Hào Môn Tranh Đấu 2 - Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trang Hạo Nhiên nói xong, liền xoay người muốn đi vào phòng tắm, lại cảm thấy sau lưng không khí không đúng, sửng sốt quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn mình, anh liền mỉm cười buông lỏng T-shirt màu trắng của mình, nói: “Tôi . . . . . Tôi muốn tắm. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn chòng chọc Trang Hạo Nhiên, hừ một tiếng, lập tức xoay người, kéo cửa ra, đi ra ngoài.

“Đừng đóng. . . . . .” Nó không phải là tôi.

“Ầm . . . . . .” Cửa ầm một tiếng đóng lại, căn phòng lại rung mấy cái.

Trang Hạo Nhiên không khỏi đứng tại chỗ, nhìn Thần Tiên này đóng cửa, anh thở dài một cái, bật cười, mới cởi T-shirt màu trắng của mình, nhưng lúc này, cửa lại ầm ầm mở ra, anh giật mình xoay người, nhìn Đường Khả Hinh đi tới, anh lập tức lui về phía sau một bước, như bị người nhìn lén, nhìn về phía Đường Khả Hinh căng thẳng kêu to: “Này! ! Cô làm gì thế, đi vào cũng không gõ cửa, chẳng may tôi cởi hết thì làm thế nào?”

Khả Hinh đứng ở bên cửa, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mặt không lộ vẻ gì nói: “Chị đây không cần anh đưa bữa ăn sáng cho tôi, tôi có tay có chân, không tự đi ăn được à? Chậc! ! Hôm nay tôi không ăn! ! Anh không cần bận tâm!”

Cô nói xong, người đã đi ra ngoài, ầm một tiếng đóng cửa lại!

Trang Hạo Nhiên không tin được nhìn về phía cánh cửa, hôm nay quá ngạc nhiên phản ứng của người này, có phải ngày hôm qua bị kích thích quá độ hay không, chuyện này có quan hệ với mình? Anh tức giận vừa muốn cởi quần áo, nhưng là nghĩ lại, cảm thấy nguy hiểm đi tới nhấn vào khóa tâm, mới hừ một tiếng, đi vào phòng tắm.

Đường Khả Hinh thở hổn hển đi vào thang máy, nhấn bảng điều khiển, mới tức giận nói: “Cái gì cùng cái gì chứ ? Anh muốn đi ăn với ai, liên quan gì tới tôi ? Ai muốn anh đưa một phần điểm tâm tới chứ! Anh đừng cho rằng rất tốt với tôi, hò hét tôi, tôi sẽ xem anh như anh trai! Không có cửa đâu!”

Cô tức giận nói xong, nhớ tới Cố Di mới vừa nói: ở chỗ này có thích chị gái nào hay không? Cô lập tức chậc một tiếng, bắt chước Trang Hạo Nhiên nói: “Không có! ! Không có! ! Không có, chị đây khổ cực lo cho anh theo đuổi Tinh Xuyên? Tôi chịu đựng nhiều rồi!”

Thang máy nhanh chóng trượt xuống, tới lầu một, cô vẫn hết sức mất hứng, không vui đi đến Hoàn Á, nhìn thấy mấy cầm thú Lâm Sở Nhai đang cười nói đến tên ngốc Tào Anh Kiệt, rất ngu ngốc đi vào phần mộ hôn nhân, Tào Anh Kiệt liền cười nói cả đời bọn họ cháy thành tro bụi cũng không rời nhau, Đường Khả Hinh nghe nói như thế, đột nhiên mỉm cười nhìn về phía Tào Anh Kiệt, cung kính khẽ gật đầu, gọi nhỏ: “Phó tổng! ! Chúc mừng anh cầu hôn thành công.”

“Vậy còn kế hoạch của cô, để cho tôi có thể thuận nước đẩy thuyền, hơn nữa hôm nay Mạn Hồng đến nơi Tổng Giám đốc báo thời gian nghỉ kết hôn, vừa đúng một tháng!” Tào Anh Kiệt nghĩ đến có thể cùng Mạn Hồng đi hưởng tuần trăng mật, anh liền cười giống như một cô gái.

