Mấy ngày tuần trăng mật cũng nhanh chóng trôi qua, nhưng không có sự tình gì phát sinh, từ nghĩa đen đến nghĩa bóng.
Hôm nay là đêm cuối, Phương Lê nằm trên giường không khỏi suy nghĩ chắc là cậu phải nói ra thì ông chồng già mới nhận ra tuần trăng mật không chỉ chơi buổi sáng mà còn phải chơi buổi tối nữa mới đúng bài.
Nhìn qua Diêm Mặc Nghiêu ngồi dựa đầu giường đang lướt di động, cậu lặp tức bò lên ngồi khoá trên đùi mà nhìn hắn.
Diêm Mặc Nghiêu buông di động, nhìn Phương Lê hùng hổ mà không hiểu.
Chưa kịp hỏi thì Phương Lê đã thả một câu kinh hồn.
" Em muốn sinh em bé."
" Em hiện tại còn nhỏ, muốn sinh em bé cái gì.
Không lẽ định mang bụng lớn mà đi học sao? Hay là chuẩn bị tạm nghỉ học để mang bầu?"
Phương Lê sửng sốt một chút, sau đó nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này hình như đúng đúng, hơn nữa cậu học vũ đạo nếu mang thai thật sự cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận.
" Còn cái cũng phải thuận theo tự nhiên, hôm nay là đêm cuối tuần trăng mật, anh đang quên chuyện gì sao?"
“Cái gì chuyện quan trọng.” Diêm Mặc Nghiêu cố ý hỏi.
“ anh không biết sao?” Phương Lê cắn răng trừng mắt hắn nói: “anh thật sự không biết sao?”
" Em không nói sao anh biết được?"
" Chúng ta kết hôn, hiện tại đang hưởng trăng mật, vậy mà em vẫn là trai tơ, anh không thấy bất thường sao?"
Phương Lê cũng không rảnh ngượng ngùng nữa, trực tiếp ngoài thẳng ra.
" Em mới 19 tuổi, sao gấp vậy.
Chờ em tốt nghiệp không được sao?"
" Tốt....!Tốt nghiệp? Anh có biết năm sau em mới năm 2 hay không? Tốt nghiệp phải chờ thêm 3 năm nữa, lúc đó anh 40 rồi."
Càng nói giọng Phương Lê càng nhỏ, hai ngón tay cũng vân vê vạt áo Diêm Mặc Nghiêu.
" Mấy hôm nay em chê anh già hoài vậy? Lúc trước giẫy nảy đòi cưới em không biết anh bao nhiêu tuổi hả?"
" Em không có ý đó, em chỉ định nói...."
Phương Lê nằm liệt trên người Diêm Mặc Nghiêu không biết phải nói gì cho đúng, Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết thở dài nhẹ nhàng vuốt eo Phương Lê mà dỗ.
" Bảo bối ngoan, trễ rồi ngủ đi em.
Thời gian còn dài chúng ta vẫn ở bên nhau mà em."
“ em lớn rồi, anh muốn em bao lớn nữa a...."
Phương Lê vô lực nói, bọn họ rõ ràng là tới hưởng tuần trăng mật, vì sao không làm gì hết vậy? Cả ngày hết ăn rồi chơi rồi ngủ sớm dậy sớm...!Gì vậy nè! sống dưỡng sinh thế lày là sao?
Chờ Phương Lê ghé vào ngực Diêm Mặc Nghiêu ngủ, thì hắn mới nhẹ nhàng buông cậu ra mà đi vào nhà tắm.
Có một chuyện Phương Lê không biết chính là mấy ngày nay, mỗi lần cậu ngủ say là Diêm Mặc Nghiêu thường lao vào nhà tắm, cả đêm tắm tận hai lần mới có thể ngủ được.
Hắn ôm Phương Lê không biết phải dùng bao nhiêu nhẫn nại để khống chế chính mình.
Khi cùng Phương Lê đăng kí kết hôn, nội tâm hắn vẫn sợ hãi, mỗi ngày đều lo lắng rất nhiều.
Hắn sợ hãi một ngày không được thấy Phương Lê.
Hắn thật sự thương Phương Lê, do thương nên mới vô cùng muốn kề cận cậu.
Trước khi cưới đã muốn, cưới rồi càng muốn hơn, nhưng hắn không dám, hắn có chút sợ hãi.
Diêm Mặc Nghiêu cũng biết đây là vấn đề tâm lí của hắn, hắn cần phải khắc phục vấn đề này, nhưng phải có thời gian.
Tuần trăng mật sau khi chấm dứt Phương Lê liền cùng Diêm Mặc Nghiêu về nhà.
