Khi Diêm Khải Tuấn trở lại Diêm gia, Nhạc Văn Hi luôn hi vọng gã có thể lên kế hoạch mà đối phó Phương Lê, nhưng từ ngày gã trở về đến giờ hoàn toàn không làm ra bất cứ sự tình gì, nếu có chính là nịnh nọt Phương Lê, bộ dáng không khác gì hiếu tử.
Làm bọn họ phi thường khó chịu, ép hỏi gã thế nào gã cũng không hé một lời.
" Các ngươi có bị ngu không, lấy đầu ra mà suy nghĩ đi giờ chỉ cần đụng đến một cái móng tay của Phương Lê, phụ thân cũng có cớ để tống cổ các ngươi ra khỏi Diêm gia, các ngươi muốn hại ta sao." Diêm Khải Tuấn gằng giọng mà quát vào mặt 3 người.
Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong đều ngây ngẩn cả người, Nhạc Văn Hi lại có phản ứng trước.
Y không tin được mà nhìn Diêm Khải Tuấn, ánh mắt đều là bi thương.
" Đại ca, thì ra ngươi vẫn nghĩ chúng ta là người như vậy.
Ngươi luôn nghĩ chúng ta muốn hại ngươi sao?"
" Vậy ta hỏi các ngươi, trong cái nà này tiếng nói ai có trọng lượng nhất?" Diêm Khải Tuấn nhìn bọn họ mà hỏi ngược lại
Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong nhìn nhau liếc mắt một cái, nghĩ thầm loại này vấn đề còn cần hỏi sao?
" Phương Lê hiện giờ được phụ thân che chở, nếu nó muốn đối phó với chúng ta, dù có 10 nãi nãi cũng không thể che chở, chứ đừng nói chi đến việc các ngươi dám tính kế hại nó." Diêm Khải Tuấn liền nhìn Nhạc Văn Hi rồi nhìn qua hai người kia.
" các ngươi thấy ta có bao nhiêu bản lĩnh, mà dưới mí mắt phụ thân dám sử dụng ám chiêu.
Các ngươi có nghĩ đến nếu ta dám làm gì Phương Lê phụ thân sẽ tha cho ta sao?"
Bọn họ trong lúc nhất thời không lời nào để nói, bởi vì trong lòng họ đều hiểu rõ Diêm Khải Tuấn nói không sai.
Trong số bọn họ Diêm Khải Tuấn là người lợi hại nhất nên luôn hi vọng gã trở về sẽ cho Phương Lê một bài học.
Nhưng quả thật dù Diêm Khải Tuấn có lợi hại cách mấy cũng đâu thể nào qua được Diêm Mặc Nghiêu, có Diêm Mặc Nghiêu che chở Phương Lê, bọn họ ai dám động đến Phương Lê chính là tìm đường chết.
Mấy người họ trong lòng đều mất mát cùng vô lực, đặc biệt là Nhạc Văn Hi, trong lòng quả thực l khó chịu tới cực điểm.
Bọn họ trầm mặc một trận lúc sau, Diêm Học Ấn nhìn Diêm Khải Tuấn nói: “Cho nên ngươi cái gì cũng không làm đúng không? Ngươi cảm thấy không đụng đến Phương Lê thì nó sẽ tha cho chúng ta ư?"
" Ta chưa từng nói cái gì cũng không làm từ ngày ta về không phải ta đã làm đến rõ ràng sao?"
Nhạc Văn Hi lập tức nhìn về phía Diêm Khải Tuấn, trong lòng có cái hiểu cái không khi nghe gã nói.
" Các ngươi cũng biết rõ ta trước giờ luôn kính trọng phụ thân, hơn nữa ta cũng nói tôn trọng Phương Lê là tôn trọng phụ thân, nên ngoài trừ tôn trọng cái khác ta sẽ không nghĩ." Diêm Khải Tuấn biểu tình nghiêm túc nói tiếp i: “Ta khuyên các ngươi cũng không nên có mấy cái suy nghĩ ngu ngốc gì nữa, nếu không đừng trách ta không báo trước.
Nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng liên lụy đến ta."
" Giờ chúng ta không làm gì, nhưng chưa chắc Phương Lê sẽ tha cho chúng ta, mục đích của nó chính là đuổi chúng ta ra khỏi nhà, để độc chiếm cái Diêm gia này, ngươi cho rằng ngươi…….” Diêm Học Ấn nói nói, đột nhiên tạm dừng, sau đó như hiểu ra cái gì mà vội vàng nhìn Diêm Khải Tuấn
“Chẳng lẽ thời gian vừa qua ngươi cố tình lấy lòng Phương Lê để cùng đối phó bọn ta.
Nịnh nọt nó để được nó toàn nhiệm sau đó nhờ tay nó mà đối phó chúng ta, để sau này không còn người ngán chân ngươi."
" Ngươi nói nghe cũng hợp lí đó, nhưng ta thấy ngươi nói ra được đúng là ngu không còn thuốc chữa.
