Hào Môn Tranh Đấu 2 - Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Đường Khả Hinh không còn hơi sức đi vào, giống như bị người hút khô, hai mắt rời rạc không ánh sáng, tay nhè nhẹ đóng cửa lại, dựa lưng vào trên cửa, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nhớ tới vẻ mặt bi thương của người đàn ông trong đêm mưa tối tăm, đột nhiên thân thể cảm thấy hư mềm, ngã xuống mặt sàn, hai mắt đỏ bừng, hiện lên giọt lệ. . . . . .

Lời nói dịu dàng giống như mới vừa vang lên bên tai, thâm tình, thương cảm, nỉ non.

Đường Khả Hinh chợt nghiêng người, ngón tay nắm chặt trên cửa, dường như muốn vặn bung ra cánh cửa kia, đột nhiên cảm thấy vội vàng, nhớ tới câu nói của anh hôm nay: “Trang Hạo Nhiên! Tôi mặc kệ cậu trả giá như thế nào, tôi cũng nhắc nhỡ cho cậu biết, Như Mạt mãi mãi cũng không yêu cậu ! Từ nhỏ đến bây giờ! Cái gọi là mẫu bươm bướm cũng chỉ là đồ phế thải! Mặc kệ tương lai ai lấy được Hoàn Cầu, lòng của Như Mạt mãi mãi chỉ thuộc về một mình tôi, hôm nay cậu làm tất cả vì cô ấy, tất cả đều là tàn tình buồn cười! Tôi mãi mãi. . . . . . Cũng sẽ không để cho cậu đạt được, ngày tôi lấy được Hoàn Cầu, chính là ngày tôi cưới cô ấy !”

Tay siết thành nắm đấm, nặng nề nện vào trên ngực! !

Đường Khả Hinh liều mạng nện, nước mắt ủy khuất chảy, ngẩng đầu lên, cất tiếng hô to: “A . . . . . . Tưởng Thiên Lỗi đáng chết! ! Tên khốn kiếp đáng chết! ! A . . . . . .”

Cô lại đập mạnh lên ngực, ngẩng đầu kêu to, nước mắt từng viên lăn xuống, lại thất thanh khổ sở khóc: “Tại sao anh muốn tới đây? Tại sao anh muốn tìm em? Anh không biết anh tìm em..em sẽ có hi vọng sao? Em không muốn gặp lại anh! Rất đau lòng!”

Đường Khả Hinh kêu khóc xong, thân thể không còn hơi sức nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, khổ sở kêu to: “Tại sao anh chỉ lo cảm thụ của anh? ! Chẳng lẽ anh không thể suy nghĩ cho em một chút sao? Anh biết, anh tìm em, anh gọi em, em bị tổn thương thế nào sao! Em đau quá, đau chết mất !”

Mặt dính vào trên sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt nhỏ xuống, rơi vào trên sàn nhà lạnh lẽo.

Thân thể của cô giống như bị người ta đâm, co quắp khổ sở khó chịu.

Vào lúc này điện thoại di động vang lên.

Đường Khả Hinh vẫn đắm chìm trong bi thương, trong khổ sở, co rút đau đớn khổ sở, giống như tất cả cơn sóng triều đau đớn tuôn về phía mình, từng đợt từng đợt không cách nào buông tha cho mình, mặt dính vào trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt hơi hé ra, tất cả đều là nước mắt cuồn cuộn, đôi tay rũ xuống trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.

Điện thoại di động tiếp tục vang lên.

Ánh mắt Đường Khả Hinh nhẹ nhàng di động một chút.

Cảm giác điện thoại di động ở trong túi rung nhẹ, đó là một chút an ủi nho nhỏ.

Nước mắt cô lại lăn xuống.

Đúng lúc này, tất cả đau đớn bị nó làm giật mình, chạy trốn, từng điểm từng điểm giống như bóng ma biến mất ở trên người cô gái buồn bã đáng thương này.

Ngón tay nhẹ nhàng di động, ở trên sàn nhà lạnh lẽo, đập đập nhẹ một cái, rốt cuộc di chuyển đến vị trí, nhét vào trong túi áo bành tô, nhẹ nhàng móc điện thoại di động đang rung không ngừng, ngón cái ở trong rét lạnh bi thương nhẹ nhàng nhấn nút trả lời, khẽ thu nước mắt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, đưa điện thoại thả vào bên tai, dịu dàng khàn khàn nói nhỏ: “Alô. . . . . .”

“Ngủ?” Trang Hạo Nhiên dịu dàng nói, lộ ra một chút sức sống tươi vui, ấm áp, từ bên kia truyền đến.

Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, nhưng vẫn hồi phục tâm trạng, cầm điện thoại di động, nhẹ chống thân thể mềm nhũn, tựa vào cạnh cửa, mới đáp nhẹ: “Ừm. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên tựa vào trên giường, nghe âm thanh này, dường như có chút không ổn, liền hỏi nhanh: “Cô làm sao vậy? Giọng như vậy? Đã xảy ra chuyện?”