Lúc về cậu liền đưa quà cho nhóm Nhạc Văn Hi, tuy rằng trong lòng cậu cũng không muốn nhưng trước mặt Nhạc lão phu nhân cậu cũng nên có ý một chút.
" Cũng không biết mọi người thích gì nên ta chiến chọn vài món, mọi người đừng chê nha." Phương Lê mỉm cười nhìn bọn họ nói.
Diêm Mặc Nghiêu ngồi bên cạnh Phương Lê nên bọn họ có bất mãn cũng đâu dám lộ ra.
Chính là ngoài mặt chỉ có thể mỉm cười và nói cảm ơn.
Trong lòng dù bất mãn không thích nhưng ngoài miệng vẫn khen đẹp và yêu thích.
“Chơi vui vẻ sao?” Nhạc Lâm Hoa nhìn Phương Lê hỏi.
“ dạ” Phương Lê mỉm cười gật đầu nói: “Tuy rằng lúc trước tụi con tới rồi, nhưng quay lại chơi vẫn rất vui."
" Là chỗ tụi con từng đi sao?" Nhạc Lâm Hoa cảm thấy khó hiểu, bất quá cũng không có gì kì lạ, trước cưới ai chả hẹn hò
Phương Lê lúc này mới ý thức được chính mình nói hớ, có chút ngượng ngùng hơi xoay mặt sang Diêm Mặc Nghiêu muốn núp.
" Đó là resort con cùng nhóm Lư Đức Đào đầu tư, lúc sinh nhật Phương Lê con có đưa em ấy đến cho chơi một lần."
Diêm đổng mặt dày, cảm thấy chuyện này quá thường tình, đâu có gì mà ngượng. Chỉ duy nhất có Nhạc Văn Hi cảm thấy sửng sốt, nhớ đến bữa tiệc sinh nhật đầy tủi nhục và mất mặt đó.
Nhạc Văn Hi hiện tại mới biết được, nguyên lai lúc đó Diêm Mặc Nghiêu đưa cậu đi ăn sinh nhật.
Chính là càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, khó chịu đến mức nước mắt không nhịn được mà chảy ra, trong lòng đặc biệt ủy khuất.
Diêm Mặc Nghiêu và Phương Lê ngồi một chút, sau đó cũng phải thay đồ đến công ty đi làm.
Buổi chiều Phương Lê đang ưỡn ẹo nằm ở ghế trước hồ bơi nghỉ ngơi, chính là vừa ngồi dậy định về thì cùng lúc Nhạc Văn Hi bước đến chặn lại.
Phương Lê cũng không nói lời nào, mặt lạnh như tiền mà nhìn y.
Nhạc Văn Hi dùng biểu tình châm chọc cười lạnh một chút nói: “ mày hiện tại đắc ý lắm đúng không? Cảm thấy hiện giờ đã là chủ nhân của cái nhà này?"
" Đúng thiệt là tao đang đắc ý lắm đây, mà không phải cảm thấy mà thiệt là giờ tao chính là nửa chủ nhân của cái nhà này.
Còn mày ở lì đây mấy năm cũng chỉ là đứa khác họ chả liên quan gì.
Nghĩ tới cũng thấy tội ghê nơi....," Phương Lê làm mặt xót thương bộ dáng như tri kỉ an ủi nhau.
Chính là Nhạc Văn Hi nghe thì càng phẫn nộ hơn nghiến răng đè giọng mà nói.
" Tao sẽ cho mày biết, người ngoài như tao ở cái nhà này là như thế nào, tao sẽ cho mày thấy cái hạng như mày bị đuổi khỏi nhà là thế nào."
" Ây chu chu, sáng sớm hít keo chó nhiều mà sảng sao.
Nếu mày có tự tin như vậy thì xin mời, tao sẽ lấy tăm chống mắt lên coi mày lấy cái thân phận gì để đuổi tao đi."
" Quả thật phụ thân đều bênh mày, nhưng trong nhà này không phải duy nhất chỉ có phụ thân, tao tin có nhiều người sẽ tin tao hơn."
" Chèn ơi nhiều người là ai? Ba đứa con nuôi của Diêm gia, hay Nhạc lão phu nhân, bốn người tính nhiều chưa chèn....!Chu choa, tao cũng thiệt là tò mò muốn xem kết cục thế nào ghê nơi hà.
"
“Không cần sốt ruột, mày sẽ nhanh biết được thôi." Nhạc Văn Hi trong ánh mắt tràn đầy hận ý biểu tình.
Phương Lê khinh thường cười cười nói: “Vậy mày cũng phải nhanh lên nha, lúc đó tao mới có lí do tống cái hạng của mày đi khỏi nhà."
Phương Lê sau khi nói xong, liền trực tiếp đi qua Nhạc Văn Hi, tuy ở nhà luôn có bảo tiêu âm thầm theo sau, nên cậu tin Nhạc Văn Hi không dám ra tay ở nhà đâu.
