Thời tiết càng ngày càng lạnh, chớp mắt đã thấy sắp tới tân niên, Diêm Mặc Nghiêu đưa Phương Lê đến hết tiệc bên này lại chạy qua dự tiệc bên kia.
Phương Lê đi tiệc mà phát hoảng, không ngờ được hào môn phải đi tiệc không khác gì chạy show như vậy!!! Mà trước tết Diêm Khải Tuấn đi được nửa năm cũng trở về.
Sáng sớm, Nhạc Văn Hi đã chạy đến sân bay để đón gã.
Khi vừa nhìn thấy gã thì Nhạc Văn Hi xém chút không nhận ra, chỉ hơn nửa năm vậy mà Diêm Khải Tuấn đen hẳn mấy tông.
“Đại ca!” Nhạc Văn Hi nhận ra Diêm Khải Tuấn, lập tức chạy tới chỗ của gã, sau đó nhào vào người gã mà ôm cứng, kích động vô cùng: “anh rốt cuộc đã trở lại!”
Diêm Khải Tuấn cười cười, ôm Nhạc Văn Hi vỗ vỗ vai y mà nói: “ anh mới đi có nửa năm thôi, đâu phải mấy năm sao lại kích động như vậy?"
" Em cảm thấy như anh đi được mấy năm rồi vậy.
Khi đại ca rời đi, em sống một ngày còn khó hơn một năm, trong lòng chịu bao khổ sở, lúc nào cũng hi vọng đại ca về thật sớm lấy lại công đạo cho em." Nhạc Văn Hi ánh mắt đã hoen đỏ còn lấp lánh nước, nhìn vào không khác gì đứa con ruột bị con ghẻ hãm hại chịu nhiều ủy khuất.
" Giờ anh trở về rồi, em cứ tin tưởng anh, mọi chuyện sẽ nhanh chóng tốt đẹp như xưa thôi." Diêm Khải Tuấn giơ tay xoa đầu Nhạc Văn Hi, an ủi gã.
" Lần trước, phụ thân đã nổi giận một trận với em, em cùng nhị ca và tam ca xém chút nữa bị đuổi ra khỏi nhà, cũng may có nãi nãi kiên quyết giữ chúng ta lại.
Bây giờ nhị ca và tam ca cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì nãi nãi cũng không thể cản nổi phụ thân.
Mà ngài ấy cứ mù quáng bênh vực Phương Lê.” Nhạc Văn Hi nghiêm túc nhìn Diêm Khải Tuấn nói: “ em hiện tại chỉ có thể trông cậy vào anh mà thôi."
“Đi thôi, về nhà trước.
Có gì nói sau."
Sau khi cả hai lên xe, Nhạc Văn Hi liên tục than khổ.
Khi thực tế Phương Lê đã làm gì đến y đâu, trong lòng y thấy khó chịu là vì trong nhà Phương Lê lại có những đãi ngộ mà y không bảo giờ có được nên tâm sinh ra nhiều chênh lệch, mà không bao giờ nghĩ đến Phương Lê chính là vợ của Diêm Mặc Nghiêu, còn y chỉ là một người cháu họ hàng xa của Nhạc Lâm Hoa,còn không có liên quan gì đến Diêm gia.
" Phương Lê nói, nó nhất định nghĩ cách để đuổi chúng ta ra khỏi Diêm gia, nếu chúng ta không chịu tự đi, nó sẽ nhanh chóng ra tay.
Vì chuyện đó mà ngày đêm em đều suy nghĩ, nếu nó nhầm vào em mà đối phó thì không sao, em chỉ sợ liên lụy mọi người, thật không biết phải làm sao mới tốt." Quả thật bộ dáng đỗn lì trà xanh thế nào Nhạc Văn Hi không sai một li, mọi thứ y nói đều khiến người khác cảm thấy Phương Lê chính là kẻ ác tâm địa xấu xa.
“ đừng lo lắng quá.