Đường Khả Hinh không dám nói dối anh, liền lau đi nước mắt, cúi đầu, có chút khổ nói: “Tôi . . . . . Lúc tôi mới vừa trở về, trời lạnh bị cảm.”

Thật sự hôm nay cô mặc quần áo quá ít, sau khi khóc rống một trận, lại cảm giác miệng đau muốn ngất đi.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa nghe, bất đắc dĩ dừng lại, mới có chút trách cứ nói: “Không phải tôi đã nói đưa cô về sao? Lại không để cho tôi đưa, xem đi? Lại bị bệnh rồi. . . . . .”

Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, mới từ từ đứng dậy, dùng tay mở đèn bàn trên bàn sách phía trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Uống thuốc chưa?”

“Chưa. . . . . .” Đường Khả Hinh lau khô nước mắt.

“Tắm chưa?” Trang Hạo Nhiên hỏi.

“Chưa. . . . . .”

“Vậy cô đang làm gì thế?” Trang Hạo Nhiên hỏi.

"Tôi đang ngẩn người, thân thể không tốt lắm, hôm nay Nhã Tuệ lại phải thay trực cho quản lý. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nói.

“Vậy cô chỉ có một mình ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, mặc cho mình ngã bệnh không để ý tới?” Trang Hạo Nhiên bật cười hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động, dịu dàng hỏi Trang Hạo Nhiên: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

"Hả?”

Đường Khả Hinh tựa vào cạnh cửa, cầm điện thoại di động, giống như một đứa bé mới sanh, nhẹ nhàng hỏi: “Không phải nói, người đã bị bệnh, cũng sẽ không thường ngã bệnh sao? Tại sao tôi luôn ngã bệnh vậy? Không phải nói, người thường bị đau, cũng sẽ không sợ đau sao? Tại sao tôi vẫn sợ đau như vậy?”

"Bởi vì lòng người là xác thịt, không có không biết ngã bệnh, không có không sợ đau, cô không bảo vệ mình, thân thể của cô mãi mãi không có sức miễn dịch.” Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng vì cô, giống như biết ngày hôm nay cô xảy ra chuyện gì.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh đầu choáng váng ngồi dưới đất, nước mắt lại lăn xuống.

“Tại sao không lên tiếng?” Trang Hạo Nhiên dịu dàng hỏi.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, ngồi trên đất, nhìn căn phòng nhỏ, dịu dàng nói: “Tôi chỉ cảm thấy, cô đơn khổ sở hơn so với rất nhiều thứ trên thế giới này.”

“Cô đơn là giai đoạn mỗi người thành công đều phải đi qua.” Trang Hạo Nhiên nói.

“Nhưng thật khổ sở. . . . . .” Đường Khả Hinh cuộn tròn thân thể, đầu tựa vào trên đầu gối, nước mắt nóng hổi lại cuồn cuộn rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, dừng lại một lát, hai mắt khẽ lóe lên, mới dịu dàng cười nói: “Cuộc sống có các loại mùi vị khác nhau, khổ chỉ là một loại trong đó. . . . . .”

Mặt của Đường Khả Hinh dính vào trên đầu gối, nhìn về phía trước một chút, nước mắt lăn xuống.

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, không nghe được âm thanh, liền dịu dàng gọi: “Nhóc à?”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động đáp nhẹ.

"Nói chuyện đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, mỉm cười nói.

Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống, nói: “Tôi đột nhiên rất cô đơn, rất tịch mịch, thật là sợ một mình, tối nay làm bạn với tôi có được không? Hát cho tôi một bài, hát cái gì cũng được. . . . . . Chỉ cần để cho tôi nghe tiếng của anh, không để cho tôi cảm giác chỉ có mình, một mình tôi còn sống. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cảm tính mà cưng chiều mỉm cười, cầm điện thoại di động, dịu dàng nói: “Được rồi, muốn nghe bài gì?”

“Không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh không còn hơi sức, mặt dán đầu gối, nước mắt xẹt qua sống mũi, nhỏ xuống.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cảm tính mà cưng chiều mỉm cười, cầm điện thoại di động, dịu dàng nói: “Được rồi, muốn nghe bài gì?”

“Không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh không còn hơi sức, mặt dán đầu gối, nước mắt xẹt qua sống mũi, nhỏ xuống.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, hai mắt khẽ nhấp nháy, trầm ngưng trong chốc lát, mới chậm rãi mở môi mỏng, dùng giọng hát dịu dàng truyền cảm, tràn đầy thâm tình và cưng chiều bắt đầu hát nhỏ: “Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng em đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm. . . . . .”

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, sững sờ, nghe Trang Hạo Nhiên dùng giọng hát xúc động mà tràn đầy cưng chiều, hát bài hát mình thật yêu thích, lòng của cô từ từ đắm chìm như lời ru của mẹ, dần dần khôi phục lại, đầu tựa vào cạnh cửa, dịu dàng lộ ra nụ cười bi thương, tiếp tục nghe: “Em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh muốn cạn chén vì em, anh muốn say vì em, bởi vì em là bảo bối của anh . . . . .”

