Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

cắn môi dưới, loại đau đớn như kim châm trong nháy mắt kéo đến, cô giật mình nhưng không có phản kháng, cảm giác được người đàn ông trên người dừng lại, cô thấp giọng mở miệng nói: "Anh không phải là vẫn muốn sao? Tôi cho anh, bỏ qua cho mảnh đất kia."

Sở Ngự Tây chậm rãi rút ngón tay ra, mặc dù nơi đó vô cùng chặt, nhưng lại không có trở ngại nào.

Anh nhìn ngón tay, rồi lại nhìn phía dưới cô, cặp mắt nheo lại, anh chậm rãi rút khăn giấy, tỉ mỉ lau tay, trầm mặc.

Thương Đồng khó chịu sửa sang lại quần áo, liền nghe giọng nói anh nhàn nhạt truyền đến: "Em cho rằng thân thể của em như vậy đáng tiền, ngủ một lần có thể trị giá mười bảy triệu?"

"Vậy anh muốn như thế nào?"

Anh lau sạch ngón tay, cảm giác được đầu ngón tay truyền đến căng thẳng, anh bỗng dưng nói một câu: "Em rất yêu người đàn ông đó?"

Thương Đồng không biết anh có ý gì, gật đầu một cái.

Anh nghe xong, như là cười cười, lại nói: "Rất yêu con của em?"

cô đột nhiên phản ứng: "Anh muốn làm gì?"

Anh ngẩng đầu, nhìn cô khẩn trương giống như con nhím xù lông, cái loại sợ hãi phát ra từ đáy mắt không có giả tạo.

"Rất tốt." Sở Ngự Tây cười: "Ly hôn, đứa con thuộc về hắn, em thuộc về tôi, đây là cơ hội duy nhất của em."

"Anh...không thể làm vậy." Thương Đồng giọng trẻ con nói, nhìn thẳng vào mắt anh, anh nhẹ nhàng nói, nhưng cũng là tối hậu thư.

Còn muốn nói gì, đối phương lại ném ra một câu dứt khoát: "Xử lý mọi chuyện xong sáng sớm ngày mai đến đây, quá thời hạn không chờ."

Thương Đồng vô tri vô giác ra khỏi khách sạn, đã nửa đêm, thành phố H không sống về đêm. Bởi vì ít xe, cho nên buổi tối tốc độ xe sẽ nhanh hơn.

Từ khúc quanh có một chiếc Land Rover chạy đến, cô vẫn không để ý, đến gần, đèn xe chói mắt, cô mới theo bản năng đưa tay che mắt lại, thân thể đã bị đụng một cái.

Cửa xe mở ra, xuống xe là một người đàn ông tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, thân thể cao lớn mặc quần áo màu đen, nhìn cô té xuống đất, hỏi: "Đụng vào đâu, tôi đưa cô đi bệnh viện?"

Thương Đồng cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ là giống như mất hồn, cô lắc đầu một cái, lấy tay chống đỡ đứng lên, chân có chút cà nhắc, cô tiếp tục đi vài bước.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô, sinh ra một chút không đành lòng, tiến lên đuổi theo mấy bước nói: "cô đi đâu, hay là tôi chở cô một đoạn?"

"không cần." Thương Đồng dừng lại, ánh mắt có chút mất hồn, đưa tay đón xe.

Xe taxi chạy đến, cô đưa tay mở cửa xe, một bàn tay khác cầm danh thiếp đưa đến: "Tôi tên là Nhiễm Đông Khải, nếu có chuyện gì, hãy gọi cho tôi."

trên taxi, Thương Đồng ngẩn người nắm lấy tấm danh thiếp kia, đến dưới lầu, mới tiện tay bỏ vào túi xách.

Đến cửa nhà, cô thò tay vào túi xách lấy chìa khoá, làm thế nào cũng không thấy, nghĩ là đã rơi trên xe.

Tựa vào cửa, cô bình phục lại tâm tình, mới chậm rãi nhấn chuông cửa.

Cửa rất nhanh liền mở ra, người đàn ông bên trong kéo cô vào nhà, nhìn thấy sắc mặt cùng quần áo của cô, chau mày lại: "Đồng Đồng, không phải là đi gặp bạn sao? Thế nào trễ như vậy mới về?"

La Hằng Viễn nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, đi lấy nước nóng đến, đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha: "Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"

Thương Đồng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn La Hằng Viễn, anh đang mặt áo ngủ, mở TV, trên bàn trà để một xấp văn kiện, phía trên chính là dòng chữ "dự án khai phá khu đất Bắc Giao".

"Chiều nay hai giờ ký hợp đồng phải không?"

Hằng Viễn gật đầu, nhìn cô cầm ly nước ngẩn người, đưa tay sờ trán cô, lại bị cô tránh đi.

"a..." Thương đồng uống một hớp nước, cầm ly nước đi về phía phòng ngủ nhỏ, thấp giọng nói: "Em muốn suy nghĩ một chút."

"Đồng Đồng, em không sao chứ?" La Hằng Viễn nắm cánh cửa, nhìn dáng vẻ mất hồn của cô, có chút lo lắng.

"không sao, anh đi ngủ sớm đi." Thương Đồng đóng cửa lại, ở bên trong phòng, một người ngồi ở mép giường, rèm cửa sổ buông xuống, cô phải đợi một lúc mới có thể nhìn rõ trên giường nhỏ có một bóng dáng đang cuộn mình lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui