Đúng 12 giờ 30 phút!
Phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu chăm chú xem tài liệu, thỉnh thoảng cầm bút máy lên phê trên tài liệu, thấy dự án khách sạn dưới nước của Tưởng Thiên Lỗi, ngày trước lại tiến hành thử nghiệm bảo vệ môi trường lần thứ ba, anh chau mày, nhìn tên của Kỹ Sư thử nghiệm bảo vệ môi trường ở bên trong tài liệu, anh xem từng mục, thấy là tên của Tưởng Văn Phong, anh đột nhiên chằm chằm nhìn cái tên này, hai mắt xoay tròn, im lặng mở máy vi tính ra, dùng mật mã của mình, nhanh chóng tiến vào cơ sở dữ liệu, nhìn ba chữ Tưởng Văn Phong xuất hiện từng đoạn tư liệu: Tưởng Văn Phong, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp năm 2007 ở URE. . . . . .
Trang Hạo Nhiên thấy tên trường này, anh nhất thời kinh ngạc khẽ đọc: “Học viện kiến trúc Anh quốc?”
Nhẹ nhàng nhấn con chuột một cái, giới thiệu vắn tắt cá nhân hiện lên một bức ảnh.
Ở bên trong bức ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc ngắn, trán cao hơi nhô lên, da trắng, mặt mũi sáng rỡ, hai mắt thâm thúy chứa đựng bí ẩn và ưu thương, lỗ mũi cao thẳng và đôi môi mỏng dính mím thật chặt, người mặc áo sơ mi cổ tròn theo phong cách England, com lê màu đen, quần thường màu đen, đứng ở trên sân cỏ, ngưng mắt nhìn phương xa, dáng vẻ của người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo lạnh lùng, giống như thế giới này, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông này, mới mở các tác phẩm thiết kế của anh, từng hình ảnh các quốc gia trên thế giới, mới mẽ và độc đáo hiện ra trước mắt mình, hấp dẫn người nhất chính là khách sạn ở sa mạc Sahara, anh chỉ dùng phong cách không chính thống vẽ Thiên Nga Trắng, kéo mở gian phòng ăn, trên mỗi cánh chim cũng khắc lên một ít văn tự kì lạ, nghe nói người nào đọc đã hiểu những văn tự này, người đó chính là chú ngữ của một ác ma.
Mặc dù anh trong thế giới, tràn ngập truyền thuyết bí ẩn đen tối, mặc dù phong cách cách tác phẩm của anh không có chút ấm áp, lại hấp dẫn quá nhiều người theo đuổi, dường như đây là một loại từ trường kì lạ.
Trang Hạo Nhiên xem các tác phẩm của anh, rốt cuộc nhìn thấy tác phẩm cuối cùng ba năm trước đây, chính là căn phòng Thủy Mặc hiên của Khách sạn Á Châu! Sắc mặt của anh ngưng tụ, nhấp nhẹ con trỏ, mở thiết kế Thủy Mặc hiên, thấy con đường uốn lượn sâu thẳm mất hút ở trong rừng trúc, từng chiếc đèn lồng màu đỏ nho nhỏ lộ ra không khí thâm u, lại nhìn trên sân thượng màu trắng, có người mặc đồ trắng, ngồi xếp bằng, bày ra tư thế yoga đẹp đẽ.
Một loại cảm giác không rõ dâng trào, kiến trúc của anh luôn muốn nhìn rõ lòng người, mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Trang Hạo Nhiên nhìn kiến trúc này, giống như có thể nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm nghị ngồi ở đèn bàn, không tranh quyền thế, cầm bút máy, phác họa đường nét mình muốn, mỗi một nét cũng lộ ra chủ nghĩa cá nhân mãnh liệt, bậc thầy chân chính, không quan tâm người khác cần gì, mà tôi có thể đưa cho anh cái gì.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Bắt đầu là gõ nhẹ nhàng, sau đó ầm ầm ầm ầm! !
Lúc này Trang Hạo Nhiên tức giận ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa chính phòng làm việc đóng chặt, lên tiếng: “Vào đi!”
Tiêu Đồng lập tức đẩy cửa chính phòng làm việc, sải bước đi tới! !
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, nhướng mày nói: “Cô dứt khoát đừng gõ nữa, đâm đầu gỗ vào đây đi!”
Tiêu Đồng mỉm cười đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi cũng đã sắp chết đói rồi, đang đợi anh ăn cơm đây. Tôi ở bên ngoài gõ mười lăm phút rồi ! Lần sau lúc anh đang xem tài liệu, có thể sửa đổi thói quen xấu này hay không?”
“Lần sau lúc tôi không xem tài liệu, cô đi vào không được sao?” Trang Hạo Nhiên tiếp tục xem tài liệu của Tưởng Văn Phong
"Lúc nào anh không xem tài liệu?” Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía anh.
“Đừng nói nhảm!” Trang Hạo Nhiên nói xong lại nhìn tài liệu của Tưởng Văn Phong, hỏi: “Tiêu Đồng, Văn Phong hiện ở đâu?”
Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Anh nói là. . . . . . em họ của Tổng Giám đốc Tưởng sao?”
“Ừ.” Trang Hạo Nhiên đáp.
Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, ngay lập tức nói: “Hiện đang ở Hàn Quốc, mới vừa hoàn thành học vị tiến sĩ, đang du lịch thư giản, tháng sau muốn về Khách sạn Á Châu, tham gia dự án khách sạn dưới nước, chuẩn bị phô bày sở trường, thường ngày, Tổng Giám đốc Tưởng cũng không có quá tán thành thiên phú kiến trúc của anh ta, cho nên lần này bảo anh ta trở về nước, giống như phụ trách một bộ phận ‘phòng tổng thống’.”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, hai mắt mãnh liệt chớp lóe.
Tiêu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Anh cảm thấy anh có vấn đề gì không?”
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, mới tắt máy vi tính nói: “Nói đi, cô vào tìm tôi có chuyện gì?”
Tiêu Đồng nhìn anh, thật sự không nói nên lời, nói: “Còn có thể có chuyện gì? Cũng đã đến giờ nghỉ trưa, ăn cơm á! Hôm nay Lâm phó tổng mời ăn cơm ở phòng ăn biển nhà khách Đại Dương, không biết anh ấy từ nơi nào hỏi thăm biết phòng ăn biển mới chuyển tới hai con Mỹ Nhân Ngư Russia, người kia rất nhiệt tình, sáng sớm liền sờ ngực Tào Phó tổng, la hét nói muốn ăn kem lửa!”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, khép tài liệu lại, mới nói: “Đám quỷ kia đâu!”
“Chắc là bọn họ đã lên đường rồi, anh có thể đi được sao” Tiêu Đồng cũng cười hỏi.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nắm tây trang mặc vào, vừa cài cúc áo tây trang, vừa đi ra ngoài phòng làm việc, sau đó thấy cả phòng thư kí, mọi người cũng tay trong tay cùng đi tới phòng ăn, anh liền hỏi: “Đường Khả Hinh đâu?”
Tiêu Đồng nhìn về phía anh mỉm cười nói: “Còn có thể ở chỗ nào? Đang bị Khúc tiểu thư huấn luyện mà! Anh muốn đi xem cô ấy hay không? Cô ấy rất đáng thương, bị phạt đứng khóc oa oa.”
“Có gì đáng thương?” Trang Hạo Nhiên vừa đi về phía thang máy, vừa cười nói: “Phạt đứng cũng khóc, đồ vô dụng! Bụng của tôi đói chết rồi, đi ăn cơm.”
“Thật không đi xem à? Để cho Khúc tiểu thư vẫn ái mộ anh xuống tay lưu tình một chút.” Tiêu Đồng cười nói.
"Không đi! !” Trang Hạo Nhiên đi thẳng vào thang máy, đè xuống nút đóng cửa.
Nhà khách Đại Dương, phòng ăn biển!
Nhã Tuệ căng thẳng bày kem lửa cho ba vị Phó tổng, còn phải cầm bộ đàm bỏ túi, căn dặn công chúa Mỹ Nhân Ngư dưới nước chuẩn bị biểu diễn.
Lâm Sở Nhai vừa rúc vào trong ngực Tào Anh Kiệt vừa nhìn bộ dáng bận rộn của Nhã Tuệ liền hỏi: “Đúng rồi, Nhã Tuệ, hôm nay tại sao chỉ có một mình cô bận rộng?”
Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Bởi vì Quản lý Từ bị phái đến Câu lạc bộ bên kia, cho nên phòng ăn biển chỉ có một mình tôi lo.
"Tôi nói anh đừng dựa vào tôi !” Tào Anh Kiệt tức giận nói: “Hôm nay tôi đi làm, mọi người nhìn tôi rất kì lạ đấy!”
Tô Lạc Hoành ngồi ở đối diện, lập tức nhạo báng nói: “Cậu thôi đi! Tối hôm qua anh ấy đưa Nhã Tuệ về xong, liền cùng một cô Hàn Quốc trở về phòng.”
Hai mắt Nhã Tuệ chớp một cái, ngay lập tức đeo bao tay trắng, đánh cái bật lửa, thắp sáng phía trên kem lửa, phụt một tiếng, ngọn lửa màu xanh lam từ phía trên ly kem lửa cháy lên hừng hực, lập tức ngửi thấy một mùi kem sữa, mấy người bọn họ cùng nhìn về phía Nhã Tuệ vỗ tay khen ngợi một phen.
Nhã Tuệ hơi gật đầu, liền tự mình nhận lấy thực đơn, đặt xuống ở trước mặt các vị Phó Tổng, nói: “Mời các vị Phó tổng chọn món ăn, Mỹ Nhân Ngư sẽ bắt đầu biểu diễn.”
Lâm Sở Nhai nhận lấy thực đơn trong tay Nhã Tuệ, thu hồi thái độ đùa cợt, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Quản lý Lưu đã ăn cơm trưa rồi sao?”
"Cô cũng đừng đợi, Khả Hinh đang học bổ túc theo lệnh Tổng Giám đốc!” Giọng nói của Tiêu Đồng truyền đến từ đàng xa.
Nhã Tuệ lập tức quay đầu lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi tới phía này, đi theo phía sau là Tiêu Đồng và Thái Hiền, cô lập tức căng thẳng khom lưng chào hỏi Trang Hạo Nhiên, nói: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi về phía bàn ăn dài gần cửa sổ, giơ tay bảo Nhã Tuệ đừng tự mình tới phục vụ mà tự mình kéo ghế ra, vừa nới lỏng cúc áo tây trang, vừa cười nói: “Mấy tên xấu xa này, không có việc gì tại sao muốn chiếm dụng vị trí bàn ăn quan trọng của khách sạn ? Lãng phí tài nguyên khách sạn!”
“Làm ơn đi! !” Lâm Sở Nhai lập tức phản đối, cười nói: “Tôi tính tiền bằng thẻ vàng thẻ bạc được chưa? Chỉ giảm giá có một chút, tôi dễ dàng sao?”
Nhã Tuệ mỉm cười đem ba cái ly cao cổ cẩn thận đặt xuống ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, lại tự mình cầm bình thủy tinh, để cho Trang Hạo Nhiên trải khăn ăn xong, cô cẩn thận bưng bình nước do tổ trưởng đưa tới, rót nước đá cho anh trước. . . . . . .
"Đúng rồi!” Tô Lạc Hoành nghe ra trong lời nói của Tiêu Đồng có ý gì, liền trực tiếp nhìn về phía hai người bọn họ hỏi: “Mọi người nói. . . . . . Khả Hinh đang học bổ túc? học bổ túc cái gì?”
Tiêu Đồng gạt khăn ăn, vừa phủ trên bắp đùi, vừa mỉm cười nói: “Ba ngày sau Khả Hinh phải đi tham gia tiệc sinh nhật tối của Cậu chủ Tô, sau đó lão đại chúng tôi liền mời Khúc tiểu thư tới dạy bổ túc cho cô ấy, Khúc tiểu thư này cũng thật là nghiêm khắc, trước tiên Khả Hinh bắt đầu học từ thế đứng, ấn định thời gian, có thể đang ở phòng tập múa, đứng hơn hai tiếng đồng hồ rồi. . . . . .”
Nhã Tuệ nghe vậy, trong lòng lo lắng, tay không cẩn thận nghiêng một cái, nước đá trong bình đổ xuống trên tay áo Trang Hạo Nhiên!"
"A!” Tiêu Đồng kêu lên trước.
Nhã Tuệ cũng nhất thời kinh hãi, đang cầm bình nước, áy náy nói: “Tổng Giám đốc, thật xin lỗi, lúc nảy tôi. . . . . .”
“Không có việc gì, không có việc gì! Chỉ bắn ướt ống tay áo một chút, không đáng sợ.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười kéo khăn ăn, lau nhẹ mu bàn tay và ống tay áo, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ, cười nói: “Cô làm sao vậy? Có phải nghe được Khả Hinh học bổ túc, cho nên đau lòng hay không?”
Mặt Nhã Tuệ nhanh chóng đỏ bừng, vẫn còn đang hoảng sợ chuyện lỡ tay, nhanh chóng giải thích: “Không phải, Khả Hinh có thể được Trang tổng đích thân dạy dỗ là may mắn của cô ấy. Tôi và cô ấy đều là hết sức hết sức cảm ơn anh, chỉ là tôi có chút lo lắng cho vết thương cũ của cô ấy. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, có chút tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhã Tuệ, khẽ ngưng thần nói: “Vết thương cũ?”
Nhã Tuệ khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, vào ba năm trước, cô ấy gặp phải một biến cố, vì bảo vệ một món đồ quan trọng, bị lưu manh đâm một dao thật sâu trên bờ vai, mặc dù vết thương đã không còn đáng ngại, nhưng mỗi khi gặp trời mưa, hoặc trời lạnh, bả vai của cô cũng sẽ đau đớn, hoặc đứng lâu, bả vai của cô ấy cũng giống như bị đè ép nặng ngàn cân, đau đớn, thậm chí thỉnh thoảng sẽ bị chuột rút. . . . . .”
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm về phía Nhã Tuệ, giọng nói hơi thấp hỏi: “Năm ấy bị thương rất nghiêm trọng sao?”
Nhã Tuệ nhớ lại chuyện cũ, mặc dù không phải chính mình trải qua nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Bị thương rất nặng. . . . . . Cả người đều là máu, vừa mở mắt ra đã thất thanh khóc rống. . . . . . Kích động, bả vai nhuộm đầy máu tươi. . . . . . Năm ấy, cô ấy còn chưa tròn hai mươi tuổi, cũng đã nếm mùi vị khổ sở nhất, cũng bắt đầu từ lúc đó, cô ấy nhìn thấy máu đều hoảng sợ.”
Tất cả mọi người nghe xong cũng im lặng không lên tiếng.
Tiêu Đồng nghe vậy, lập tức căng thẳng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Vậy. . . . . . Tôi lập tức đến xem cô ấy? Để cho Khúc tiểu thư. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Đi xem cái gì? Nhưng chỉ có mấy giờ, chuyện nhỏ như vậy đã kinh sợ thì sẽ bị kiêu ngạo? Dùng cơm!”
Mấy người nghe vậy, tất cả đều bắt đầu dùng cơm, Nhã Tuệ cũng đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười gọi một chai rượu ướp lạnh năm 1987, không chút nào quan tâm vết thương của bạn thân, vừa cười vừa tán gẫu hôm nay ăn cái gì, cô liền xoay người, để bình nước xuống, có chút đau lòng cho bạn thân, không biết cô thế nào. . . . . .
2 giờ trưa!
Trang Hạo Nhiên cùng bọn Lâm Sở Nhai dùng xong bữa trưa của mình đứng lên, vừa nói vừa cười chuẩn bị đi khỏi phòng ăn.
Nhã Tuệ lập tức dẫn các tổ trưởng tiễn mấy vị boss đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên nghe Lâm Sở Nhai nói có liên quan đến khách sạn dưới nước, 4 giờ chiều hôm nay, phải tới phòng hội nghị của Khách sạn Á Châu tham dự hội nghị đầu tiên, thảo luận kế hoạch bảo vệ môi trường và phương án xây dựng, chọn lựa bỏ phiếu quyết định, anh nghe xong, ánh mắt lóe lên một cái, hiểu rõ vòng bỏ phiếu thứ nhất, Tưởng Thiên Lỗi đã có chuẩn bị, anh chỉ cười nhạt, sau đó cùng ba Phó Tổng đi ra khỏi phòng ăn biển.
Nhã Tuệ dẫn các tổ trưởng cùng khom lưng tiễn Tổng Giám đốc đi khỏi.
Lâm Sở Nhai vừa cùng Trang Hạo Nhiên trò chuyện về khách sạn, vừa quay đầu lại nhìn về phía Nhã Tuệ giống như có chút tâm sự nặng nề đứng ở cổng nhà hàng, cúi đầu thật thấp, không biết đang nghĩ cái gì, hai mắt của anh hơi nụ cười, có chút cảm động nói: “Một cô gái như vậy thật khó được, thế kỷ này còn có người coi trọng tình bạn như vậy, thực không tồi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên và mọi người cùng im lặng nhìn anh.
Lâm Sở Nhai nhìn ánh mắt của mọi người liền bật cười nói: “Nhìn cái gì vậy?”
Trang Hạo Nhiên chỉ vào Lâm Sở Nhai, nói: “Tôi cho cậu biết, mặc kệ cậu có ý tứ đối với người khác hay không, nhưng tôi cảnh cáo cậu, tôi không ăn cỏ gần hang, cũng không cho cậu ăn!”
“Tại sao?” Lâm Sở Nhai bật cười hỏi.
“Bởi vì cậu ăn cũng giống như tôi ăn!” Trang Hạo Nhiên bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa cười nói.
“Phi! Tôi ăn cũng giống như anh ăn, nếu anh dám trước mặt mọi người hôn lưỡi với tôi, tôi ăn, coi như anh ăn! !” Lâm Sở Nhai bật cười nói.
'Làm sao Tổng Giám đốc Trang vĩ đại của chúng ta có thể cùng anh hôn lưỡi? Người ta giữ lại đầu lưỡi, khiêu chiến bạn gái họa sĩ!” Tô Lạc Hoành vừa nói cười, vừa đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu.
"Nếu như vậy, Tổng Giám đốc Trang vĩ đại của chúng ta có thể cả đời cũng không dùng đầu lưỡi rồi !” Lâm Sở Nhai cất tiếng cười to, sau đó nhìn thấy Đông Anh đang muốn xuống lầu, anh lập tức vui vẻ gọi: “Đông Anh?”
Đông Anh nghe được có người gọi, cô liền dừng lại, thấy Trang Hạo Nhiên, còn có bọn người Lâm Sở Nhai, cô lập tức đi tới, cung kính cúi đầu kêu nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . . các vị Phó tổng. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười hỏi Đông Anh: “Cô muốn đi nơi nào?”
Đông Anh lập tức nói: “Sắp mở hội nghị đầu tiên dự án Khách sạn dưới nước, tôi mới vừa đi qua kiểm tra đối chiếi nội dung thảo luận sắp tới, nghe nói Tổng Giám đốc Tưởng sẽ trở về từ Câu lạc bộ, tôi ra đón anh ấy.”
“Vất vả cho cô rồi! Đông Anh chúng ta là thư ký tốt nhất thiên hạ! Dĩ nhiên, Tiêu Đồng của chúng ta cũng rất tốt!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói xong, liền vỗ nhẹ bả vai Đông Anh, lại nói: “Tổng Giám đốc Tưởng của chúng ta bình thường là người làm việc điên cuồng, mỗi ngày kiếm tỷ bạc, luôn mất ăn mất ngủ, cô nhất định phải chăm sóc nhiều một chút.”
"Vâng!” Đông Anh lập tức lên tiếng trả lời.
“Vậy chúng tôi đi trước, cô bận rộn” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền xoay người bước đi, Đông Anh lập tức đứng ở một bên, chờ cho bọn Trang Hạo Nhiên đi khỏi, cô mới xoay người, không ngờ sơ ý một chút, va vào trong ngực Lâm Sở Nhai, mặt của cô tức thì đỏ lên, lui về phía sau mấy bước, liên tục nói: “Xin lỗi, Lâm phó tổng. . . . . .”
Lâm Sở Nhai mỉm cười nhẹ đỡ bả vai của cô, cười nói: “Đông Anh, cẩn thận một chút, giày của cô quá cao”
“Vâng . . . . . Vâng . . . . .” Đông Anh nhất thời có chút căng thẳng, lui về phía sau mấy bước, lập tức xoay người đi ra ngoài.