

"Anh thật sự đồng ý?"

Hai tay Hà Trùng mở ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt âm hiểm cười nói: "Có việc gì mà anh làm không được đâu? Mà chuyện này không liên quan đến anh, anh đến giúp em đồng thời còn có thể nghe chuyện của người khác, cớ sao lại không làm?"

"Học trưởng!"

"Được rồi, được rồi, anh sẽ không quan tâm chuyện giữa em và anh ta mà chỉ đến hỏi anh ta khi nào sẽ hết hy vọng với em, như vậy được chưa?"

Quý Tiểu Đông tức giận trợn tròn mắt, không tiếp tục nói nữa.

"Em đi chuẩn bị một chút đi, chờ một chút sau khi ăn xong, chúng ta cùng đi. Em tiếp tục chuyện làm ăn của mình, còn anh sẽ tìm anh ta tâm sự, sau đó sẽ đi làm."

"Một giờ chiều anh mới bắt đầu đi làm, bây giờ đi có quá sớm hay không?"

"Vậy làm sao bây giờ? Em sợ anh ta đến nỗi không dám đi làm nên anh với thân phận học trưởng phải đi gặp anh ta một lần chứ?"

"Vậy cũng được, anh cũng đã ăn bữa sáng thì cũng nên giúp em giải quyết chuyện phiền toái này."

Hà Trùng nghe vậy cũng nhanh chóng thả xuống bàn bữa sáng đang cầm trên tay mình, hận không thể phun ra tất cả thức ăn nãy giờ đang nằm trong miệng và dạ dày mình ra ngoài. Anh bất mãn oán hận nói: "Nếu em nói như vậy, sáng sớm ngày mai anh cũng mua bữa sáng cho em, sau đó em cũng sẽ phải giúp anh giải quyết chuyện phiền toái, được không?"


"Em không có bản lãnh này, mà anh lại có. Vì thế, anh không thể đòi lại vật gì đã cho em rồi."

"Anh chính là một vật?"

"Anh vẫn là một dạng như vậy."

"Em…. Kiếp trước có lẽ anh mắc nợ em rồi, nếu không tại sao kiếp này ông trời lại sắp xếp như thế này chứ?"

Quý Tiểu Đông dùng ngón tay phải gõ liên tiếp mấy lần lên bàn, không chịu thua nhắc nhở: "Mau ăn nhanh, em còn phải đi làm đây, anh biết một canh giờ em kiếm lời bao nhiêu tiền không? Nếu làm lỡ, anh có đền nổi không?"

"Quý Tiểu Đông, em đừng không biết phân biệt phải trái như thế, chính em mới vừa nói không dám đi làm mà."

Mà lúc này, cô gái nhỏ đã vội vã chạy trốn để tránh khỏi sự tức giận của người đàn ông nào đó. 

Một giờ sau, Quý Tiểu Đông đi tới chỗ làm và chính thức bắt đầu buôn bán.

Một lúc sau, Hoàng Phủ Chính cũng chầm chậm kiên định bước tới, lấy ra bóp tiền nói: "Chào buổi sáng, anh muốn mua lại tất cả mọi thứ ở đây, vẫn là với giá như ngày hôm qua chứ?"

"Vậy trước tiên anh nói muốn mua lại những thứ đồ này với mục đích gì đi."

"Anh muốn em dọn hàng để nghe anh nói chuyện."

"Vậy được rồi, vừa lúc cũng có người muốn nghe anh nói chuyện. Anh chờ một lát, anh ta lập tức tới ngay."

Quý Tiểu Đông cầm điện thoại di động lên trực tiếp gọi một cú điện thoại, sau khi điện thoại thông, cô chỉ nói ngắn gọn: "Người kể chuyện đến rồi, anh đến nhanh lên một chút."

Hoàng Phủ Chính sửng sốt một chút nhưng cũng lập tức phản ứng lại. Anh cúi đầu nhìn mũi chân mình một chút lại lần nữa, ngẩng đầu lên, lúc này khuôn mặt đã tràn ngập nỗi ưu thương không thể nào che giấu. Thế nhưng vì muốn duy trì phong độ, anh một mực lại muốn miễn cưỡng chính mình cố ý giả tạo, khuôn mặt tươi cười: "Em có gia đình rồi à?"


"Rất nhỏ."

Đáp án lần này khiến lòng Hoàng Phủ Chính chết lặng, may là anh đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt nên anh cũng chỉ mỉm cười, sau đó lại bắt đầu trầm mặc.

Rất nhanh sau đó, Hà Trùng với đôi mắt kính to đùng xuất hiện. Khi anh gặp Hoàng Phủ Chính ở trước quầy hàng thì cũng chủ động đưa tay ra nói: "Xin chào, tôi là Hà Trùng."

"Xin chào, tôi là Hoàng Phủ Chính."

"Vậy đi thôi, tôi dẫn anh đến nơi này để trò chuyện."

Hai người cũng dần biến mất ở bờ cát. Quý Tiểu Đông thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại âm thầm có chút bận tâm, không biết rốt cuộc bọn họ sẽ nói chuyện gì đây.

Hà Trùng dẫn Hoàng Phủ Chính đến phòng của mình, cũng lấy cho anh một cái ghế. Anh đưa mặt hướng ra biển rộng còn Hoàng Phủ Chính cũng ngồi xuống theo.

"Hôm nay tôi chỉ đến nghe anh kể chuyện thôi, anh có thể bắt đầu rồi."

"Chuyện giữa tôi và Tiểu Quý…… "

"Chờ đã, anh gọi cô ấy là Tiểu Quý? Ngay cả tôi cũng chỉ gọi cô ấy là Tiểu Đông thôi, mà anh lại gọi cô ấy là Tiểu Quý?"

Hoàng Phủ Chính gọi Quý Tiểu Đông như vậy chỉ vì yêu thương nhưng bây giờ anh còn có cơ hội không? Anh vừa định giải thích thì đột nhiên lại cảm thấy nếu anh nói chuyện của anh và Quý Tiểu Đông cho Hà Trùng nghe lại cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt. Vì vậy, anh vội vã cúi mặt thành thật nói: "Không phải, trước đây tôi và cô ấy cũng khá thân ….  thiết một chút, hiện giờ đã vật đổi sao dời. Vì vậy, tôi..."

Hết chương 166.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận