Vưu Nhiên cắn răng một cái, rốt cuộc đưa ra quyết định, y nhìn Phương Lê mà nói.
" Xem như tôi mượn tiền của cậu, chờ tốt nghiệp xong kiếm được tiền.
Nhất định ra lại cho cậu cả vốn lẫn lời, với lại...!Trong khả năng cho phép tôi sẽ trả lại ân tình này cho cậu.
Nên lúc trả hết tiền tôi không còn nợ cậu gì hết, như vậy có được hay không?"
Vưu Nhiên biết rõ nhất định phải nắm chặt cơ hội, bằng không rất có thể liền sẽ bỏ lỡ cơ hội thay đổi vận mệnh của bản thân.
“Đương nhiên có thể.” Phương Lê trả lời: “Như vậy khá tốt, cậu giữ được tự tôn của mình, còn tôi không bị hiểu lầm."
" Vậy cậu có thể cho tôi biết vì sao cậu lại muốn giúp tôi chứ?" Vưu nhiên nghiêm túc nhìn Phương Lê hỏi, y cảm thấy khẳng định là có nguyên nhân, Phương Lê mới giúp y, bọn họ chỉ tiếp xúc đúng 1 lần, y cảm thấy khả năng vừa nhìn liền thích là không có đâu.
Phương Lê trầm mặc trong chốc lát, mới lên tiếng: “ tôi trước đây khi chưa gả cho Diêm Mặc Nghiêu, cuộc sống cũng rất vất vả, nên hiểu cảm giác một người cô độc giãy giụa với cuộc sống này là thế nào. Bất quá thế giới này không ít người bất hạnh, nhưng gặp cậu tôi lại thấy có bóng dáng mình trong đó, cũng xem như một loại duyên phận nhỉ."
Đây cũng là một phần lí do mà Phương Lê muốn giúp Vưu Nhiên, còn phần lí do còn lại cậu không định nói cho y biết, để xem tình huống sau này thế nào đã.
Vưu Nhiên tiếp nhận sụ giúp đỡ của Phương Lê, lại ngồi trong chốc lát mới đứng dậy rời đi.
Chính là thời điểm vừa đi ngang qua sân ánh mắt lại thấy bóng dáng Phương Lê ngồi vừa uống trà vừa đùa chim, y cảm thấy sống như Phương Lê lại có gì không tốt.
Khi nãy nghe Phương Lê nói cuộc sống trước đây của cậu cũng gian khổ, nhưng Vưu Nhiên chỉ thấy sắc mặt và thần thái của cậu chính là người được yêu thương cưng chiều mà ra.
Vưu nhiên cúi đầu hơi trầm tư một chút, sau đó đi ra ngoài.
Diêm Khải Tuấn đang muốn về phòng nghỉ ngơi, đi trên hành lang cùng lúc thấy Vưu Nhiên, khiến cả người gã không tự chủ được mà sinh ra cảm giác bất an.
" Đó là ai?" Diêm Khải Tuấn hỏi một người giúp việc đang đứng gần đó thì được cậu trả lời.
" Đó là khách tiểu tiên sinh mời đến."
" Là bạn của ba nhỏ sao?"
" Tôi cũng không rõ lắm, hôm nay là lần đầu gặp vị ấy."
Diêm Khải Tuấn tuy rằng không hiểu tại sao lúc nãy bỗng dưng bất an, nhưng cũng không để ý nhiều mà đi về phòng.
Phương Lê tiếp tục chơi với những con chim cảnh xinh đẹp, thì người giúp việc ban nãy đã đến bên cạnh cậu mà thông báo.
" Tiểu tiên sinh, khi nãy Diêm Khải Tuấn vừa hỏi khách nhân của ngài."
" Bọn họ gặp nhau sao?"
" Không gặp, chỉ có Diêm Khải Tuấn bên này vừa lúc nhìn thấy vị khách kia."
Phương Lê tay đang gõ nhịp trên ghế liền tạm dừng một chút, hơi trầm tư sau đó nâng nâng tay ý bảo giúp việc có thể rời đi.
Hiện tại đối với Phương Lê, Diêm Học Ấn, Diêm Bác Phong cùng Nhạc Văn Hi bacngười này đối phía dễ như trở bàn tay.
Ông chồng già của cậu cũng từng nói nếu cậu không muốn thấy mặt họ ở Diêm gia thì hắn lập tức sẽ tống bọn họ đi.
Chỉ duy nhất có Diêm Khải Tuấn tạm thời chưa đuổi được, vẫn muốn lưu gã ở lại Diêm gia một thời gian.
Tuy Diêm Mặc Nghiêu không nói rõ nguyên nhân nhưng Phương Lê dự cảm được đó là một việc vô cùng quan trọng.
Cậu cũng biết Diêm Khải Tuấn khó đối phó, nhưng căn cứ vào những gì cậu thấy được trong giấc mộng.
Vưu Nhiên chính là chìa khoá để mở ra bí mất của Diêm Khải Tuấn, cậu thật muốn biết đến cùng gã sẽ có phần ứng thế nào?
……………………………………
Lại qua một đoạn thời gian, Phương Lê sắp xuất ngoại thi đấu, hiện tại Phương Lê chính mình xuất ngoại, cho dù có bảo tiêu, Diêm Mặc Nghiêu cũng không thể yên tâm nên hắn đã bắt đầu chuẩn bị, đợi đến lúc đó sẽ đi cùng Phương Lê ra nước ngoài.
Khi Phương Lê biết Diêm Mặc Nghiêu sẽ cùng cậu ra nước ngoài thì vui đến cười lộ 8 cái răng, liền hoá thân thành vợ nhỏ ngọt ngào, lao đến ôm chặt cánh tay Diêm Mặc Nghiêu mà cọ cọ.
" Công việc đã bận rộn vậy mà anh còn rút ra thời gian cùng em đi nước ngoài, như vậy có vất vả quá không anh? Em cũng có thể đi một mình mà, có bảo tiêu cùng trợ lí, em đi mấy ngày rất nhanh là về mà~~~" Phương Lê khoái muốn chết, nhưng miệng vẫn làm bộ lo lắng.
Diêm Mặc Nghiêu nhìn vợ nhỏ đang ôm cứng cánh tay hắn mà cười thì làm bộ ra vẻ suy nghĩ.
" Em nói cũng đúng, với lại lần này đi cũng không lâu, thôi anh an bài thêm bảo tiêu đi cùng em.
Anh ở nhà chờ em về, được không bảo bối."
Phương Lê nghe mặt mũi liền chù ụ, không vui chút nào nhìn Diêm Mặc Nghiêu,đây không phải đáp án bổn cung muốn nghe.
Cậu cảm thấy bực bội, liền vung tay cho Diêm Mặc Nghiêu một chưởng, sau đó còn hung dữ nhe răng cạp vào cổ hắn một cái, trừng mắt liền nói.
" Trả lời sai, bổn cung cho anh một cơ hội,nói sai nữa liền lôi ra chém đầu."
Bộ dạng hung dữ chưa được 5 giây, Phương Lê đã bĩu môi mặt đầy ủy khuất cọ mặt vào ngực ông chồng già mà nói.
" Chồng ơi, anh làm việc vất vả như vậy.
Còn muốn đi cùng em, bằng không lần này anh đừng đi nha!!!!!"
Diêm Mặc Nghiêu trong lòng cười muốn nội thương, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ ôn nhu mà sửa câu trả lời.
" Sao có thể như vậy, để nhiều người đi anh cũng không yên tâm được, vì bảo bối thì vất vả có tính là gì."
" Hé...!Hé....!Chồng ơi~~ anh tốt quá đi thôi mà~~~" Phương Lê liền một phát nhảy lên, hai chân đu ở hông Diêm Mặc Nghiêu, hai tay ôm má của ông chồng già liền chùn chụt mà hôn khắp mặt hắn, còn ngọt ngào vừa cười vừa nói: " cảm ơn anh, cảm ơn anh đã thương em, em cũng thương anh nhất, nhất cái thế giới này lun."
Hai tay Diêm Mặc Nghiêu cũng đỡ lấy mông của cậu vợ nhỏ, đáp lại mấy cái hôn môi của cậu.
Hắn đương nhiên sẽ đi cùng cậu, chỉ là hồi nãy muốn chọc Phương Lê một chút nên mới cố tình nói vậy.
Dạo này hắn có cái thú vui chính là chọc Phương Lê xù lông nổi quạu.
Mà Phương Lê khẳng định cũng muốn Diêm Mặc Nghiêu đi cùng, cậu hiện tại chỉ muốn bám dính ông chồnh già nên có thể thì không muốn tách rời dù là 1,2 ngày đi chăng nữa.
Cậu khi nãy cũng thiệt lo lắng cho Diêm Mặc Nghiêu vì sợ hắn vất vả nhưng thật ra cậu muốn nghe câu trả lời của hắn, dù ông chồng già của cậu dạo này cũng rất biết cách nhây.
Phưong Lê trước kia trừ bỏ nhảy múa, thig sinh hoạt thường ngày không có gì nổi bật, những hiện tại bên cạnh cậu có Diêm Mặc Nghiêu, ông chồng già lúc nào cũng yêu thương cưng chiều lo lắng cho cậu thì cậu cũng học được cách để yêu thương quan tâm lại với hắn.
Vui hay buồn đều muốn nói hắn nghe.
Muốn chia sẻ vất vả với hắn.
Trước khi xuất ngoại vài ngày.
Khách sạn nhà trường đã đặt liền thông báo cần tu sửa, hoàn tiền cọc lại cho trường.
Nhưng nhà trường đều biết rõ đây là bên khách sạn để phòng cho học sinh bản địa.
Cận ngày muốn tìm phòng cũng không khó nhưng địa điểm khá xa so với nơi tổ chức thi đấu, nếu mỗi ngày đều đi nột quãng xa như vậy thì nhóm sinh viên chưa thi đã mệt vì ngồi xe rồi.
Trường học biết tập đoàn Phương Thiên có chuỗi khách sạn trải rộng ở nhiều nước, nên vội vàng tìm Phương Lê hỏi có thể hay không sắp xếp cho họ ở khách sạn, trường học sẽ ra tiền, không cần quá quý giá cũng được.
Phương Lê nguyên bản liền không tính toán trụ khách sạn, bởi vì lần này đi thi đấu ở thành phố khá nổi tiếng, Diêm Mặc Nghiêu lại có bất động sản ở đó.
Chính là nghe lão sư nói xong Phương Lê lại cảm thấy dù sao bất động sản đó cũng có nhiều phòng 10-20 người vào ở cũng dư dả, với lại bán cho trường một cái ân tình cũng tốt nên liền nói ra họ có thể đến đó.
Lão sư vui mừng liền báo cho lãnh đạo nhà trường, khỏi phải nói lãnh đạo nghe xong cười như bông cúc trực tiếp gọi điện thoại cám ơn Phương Lê và Diêm đổng.
Lâgn này Hứa Dương cũng nỗ lực hết mình mà đậu một chân vào nhóm xuất ngoại thi đấu.
Do Diêm Mặc Nghiêu đi cùng nên Phương Lê liền đem Hứa Dương ngồi phía cơ riêng của Diêm Mặc Nghiêu.
Vưu Nhiên là trợ lí cho Phương Lê nên cũng đi cùng theo bên cạnh Phương Lê vừa công tác vừa học tập, cả người cảm thấy hồi hộp vô cùng, vì đây là lần đầy y ngồi phía cơ riêng như vậy.
Diêm Mặc Nghiêu ở trong phòng xem văn kiện, Phương Lê cùng Hứa Dương ở bên ngoài cùng nhau nói chuyện phiếm.
“Tao là lần đầu tiên ngồi phi cơ riêng lun á.” Hứa Dương dùng cái muỗng ăn một ngụm kem, sau đó cảm thán nói: “Có tiền thật tốt, phi cơ cũng có thể tự mua, muốn nằm ngồi sao cũng được.":
" Nếu không sao người ta ai cũng muốn giàu có làm gì?" Phương Lê chống cằm nói.
Hứa Dương gật gật đầu, sau đó hạ quyết tâm nói: “Tao cũng muốn nỗ lực kiếm tiền, nếu không thể mua phi cơ thì cũng phải mua được biệt thự với siêu xe."
Phương Lê nhìn bộ dạng quyết tâm, ánh mắt như có hai ngọn lửa hừng hực cháy của Hứa Dương cảm thấy có chút đáng yêu, mỉm cười nói: “Tao tin mày có thể làm được, mày xem lần này nỗ lực đã đậu để đi xuất ngoại còn đâu."
" Haizz, lúc trước tao lười, giờ thì không còn nữa đâu, phải phải chứng minh được bản thân có thể làm những gì mình nói."
Phương Lê sửng sốt một chút, cảm thấy Hứa Dương đột nhiên chuyển biến, có thể là đã trải qua sự tình gì.
Cậu còn tưởng ăn tết xong sẽ thấy Hứa Dương như heo mà lăn đến, nào ngờ còn ốm hơn năm ngoái, nên cũng bất ngờ vô cùng.
Chỉ là Hứa Dương không nói cậu cũng không nhiều chuyện mà đi hỏi..