Cứ bình thường mà sinh hoạt, khi cần ra tay anh sẽ không để em chịu ủy khuất."
" Chỉ có đại ca mới khiến em có thể cảm thấy an toàn." Nhạc Văn Hi tự đáy lòng nói.
Hai người trở lại Diêm gia, Nhạc lão phu nhân ngồi sẵn ở phòng khách chính sảnh mà chờ, vừa thấy đến Diêm Khải Tuấn tiến vào, lập tức liền đứng lên.
“Nãi nãi.” Diêm Khải Tuấn đi đến Nhạc Lâm Hoa trước mặt nói: “con đã trở về.”
Nhạc Lâm Hoa đem Diêm Khải Tuấn nghiêm túc đánh giá một lần, đau lòng nắm tay gã, mà sụt sùi,: " thời gian qua còn chịu khổ rồi.
Đen với gầy đi không ít."
" Khổ thì vẫn có, những cái này con có thể chịu được, xem như rèn luyện chính mình."
" Ta hiểu suy nghĩ của con, thấy mấy đứa đều hiểu chuyện như vậy, lòng ta lại thấy đau."
Nhạc Lâm Hoa thở dài, vỗ vỗ vai Diêm Khải Tuấn nói: “ ta tin chắc phụ thân các con sẽ nhìn ra được mấy đưa tốt như thế nào mà."
" Phụ thân có ở nhà sao nãi nãi? Con đi cũng nửa năm chưa gặp ngài ấy, về cũng nên qua chào hỏi mới đúng."
" Hắn không có ở nhà,hắn đưa Phương Lê đi dự tiệc của bằng hữu rồi, cuối năm tiệc tùng nhiều các con cũng biết mà.
Chắc tối sẽ trở về, nếu không sáng mai con đến chào cũng được."
"Thời điểm phụ thân kết hôn, con không có ở nhà nên chưa chúc mừng, trong lòng luôn cảm thấy băn khoăn."
" Cái này sao có thể trách con được, phụ thân con...!Thôi, con có cái tâm này là được rồi, không cần nghĩ ngợi nhiều đâu."
“Nãi nãi, chúng ta đi ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện, đại ca hẳn là đã đói bụng.” Nhạc Văn Hi nhắc nhở nói.
“Xem ta này, thấy mấy đứa thì chỉ lo nói chuyện, nhanh nhanh vào bàn.
Cơm nước xong rồi cứ ở nhà nghỉ ngơi lấy sức vào ngày." Nhạc Lâm Hoa nhanh chóng đứng dậy phân phó người giúp việc đưa cơm nước ra
Ba người cùng nhau đi hướng nhà ăn, không bao lâu, Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong cũng đã trở lại, hai người ở bên ngoài đã ăn qua, nhưng là vì trước mặt Nhạc Lâm Hoa đành phải làm bộ dạng huynh hữu đệ cung, bộ dáng vui vẻ khi thấy Diêm Tuấn Khải trở về, nên cũng phải ngồi xuống bàn mà ăn vài ngụm.
Nhạc Lâm Hoa thấy mấy đứa cháu đều đầy đủ thì vui vẻ không thôi, ngồi trog chuyện mà cao hứng vô cùng,bà chỉ hi vọng cả nhà có thể hoà thuận thế này là được rồi.
Buổi tối Diêm Mặc Nghiêu cùng Phương Lê trở về thấy bọn họ ngồi ở trong phòng khách, vừa nói vừa cười.
Diêm Mặc Nghiêu có thể nhìn ra mẹ hắn thật cao hứng, nhưng hắn cũng không mù mà không thấy được biểu hiện giả dối của những kẻ xung quanh.
Nhưng thôi hắn cũng không rảnh mà quản nhiều, hắn xem như bỏ tiền ra nuôi thêm vài người cho mẹ hắn vui vẻ lúc tuổi già cũng được, cũng có thể cho họ chút tài sản coi như trả phí vì Nhạc lão phu nhân, nhưng hắn vẫn khá chướng mắt.
“Phụ thân.” Diêm Khải Tuấn vừa thấy Diêm Mặc Nghiêu tiến vào, liền lập tức đứng lên, mặt khác ba người còn lại cũng vội vàng đứng dậy.
" Về rồi sao.
Chơi vui không?" Nhạc Lâm Hoa đang vui nên giọng nghe cũng hồ hởi,nhưng Diêm Mặc Nghiêu lại không nói gì, khiến Phương Lê ở bên cạnh liền mỉm cười mà trả lời thay.
" Dạ vui ạ, ăn cũng ngon ạ."
“ tụi con về phòng nghỉ trước đây, ngài cũng nên đi nghỉ sớm một chút cho khoẻ.,"
Nhạc Lâm Hoa định gọi bọn họ đến cùng ngồi mà cả nhà trò chuyện, nhưng Diêm Mặc Nghiêu đã mở lời trước như vậy khiến bà chỉ có thể gật đầu mà nói.
" Ừ, tụi con cũng đi một ngày rồi, khẳng định mỏi mệt, nghỉ sớm một chút đi."
Diêm Mặc Nghiêu nắm tay Phương Lê mà đi trở về phòng, cùng lúc tầm mắt Phương Lê và Nhạc Văn Hi có giao nhau, tuy chỉ vài giây nhưng Phương Lê cũng nhận ra trong ánh mắt của y không còn sự tự tin như xưa nữa rồi.
Phương Lê trong lòng cười lạnh nếu đã tụ họp về đầy đủ như thế thì trog hay cũng nên lên sàn thôi.
.........
Sáng sớm hôm sau, Diêm Mặc Nghiêu phải đến công ty sớm, hắn thay đồ chỉnh tề liền bước đến ngồi xuống mép giường mà cúi đầu hôn xuống môi Phương Lê.
" Nghỉ đông mà anh cũng phải đi làm, tội nghiệp chồng em quá mà~" Phương Lê mỉm cười đáp lại nụ hôn của Diêm Mặc Nghiêu mà nói tiếp: “Đi làm phải thật chăm chỉ biết hông, phải kiếm thật nhiều tiền mới được, Diêm đổng vất vả quá mà."
" Thấy anh vất vả thì đến công ty cùng anh đi." Diêm Mặc Nghiêu vẫn không rời ra mà cọ mũi với mũi Phương Lê khi nói chuyện môi cả hai cũng cọ vào nhau.
" Em đi theo rồi anh còn tập trung làm việc được hay không.
Đến anh lại không làm việc được thì thôi, em ở nhà đợi anh về." Phương Lê bị Diêm Mặc Nghiêu hun đến nhột vội vàng rút vào trong chăn mền.
Phương Lê không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp, với lại đến công ty cùng Diêm Mặc Nghiêu thì hắn cùng đi làm rồi đi mở họp, đến đó cậu cũng chả làm gì.
Vậy thôi thật ở nhà nghỉ ngơi còn có thể tập luyện vũ đạo.
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê trùm chăn chỉ lộ ra hai con mắt to tròn, còn chớp chớp dễ cưng vô cùng khiến hắn liền mỉm cười.
Cúi đầu hôn trán hôn môi vợ nhỏ mấy cái, mới chịu đứng dậy đi làm.
Sau khi ông chồng già đi làm, Phương Lê ưỡn ẹo trên giường một hồi mới chịu đứng dậy vệ sinh cá nhân thay quần áo mà đi ăn sáng.
Lúc Phương Lê đi đến phòng ăn thì cùng lúc Nhạc lão phu nhân và bọn Nhạc Văn Hi đang dùng bữa.
Cậu cũng đi đến chào hỏi Nhạc lão phu nhân xong mới ngồi xuống mà dùng bữa.
" Chào buổi sáng, ba nhỏ." Diêm Khải Tuấn nhìn Phương Lê kêu lên.
Phương Lê nhìn gã một cái, sau đó mỉm cười nói: “ chào buổi sáng.”
Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn cũng nhịn không được nhìn Diêm Khải Tuấn liếc mắt một cái, thầm nghĩ đúng là kẻ hai mặt, kêu cũng thuận miệng ghê.
" Ta đi hơn nửa năm, chiều nay có mời vài người bạn đến làm BBQ bên Dao Thanh Sơn Trang, Văn Hi cũng mời bạn bè đến không biết ba nhỏ có thời gian hay không, nếu có thì cũng mời bạn bè đến tham gia cho vui."
Phương Lê trầm mặc một chút, sau đó trả lời đồng ý mà nói: “ được, vừa lúc cả ngày hôm nay ta cũng không có việc gì để làm, để ta gọi vài người bạn đến vậy."
" Vậy thật cám ơn ba nhỏ." Diêm Khải Tuấn nhìn Phương Lê mỉm cười nói.
Phương Lê bên này cũng nhìn ra ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ của Nhạc Văn Hi, cậu biết Diêm Khải Tuấn cố ý làm trò trước mặt Nhạc lão phu nhân để cậu không thể cự tuyệt.
Nhưng cậu cũng muốn nhìn xem Diêm Khải Tuấn muốn làm trò đê hèn gì để giúp Nhạc Văn Hi.
Ăn xong bữa sáng, Phương Lê liền call cho ông chồng già một cú, đem chuyện Diêm Khải Tuấn kể ra cho hắn nghe, tuy rằng Dao thanh sơn trang là sản nghiệp của Nhạc Lâm Hoa, nhưng hiện tại đều do Diêm Mặc Nghiêu quản lí, lúc trước khi mà Diêm Khải Tuấn cài người của gã vào đã bị Diêm Mặc Nghiêu biết được sau đó thanh lọc hết vài tầng, nên hắn cũng đồng ý cho cậu đi.
Được hắn đồng ý, Phương Lê liền gọi cho Hứa Dương rồi mời thêm vài người bạn nữa.
Quả thật trước khi kết hôn với Diêm Mặc Nghiêu, Phương Lê chỉ có 1 người bạn duy nhất lag Hứa Dương, nhưng sau khi kết hôn bạn bè xã giao xung quanh cậu cũng nhiều hơn.
Cậu cũng không phải người thanh cao, hay mắt cao hơn đầu, chỉ cần không phải những kẻ từng ám hại cậu thì ai bắt chuyện Phương Lê ít nhiều đều đáp lại vì cậu biết cái vòng này có nhiều bằng hữu dù là xã giao thì cũng tốt hơn.
Đến giữa trưa, Phương Lê lên xe được bảo tiêu chở đi, trên đường liền tụ họp với đám Hứa Dương sau đó mới cùng đến Dao Thanh Sơn Trang.
" Tụi nó đang muốn làm gì? Tự nhiên lại mời mày quẩy? Trước không biết chuyện còn không nói, đằng này bọn bây khác gì kẻ thù chỉ chờ xé mặt nhau thôi, có khi nào đây là hồng môn yến không?" Hứa Dương ngồi cùng xe với Phương Lê, vừa gặp liền không nhịn được mà nói ngay.
Phưong Lê nghe y nói cũng chỉ cười cười.
" Kệ tụi nó, tạo cũng muốn xem tụi nó muốn làm cái trò mèo gì? Nháo càng lớn càng tốt."
" Dù sao Diêm đổng cũng chống cho mày mà đúng không, để tụi nó múa cho đã sau đó nắm nhược điểm rồi tống đi một lần đúng không?"
Xe Phương xe cũng mọi người cũng tiến vào Dao Thanh Sơn Trang, bọn Nhạc Văn Hi đã tới trước.
Diêm Khải Tuấn còn đích thân mà bước ra nghênh đón Phương Lê..