Nhạc Văn Hi dùng ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Phương Lê, y không nhịn được nữa rồi, là Phương Lê ép y.
Chính Phương Lê éo y phải xuống tay, y phải khiến Phương Lê rớt xuống bùn bị mọi người xa lánh và phỉ nhổ.
Lúc đó cơn giận trong lòng y mới nguôi ngoài được.
Hai ngày sau, Diêm Mặc Nghiêu phải đi công tác nước ngoài.
Phương Lê ôm hông Diêm Mặc Nghiêu, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “ đi bao lâu, đi chừng nào mới về vậy anh?"
" Nếu suôn sẻ thì cũng cỡ 10 ngày."
Phương Lê vừa nghe liền xụ mặt , hai ngafy nay tối nào cậu cũng bận đồ kiệm vải để quyến dzũ Diêm Mặc Nghiêu, mắt thấy chuẩn bị thành công, vậy mà hắn lại đi công tác tận 10 ngày.
" Lúc anh không có ở nhà, ngoại trừ đi học thì về thẳng nhà không được chạy nhảy lung tung, chỗ nào muốn đi thì chờ anh trở về dẫn em đi, được không bảo bối?"
" Biết rồi.
Không có anh em cũng chả muốn đi đâu." Phương Lê rầu rĩ cọ cọ mặt trong ngực Diêm Mặc Nghiêu.
" Ở nhà ngoan, đừng làm anh lo lắng."
" Dạ..."
Bọn họ mới cưới mới hưởng trăng mật, cậu vẫn còn trai tơ, vậy mà phải tách khỏi ông chồng già đến 10 ngày, thiệt là khó chịu mà.
“ đừng bĩu môi nữa, anh sẽ tận lực về sớm, cũng sẽ mang quà về cho em chịu không? " Diêm Mặc Nghiêu ôm mặt Phương Lê cúi đầu hun chụt chụt lên môi vợ nhỏ, sau đó hôn lên chóp mũi của cậu mà nói.
" Chờ anh về, chúng ta lại bàn luận về việc sinh con, chịu không?"
" Thiệt sao? Anh không nói cho có đúng không...!Với lại không cần mang quà hay gì về đâu, một thân anh về là em vui rồi."
" Mấy năm nay đi anh cũng có mang theo ai về đâu,? Em đang lo cái gì thế?"
" Lo gì thì tự anh biết đi, chính là em đã nhắc anh rồi đó." Phương Lê đem đầu dựa vào trên vai hắn, gắt gao ôm hắn nói.
Chính là sau khi Diêm Mặc Nghiêu rời đi, Nhạc Văn Hi cũng cảm thấy thời cũng đã tới.
Chính là lão sư thông báo cho các học sinh chuẩn bị luyện tập vì sắp đến cuộc thi.
Ngày nghỉ, Nhạc Văn Hi liền nhiệt tình mời các bạn học đến Diêm gia để luyện tập, đại đa số mọi người đều đồng ý. Chính là y đưa bọn họ đến phòng tập được thiết kế riêng rồi nói.
" Đây là phòng tập mỗi ngày ta đều tập luyện, không rộng rãi gì, mong mọi người thông cảm."
" Cái này mà không rộng sao? So với phòng ở học viện chúng ta còn bự gấp đôi."
" Hơn nữa ánh sáng thật tốt, bước vào cảm thấy thoải mái vô cùng."
“Diêm gia thật sự quá lớn nha, cảnh sắc cũng đẹp nữa.”
Hứa Dương quay đầu, nhỏ giọng hỏi Phương Lê: “ thằng đĩ trà xanh đó rốt cuộc làm trò mèo gì thế?"
“Không biết.” Phương Lê lắc lắc đầu nói: “Dù sao cũng kệ nó đi."
Phương Lê đoán được Nhạc Văn Hi đang nghĩ cái gì, bất quá cậu cũng chả quan tâm.
Chính là lúc mọi người đang ngoài chuyện thì Diêm Học Ấn lại đến.
“Tam ca, có việc sao?” Nhạc Văn Hi hỏi.
“ em lại đây một chút, anh có chút bất ngờ cho em.” Diêm Học Ấn nhìn Nhạc Văn Hi nói.
“Cái gì bất ngờ vậy?” Nhạc Văn Hi làm ra một bộ dáng tò mò.
" Em lại xem là biết, với lại đưa bạn học em đến cũng được "
Vì thế Nhạc Văn Hi liền mang theo bạn học xem bất ngờ.
Hứa Dương đứng cạnh Phương Lê cũng tò mò hỏi đi không.
Phương Lê liền gật đầu, cậu phải xem bọn này diễn đến cái mức nào..