Ta không muốn nói nhiều nữa chỉ nhắc các ngươi một câu, sau lưng Phưong Lê có phụ thân trấn ải, các ngươi muốn làm chuyện ngu xuẩn gì cũng tránh xa ta ra, đừng dính vào rồi liên lụy đến ta.
Nếu ta biết các ngươi cố tình muốn hại ta lúc đó không cần phụ thân mà chính tay ta tiễn các ngươi một đoạn."
Diêm Khải Tuấn nói xong liền rời đi, lưu lại bọn họ tâm tình rối bời, Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong càng có tức giận hơn, mà Nhạc Văn Hi còn lại là phi thường khổ sở cùng bi thương, thậm chí trong lòng còn thấy tuyệt vọng.
Y vẫn luôn trông ngóng Diêm Khải Tuấn trở về để giúp y.
Nhưng nhìn thái độ bây giờ của Diêm Khải Tuấn rõ ràng là không muốn giúp.
Vậy thì sau này y ở cái nhà này còn sống nổi sao,? Mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ bị Phương Lê trả thù, còn phải kẹp chặt đuôi để không đắc tội Phương Lê, cuộc sống như vậy không phải cuộc sống mà y mong muốn.
........
Nhanh chóng đến thời gian ăn tết.
Quản gia tuy là đã sớm ăn bài cùng trang trí, những vài vấn đề quan trọng cũng cần phải xin chỉ thị.
Những năm trước đều là Nhạc Lâm Hoa làm chủ, nhưng hiện giờ Diêm Mặc Nghiêu đã cùng Phương Lê kết hôn, bà liền lấy lí do đã lớn tuổi, sức khoẻ không cho phép sau đó đẩy hết lên người Phương Lê.
Kỳ thật đây là bà cố ý, một phần để Phương Lê bắt đầu làm chủ nội ở Diêm gia, một phần cũng là muốn trả lại mấy phần không thoải mái lúc trước để xem Phương Lê làm được gì.
Bà còn nghĩ để Phương Lê ở nhà làm chủ, khi Diêm Mặc đi công tác cũng không cần quá lo lắng Phương Lê phải chịu ủy khuất.
Nhạc Lâm Hoa muốn đi chùa Từ Ân chùa ở 2, 3 ngày, vì cả nhà cầu phúc, nên hôm sau khi vừa ăn sáng xong cả nhà liền tiễn Nhạc lão phu nhân ra cửa.
Trước khi lên xe, Nhạc Lâm Hoa nhìn Phương Lê nói: “Trong nhà liền giao cho con, nếu có gì không hiểu cứ hỏi quản gia, y ở trong Diêm gia đã nhiều năm năng lực không thể chê, khẳng định có thể giúp con "
“Ngài yên tâm, con sẽ không làm gì xằng bậy, không mong quá hoàn hảo, chỉ cầu không làm sai cái gì là được."
" Ta biết con tuy còn trẻ nhưng đầu óc thông mình làm viêc cũng biết trước sau, nếu ta đã nói giao cho con chính là tin tưởng con có thể hoàn thành, hơn nữa nhà chúng ta sự tình cũng không phức tạp, con cũng không cần quá áp lực."
" Vâng con đã biết."
Nhạc Lâm Hoa gật gật đầu, sau đó xoay người lên xe.
Vẫn luôn nhìn Nhạc Lâm Hoa xe khai xa lúc sau, Phương Lê mới xoay người hướng bên trong đi, Diêm Khải Tuấn cùng Nhạc Văn Hi bọn họ cũng theo ở phía sau.
Diêm gia trừ bỏ đại sảnh cùng rất nhiều phòng khách ở ngoài, ở tận cùng bên trong còn có một cái đại sảnh, cùng bên ngoài đại sảnh xa hoa khí phái phong cách bất đồng, tận cùng bên trong đại sảnh là phong cách tương đối cổ điển ổn trọng.
Phương Lê ngồi xuống nhưng bọn Nhạc Văn Hi vẫn đứng bên cạnh vì Diêm Khải Tuấn là đại ca lại không ngồi nên họ cũng chưa dám ngồi thế kà cả sảnh lại đứng dàn người thẳng tắp như chuẩn bị nhập ngũ.
Phương Lê phóng ánh mắt nhìn qua, cậu không nghĩ tới hôm nay Diêm gia lại đông người như vậy.
Cậu cũng không phải là người không biết điều mà nhảy qua mọi thứ không nghe người khác nói nên khi quản gia xin chỉ thị thì cũng hỏi ông vài vấn đề sau đó mới an bài.
Những chuyện cần chuẩn bị không có nhiều chỉ có nhiều đến không thở nổi, nào là món ăn,nào là cách bài trí, nào là nhân viên, rồi quà tặng cho bằng hữu, đối tác.
Quan trọng nhất là những đồ vật cần mua trong nhà.
Phương Lê đã tận lực mà giản lược để có thể ra quyết định nhanh chóng, vốn nghĩ chỉ cần 2 tiếng nhưng xoay một hồi lại đi luôn 3 tiếng hơn.
Nhạc Văn Hi nhìn Phương Lê ngồi ở ghế chủ vị mà phân phó xuống đúng chuẩn một người đương gia. Y trong lúc nhất thời không phân biệt được vì sao bản thân lại khó chịu.
Y ghen tị với Phương Lê,y cũng muốn ngồi ở vị trí như vậy mà ra chỉ thị để người khác thực hiện, y thật không tài nào hiểu được vì cái gì Phương Lê luôn vượt qua y từ sinh hoạt cho đến học tập, cùng là người với nhau tại sao Phương Lê sinh ra lại may mắn đến vậy,.
Mà Diêm Khải Tuấn cùng Diêm Học Ấn bọn họ trong lòng còn lại là có chút kinh ngạc, Phương Lê tuổi còn trẻ lại là lần đầu tiên xử lý những việc này, cư nhiên có thể trấn định như thế, hơn nữa mọi chuyện an bài đều phi thường trật tự.
Phưong Lê sở dĩ có thể quyết đoán mà an bài, vì cậu tin Diêm Mặc Nghiêu, bởi vì có Diêm Mặc Nghiêu thì cậu có thể làm chủ cái nhà này, không ai dám đối với cậu bằng mặt mà không bằng lòng.
Hơn hết chính là cậu có làm sai thì Diêm Mặc Nghiêu cũng sẽ để người khác sửa lại mà không khiến cậu mất mặt.
Chờ những người đứng giữa phòng đều được an bài công việc thì cậu mới nhóm Diêm Khải Tuấn vẫn đứng đó, cậu không ngờ mình chưa mở miệng để họ ngồi vậy mà họ lại chịu đứng như thế
Phương Lê thong thả ung dung uống ngụm trà, mới nhìn bọn họ nói: “Các ngươi quanh năm suốt tháng, cũng không có về nhà mình hiện tại cũng sắp đến tết rồi, nên về nhà mà bồi ba mẹ các ngươi mới đúng, chuyện khác không cần lo, dù gì ba mẹ thân sinh mới là người quan trọng nhất nên không có kẻ nào dám nói ra nói vào, còn các ngươi không về thăm cũng khiến người khác cảm thấy quá bạc bẽo."
" Theo lý thuyết, quả thật cũng nên trở về nhà nhưng Diêm gia người lại ít, trước kia chúng ta lo khi trở về nhà thì Nãi nãi sẽ khó chịu, nên mới không rời đi.
Bất quá mấy ngày này nãi nãi ở chùa vậy chúng ta cũng xin phép về thăm gia đình một phen, khi nãi nãi về chúng ta sẽ trở lại." Diêm Khải Tuấn nói khiến người nghe cảm thấy gã với cùng hiểu chuyện.
" Đi thăm ba mẹ các ngươi là chuyện thiên kinh địa, nếu nãi nãi biết ta khẳng định bà sẽ không trách các ngươi.
Ai lại trách con cháu về thăm ba mẹ ruột đúng không nào?" Phương Lê nhìn Diêm Khải Tuấn mỉm cười mà nói.
" Nãi nãi khẳng định sẽ không trách chúng ta, những chúng ta cũng không muốn kẻ khác phải nghị luận về Diêm gia." Diêm khải tuấn nghiêm túc trả lời nói.
Phương Lê trầm mặc nhìn Diêm Khải Tuấn trong chốc lát, sau đó nói: “ được rồi, nếu các ngươi có suy nghĩ của mình thì ta sẽ không can thiệp, ta còn việc, các ngươi không cần đứng hoài như vậy, có việc gì cứ đi làm đi."
Chờ nhóm Diêm Khải Tuấn đi rồi, Phương Lê không khỏi nhíu mày tự hỏi khi nãy cậu quan sát thấy Nhạc Văn Hi không còn ba mẹ nên biểu hiện của y là muốn ăn tết ở đây rất bình thường.
Nhưng Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong rất muốn về ăn tết cùng ba mẹ họ đây cũng bình thường.
Đừng nhìn bọn họ đến Diêm gia khi mới mười mấy tuổi mà nghĩ họ lạnh nhạt với gia đình ba mẹ ruột mà lầm, cái đó mới càng khiến họ nhớ thương ba mẹ hơn.
Người khác thườnh duy nhất chính là Diêm Khải Tuấn, nhìn bộ dạng gã và cách nói chuyện khiến Phương Lê cảm nhận được gã không hề có cảm tình gì với ba mẹ ruột.
Cậu cảm thấy khó Diêm Khải Tuấn trở về nước đã có gì đó thay đổi, nhưng cậu không biết phải diễn tả thế nào, chỉ cảm nhận được gã là kẻ mưu mô xảo quyệt hơn 3 người còn lại, và gã đang âm mưu gì đó..