“Thật à? Tổng Giám đốc Tưởng có thể tốt như vậy?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Tào Anh Kiệt, có chút giật mình cười nói.

“Dĩ nhiên!” Tào Anh Kiệt cười nói.

Lâm Sở Nhai cười đi vào đại sảnh Hoàn Á, cũng nói: “Khó được hai vị Tổng Giám đốc nhất trí ý tưởng, rất hiểu đại nghĩa. Đồng loạt phê nghỉ kết hôn một tháng có lương, hơn nữa Tổng Giám đốc Tưởng nói chị dâu Mạn Hồng ở Khách sạn Á Châu tận tâm tận lực phục vụ nhiều năm, nghe nói cô ấy muốn tổ chức tiệc cưới bên bờ biển, liền cho phép cô ấy trải thảm đỏ xuất giá từ Khách sạn Á Châu cho đến bờ biển, sau đó tặng 100 bàn tiệc rượu. . . . . .”

“100 bàn?” Đường Khả Hinh không thể tin nổi kêu to: “Thật 100 bàn sao?

“Ừm! !” Tô Lạc Hoành cùng mọi người cười nói đi vào thang máy, nói tiếp: “100 bàn! Chính xác là bữa tiệc tổ chức lớn nhất, còn tặng một bộ kim cương tinh khiết, chuyện này thật rất có tâm.”

“Trời ạ!” Đường Khả Hinh lại kinh ngạc kêu lên, suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Vậy Tổng Giám đốc chúng ta tặng cái gì?”

“Lão đại của chúng ta hả. . . . . .” Lâm Sở Nhai nhấn nút đóng cửa, mới kéo cổ của Tào Anh Kiệt, nhìn nét mặt hả hê, cười hi hi hi nói: “Tặng dựng cảnh hiện trường hôn lễ bên bờ biển!”

“Như vậy thôi à? Quá keo kiệt? Tổng Giám đốc Tưởng Người ta đưa 100 bàn tiệc rượu!” Đường Khả Hinh nghe chuyện vui như vậy, cũng không nhịn được vui vẻ.

“Cô cũng đừng xem thường dựng cảnh hiện trường hôn lễ này, bởi vì chị dâu Mạn Hồng muốn dựng cầu hoa bằng hoa hồng xanh, riêng Hoa hồng xanh từ nước Pháp chở tới đã tốn mất gần năm trăm ngàn rồi, càng chưa nói tới, dựng cảnh hiện trường gần 10 ngàn mét vuông, toàn bộ dùng lụa Tô Hàng thượng đẳng để trang trí làm màn, thạch anh tím làm rèm, hiện trường tổ chức trao nhẫn trong nhà kính, tất cả đều dùng hoa Bách Hợp đẹp nhất ở Nhật Bản và pha lê trắng kết thành. . . . . . Còn đưa một chiếc Mercedes Benz phiên bản dài làm xe hoa, cùng 990 viên kim cương tinh khiết làm trái tim. . . . . .”

“A! !” Đường Khả Hinh nghe đến đó, vui vẻ kêu to lên: “Xe kia phải trả sao?”

“Dĩ nhiên không trả!” Lâm Sở Nhai cười nói.

"Trời ạ!” Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ như chính mình sắp gả, thật kích động nói: “Quản lý Trần là người hạnh phúc nhất trên thế giới! !”

"Dĩ nhiên! !” Tào Anh Kiệt lập tức rất hả hê ngửa mặt, cười nói: “Cô ấy gả cho tôi, chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới!”

“Đến lúc đó, trong buổi tối rất thơ mộng, phát hiện ra mình ôm một cô gái ngủ, cô ấy sẽ rất hạnh phúc. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Tô Lạc Hoành không nhịn được cười rộ lên.

“Tên thối tha!” Tào Anh Kiệt lập tức vươn cánh tay, ngoặt chặt cổ của Tô Lạc Hoành nói: “Trước khi tôi cử hành hôn lễ sẽ bóp chết anh! Không để cho anh làm phù rể cho tôi! !”

“Ai ai ai ai ai! Anh em một lòng, có bà xã, liền bóp chết anh em, tương lai hai người gây gổ, lão tử không thay cậu đi quỳ xin tha xa!” Tô Lạc Hoành bị kẹp chặt hít thở không thong, nói.

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, lập tức không nhịn được bật cười ha hả.

Thang máy đến tầng lầu Tổng Giám đốc ngừng lại.

Mấy người cùng nhau vừa nói vừa cười đi ra thang máy, trở về phòng làm việc của mình, không biết vì sao, Đường Khả Hinh nghe bọn họ nói đến chuyện hôn lễ lần này, tim của mình ấm áp, trong lòng dâng lên một chút hy vọng, không khỏi rung động. . . . . .

“Khả Hinh? Đã về rồi?” Tiêu Đồng đi ra phòng làm việc, nhìn về phía Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, nói.

"Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô nói: “Mới vừa gặp các Phó tổng, nghe bọn họ nói đến chuyện tiệc cưới, thật sự quá tốt đẹp.”

Tiêu Đồng cũng cười nói: “Tên kia đã mừng rỡ tận trời. Chỉ là, hôn lễ lần này thật đúng là long trọng, cả khách sạn đều xôn xao đấy.”

Đường Khả Hinh im lặng mỉm cười, mới vừa muốn trở về phòng làm việc. . . . . .

“Aiz! Cô đừng trở về phòng thư kí trước.” Tiêu Đồng gọi Đường Khả Hinh lại, cười nói: “Lão đại để cho người đưa một phần điểm tâm đến phòng làm việc của anh ấy, căn dặn cô ăn mới làm việc.”

Đường Khả Hinh nghe lời này, liền cố ý hừ một tiếng, nói: “Xem ra lão đại này vẫn có thể, cùng giai nhân đi dùng điểm tâm, còn nhớ tới tôi.”

“Đừng ghen! Anh ấy thương cô nhất!” Tiêu Đồng đi trở về trước phòng làm việc, cười nói: “Cố tiểu thư là người bạn đầu tiên lão đại quen biết ở Anh quốc! Chỉ là bạn bè, không có quan hệ gì cả.”

“Tôi mới không có ghen !” Đường Khả Hinh cười nói.

“Vậy nhanh đi vào ăn điểm tâm đi, một chút nữa còn rất nhiều chuyện phải làm.” Tiêu Đồng đi vào phòng làm việc.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, cũng khẽ cười đẩy cửa ra, đi vào phòng làm việc, một mùi thơm cháo gà xông vào mũi, cô lập tức cảm thấy đói bụng, đi tới bên ghế sa lon, quả nhiên thấy trên bàn trà thủy tinh để một chén cháo gà xé sợi, một đĩa sủi cảo chiên, cùng dầu ớt trộn cà rốt sợi, tinh xảo khiến người ta chảy nước miếng, cô nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sa lon, đầu tiên nghiêng người tới trước, vươn tay cầm muỗng, nhẹ múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, lập tức cảm giác mềm và mịn, hết sức thơm nồng, đột nhiên cảm thấy mới vừa mình không nên tức giận, có cái gì tức giận chứ?

Cô vui vẻ lấy muỗng, múc muỗng một cháo đưa vào trong miệng, cầm đũa gắp một viên sủi cảo, bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt, là sủi cảo tôm tươi mình thích ăn nhất, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc một hơi, thật thỏa mãn mỉm cười, nhớ tới tư thế hiên ngang của Trang Hạo Nhiên ở sàn đấu kiếm lúc nảy, lúc cởi mũ đấu kiếm xuống nhìn về phía trước, ánh mắt sắc bén, người này hơi đẹp trai. . . . . .

Cô vừa ăn vừa nhớ tới cô gái gọi là Cố Di tiểu thư, lúc cởi mũ đấu kiếm xuống thật sự rất hấp dẫn, nói thật, cô có chút hâm mộ, hơn nữa ít ra Cố Di cao 1m70! !

Đường Khả Hinh cảm thấy cả đời này, chiều cao là nổi đau của mình, cô có chút nản chí nghĩ đến lúc tay Cố Di vung trường kiếm rất xinh đẹp, hai mắt đột nhiên chuyển đến một thanh thép trên bàn trà, đây là cây thước chuyên dụng của Kỹ sư Trưởng và Trang Hạo Nhiên đi họp, tại sao lại ở chỗ này? Cô tò mò cầm cây thước kia, nhẹ nhàng kéo dài, bắt chước Cố Di, ngửa mặt lên, đi tới trước bàn làm việc!

“Trang Hạo Nhiên! Tôi giết anh! !” Đường Khả Hinh nói vừa xong, lại bắt chước Cố Di ở sàn đấu kiếm lúc nảy, hướng tài liệu trước bàn làm việc của anh, vung mạnh lên! !

“Rầm! !” Vung thanh thép, đánh xuống tài liệu màu xanh dương, nhảy lên.

Cô ngửa mặt, nhìn về phía phần tài liệu kia, đột nhiên ngây ngốc cười nói: “Oa! Tôi quá lợi hại!”

Nói xong, cô còn muốn tay cầm cây thước, vung mạnh lên, đột nhiên có người ở sau lưng ôm nhẹ mình, dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bé cầm thanh thép, cô giật mình, quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cười như không cười cúi đầu nhìn mình, một bàn tay khác đã ôm nhẹ eo nhỏ của mình, cô sững sờ, nói: “Hả? Tại sao anh trở lại? Không phải đi dùng điểm tâm sao?”

"Không đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, người đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô cầm thanh thép, theo nhịp cô vung ra phía trước, ánh mắt sắc bén chợt lóe.

“Tại sao không đi ?” Đường Khả Hinh nhìn anh, hỏi.

“Không có lý do gì.” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại cúi xuống nhìn cô, có chút tức giận cau mày hỏi: “Tại sao cô muốn luyện vật này, lại nói muốn đánh tôi chết ? Cô không thể nói dễ nghe sao? Ví dụ như Tô Lạc Hoành chết đi, Lâm Sở Nhai chết đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên không nhịn được bật cười.

Trang Hạo Nhiên bật cười, ôm nhẹ thân thể mềm mại của cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, bước tới phía trước vung lên, nói: “Thích đấu kiếm hả?”

“Ừm!” Đường Khả Hinh đáp, cảm giác Trang Hạo Nhiên ở phía sau ôm mình, cánh tay dùng sức thì ra mạnh như vậy, hơi chấn động thân thể của mình, cô lập tức bị loại sức lực này hấp dẫn, buông lỏng tư thái và hơi sức, theo sức lực cánh của anh vung tới tài liệu, tài liệu trước bàn lập tức bật ra! !

“Chát!” Cô kêu nhỏ, nói: “Quá lợi hại! Tôi không ngờ anh có thể đấu kiếm!”

“Tôi thích tất cả mọi thứ tốc độ!” Trang Hạo Nhiên có chút đắc ý hỏi: “Có phải lúc tôi đấu kiếm, rất đẹp trai hay không?”

“Vâng! Rất đẹp trai!” Đường Khả Hinh cười nói.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cúi xuống, hai mắt nóng bỏng mập mờ nhìn cô, hôm nay, cô chín chắn và quyến rũ hơn nhiều so với bình thường, xuất phát từ trong lòng, dịu dàng nói: “Hôm nay cô cũng rất xinh đẹp. . . . . . cô nhóc của tôi hôm nay rất xinh đẹp. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt có chút mê ly.

Trang Hạo Nhiên nhìn trong đôi mắt mơ mộng của cô có ánh sang màu hồng, ôm nhẹ cô, dịu dàng hỏi: “Muốn học không?”

Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn anh, vui mừng cười nói: “Tôi có thể học sao?”

"Ừ, có thời gian tôi dạy cho cô.” Trang Hạo Nhiên lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, vung thẳng phía trước, nói: “Người còn trẻ phải đi du lịch, học thêm số thứ, vào lúc vui vẻ, phải nhanh chóng làm một chút chuyện có liên quan đến mơ ước, cuộc sống phong phú, tương lai có thay đổi gì, cũng có thể dùng kinh nghiệm của cô lấp đầy vào nó và khiêu với chiến nó. Tôi thích thái độ học tập của cô, đối với cái gì cũng có cảm giác mới mẻ. . . . . . Đây là một chuyện tốt đẹp.”

"Thì ra ở trong mắt của anh tôi có nhiều ưu điểm như vậy sao?” Đường Khả Hinh có chút vui vẻ nói.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nâng tay của cô, hướng trên tài liệu, vung mạnh.

"Hôm nay tôi nghe nói. . . . . .” Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn khuôn mặt đẹp trai và cằm trí tuệ của anh, cười nói.

“Nghe nói cái gì?” Trang Hạo Nhiên hỏi.

“Nghe nói. . . . . . anh chuẩn bị tất cả mọi thứ hôn lễ cho Tào Phó tổng. . . . . . anh thật vĩ đại nha, tặng nhiều đồ như vậy!” Đường Khả Hinh cười nói.

Trang Hạo Nhiên chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy thanh thép trong tay Đường Khả Hinh, xoay người tựa vào trước bàn làm việc, thu nó lại, mới nói: “Tôi không muốn làm một nhà độc tài, tôi nói rồi, phàm là công ty độc tài, tỉ lệ sống sót cũng không có vượt qua 60 năm, cũng không muốn sự nghiệp gia tộc của tôi hủy ở trên tay của tôi, tôi phải hiểu, tôi và cấp dưới của tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp và đồng nghiệp, hôm nay tôi hưởng thụ tất cả đều là do sự nỗ lực của cấp dưới, cho nên lúc tôi có của cải sẽ không chút tiếc rẻ hiến tặng một phần, trả lại cho bọn họ. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời này, không khỏi nhìn anh thật sâu.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng cũng nghĩ như vậy. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh chớp nhẹ, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, đột nhiên hai tay chống bàn làm việc ở sau lưng, cười nói: “Thế nào? Nghe người khác tổ chức hôn lễ mộng ảo như vậy, mình cũng muốn kết hôn phải không?”.

"Con gái luôn mơ mộng cho mình một hôn lễ xinh đẹp như chuyện cổ tích.” Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nói.

“Tìm được đàn ông rồi hãy nói!” Trang Hạo Nhiên vươn tay, bóp mạnh mũi của cô.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút tinh nghịch cười hỏi: “Nếu tôi tìm được, anh có đưa cho tôi cầu hoa xinh đẹp, cùng nhà kính trao nhẫn và pha lê xinh đẹp giống như đối với Tào Phó Tổng hay không?”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, ánh mắt dịu dàng xoay tròn, nhìn cô, khẽ mỉm cười.

“Có thể hay không?” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn anh! !

“Có lẽ. . . . . . Đến lúc đó, cô không cần tôi tặng cho cô. . . . . . Cô cũng có thể có tất cả. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nói như vậy.

Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh.

“Được rồi! Đi ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc!” Trang Hạo Nhiên xoay người, vòng qua bàn làm việc, cởi tây trang màu trắng của mình, khoác lên một bên, chỉ mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, ngồi xuống, kim cài màu vàng trên cổ áo sơ mi, hết sức long trọng quý phái, xem ra hôm nay anh cố ý ăn mặc để gặp mặt Cố Di, cô liền không lên tiếng, vừa muốn xoay người, lại thấy dưới tài liệu để vé máy bay, trên đó viết: London. . . . . . Cô sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui