Hào Môn Tranh Đấu 2 - Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Đường Khả Hinh mặc áo khoác ngoài ấm áp, quấn khăn quàng cổ thật dầy, ngẩng đầu lên, tóc ngắn xốc xếch mơ hồ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tây trang đen đứng ở trước mặt của mình, hai mắt nóng rực, ẩn chứa đau lòng và tức giận, cô không muốn hiểu hết thảy tình cảm trong mắt anh, chỉ lạnh lùng cúi đầu, đôi tay cắm vào trong túi áo bành tô, muốn đi vào ngôi lầu nhỏ.

“Tại sao em phải làm như vậy?” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng đêm, hỏi.

Đường Khả Hinh có chút không hiểu dừng ở tại chỗ, cũng không có xoay người.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi tới trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm, đau lòng hỏi: “Nói cho anh biết, tại sao em phải làm như vậy? Tại sao muốn. . . . . . Đi cầu Tô Thụy Kỳ, làm giải phẩu cho Như Mạt! ! Tại sao?”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô gái này, giống như không có chút tình cảm nào, tim của anh lại đau nhói, hỏi: “Tại sao em phải làm như vậy?”

Đường Khả Hinh hít thở thật sâu, vẫn im lặng nhìn anh.

“Nói chuyện với em ! !” Tưởng Thiên Lỗi tức tối nói !

Thân thể Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt tức giận của anh, thở mạnh một cái, hít vào một hơi giá rét nói: “Tại sao em phải đi cầu xin cho chị ấy? Anh đã như vậy, còn có thể không đi cầu sao? ?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh, nói thẳng: ” Anh đã như vậy, còn có thể không đi cầu sao? Khổ sở như vậy, khó chịu như vậy, giống như ngày mai sắp chết rồi, em còn có thể không cầu xin sao?”

“Anh chết hay không, có quan hệ gì tới em?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô hỏi: “Ai muốn em xen vào việc của người khác?”

Đường Khả Hinh nhìn anh đứng ở trong gió lớn, hai mắt lộ ra đau lòng, cô dịu dàng nói: “Em không sao. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô!

Đường Khả Hinh nhìn anh, lộ ra nụ cười kiên cường, nói: “Em không sao. Anh không cần lo lắng cho em.”

“Anh không có lo lắng cho em.!” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nói.

Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn vẻ mặt kia, cũng không lên tiếng, muốn xoay người đi vào ngôi lầu nhỏ, cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy, cô chậm rãi xoay người, nhìn về phía anh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên ánh sáng giống như nước mắt, có chút bi thương.

Đường Khả Hinh chậm rãi nhìn về phía anh, lại nhẹ nhàng giải thích: “Em không sao. Em thật sự không có việc gì. Em cũng biết Như Mạt tiểu thư, chị ấy rất dịu dàng, rất hiền lành, người rất tốt, nếu như có thể giúp được, em sẽ giúp, mỗi người đều có quyền với sức khỏe của mình, anh có, chị ấy cũng có, chăm sóc tốt cho chị ấy, đừng băn khoăn đến em..ít ra em còn có một thân thể khỏe mạnh, em không sợ tiếp nhận gió mưa. Hôm nay cho em nói lời xin lỗi chị ấy, thời tiết rất lạnh, anh trở về đi.”

Cô nói xong, liền chậm rãi xoay cổ tay, im lặng muốn đi vào cửa nhà.

"Không bằng em đi khỏi đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nặng nề nói.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, chậm rãi xoay người nhìn về phía anh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng rũ xuống, mới nói: “Em đi khỏi đi! Em muốn cái gì, anh cho em cái đó, em muốn một trang trại nho, anh cấp cho em một trang trại nho, em muốn bao nhiêu tiền, anh cấp cho em bấy nhiêu tiền, chỉ cần em đi khỏi, cái gì anh cũng cho được!”

Hai mắt Đường Khả Hinh hiện lệ, chậm rãi đi tới trước mặt của anh, nhìn ánh mắt đỏ ngầu của anh, chậm rãi mỉm cười, hỏi: “Thật. . . . . . Có chán ghét em như vậy sao?”

“Đúng vậy!” Tưởng Thiên Lỗi nói!

Rốt cuộc Đường Khả Hinh vươn tay, đập mạnh vào trái tim của anh một cái!

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích.

Đường Khả Hinh mím đôi môi nhỏ, cố nén nước mắt, vươn tay đánh mạnh trái tim anh! ! !

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích.

Đường Khả Hinh lại đưa ra đôi tay vỗ mạnh lồng ngực của anh, tức giận đau lòng nghẹn ngào nói: “Anh là đồ xấu xa! ! Em sẽ đi! ! Em làm sao có thể ở lại chỗ này cả đời, cuối cùng có một ngày em sẽ đi khỏi! Tại sao anh muốn nói như vậy! ? Anh không biết sẽ làm tổn thương trái tim em sao? Anh là đồ xấu xa ! !”

Tưởng Thiên Lỗi để mặc cho Đường Khả Hinh đánh mình, nhưng vẫn không chút nhúc nhích, nói: “Em đi đi! Đi càng xa càng tốt!”

Nước mắt lăn xuống!

Đường Khả Hinh khổ sở nhìn anh đang ở trước mắt, cô đột nhiên khóc rống, lại đưa ra tay liều mạng vỗ vào lồng ngực của anh, phát điên đánh, đánh đến tay của mình đau, tay tê dại, nước mắt từng dòng lăn xuống, kêu to: “Tại sao tối hôm đó anh không tới? Anh nói với em một tiếng, anh vẫn yêu chị ấy, anh đi theo chị ấy, sẽ không trở lại! ! Anh nói cho em biết một tiếng, em sẽ không hận anh ! Em sẽ không dây dưa, em cũng không sẽ yêu anh ! ! Em tuyệt đối sẽ không! !”

Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi đau nhói, đột nhiên vươn tay ôm chặt cô gái trước mặt.

“Anh buông tay! !” Đường Khả Hinh liều mạng đẩy anh ra.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn ôm chặt thân thể nhỏ nhắn vào trong ngực, hai mắt xốc xếch lóe lên, muốn nói, nhưng không nói ra được gì.

Đường Khả Hinh cảm giác thân thể của người ở trước mặt lạnh lẽo, nước mắt của cô lăn xuống, không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng ôm hông của anh.

Một chút dịu dàng.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên đau lòng, ôm nhẹ cô gái trong ngực, đón gió giá rét, lại cảm giác mọi thứ xung quanh đều ấm áp, anh có chút cảm động nở nụ cười.

Mấy ngày nay Nhã Tuệ phải trực đêm, cho nên cũng sẽ trở về rất muộn, Trang Hạo Nhiên phái hai vệ sĩ bảo vệ cô ở bên ngoài, cho nên Khả Hinh cũng có chút yên tâm.

Ngọn đèn vàng nhỏ trong Phòng khách chiếu sáng thật ấm áp.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn lên màn hình TV trước mặt, đang phát tin tức.

Đèn trong phòng bếp cũng sáng.

Khả Hinh đặt nồi lên, đổ nước vào, mở lửa, lấy ra mì sợi, trong lúc chờ nước sôi, xoay người mở cửa tủ lạnh ra, lấy ra đồ chua và cà rốt thái sợi, rồi lấy ra một chút thịt xông khói, nhắc nồi xuống, bắt chảo dầu lên, chiên trứng ốp lết. . . . . .

Một mùi thơm bay đến.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, cũng không nhúc nhích, lại cảm giác có người ở phía sau, nhẹ nhàng di chuyển, ánh mắt anh khẽ xoay tròn.

Đường Khả Hinh nấu mì xong, múc vào trong chén, lấy thêm đôi đũa, gắp trứng chiên đặt ở trên vắt mì, lại gắp đồ chua và cà rốt, mấy lát thịt xông khói, mới bưng ra phòng bếp, nói: “Tới đây ăn đi, cả buổi tối chưa ăn cơm, chắc chắn đói bụng rồi.”

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, liền đứng lên im lặng đi tới trước bàn ăn, nhìn chén mì và một ly nước chanh, một đôi đũa đặt ở trên tấm lót, rất đẹp, anh không lên tiếng, ngồi xuống, cầm đũa lên, im lặng ăn mì, rất bi thương, cũng đẹp rất trai và tao nhã.

Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ mỉm cười, im lặng xoay người, lúc này mới cởi áo khoác ngoài và khăn quàng cổ, thả vào một bên, đi vào phòng.

Từ phòng khách đến phòng khác cũng rất yên tĩnh.

Tưởng Thiên Lỗi hơi đói nên vẫn ăn mì sợi, nhẹ nhàng nhai nuốt, cảm giác đồ chua này thực sự quá ngon miệng, anh dừng một lát, lại tiếp tục ăn mì, không ngờ sau lưng ấm áp, anh dừng lại động tác.

Đường Khả Hinh đem tây trang đã giặt xong và ủi thẳng, khoác nhẹ lên trên người của anh, dịu dàng nói: “Sau này cho dù làm chuyện gì, yêu hay không yêu, cũng phải chăm sóc tốt thân thể, như vậy mới có tư cách bi thương, hay vui vẻ.”

Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác trong tay.

Đường Khả Hinh nhìn anh, im lặng trong chốc lát, mới vừa muốn đi khỏi, bàn tay nhỏ bé bị người nắm chặt, cô cúi đầu nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình, mình tiếp tục ăn mì sợi.

Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhưng vẫn ngồi ở bên cạnh anh, sâu kín nhìn khuôn mặt kiên nghị của anh, quá mức lạnh lùng, lại nhớ tới anh cũng từng dịu dàng mỉm cười đối với mình, hôn rất thân mật, cô chậm rãi mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn cầm đôi đũa, ăn mì sợi, nhưng ăn quá mau, bị hơi cay sặc mấy cái, Đường Khả Hinh lập tức cầm nước chanh đưa cho anh, anh nhận uống một hớp, thở dốc một hơi.

“Anh ăn chậm một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh nói nhỏ.

Anh không có nói gì, mà nhanh chóng ăn mì xong, sau đó để đũa xuống, hai mắt xốc xếch chợt lóe, nói: “Anh đi đây.!”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, mà im lặng khoác tây trang, lạnh lùng nói tiếng cám ơn, liền xoay người bước nhanh đi khỏi, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Đường Khả Hinh chớp mắt, nước mắt lăn xuống.

Thời gian giống như qua thật lâu thật lâu, thật lâu thật lâu, chỉ còn lại gió lạnh ngoài cửa sổ, gào thét thổi vào, Đường Khả Hinh cũng không biết lạnh, chỉ ngơ ngác nhìn chén mì sợi trống không trước mặt, cùng còn sót lại nước canh, nước mắt từng viên rơi xuống.

“Ầm ầm ầm ầm ầm! !” Cửa bị người vỗ mạnh !

Đường Khả Hinh chớp mắt, lúc này mới từ trong lạnh lẽo giãy giụa ra, chậm rãi đứng lên, mang theo chút nghi ngờ mở cửa phòng khách ra, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển, mặc tây trang đen, đứng ở trước mặt của mình, hai mắt nóng bỏng nhìn mình, giống như lúc nảy anh chưa từng tới, lúc này, mới đi đến nhà của mình. . . . . . Cô còn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ đau thương ngây ngốc nhìn anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn đôi mắt đẫm lệ của Đường Khả Hinh, ánh mắt anh cũng lộ ra bi thương nói: “Để cho anh hèn hạ một lần! Để cho anh hèn hạ một lần !”

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi vội vàng nhìn Đường Khả Hinh nói: “Tối nay. . . . . . Anh muốn hôn em!”

Đường Khả Hinh chớp mắt, ngây ngốc nhìn anh, nước mắt lại lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô gái mềm mại trước mặt, chợt xông tới, phịch một tiếng đóng cửa lại, lập tức bưng mặt của cô, cúi xuống, giống như muốn ngàn đời vạn kiếp hôn lên môi của cô!

Hai tay của Đường Khả Hinh buông xuống, ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn của anh, nước mắt lăn xuống.

Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi vọt lên đau đớn, nhưng vẫn ôm chặt thân thể của cô, mở môi mỏng, đầu lưỡi xông vào nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào bị động của cô, kịch liệt đòi hỏi khát vọng một chút ngọt ngào của cô !

Anh đến, anh rốt cuộc đã đến.

Nước mắt Đường Khả Hinh lại rơi xuống, nhưng vẫn rất bi thương đưa hai tay ra, ôm cổ của anh, đón nhận nụ hôn của anh, cùng anh quấn lấy.

Ngọn đèn nhỏ trong gian phòng thật ấm áp.

Chỉ truyền tới tiếng quần áo cọ sát, còn có tiếng thở gấp của hai người.

Tưởng Thiên Lỗi đè Khả Hinh ở bên cửa sổ, cuồng nhiệt triền miên hôn cô, vươn tay đóng cánh cửa sổ rét lạnh, nhanh chóng cởi tây trang của mình ra, ném sang một bên, cách áo sơ mi mỏng, ôm lấy cô gái mềm mại trong ngực lộ ra mùi hương ngọt ngào, mãnh liệt cảm nhận hơi thở thanh xuân trong thân thể của cô, hấp dẫn mình, cám dỗ mình, anh đang nồng nhiệt hôn cô, lại run rẩy buông lỏng cúc áo ghi lê của cô, cởi áo khoác của cô xuống, cùng với cô triền miên ở trên chiếc giường nhỏ.