Toàn bộ thế giới, đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng hát của Trang Hạo Nhiên giống như làn gió mát, nhẹ nhàng mơn man trước mặt của mình, ở trong không gian nho nhỏ này càng không ngừng lướt qua. . . . . .

Đường Khả Hinh nghe đến cuối cùng, cũng không nhịn được nở nụ cười, nở nụ cười cảm động, lại lau nước mắt trên mặt.

Tiếng hát vẫn không ngừng: “Em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể. . . . . .”

Tiếng hát đột nhiên ngừng lại.

Đường Khả Hinh sững sờ, ngẩng đầu lên, cầm điện thoại di động, có chút mất mát hỏi: “Tại sao không hát nữa?”

Đối phương không trả lời.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, sững sờ tại chỗ, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Cô cầm điện thoại di động, sửng sốt, giống như thế giới này, nhanh chóng rơi vào lạnh lẽo.

Đúng lúc này. . . . . .

Có người ở sau lưng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, cầm điện thoại di động, xoay người, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, ngạc nhiên suy nghĩ, đã trễ thế này, ai vậy? Cô ngạc nhiên tắt điện thoại di động, chống thân thể hư mềm đứng lên, tay cầm khóa tâm, vặn nhẹ một cái, cảm thấy gió lạnh lùa vào, phất lên tóc ngắn của cô, cô trợn mắt nhìn đến Trang Hạo Nhiên mặc áo len màu trắng, quần tây dài đen, bên ngoài khoác tây trang màu trắng, trong tay cầm thuốc cảm, đứng ở trước mặt của mình, lắc lắc cái túi nhỏ màu trắng, anh nở nụ cười tươi vui quen thuộc, ánh mắt nhìn mình lộ ra một chút bất đắc dĩ, dịu dàng. . . . . .

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên, không nói nên lời.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa nhìn mình giống như bị người điểm huyệt, trợn tròn mắt, anh không ngừng mỉm cười, nhìn cô thật sâu, mới dịu dàng nói: “Nếu như cô đơn, tìm thêm một ít bạn bè, hẹn một vài người đi dạo phố một chút, hoặc gọi điện thoại tâm sự, nhưng đừng bảo người khác ca hát ở trong điện thoại cho cô nghe. . . . . .”

Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra dịu dàng và thương yêu, thở dài một hơi, mới không nhịn được cười nói: “Bởi vì. . . . . . Như vậy sẽ cô đơn hơn. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn anh, nước mắt lăn xuống.

“Thật ra tôi không thích tăng tốc độ, nhưng mới vừa đạp chân ga, tôi mới phát hiện cũng cách nhà cô không xa, vừa đúng thời gian một bài hát. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng nói.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, vẫn không lên tiếng, bởi vì một người đàn ông như vậy, trong bão táp này, trong khổ sở này, trong đêm khuya này, trong lúc cô đơn này, đi tới trước mặt của mình, tất cả mọi người trên thế giới này không hiểu được loại tâm trạng này, chỉ có mình mới biết, đó là một loại cứu vớt thật sâu, nước mắt của cô lại ào ào lăn xuống, nhưng cảm thấy quá mất mặt, vội vàng hé miệng, đôi tay che mặt, thân thể run nhẹ, nước mắt từ giữa kẽ tay rơi ra.

Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô, nhưng không có nói gì, dịu dàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, ôm chặt thân thể cô khổ sở run rẩy, hôn lên tóc của cô, mới dịu dàng cảm thán nói: “Không sao. . . . . . Đều đã qua. . . . . .”

Đường Khả Hinh ở Nhiên trong ngực ấm áp của Trang Hạo, thân thể run rẩy mạnh hơn, nước mắt lại rơi xuống, rồi cuối cùng ở lồng ngực kiên cố của anh, nhẹ nhàng nức nở khóc thành tiếng, vừa khóc, vừa nắm quả đấm nhỏ, đấm nhẹ lên bờ vai của anh.

Trang Hạo Nhiên dịu dàng nắm quả đấm nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay út, mới cúi đầu, lau đi nước mắt trên mặt cô, lẩm bẩm nói: “Ôi chao! Cô xem đi, tại sao khóc thành như vậy, nước mắt từng viên, con mắt sưng lên giống như quả đào rồi, khó coi chết đi được, sau này không ai thèm lấy đâu, tôi cấp cho cô bao nhiêu đồ cưới cũng không ai thèm lấy rồi. . . . . .”

“Anh đáng ghét!” Đường Khả Hinh đánh mạnh bờ vai của anh một cái, lại khóc giống như chai nước bật nắp.

Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười, mới vừa muốn trấn an cô, lại phát hiện sau lưng cửa không khóa, đối diện hàng xóm mở cửa đi ra nhìn xem xảy ra chuyện gì, hai mắt anh chợt lóe, ôm nhẹ Đường Khả Hinh đi vào trong nhà, tay nhè nhẹ đóng cửa lại, nhấn khóa tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui