"Đến lượt anh !” Đường Khả Hinh cũng muốn đùa.
Trang Hạo Nhiên nghe xong, đột nhiên mỉm cười, nói: “Tốt.”
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu đi.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhịn cười đi vào phòng bếp, đi qua trước bàn ăn, cầm một ly nước sôi để nguội uống…, sau đó đi vào tủ lạnh, dùng tay lấy ra một chai nước khoáng uống…, lại dùng tay lấy ra một chai hồng trà ướp lạnh uống…, sau đó lại cầm nước khoáng uống một hớp nhỏ, rồi lại cầm lên một chai nước khoáng uống…, ho khan một tiếng, vặn nắp xong, mới chậm rãi đi ra phòng ăn, đi tới sau lưng Đường Khả Hinh, mở đôi tay, mỉm cười nói: “Đến đây đi.”
Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, đột nhiên có chút dịu dàng nhìn về phía anh, nói: “Chúng ta . . . . . Nhảy một bản chứ?”
Trang Hạo Nhiên hé môi mỏng, nhịn cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh đưa tay cầm hộp điều khiển từ xa, nhấn nhẹ, tiếng nhạc jazz du dương truyền đến.
Đường Khả Hinh đột nhiên dí dỏm mỉm cười, đến gần trước người của anh, vươn tay, ôm nhẹ cổ của anh, mắt to, sáng lấp lánh nói: “Nhảy với tôi. . . . . . Mau!”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nín cười suy nghĩ một chút, ngay lập tức vươn tay ôm nhẹ eo của cô, bước chân nhẹ nhàng di động, cùng với cô nhẹ nhàng xoay tròn ở trong phòng khách chật hẹp.
Hai người dịu dàng nhìn nhau.
Đường Khả Hinh di chuyển theo bước chân Trang Hạo Nhiên, nhìn người đàn ông tao nhã, lại không nhịn được nhìn anh, dịu dàng hỏi: “Chúng ta chơi một trò chơi? Nói lời thật lòng Đại Mạo Hiểm?”
Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ cô gái trước mặt, giống như biết cô giở trò quỷ, cười nói: “Tốt.”
Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng qua một chút mùi thơm trong trí nhớ, nhẹ nhàng hỏi: “Anh thích màu gì?”
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói: “Màu tím. Màu trắng.”
Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, hỏi tiếp: “Thích loại hoa gì ?”
“Phong Tín Tử” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, dịu dàng nói.
“Thích bài hát nào?” Đường Khả Hinh lại ngọt ngào hỏi. “Clementine” Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô đột nhiên có chút nghiêm túc, liền không nhịn được cúi đầu, vươn tay nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón cái quét qua múi môi của cô, di chuyển theo điệu nhạc nói: “Đến tôi.”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, mỉm cười nhìn anh.
“Thích màu gì?” Anh nhìn cô, dịu dàng hỏi.
"Màu tím, màu trắng. . . . . .”
Anh khẽ mỉm cười, nhìn cô lại dịu dàng hỏi: “Thích hoa gì ?”
Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn anh, nhớ tới hình ảnh trong gió ngọt ngào, có một người anh trai lớn đưa cho mình một chậu Phong Tín Tử, nói: “Hoa này, anh tặng cho em, em phải nhớ, khi nó héo tàn, em đừng buông tha nó, cắt bỏ chồi, nó có thể tiếp tục sống lại.”
Hình ảnh cô bé mặc váy trắng đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng tinh nhận lấy chậu Phong Tín Tử, đón gió, nhìn đóa hoa nhỏ mềm mại màu trắng, thật đáng yêu, cô không nhịn được cười.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như thật lòng nói: “Phong Tín Tử. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên ngưng tụ, nhìn cô, dừng lại một lúc lâu, mới tiếp tục hỏi: “Thích loại hoa gì?”
“Hoa Lavender. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô gái dịu dàng như nước, lại không nhịn được hỏi: “Thích bài hát nào?”
“Clementine” . . . . . .” Đường Khả Hinh sâu kín nói.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh thật sâu.
Trang Hạo Nhiên nhìn đôi mắt to xinh đẹp mộng mơ của Khả Hinh, giống như giấu kín một chút ánh nắng ban mai, nụ cười sáng ngời động lòng người, giống như truyền mùi hương cỏ Lavender, anh không nhịn được cúi xuống, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thắm thía nhìn cô, cánh cửa trí nhớ trong chớp mắt mở rộng ra, thảm cỏ Lavender cô bé đang mặc váy nhỏ màu trắng, cười rất ngọt nhìn mình, anh đột nhiên cảm thấy khẩn trương có lời muốn hỏi. . . . . .
Cũng đang trong lúc này nét mặt dịu dàng của Đường Khả Hinh đột nhiên thu lại, con ngươi đảo một vòng, nheo mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: “Nước sôi để nguội, nước khoáng, nước khoáng, hồng trà đá, nước khoáng. . . . . .”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại.
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức hưng phấn đứng ở trên ghế sa lon, cười thật vui vẻ nói: “Anh cho rằng chị đây ngửi không được? Chỉ cần anh vừa mở miệng, tôi đều có thể ngửi ra anh uống cái gì! Lỗ mũi của chị là lỗ mũi gì? Lỗ mũi của chị là lỗ mũi chó, chỉ cần anh mở miệng, tôi biết ngay anh ăn cái gì! Hừ, muốn trêu chọc tôi, anh cò non lắm! ! Vẫn chưa có người nào dám khiêu chiến lỗ mũi chó của tôi! Ha ha ha ha ha!”.
Trang Hạo Nhiên nhìn con bé, đáng chết, biết cô cố làm ra vẻ dịu dàng, lập tức tức giận ôm cả người cô lên, ném trên ghế sa lon mới nói: “Cô nhóc! May mắn là gặp phải tôi, gặp phải đàn ông khác, cô dám làm như vậy, tôi xem cô chết không!”
“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh nằm trên ghế sa lon, tiếp tục cười rất hả hê, cười đến toát mồ hôi, vẻ mặt hết sức đắc ý.
Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ chết tiệt của cô, lại đưa chân lên đá trên mông đít cô một cái, mới nói: “Cút, cút, cút! Tôi không muốn gặp lại cô!”
Đường Khả Hinh tiếp tục cười ha ha, cũng đang trong lúc này, nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã tám giờ, cô cười nói: “Tám giờ rồi, tôi phải về thôi.”
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô nói: “Muốn đi à ?”
“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh cười thật vui vẻ, đứng lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại không nhịn được bật cười khanh khách.
Trang Hạo Nhiên không giữ cô nữa, chỉ đi ra phòng ăn, mới nói: “Lên lầu hai phòng của tôi, trong tủ cạnh giường cầm cái áo khoác mặc đi về, tối hôm nay có không khí lạnh, cô đừng để bị cảm!”
“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nhảy nhót đi lên lầu hai, nhìn phòng ngủ trang nhã của Trang Hạo Nhiên, cô thật sự hết sức hết sức vui vẻ, sau đó quay lại trước tủ, ầm một tiếng mở ra, cũng đã nhìn thấy một cái áo khoác dài màu hồng, bên trái là một con bướm trắng cực lớn, vạt áo bên hông màu trắng, hết sức cá tính, nhìn ra là mới vừa mua, còn tỏa ra mùi thơm mềm mại rất thoải mái, cô muốn nhón chân lên cầm, nhưng với không tới, mới vừa muốn kéo cái ghế ngồi, lại cảm giác sau lưng ấm áp, cô sửng sốt quay đầu.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ lấy áo khoác xuống, nói một câu lùn quá, liền xoay người Đường Khả Hinh, kéo ra dây khóa, cẩn thận phủ thêm áo khoác cho cô.
Đường Khả Hinh thật nghe lời, mặc vào.
Trang Hạo Nhiên kéo dây khóa cho cô, lại cúi người xuống, lấy ra một cái khăn quàng cổ màu trắng mình thường xài, nhẹ nhàng quấn lên cho Khả Hinh, mới nói: “Tối hôm nay âm 10 độ, cô quá gầy, nhất định sợ lạnh. Lúc trở về, cẩn thận một chút, tôi bảo tài xế đưa cô đi.”
“Không cần, tôi thích ngồi xe buýt, thuận tiện xem tài liệu.” Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy thân thể mình ấm áp, thoải mái thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên cúi xuống dịu dàng quấn khăn quàng cổ cho mình, trong lòng của cô ấm áp lại nói: “Cám ơn lão đại nhiều!”
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, quấn khăn quàng cổ xong, lại đưa tay vuốt nhẹ cái ót cô, mới nói: “Đi thôi!”
Đường Khả Hinh mỉm cười, liền nhảy nhót xuống lầu, hát bài “Tâm can bảo bối”, thùng thùng thùng đi khỏi, vui vẻ như thiên sứ nhỏ.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một đầu cầu thang xoắn ốc, nhìn bóng dáng nhỏ bé hoạt bát của Đường Khả Hinh, cứ như vậy mà rời khỏi căn phòng sang trọng này, anh đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ đóng chặt, dường như qua thật lâu, mới đột nhiên mỉm cười, chậm rãi xoay người, đi lên phòng ngủ của mình, mở nóc phòng ngủ mình, nhất thời nhìn thấy bầu trời đêm không ánh trăng, chỉ có vài vì sao nhỏ tinh nghịch lấp lánh màu sắc.
Anh im lặng ngồi ở trước bàn đọc sách của mình, chăm chú nhìn Laptop chiếu sáng, do dự một lúc lâu, mới ngưng cười, tại website âm nhạc nào một đó, gõ chữ tâm can bảo bối.
Một tiếng nhạc êm ái truyền đến, trong chớp mắt chậm rãi đi vào trong đáy lòng mềm mại.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế da màu trắng, hai mắt xẹt qua một chút sâu xa dịu dàng, nghe bài hát này, thông qua giọng hát của đôi nam nữ thâm tình ngọt ngào, tràn ngập cả căn phòng: Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng em đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm,em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh muốn cạn chén vì em, anh muốn say vì em, bởi vì em là bảo bối của tôi . . . . .
Trang Hạo Nhiên lộ ra một chút dịu dàng, không nhịn được nhớ lại hình ảnh cô gái trong màn ảnh máy vi tính, lòng căm phẫn, nghẹn ngào, đau lòng nói: “Rõ ràng một chai rượu ngon 38 đô la, bị những thương nhân vô đạo đức tăng lên 100 đôla, 1000 đôla! Để cho nó trở thành loại rượu cao không thể chạm đến, theo không kịp, như vậy chỉ biết tăng nhanh sự chết chóc của nó! Giống như lá trà Trung quốc chúng ta, chưa bao lâu, Thiết Quan Âm hương vị Mộc Lan là đồ uống bình thường của mỗi gia đình chúng ta, đến hiện tại, nó chỉ có thể được đặt ở trong lon phong kín, đặt ở trước tủ kính thật cao, cho người thưởng thức! ! Những loại nấm thong thơm ngon đã từng mọc đầy khắp núi đồi, đến hôm nay bị nhào nặn, buộc phải đào sạch sẽ! Lá trà Trung quốc chúng ta phát triển sao? Nấm thông còn có thể sống sao? Rốt cuộc còn có bao nhiêu người không hiểu biết, uốn ba tấc lưỡi? Để cho một số người có thể sống sót, có thêm một chút cơ hội để thở? Tôi thấy tình trạng như thế, tôi làm sao có thể không đau lòng! ?”
Anh giống như đứng ở trước mặt của cô gái đó, nhìn thấy cô đối mặt với tình huống như vậy, thật đau lòng và mất mát, nước mắt trong hốc mắt nhẹ nhàng rơi xuống, dịu dàng khiến người ta đau lòng.
Trang Hạo Nhiên thật dịu dàng đau lòng mỉm cười, lại nhớ tới câu kia: ? Rốt cuộc còn có bao nhiêu người không hiểu biết, uốn ba tấc lưỡi? Để cho một số người có thể sống sót, có thêm một chút cơ hội để thở? Tiếng nói trong trẻo, tràn đầy tình cảm truyền đến, xông vào trong tâm hồn của người ta, anh đột nhiên thở dài một hơi, nhưng vẫn hết sức hết sức xúc động bật cười.
Thời tiết thật sự rất lạnh! !
9 giờ 30 phút, Đường Khả Hinh ôm chặt áo khoác ngoài, ở trong tiếng gió thổi o o, thở phì phò, kéo khăn quàng cổ Trang Hạo Nhiên thắt cho mình, bước đi về phía ngôi lầu nhỏ nhà mình, không ngừng nói: “Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá!”
Có lẽ bởi vì quá lạnh, cho nên các hàng quán nhỏ đều đóng cửa rồi, chỉ có tiệm bánh bao còn mở.
Hôm nay Đường Khả Hinh cũng không đi qua chào hỏi, chỉ nhanh chóng đi về phía ngôi lầu nhỏ, không ngờ mới vừa đi chưa được mấy bước, một bóng dáng màu đen ngăn ở trước mặt của mình, cô sửng sốt ngẩng đầu lên. . . . . .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng bỏng nhìn về phía mình.