Hai người ở trên giường nhỏ, tiếp tục nóng bỏng hôn, giống như ngày mai sẽ là Ngày Tận Thế, giống như đã có thể mãi mãi bên nhau !

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay người, đè ở trên người của Đường Khả Hinh, ngẩng cao đầu nóng bỏng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng rơi lệ nhìn anh.

"Không được khóc.” Anh ra lệnh !

Đường Khả Hinh lập tức đưa bàn tay nhỏ bé, lau khô nước mắt, nhưng vẫn nổi lên hơi nước nhìn anh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra đau lòng nhìn cô gái trước mặt, lại dịu dàng cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, hưởng thụ lồng ngực nóng bỏng của anh đè ở trên người của mình, mang đến cảm giác mãnh liệt an toàn và hạnh phúc.

Tưởng Thiên Lỗi hôn nhẹ chóp mũi của cô, lại hôn lên đôi môi nhỏ của cô, ôm chặt thân thể của cô, cùng với cô cuồng nhiệt triền miên ôm hôn nhau, rất mong muốn, rất khát khao.

Thân thể Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng run rẩy, khổ sở, rơi lệ, nhưng vẫn hưởng thụ đầu lưỡi của anh, nụ hôn của anh, hơi thở của anh phát ra khí nóng.

Hôn, cuối cùng kết thúc.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra dịu dàng và đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra được, mà nhanh chóng đứng lên, nhắc tây trang, đi nhanh ra khỏi phòng, không đến bao lâu, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên giường, nghĩ tới người kia đang nhanh chóng đi xuống cầu thang, tim cô chợt đau nhói, chạy ra khỏi phòng thật nhanh, mở cửa chính, lao xuống cầu thang tối, nhào ra ngôi lầu nhỏ, đón gió lạnh thấu xương, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã đi về phía chiếc Rolls-Royce ở đầu kia, cô khóc kêu to: “Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .. . . . . . “

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nhưng cũng không xoay người.

Đường Khả Hinh khóc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khổ khổ nói: “Ngày mai, em muốn mời anh xem phim, có thể không?”

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên sững sờ, trong ánh mắt giống như hiện lên nước mắt.

Đường Khả Hinh khổ sở nhìn về phía bóng lưng kia, khóc nói: “Đừng đi, em thật sự không nở xa anh, đừng đi, em không có cách nào tách khỏi anh! Không thể tách ra! Không thể ! !”

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, nét mặt căng thẳng.

Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, từng bước từng bước đến gần phía sau anh, khóc nói: “Ngày mai em mời anh xem phim có được hay không? Em không biết giữa các người có thể hạnh phúc hay không, nhưng nếu như không hạnh phúc thì sao? Cuối cùng anh vẫn không có được chị ấy thì sao? Không phải anh rất khổ sở sao? Em mời anh xem phim có được hay không? Chúng ta đi xem một bộ phim về tình yêu, anh có thể nghe một câu nói, một cảnh tượng, anh sẽ yêu em…chúng ta có thể ở cùng một chỗ. . . . . . Chúng ta cùng nhau trải qua một chút chuyện, em và anh trải qua một chút chuyện, được không? Mặc kệ thời gian dài đăng đẳng, em và anh ở chung một chỗ, trải qua một chút chuyện, mặc kệ rất khổ sở, cho em một cơ hội, được không?”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở giữa trời gió lạnh, nhìn về phía trước, hai mắt hiện lên bi thương, nhưng vẫn dừng tại chỗ.

Đường Khả Hinh khổ sở không còn hơi sức ngồi xổm ở trên đất, khóc nhìn về phía anh, nói: “Đồng ý với em… ngày mai đi xem phim với em có được không? Cho tình yêu của chúng ta một cơ hội. Em thật sự không có cách nào nghĩ đến người khác, em chỉ muốn yêu anh.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, đột nhiên nhanh chóng di chuyển bước chân, đi về phía trước.

“Ngày mai 7 giờ! ! Rạp chiếu phim quảng trường Thế kỷ, 7 giờ! ! Em đợi đến khi anh tới mới thôi! ! Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ chờ anh ! !” Đường Khả Hinh khóc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đã ngồi vào trong xe, rất dứt khoát bảo tài xế lái xe, cô vẫn đuổi theo, đón gió lạnh lẽo nhìn chiếc kia từ từ biến mất ở trong bóng đêm, chiếc xe đi xa, kêu to: “Tưởng Thiên Lỗi . . . . . . ngày mai 7 giờ! ! Em chờ anh! ! Em tin anh sẽ đến! Em tin tưởng anh . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, nghe những lời này, hai mắt lại hiện lên giọt lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui